Tổ Chuyên Án Và Những Vụ Án Bí Hiểm

Chương 91: Chương 91: Mỹ Nhân Rắn Độc




Khi chất vấn về sự việc khiến Lương Cẩm phát điên đêm hôm ấy, Lưu Tân đã đưa ra những lời khai mà tôi không thể nào tưởng tượng nổi: “Đêm ấy, người thiêu “hàng” là Lương Cẩm, đêm ấy cũng là ca trực của tôi, muốn thiêu được “hàng” thì anh ấy phải qua cửa do tôi cai quản, vì vậy, sau khi nhận được tiền, anh ấy chia cho tôi hai mươi ngàn. Công việc của tôi là giúp anh ấy vác hàng đến nhà hỏa thiêu và mở nguồn điện tổng cho lò thiêu. Thực ra, khi vác hàng vào, tôi đã cảm thấy có điều gì đó không bình thường.

Tôi thấy hình như “hàng” trong túi hơi động đậy, song lúc đó tôi lại nghĩ, có thể là vì tôi căng thẳng quá, nhưng không ngờ sau đó đã xảy ra chuyện đáng sợ như vậy. Sau khi tôi vác “hàng” theo anh Lương đến cửa sau của nhà hỏa thiêu thì đi mở cầu dao điện, còn anh ấy thiêu “hàng”. Tôi mở xong cầu dao thì quay lại nhà thiêu ngay để xem anh ấy có cần giúp gì không. Nhưng, khi tôi đi đến cửa nhà thiêu thì nghe thấy hàng loạt tiếng kêu đau đớn từ trong vọng ra.

Đó là tiếng kêu đáng sợ nhất mà tôi nghe thấy, nó không khác gì tiếng ma quỷ từ sâu thẳm địa ngục. Mặc dù tôi đã từng đi bộ đội, đã nhìn thấy không ít cảnh tượng đáng sợ, nhưng lúc đó tôi thực sự rất sợ, đến mức ngã ra đất. Mặc dù tiếng kêu ấy chỉ vang lên trong chốc lát rồi tắt lịm, nhưng dường như nó vẫn cứ vang vọng khắp hành lang tĩnh mịch và trong đầu tôi. Mãi cho tới khi tôi nghe thấy tiếng kêu ré lên của Lương Cẩm mới định thần lại. Tôi biết anh Lương đã xảy ra chuyện, vì đến một người bạo gan như tôi mà cũng sợ đến ngã vì tiếng kêu ấy khi đang ở ngoài cửa, còn anh Lương thì lại đang ở trong nhà hỏa thiêu, làm sao mà không sợ đến hồn xiêu phách lạc được?

Đúng như vậy, khi tôi chạy vào trong nhà hỏa thiêu thì anh ấy đã phát điên lên rồi, tôi hỏi câu gì, anh ấy cũng chỉ trả lời, trong nhà hỏa thiêu có ma cứ đòi bắt anh ấy để trả thù...

Nghe xong những lời khai của Lưu Tân, tôi đã hiểu được phần lớn nguyên nhân khiến Lương Cẩm phát điên, nhưng tôi vẫn cần phải đối chứng một việc, đó là “hàng” đã chết như thế nào. Mà muốn biết nguyên nhân cái chết của họ chỉ cần chờ Lưu Niên đến là sẽ biết ngay. Đúng lúc tôi đang định gọi điện để giục anh ấy thì di động của tôi đổ chuông. Mở máy nghe thì biết anh ấy đã đến cổng cửa Đài hóa thân, tôi nói cho anh ấy biết là chúng tôi đang ở trong nhà hỏa thiêu. Chỉ một lúc sau anh ấy đã xuất hiện trước mặt tôi.

Do thời gian gấp gáp, anh ấy chỉ đến một mình, vì thế, tôi phải giúp một tay để kéo xác chết ra khỏi chiếc túi. Vừa kéo xác chết ra khỏi túi, tôi lập tức biết ngay nguyên nhân cái chết của họ. Vì trên thân hình của người chết có rất nhiều vết thương, hơn nữa, vết thương rất phẳng, trông rõ là được cắt bằng dao mổ, giống như những xác chết sau khi được Lưu Niên giải phẫu. Có điều, lượng máu chảy ra lại rất ít, có lẽ vì có tác dụng của những viên đá.

