Tố Hoa Ánh Nguyệt

Chương 113: Chương 113: Còn Người Ngu Xuẩn Dở Hơi




Ngươi không chỉ biết đi đường mà còn biết nói chuyện! Ông ngoại nhàn nhạt nhìn Trương Mại rồi đặt chén trà xuống, thản nhiên rời đi. Tên của bé Đại bị Hoàng đế đặt, tên của tiểu Nhị bị thê tử Mại Mại đặt, vậy là không có chuyện gì cho tằng ngoại tổ phụ ta làm.

Sư công từ nóc nhà nhảy xuống, mặt mày rạng rỡ vỗ bả vai Trương Mại:

- A Mại, bế bé Tự qua đây cùng thái sư công thân mật nào.

Ông xem nhẹ quyền đặt tên của Trương Tịnh, thậm chí gọi “bé Tự” luôn.

Trương Mại cười ha ha:

- Sư công, sau khi tiểu Nhị đầy tháng lại cùng ngài thân mật cũng không muộn. Bây giờ nó còn nhỏ, cả ngày chỉ biết ngủ, chơi không vui tí nào.

Sư công dùng phép khích tướng:

- A Mại, con không làm chủ được phải không? Có thể bế tiểu Nhị ra hay không, do mẹ con và vợ con quyết định, không tới lượt con.

- Nói gì vậy chứ!

Trương Mại giận dữ, xoạt một tiếng khép quạt lại, ngẩng đầu ưỡn ngực nói:

- Đồ tôn của ngài đây đường đường là Ngụy quốc công, Ngụy quốc công phủ lớn thế này, con không làm chủ thì ai làm chủ?

Xoạt một tiếng, chiếc quạt lại đắc ý mở ra.

Nhìn A Mại nhà ta này, vừa tuấn tú vừa có khí thế, thật không tệ! Sư công mỉm cười giơ ngón tay cái về phía đồ tôn.

- Ta.

Giọng nói nghiến răng nghiến lợi, ẩn chứa cơn thịnh nộ.

Là giọng của Trương Tịnh.

Trương Mại ngây người, vội sáp lại quạt lấy lòng:

- Phụ thân có nóng không? Nhi tử quạt cho ngài.

Thấy cha mặt trầm như nước, tim hắn đập thình thịch, càng tỏ ra ân cần.

Trương Tịnh đưa bàn tay to lớn ra, Trương Mại hiểu ý, vội đem chiếc quạt hai tay dâng lên. Trương Tịnh mở quạt ra, quan sát thật lâu, đánh giá:

- Chữ viết quả thực tốt!

- Dạ phải.

Trương Mại vui rạo rực phụ họa. Thư pháp của vợ con cứng cáp quyến rũ, tự nhiên phóng khoáng, uyển chuyển linh động, rất có khí phách, so với chữ của vợ cha tốt hơn nhiều.

Thư pháp của Du Nhiên bị ông ngoại gọi là “thể chữ Du Nhiên”, tuyệt đối không thể nói là đẹp nhưng cũng không quá khó coi, rất bình thường tùy tiện. Tổng thể mà nói là không xấu không đẹp.

Trương Tịnh trầm ngâm nói:

- Phụ thân nếu không dùng chữ ‘Tự’ này, Mại Mại về phòng có thể báo cáo không?

Trương Mại vội lắc đầu:

- Không phải, không phải! Phụ thân, con là chủ gia đình, A Trì cái gì cũng nghe con.

Thôi đi. Trương Tịnh liếc hắn, vợ ngươi là Nhất Nhất, nhi tử ngươi là tiểu Nhị, ngươi nhiều lắm chỉ là lão tam, chủ gia đình gì chứ.

Sư công hai tay chống cằm, vô cùng hăng hái xem náo nhiệt. Lại thấy Du Nhiên phong thái ngời ngời đi tới, cười khúc khích nói:

- Tiểu Nhị do mẫu thân nó tự mình nuôi, không mượn tay người khác. Đừng nói ta không nhắc nhở trước, mẫu thân nó nếu không cao hứng, sữa ít thì tiểu Nhị sẽ không có cái ăn đấy.

