Tố Hoa Ánh Nguyệt

Chương 77: Chương 77: Mầm Non Mơn Mởn Mỡ Màng (Thượng)




Trương Mại mỉm cười đáp ứng:

- Mấy ngày không gặp lão nhân gia rồi, nhớ quá. Đồng Đồng qua ăn sáng cùng nhị ca nhị tẩu rồi chúng ta về nhà gặp sư công.

Trương Đồng khó hiểu nhìn hắn:

- Nhị ca, ăn sáng?

Không xem giờ là giờ nào mà còn ăn sáng. Đợi hai người về nhà cùng sư công nói chuyện thì đã là ăn trưa rồi đấy.

Trương Mại ngẩng đầu nhìn nhìn đồng hồ Tây Dương trên cột thì ha ha cười, vùi đầu ăn sáng. A Trì chu đáo hỏi thăm:

- Đồng Đồng, đậu hũ hoa này mùi vị không tệ, muốn nếm thử không?

Đậu hũ hoa trắng trắng mềm mềm, Trương Đồng nhìn cũng động tâm, bèn ngồi xuống ăn một chén nhỏ.

Đợi đến khi Trương Mại, A Trì và Trương Đồng trở về Bình Bắc hầu phủ, sư công tóc bạc đang giạng chân phẫn nộ:

- A Mại không có lương tâm, tiểu cô nương không có lương tâm, vợ chồng son không có lương tâm!

Khi thực sự gặp “A Mại không có lương tâm, tiểu cô nương không có lương tâm”, bị hai người dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, sư công liền mặt mày hớn hở. Trương Mại hiển nhiên dẻo mồm dẻo miệng, công phu nịnh nọt của A Trì cũng được luyện từ bé, không kém Trương Mại bao nhiêu, dùng để dụ dỗ sư công thì dễ như bỡn, dư sức.

Lão gia tử mỉm cười nói lời trong lòng:

- Sư công biết hai đứa mới cưới, vốn không muốn quấy rầy. Hôm qua không phải hai đứa đặc biệt đi một chuyến đến Mạnh gia bái kiến ông ngoại sao. Hôm qua theo ông ngoại thì hôm nay phải tới lượt sư công.

- Đem vật dụng hàng ngày của lão gia tử thu dọn ổn thỏa, tối nay lão gia tử sẽ theo chúng ta.

Trương Mại thành thạo căn dặn thị nữ, rồi xoay người xun xoe với sư công:

- Sư công, tôn nhi nhớ ngài lắm lắm, lúc hai con về sẽ dẫn ngài cùng về!

Sư công mừng rỡ.

A Trì cười ngọt ngào:

- Đợi đến Nam Kinh, con sẽ dẫn ngài đi ngao du khắp nơi. Thác Yên Tử, Duyệt Giang Lâu, núi Thanh Lương, núi Tê Hà, chỗ nào cũng là thắng cảnh. Sư công, con còn dẫn ngài đi mua đồ ăn ngon, đồ chơi thú vị nữa!

Sư công cười thấy răng không thấy mắt.

Trương Đồng ở bên cạnh nhìn một lát thì đứng dậy đi đến phòng Du Nhiên. Trương Đồng tấm tắc:

- Mẹ, nhị tẩu và nhị ca quả là người một nhà. Dụ dỗ sư công rất thành thạo, thuận buồm xuôi gió.

Du Nhiên mỉm cười:

- Còn phải nói sao. Nhị tẩu con là cháu dâu do đích thân sư công chọn mà.

Lão gia tử vì muốn Trương Mại sớm ngày cưới được thê tử như ý mà rất phí tâm.

Hai vợ chồng son phụng bồi lão gia tử tán gẫu, ăn cơm, Trương Mại còn cùng sư công đánh nhau một trận, vô cùng hưng phấn. Buổi trưa Trương Tịnh và Trương Kình về đến nhà thấy Trương Mại theo sư công làm sư công thần thanh khí sảng, tâm tình thoải mái thì đều mỉm cười.

Trương Kình gọi Trương Mại sang một bên:

- A Mại, chuyện Đặng Du được bổ nhiệm làm Vũ lâm vệ Chỉ huy sứ đã là định cục.

Hoàng đế bệ hạ lần này quyết tâm muốn nâng đỡ người nhà của Đặng quý phi, dù là ai cũng không ngăn được.

Trương Mại cười nói:

- Ca, huynh làm chủ đi, mời Đặng Du và tam thúc của A Trì cùng ngồi với nhau, gặp mặt làm quen.

Trương Kình mỉm cười:

- Huynh đang có ý này, định tối mai chiêu đãi Đặng Du ở Phú Quý Lâu. A Mại, đến lúc đó đệ cũng cùng đi, không được lười biếng.

Trương Mại cười đáp ứng:

- Được, nghe lời huynh, tối mai gặp ở Phú Quý Lâu.

Quyết định xong, hai huynh đệ chậm rãi trở về, cùng sư công và cha mẹ nói chuyện phiếm.

Sư công tươi cười nhìn A Trì nói:

- Tiểu cô nương, sư công là người rất biết điều, hai con mới cưới, sư công mới không đi làm người ta ghét.

A Trì một chút cũng không xấu hổ, thật tình khen ngợi:

- Sư công thật thấu tình đạt lý, thông hiểu lòng người!

Sư công vô cùng đắc ý.

Trương Mại trong lòng chợt nghĩ tới:

- Sư công, ngài vẫn là theo chúng con đi. Tối mai con phải ra ngoài, A Trì một mình trong nhà, chẳng phải buồn bực lắm sao.

Nàng lại không quá quen thuộc với một đám thân tộc trong Ngụy quốc công phủ.