Lưu Niên đeo găng tay vào rồi đưa tay thò vào từng vết thương một tìm kiếm một lúc, tiếp đó lại kiểm tra bằng dụng cụ một lần nữa, sau đó quay sang nói với tôi bằng một vẻ mặt rất nghiêm trọng: “Đáng sợ quá, người này bị chết vì bị kẻ nào đó mổ sống, những cơ quan chủ yếu trên người đều không còn. Tay nghề của kẻ này rất chuyên nghiệp, nhất định là của một bác sĩ ngoại khoa thuần thục và nhanh nhẹn, chắc chắn người ấy đã thực hiện không ít lần mổ như vậy.”

Tôi nói cho Lưu Niên biết về những tình hình mà Lưu Tân đã khai, để muốn biết xem nguyên nhân của tiếng kêu đáng sợ ấy có đúng như những gì tôi suy đoán không. Anh ấy suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Nếu người chết lần trước cũng giống như người này, đều là bị người ta mổ sống đến chết thì khi bị hỏa thiêu, người ấy rất có khả năng và hoàn toàn chưa chết thật, mà là ở trạng thái hôn mê sâu hoặc trạng thái chết giả. Khi lò thiêu hoạt động, nhiệt độ cao đã khiến cho người chết tỉnh lại. Một người đang còn sống mà bị thiêu thì nhất định sẽ phát ra tiếng kêu đau đớn theo bản năng.” Giải thích của Lưu Niên không khác nhiều lắm so với suy đoán của tôi nạn nhân lần trước đã bị thiêu sống trong lò thiêu, Lương Cẩm đã bị phát điên vì biết điều này.

Mặc dù đã biết nguyên nhân Lương Cẩm bị điên, nhưng vẫn còn nhiều điều tôi cần phải kiểm chứng lại qua Lưu Tân.

“Món hàng hôm đó là do anh thiêu.” Tôi lạnh lùng nói với Lưu Tân.

“Không phải, tôi chưa thiêu bao giờ, tôi không thiêu, thật sự là không phải tôi, tôi chưa một lần làm như vậy” Lưu Tân hoảng sợ, chứng tỏ hắn có điều giấu diếm trong lòng.

Tôi mỉm cười lạnh lùng, nói: “Nếu không phải là anh, vậy thì là ai thiêu?”

“Là, là anh Lương thiêu...” Lưu Tân nhận ra là lời nói của mình có phần mâu thuẫn.

“Vừa rồi anh chẳng phải đã nói, sau khi mở cầu dao xong chưa được bao lâu thì đã thấy Lương Cẩm phát điên rồi là gì? Nếu anh ta đã phát điên lên rồi thì làm sao mà thiêu được nữa? Làm sao đem đổ tro cốt đi được? Làm sao thu dọn nhà hỏa thiêu được?” Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, mặt của Lưu Tân mỗi lúc một xám ngoét. “Tốt nhất là anh hãy thật thà khai báo hết mọi chuyện, nếu không, hãy chuẩn bị ở trong tù nốt phần đời còn lại đi!” Tôi dừng lại một chút rồi cao giọng gầm lên: “Nói mau, gã mặt sẹo do dao chém là ai? Rút cục là anh đã làm bao nhiêu lần, đã làm chết bao nhiêu người rồi?”

“Tôi không biết anh ta, là anh Lương, anh Lương có quan hệ với anh ta. Vì tôi là bảo vệ, họ phải đi qua cửa của tôi nên mới cho tôi tiền, tôi thực sự không biết gì!” Tuy đã rất sợ hãi, nhưng hắn có vẻ vẫn rất ngoan cố. Dù gì thì hắn cũng đã từng là quân nhân, nên chắc chắn sẽ không đến nỗi sợ mấy câu dọa nạt của tôi mà khai ra hết. Còn tôi thì vẫn giữ những suy nghĩ của mình, tôi phát hiện ra trong lời khai của hắn có sơ hở. Giả thử, gã mặt sẹo có quan hệ với Lương Cẩm, vậy thì sau khi Lương Cẩm phát điên, sao gã kia vẫn còn đưa xác chết đến? Tuyết Tình cũng vừa mới nói, trước khi gã mặt sẹo đến, Lưu Tân cứ đứng ngồi không yên, đến khi nhận được một cú điện thoại xong thì lại chốc chốc nhìn ra cổng, rõ ràng là hắn có quan hệ với gã mặt sẹo.