Trương Tịnh lại cầm chiếc quạt lên xem, bình tĩnh tán thưởng:

- Vừa vang dội vừa tự nhiên, xứng với tiểu Nhị nhà ta. Sư phụ, phu nhân, Mại Mại, tên của tiểu Nhị nhà ta quyết định là Trương Tự.

- Phụ thân anh minh!

Trương Mại vừa nịnh nọt Trương Tịnh vừa âm thầm giơ ngón cái về phía Du Nhiên, mẫu thân tuy viết chữ không đẹp nhưng lời nói thật hữu dụng, nói câu nào đúng câu nấy!

Tên của tiểu hài tử mới ở Ngụy quốc công phủ, ngày thứ hai ra đời đã được quyết định vô cùng thần tốc.

Trương Mại sau khi về phòng, lấy khăn lau mồ hôi:

- Bé Tự, nhi tử ngoan, lúc nãy phụ thân vì con mà dùng bất cứ giá nào rồi, lại dám đối nghịch với tổ phụ con.

A Trì dựa vào trên gối, dịu dàng vẫy tay gọi hắn qua, tỉ mỉ giúp hắn lau mồ hôi:

- Hóa ra là vì bé Tự, ta còn tự mình đa tình, tưởng là vì ta chứ.

Trương Mại vội bày tỏ:

- Đương nhiên là vì nàng. Ta đây không phải là sợ nhi tử chúng ta ghen sao, nên mới dụ nó chơi thôi.

A Trì bật cười. Trước mặt là phu quân tuấn tú đầy yêu thương, bên người là ái tử non nớt đang ngủ say, nàng rất thỏa mãn, say mê.

Đến hôm tắm ba ngày cho bé Tự, có không ít thân quyến đến. Bé Tự vung vẩy đôi tay nhỏ, bắn tung tóe bọt nước lên mặt bà mụ, bà mụ vui vẻ:

- Thật là khỏe mạnh!

Tham dự lễ tắm ba ngày đều là nữ quyến, nhà có thêm nhân khẩu là đại hỉ sự, ai nấy đều vẻ mặt tươi cười, không khí vui mừng. Giữa đông đảo các quý phu nhân dáng điệu, cử chỉ khéo léo, tao nhã thì sắc mặt cứng nhắc của Từ Tố Mẫn vô cùng thu hút sự chú ý của người khác. Theo lý mà nói, loại trường hợp này dù trong lòng có gì bất mãn cũng phải che giấu, Từ Tố Mẫn như vậy rất có ý vò mẻ chẳng sợ nứt.

Từ nhị phu nhân lặng lẽ dẫn nữ nhi đến một góc khuất, âm thầm véo nàng:

- Loại gia đình như chúng ta, sao có thể cái gì cũng biểu hiện trên mặt được? Ngươi nặn ra gương mặt tươi cười cho ta! Dù là giả bộ, cũng phải giả bộ tươi cười!

Từ Tố Mẫn quay đầu nhìn bà, ánh mắt âm trầm khiến người ta sợ hãi. Từ nhị phu nhân sợ, không dám nhìn thẳng ánh mắt nữ nhi, bèn chuyển sang cầu cứu Ân phu nhân. Nhưng Ân phu nhân đang bị một nhóm quý phu nhân vây quanh trò chuyện, không chú ý đến bên này.

- Phu nhân đúng là có phúc, nhìn lệnh tôn nữ xem, tuổi còn trẻ đã là quốc công phu nhân, vừa qua cửa không lâu đã sinh được nam tử rồi!

Ân phu nhân là thê tử của Từ thủ phụ, lại là tổ mẫu của Ngụy quốc công phu nhân, người tươi cười nịnh nọt lấy lòng bà quả thực không ít.

Bọn họ không biết Ân phu nhân tuy ngoài mặt cười thích thú nhưng trong lòng buồn khổ đến cực điểm. Trong các tôn nữ của Từ thủ phụ, đích chi đích nữ chỉ có Tố Mẫn và Tố Hoa, bây giờ Tố Hoa cỡ nào mỹ mãn, nhi tử mập mạp đã có rồi, nhưng Tố Mẫn vẫn là……..Ân phu nhân ngay cả tâm muốn chết cũng có.