Tôi không thèm phí lời với hắn nữa, mà lập tức rút lấy chiếc di động trên người hắn, mở xem nhật ký cuộc gọi. Trên đó thể hiện cuộc điện thoại cuối cùng là vào 0 giờ mười lăm phút, đó là một 1 cuộc điện thoại gọi đến, trùng khớp với những gì Tuyết Tình nói. Tôi lấy chiếc tất hôi thối nhét lại mồm hắn rồi bước ra khỏi nhà hỏa thiêu, gọi ngay lại số điện thoại kia bằng di động của Lưu Tân.

Máy đổ chuông một hồi lâu mới có người nghe, nhưng đối phương lại không lên tiếng. Tất nhiên là tôi cũng không lên tiếng, mà chỉ lắng nghe tiếng động xung quanh, hi vọng có thể thu được manh mối từ đó và dự đoán vị trí hiện tại của đối phương. Trong ống nghe vọng đến tiếng người nói ồn ào, có lẽ đối phương đang ở một chỗ đông người. Chú ý lắng nghe, tôi thấy có tiếng còi cảnh sát, không lẽ đối phương đang bị kiểm tra giấy tờ?

Có lẽ đối phương cũng nghĩ như tôi, muốn thu được thông tin xung quanh, có điều, tôi đang ở hành lang yên vắng lặng và đang cố nín thở, nên hắn không thể nào đoán ra, vì hắn không thể không loại trừ khả năng tín hiệu kém dẫn đến tình trạng máy không có âm thanh. Một hồi lâu không chờ được nữa, tôi nghe thấy từ đầu dây bên kia một tiếng nói nghiêm trọng: “Ai thế?”

Người ấy không nói thì còn được, nhưng vừa nói đã khiến tôi giật nẩy mình, nguyên nhân không phải vì người ấy bỗng nhiên lên tiếng, mà là vì giọng nói ấy rất quen thuộc, vừa nghe tôi đã nhận ra là của ai. Sau khi biết đối phương là ai, tôi thấy đỡ căng thẳng, thở phào một cái rồi mới trả lời: “A Dương, sao cậu không lên tiếng sớm hơn, làm tôi nín thở lâu quá?”

“A Mộ?” Đầu dây bên kia vọng lại tiếng kêu sửng sốt của A Dương, tiếp đó cậu ấy nói đùa: “Sao cậu lại gọi điện cho phạm nhân, không lẽ cậu là kẻ đứng đầu giấu mặt à?”

Tôi đáp không lấy gì làm vui: “Tôi mà là kẻ đầu sỏ giấu mặt mà còn nói chuyện với cậu sao? Nói nhanh cho tôi biết đi, tình hình chỗ cậu thế nào rồi?”

“Ở đây vui lắm, tốt nhất là cậu nên đến để tìm hiểu trực tiếp, bây giờ nói qua điện thoại không rõ đâu.”

“Được cậu đang ở đâu, tôi sẽ đến ngay đây.”

“Tầng tám của Khách sạn Khải Phong khu các trường đại học.”

Lạ quá, địa chỉ mà cậu ấy nói chính là nơi Lý Cán Lâm đang ở? Tôi nghĩ, chắc đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Lý Cán Lâm và Quách Đình.

Giao lại mọi việc ở Đài hóa thân cho Tuyết Tình và Lưu Niên xử lý xong, tôi và Trăn Trăn lập tức đến ngay Khu các trường đại học, trên đường đi thì gọi điện báo cáo tình hình với sếp. Nghe xong báo cáo của tôi, sếp nói: “Thì ra vụ án ở Đài hóa thân lại như vậy, các cậu đến ngay khu các trường đại học đi! Mặc dù A Dương đã bắt được ba nghi phạm, nhưng vẫn còn rất nhiều việc cho các cậu giải quyết đấy.”

Đến trước cửa khách sạn Khải Phong thì thấy đúng như A Dương nói, ở đây rất ồn ào. Bên đường có một chiếc xe đít tròn cũ và hơn chục chiếc xe cảnh sát, trong đó có cả xe tuần tra giao thông, xe của Phòng Hình sự. Bước vào đại sảnh của khách sạn thì thấy bên trong đang có nhiều cảnh sát, xem ra sếp đã nói để giám đốc sở trực tiếp ra lệnh cho các bộ phận.

Lên đến tầng tám, tôi lập tức đi tìm A Dương thì thấy cậu ấy đang ở trong phòng 8013 mà Lý Cán Lâm thuê, ngoài Lý Cán Lâm, ở đó còn có cả Quách Đình, gã mặt sẹo và một chiếc hộp xốp đang tỏa ra hơi lạnh. Chào các đồng sự có mặt ở đó xong, tôi đi thẳng đến chỗ chiếc hộp xốp và mở ra, những thứ bên trong đó đúng như những gì trong suy đoán của tôi, đó là đá viên và nội tạng của người.

Chứng cứ đang ở trước mặt, chẳng cần phí lời với bọn Quách Đình, để cho các đồng sự đưa những kẻ đó đi xong, tôi trao đổi với A Dương để tìm hiểu tình hình. A Dương nói với tôi, hơn một giờ trước, Giám đốc sở trực tiếp ra lệnh cho Đội cảnh sát và tuần tra giao thông, yêu cầu chặn kiểm tra một chiếc xe đít tròn và một tài xế mặt có vết sẹo bằng dao. Đội Cảnh sát giao thông triển khai kiểm tra trên các chốt ở ngã tư chính, tuy nhiên không thấy gì. May mà Đội tuần tra đã tìm thấy chiếc xe đó ở bên ngoài khách sạn, nhưng trên xe không có ai. Sau khi hỏi bảo vệ của khách sạn thì được biết, người trên chiếc xe đó hình như đã vào trong khách sạn. Vì vậy, khi người của A Dương tới đã cùng với người của Đội tuần tra đi kiểm tra từng phòng, và cuối cùng đã tìm ra gã lái xe mặt sẹo và một chiếc hộp xốp có chứa nội tạng đáng nghi trong phòng 8013.

Sau khi tiến hành thẩm vấn lần lượt đối với Lý Cán Lâm và gã mặt sẹo Quan Bồi, tôi đã nắm được phần lớn sự thật của nhóm tội phạm này và lập tức ra lệnh truy nã hai kẻ đồng phạm là Tô Tề và Quách Nghiên. Trong quá trình thẩm vấn, điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là cả hai bọn chúng đều cùng nói rằng kẻ đầu sỏ là Quách Đình chứ không phải là Lý Cán Lâm - kẻ mà sổ ghi chép về tiền án tiền sự của hắn còn dày hơn cả cuộn danh điện thoại.

Lý Cán Lâm khá tường tận về đầu đuôi câu chuyện, qua lời khai của hắn có thể nắm được khá rõ về nguyên nhân của vụ án này:

Khi tôi quen với Quách Đình thì tôi đã không buôn bán thuốc lắc và bột K nữa rồi mà là buôn bán nội tạng mang lại lợi nhuận càng cao hơn.

Lúc mới bắt đầu, tôi tới các bệnh viện để thu mua nội tạng. Những nội tạng ấy phần lớn đều là của những xác chết không rõ danh tính vì tai nạn giao thông. Hôm nào may mắn thì gặp được một xác chết không rõ danh tính và rất có thể bị chết vì tai nạn xe cộ, khiến cho một vài cơ quan nội tạng bị hoại tử. Làm nghề này, tuy lợi nhuận rất cao, nhưng nguồn hàng rất hiếm, có lúc hai, ba tháng cũng không kiếm được một cơ quan nào, vì thế tính đến cùng cũng chẳng kiếm được bao nhiêu.

Sau đó, tôi quen với Quách Đình ở một quầy bar, cô ta rất phong tình, rất giỏi chuyện giường chiếu, khiến tôi thường xuyên phải cùng với cô ta cho đến tận sáng. Vốn dĩ, phụ nữ với tôi chẳng khác gì quần áo, hôm nào thích thì mặc, hôm nào không thích thì vứt đi, trước Quách Đình đã có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp từng bị tôi chơi chán rồi bỏ, những phụ nữ giữ được tôi hơn một tháng chẳng được mấy người. Nhưng không biết vì sao, tôi càng ngày càng thích cô ta, thậm chí tôi còn nói cho cô ta biết cả chuyện tôi buôn bán nội tạng.