Nhưng bà lại không thể để lộ ra, các quý phu nhân không ngừng nói những lời nịnh nọt với bà, bà phải không ngừng mỉm cười, đáp lễ, duy trì phong độ. Bà bây giờ đường đường là thủ phụ phu nhân, là người đứng đầu trong các gia quyến quan văn, tuyệt đối không thể thất thố.

Trong lòng Ân phu nhân vốn đã khổ, sau lễ tắm ba ngày, Lễ bộ và Lại bộ mỗi bên cử một vị Tả thị lang tới đưa con dấu sắc phong cho thế tử Ngụy quốc công phủ Trương Tự. Hai vị Tả thị lang này cũng vất vả, mới đến Bình Bắc hầu phủ đưa cho Trương Độ, lại phải đến Ngụy quốc công phủ đưa cho Trương Tự, ngựa không ngừng vó chạy giữa hai nhà.

Các nữ quyến đầu tiên là cười chúc mừng chủ nhà, sau đó thì tụm năm tụm ba nhỏ giọng nghị luận:

- Mới ra đời ba ngày đã là thế tử rồi?

- Nghiệm phong ti hiện nay do ai cai quản? Dù là nhà ai tập phong cũng đều như vậy sao?

Lại bộ lập Nghiệm phong ti “báo cáo chứng minh đủ các quy tắc tập phong, khảo xét ưu khuyết điểm, đối chiếu tông chi, giáng cấp theo thế hệ”. Thông thường, nếu là tước vị thế tập thì đích trưởng tử kế thừa là không có gì phải bàn cãi nhưng cũng phải đợi sau khi hài tử trưởng thành rồi mới nói.

Một nữ khách ngồi cạnh Ân phu nhân cười nói:

- Phong thế tử sớm càng tốt, dễ xưng hô. Sau này ngoại tôn của quý phủ cứ trực tiếp gọi tiểu thế tử là được, vô cùng tiện lợi.

Ân phu nhân vẻ mặt tươi cười:

- Đúng là như vậy.

Nụ cười của bà vui vẻ bao nhiêu thì trong lòng bà buồn khổ bấy nhiêu.

Hai tỷ muội Từ Tố Lan và Từ Tố Phương lúc ở nhà mẹ đẻ là nữ nhi của chi thứ, sau khi xuất giá nhà chồng lại không đủ hiển hách, không cùng đẳng cấp với những quý phu nhân này nên chỉ ngồi mỉm cười, không thể mở miệng nói chuyện. Từ Tố Phương luôn không có bụng dạ gì, cảnh tượng phồn hoa trước mắt này nàng chỉ nhìn rồi thôi, không để ở trong lòng. Từ Tố Lan từng có ý nghĩ muốn leo cao, sau khi xuất giá cuộc sống tuy suôn sẻ nhưng không cảm thấy thỏa mãn. Chẳng qua, sau tang sự của Từ Tố Tâm, nàng trầm tĩnh không ít, còn gì không hài lòng nữa chứ, so với Tố Tâm đáng thương, mình đã là cuộc sống thần tiên rồi.

Từ Tố Lan trước nay luôn tỉ mỉ, nàng lặng lẽ nói với Từ Tố Phương:

- Không thấy nha đầu kia.

Từ Tố Phương ngẩng đầu nhìn quanh, quả nhiên, Từ Tố Mẫn vốn sắc mặt âm trầm ngồi ở nơi góc, bây giờ đã không thấy đâu nữa.

- Sắp khai yến rồi, nàng ta không đàng hoàng ngồi đó mà chạy đi đâu?

Từ Tố Phương nhìn xong, không yên lòng nói một câu, tiếp đó thì hăng hái quan sát Ân phu nhân. Nhiều người khen ngợi Tố Hoa như vậy, Ân phu nhân không tức chết à? Đã mắt!

Từ Tố Lan suy tư, nha đầu Từ Tố Mẫn kia đi đâu thế? Từ gia đang ở thời điểm như mặt trời ban trưa, nàng ta ngàn vạn lần đừng gây ra chuyện chê cười gì.

Từ Tố Mẫn là đi gặp A Trì.

Từ Tố Mẫn mắt hơi mờ sương làm người ta ngạt thở:

- Là ngươi hại ta! Từ Tố Hoa, ta hận ngươi!