Lúc đó, tôi cũng đã tính chấm dứt công việc buôn bán đó và quay trở lại nghề cũ, tiếp tục buôn bán ma túy. Tuy nhiên, sau khi tôi nói cho Quách Đình biết chuyện này, thì cô ta nói: “Nếu mua hàng khó như vậy, sao anh không nghĩ ra cách để tự mình kiếm ra hàng nhỉ? Người thì đầy đường, cứ việc bắt một người về rồi thì giết chẳng phải sẽ có hàng sao?” Tôi chỉ cười cho qua chuyện và nói với cô ta rằng, đúng là người đầy đường đấy, nhưng không có nghĩa là bắt về và chỉ với một nhát dao là xong, ít ra thì cũng phải có một bác sĩ hiểu về giải phẫu. Lúc đó cô ta không nói gì, nhưng chừng nửa tháng sau thì bảo với tôi, cô ta đã tìm được một bác sĩ ngoại khoa tên là Tô Tề có thể giúp tôi kiếm ra nội tạng.

Hành động của cô ta khiến tôi không khỏi sửng sốt, tôi vội hỏi cô ta đã kiếm ra tay bác sĩ ấy như thế nào, liệu có tin được không. Quách Đình nói: “Tìm được bằng cách nào anh không cần biết, nhưng đảm bảo là tin được.” Nếu người khác trả lời tôi như vậy, thì tôi sẽ chẳng thèm để ý, vì làm cái nghề này, cho dù xảy ra vấn đề ở chi tiết nào thì cũng sẽ liên lụy đến tất cả mọi người, do đó không hiểu rõ cặn kẽ về đối tượng, thì tôi sẽ không bao giờ mạo hiểm hợp tác với người đó. Nhưng, cuối cùng tôi vẫn đồng ý, chính tôi cũng không hiểu vì sao lại như vậy, chỉ cảm thấy cô ta nói tin được thì nhất định sẽ không có vấn đề gì.

Sau đó, chúng tôi bắt đầu hành động. Cô ta sẽ tìm một kẻ không may ở quán bar, đưa tới khách sạn, rồi nhân lúc người ấy đang tắm cho thuốc mê vào cốc trà khiến người ấy gục. Tiếp sau đó, Tô Tề sẽ tới tiêm thuốc gây mê rồi lấy một bên thận của người ấy. Còn tôi thì sẽ đáp “đại phi”1 ngay trong đêm, mang quả thận vừa mới lấy được bán sang Hồng Kông. Ở Hồng Kông thận là loại hàng hóa tiêu thụ rất chạy, người “đặt hàng” với tôi xếp thành hàng dài, chỉ cần tôi vừa đặt chân đến Hồng Kông là đã có người mua hàng ngay.

1. Là tên chỉ loại ca nô cao tốc của bọn buôn lậu, tức loại tàu mô tô đã qua cải tạo động cơ. Loại “Đại phi” mạnh nhất có lắp động cơ nhập khẩu mười hai mã lực khi mở hết tóc độ giống như bay lên, vì thế mà có tên trên. Do mã lực của nó lớn và rất linh hoạt nên việc chặn bắt được trên biển rất khó khăn.

Mỗi một lần chúng tôi chỉ cắt lấy một quả thận, hơn nữa dùng đá viên để cầm máu cho kẻ không may mắn, nên trong thời gian ngắn người ấy không bị chết, chỉ cần sau khi người ấy tỉnh gọi 120 đến bệnh viện cấp cứu thì sẽ không sao. Nếu chuyện không chết người thông thường chẳng có ai lo, vì vậy việc buôn bán của chúng tôi không gặp trắc trở gì. Có điều vì những kẻ không may mắn đó vẫn còn sống thì sẽ làm cho việc Quách Đình tiếp tục đến quầy bar tìm mồi dễ bị nghi ngờ. Cho nên, sau đó, Quách Đình bảo em gái là Quách Nghiên thay cô ta làm việc đó.

Tuy đã có Quách Nghiên giúp, nhưng thế nào cũng sẽ có ngày bị một trong những con mồi phát hiện ra. Mặc dù, chúng tôi cũng có thể chuyển đến một nơi khác tiếp tục công việc, nhưng do hạn chế về điều kiện, không thể tiến hành ở một nơi quá xa Hồng Kông, vì thời gian vận chuyển lâu có thể sẽ làm hỏng “hàng”, như vậy thì công sức trước đó coi như toi. Mặt khác, con người vốn tham lam, mỗi lần chỉ cắt một quả thận thì kiếm được ít quá, nên sau đó Quách Đình nói với tôi: “Cứ quyết định như thế này đi, một là không làm thì thôi, hai là đã làm thì làm cho triệt để, cứ hạ ngay những kẻ thiếu may mắn ấy, lấy hết những cơ quan nội tạng có thể bán được.” Ý tưởng của Quách Đình rất hay, tuy nhiên nội tạng thì có thể bán được nhưng xác chết còn lại sẽ phải làm thế nào. Vì vậy, tôi không tán thành cách làm đó.

Cứ tưởng rằng việc này chỉ đến thế thôi, tôi đang tính chuyện chuyển sang nơi khác để tiếp tục hành sự. Thế rồi có một hôm, Quách Đình bỗng nhiên nói với tôi: “Em đã nghĩ ra cách xử lý xác chết rồi. Anh đi liên hệ với bên mua đi, lần sau sẽ moi tất cả cơ quan nội tạng có thể bán được.” Lúc đó, tôi không nghĩ ra cái cách mà Quách Đình nói đến là lấy một công nhân lò thiêu, mà chỉ biết là đưa xác chết đến đó để thiêu.

Nói thật, tôi cũng không nhớ hết đã từng lên giường với bao nhiêu phụ nữ trong những năm qua, bây giờ họ còn sống hay đã chết tôi cũng hoàn toàn không để tâm. Nhưng sau khi biết Quách Đình lấy một công nhân làm việc ở lò thiêu xác, tôi bỗng thấy rất đau lòng và còn khóc nữa. Kể từ năm mười lăm tuổi khi tôi bắt đầu cuộc sống giang hồ, tôi chưa một lần khóc, ngay cả khi mẹ tôi qua đời, tôi cũng không rơi một giọt lệ nào. Thế mà, không ngờ, cuối cùng tôi lại khóc vì Quách Đình.

Lúc đó, tôi đã khóc và hỏi cô ta, làm như vậy là có ý gì, vì sao lại kết hôn với người đàn ông xấu xí đó, tôi có điểm nào không bằng anh ta? Bây giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy rất buồn cười, vì tình huống này tôi thường xuyên gặp phải, nhưng đó là những người phụ nữ cứ bám lấy tôi và bị tôi ruồng bỏ, còn bây giờ thì lại là tôi bám lấy cô ta. Quách Đình nói, kết hôn với người đàn ông xấu xí ấy chỉ là để kiếm tiền, chờ đến khi kiếm đủ tiền rồi thì sẽ li hôn với anh ta, sau đó đưa em gái và người nhà theo tôi sang Hồng Kông, hoặc di cư sang Mỹ. Để chứng minh là mình rất yêu tôi, cô ta đã để cho em gái ngủ với tôi, thậm chí là cả hai chị em cùng làm tình với tôi một lúc. Càng ngày tôi càng cảm thấy không thể xa rời hai chị em họ, nói cách khác là không thể xa rời Quách Đình. Tôi không thể tưởng tượng nổi thiếu cô ta thì tôi sẽ sống như thế nào.

Bây giờ Đại Lục vẫn còn hình phạt tử hình đúng không? Chúng tôi đã có tội với nhiều mạng người như vậy, có lẽ chỉ có thể gặp lại nhau khi ở trên thiên đường thôi...

Rõ ràng, Lý Cán Lâm đã bị trúng bùa “nhiếp tâm mị cơ” của Quách Đình quá nặng và đã yêu say đắm một mụ đàn bà lòng dạ độc ác như rắn rết. Tuy nhiên, khi tôi lấy khẩu cung của Quách Đình thì lại thấy rằng cô ta không phải là một phụ nữ độc ác. Sỡ dĩ cô ta gây ra những tội ác trời đất không dung thứ như vậy là do có liên quan đến nguồn gốc, lai lịch của mình...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.