A Trì nhíu mày. Lần trước không phải đã nói với nàng ta rất rõ ràng rồi à, sao còn tới dây dưa nữa? Cuộc sống là tự mình trải qua, muốn sống thế nào thì ngươi phải tự tạo thế nấy. Chẳng lẽ nhân bánh sẽ từ trên trời rơi xuống?

A Trì chậm rãi nói:

- Đối với cô, quan trọng nhất là nhi tử. Cô có dự định gì?

Tại niên đại này, nữ nhân tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, đến cuối cùng chỗ dựa vẫn là nhi tử. Từ Tố Mẫn nếu có đích tử theo bên cạnh thì địa vị ở Định quốc công phủ sẽ ổn định không ít.

- Ngươi ít nói mát đi! Bộ dạng kia của hắn thì ta lấy đâu ra nhi tử?

Từ Tố Mẫn thẹn quá thành giận.

A Trì im lặng. Hiện tại tổ phụ ngươi là thủ phụ, Từ gia đang lúc đắc thế, ngươi không nhân lúc này sắp xếp đường lui của mình cho tốt mà chỉ biết hận cái này, oán cái kia, hữu dụng sao? Chẳng lẽ ngươi có thể trùng sinh lại một lần hoặc khiến cho thời gian quay ngược, trở lại như xưa?

Cho dù thật sự trùng sinh lại một lần thì lấy năng lực của ngươi, có thể thành cái dạng gì chứ.

A Trì nhàn nhạt nói:

- Nếu thật sự không thích Vu gia thì nghĩ biện pháp hòa li. Nếu không muốn hòa li thì nghĩ biện pháp để sống tốt. Oán trời trách người, với chuyện đã qua vô bổ, với chuyện sắp tới vô ích.

Từ Tố Mẫn gắt một tiếng:

- Hứ! Đứng nói chuyện không đau thắt lưng! Đương nhiên ngươi bây giờ vinh hoa phú quý đều có rồi nên nói quá bình thản như vậy. Cùng là tiểu thư Từ gia, ta kém ngươi chỗ nào mà phải chịu cái tội này?

Cùng là tiểu thư Từ gia?

A Trì lẳng lặng nhìn nàng ta:

- Tố Tâm cũng là tiểu thư Từ gia, cảnh ngộ của muội ấy thế nào?

Ở Từ gia chịu hết mọi ức hiếp, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, chưa đến cập kê đã bị đưa đến Nghiêm gia làm thiếp. Sau khi Nghiêm gia sụp đổ thì lại bị một ly rượu độc kết thúc cuộc đời.

So với muội ấy thì Từ Tố Mẫn cô có gì phải oán trách.

Từ Tố Mẫn ngây ngốc, tức giận nói:

- Nàng ta là thân phận gì, còn ta là thân phận gì? Tiện nha đầu thứ xuất như nàng ta bị khinh miệt là phải, nhưng ta là đích nữ chính thống.

Nói đến xuất thân phải không, A Trì khẽ cười:

- Khi chúng ta lần đầu gặp nhau, ta đã nói với cô, giờ Dần ngày mười tám tháng chín năm Gia Thành thứ mười tám thích hợp nhất với nữ tử, là mệnh đại phú đại quý. Nếu chênh lệch một chút, như mới đến giờ Sửu hoặc cuối giờ Mẹo thì không được, cả đời khốn khổ, vận số cực kém. Vu thiếu phu nhân, cô vừa khéo ra đời vào giờ Sửu.

Từ Tố Mẫn mặt trắng bệch, tâm loạn như ma. Chẳng lẽ là thật, mệnh của mình vốn đại phú đại quý, nhưng tổ mẫu và phụ thân kiên quyết đổi thành giờ Sửu nên vận số cực kém?

A Trì gọi thị nữ đến, bình tĩnh căn dặn:

- Đưa Vu thiếu phu nhân về chỗ ngồi.

Đã nói đến nước này, không cần phải nói thêm nữa. Cuộc sống là của chính cô, nếu cô cứ nhất định muốn ngày qua ngày tranh giành hơn thua, lòng đầy oán hận cũng không ai cản cô.

Còn cuộc sống của ta, không phải là thứ cô có thể quấy rầy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.