Trương Tịnh thản nhiên nhìn hắn, sư công là trưởng bối, hiểu không? Du Nhiên cười mắng:

- Thằng bé ngốc, dám sai bảo sư công!

Trương Đồng ôm cánh tay sư công, vẻ mặt đồng tình nhìn nhìn, nhị ca sai bảo sư công ngài quá tiện tay kìa.

Sư công mỉm cười:

- A Mại lo chính sự đi, sư công dẫn tiểu cô nương đi chơi.

A Trì nói khẽ vào tai sư công, làm sư công mặt mày vui vẻ:

- Được được, chúng ta đi ăn bữa ngon, sư công dẫn con đi ngắm cảnh đêm, đã lắm.

Chuyện như vậy sao có thể thiếu Trương Đồng, dĩ nhiên cũng muốn đi chung tham gia náo nhiệt. Trương Tịnh và Du Nhiên thoáng nhìn nhau, tâm ý tương thông:

- Sư phụ, ngài không thể chỉ thương tôn nữ mà không thương hai con, hai con cũng muốn đi.

Hoa Sơn lão nhân mừng rỡ:

- Được được được, sư phụ dẫn hai con cùng đi. Ngày mai ai bận làm chính sự? Hai đứa A Kình, A Mại phải không? Được rồi, hai anh em tụi con cứ bận chính sự đi, sư công dẫn cha mẹ con, Vanh Vanh, A Trì, Đồng Đồng, chúng ta ra ngoài du ngoạn, không say không về.

Mọi chuyện đã được định xong.

Hôm sau Trương Mại và A Trì thật sớm đã trở lại Bình Bắc hầu phủ, nấn ná đến chiều, Trương Mại mới từ biệt mọi người đi ra ngoài. Buổi tối A Trì sẽ cùng sư công và cha mẹ ra ngoài, hắn rất yên tâm. Có phụ thân đi theo thì mọi chuyện nhất định sẽ bình an suôn sẻ, vạn sự như ý.

Trong một nhã gian Phú Quý Lâu tên “Thấm Thủy Viên”, Đặng Du cả người mặc áo bào bạc, khách khí hàn huyên cùng Từ tam gia:

- Trương đại ca, Trương nhị ca đều gọi ngài là tam thúc, ngài nếu không chê thì để ta giống với hai vị ca ca, đều tôn ngài làm thúc thúc.

Từ tam gia khiêm tốn:

- Không dám, thực không dám.

Nhún nhường hồi lâu, cuối cùng vẫn là xưng hô thúc điệt.

Rượu qua ba tuần, thức ăn qua năm món, Đặng Du cười đứng dậy:

- Thật ngại quá, xin vắng mặt chốc lát.

Hắn muốn đi vệ sinh. Người làm trong quán ân cần chỉ đường:

- Ngài đi thẳng về phía trước, đến cuối đường quẹo phải là được, gần lắm.

Đầu Đặng Du hơi chếnh choáng, hắn vịn tường đứng một lát. “Két”, cửa một nhã gian mở ra, Đặng Du đưa mắt nhìn thì thấy một thiếu nữ tựa thiên tiên nhẹ nhàng bước ra.

Đặng Du vốn hơi choáng, thấy thiếu nữ liền mắt nổ đom đóm, tâm thần đại loạn. Thế gian sao lại có nhan sắc mỹ lệ thế này? Xinh đẹp như vậy là muốn hại chết nam tử trong thiên hạ hay sao.

Đặng Du vịn tường ổn định lại, vẻ mặt nho nhã, tươi cười quyến rũ đi về phía thiếu nữ:

- Tại hạ họ Đặng tên Du, xin hỏi phương danh cô nương?

Giọng nói lễ độ trước giờ chưa từng có.

Một ánh sáng lạnh bắn tới, Đặng Du say rượu mất sức, lại thêm ý loạn tình mê, tránh né không kịp. Cổ chợt lạnh, lưỡi dao sắc bén đặt trên cổ hắn, thiếu nữ tựa thiên tiên này hẳn là người luyện võ, trên người mang theo binh khí.

Thiếu nữ cao ngạo, lạnh lùng nhìn Đặng Du, xinh đẹp không gì sánh được, lẫm liệt không thể xúc phạm. Đặng Du bị nhan sắc của nàng chấn nhiếp, tươi cười tạ lỗi:

- Là ta lỗ mãng, đáng đánh, đáng đánh! Xin hỏi quý danh cô nương là gì, nhà ở đâu? Đặng Du đến cửa nhận lỗi.

Thiếu nữ từ đầu tới cuối không hề mở miệng nói chuyện, giọng của Đặng Du dịu dàng trầm thấp, cũng không gây ra tiếng vang gì. Đặng Du hiểu rõ trong lòng: “Y phục của nàng tinh xảo, chắc hẳn là danh môn quý nữ. Cho nên, nàng nhất định không muốn làm ầm lên, không muốn để người ta biết”.

Đặng Du nghĩ đến điểm then chốt, lờ đi lưỡi dao trên cổ, vẫn nhẹ nhàng cẩn thận hỏi thăm tên thiếu nữ. Kỳ thực cho dù thiếu nữ không nói, hắn cũng tra ra được. Gia quyến nhà ai từng ngồi ở nhã gian Phú Quý Lâu, nghe ngóng không hề khó.

Cửa nhã gian lại mở ra, bóng dáng một nam tử thân hình cao lớn xuất hiện. Thiếu nữ phản ứng cực nhanh, khi cửa sắp mở ra thì thấp giọng “hừ” một tiếng, nhanh chóng thu hồi chủy thủ, đi về phía nhã gian, nghênh đón người nọ khẽ gọi:

- Phụ thân!

Đặng Du nấp trong bóng tối, ngừng hô hấp. Nàng là nữ nhi của ông ấy! Nàng lại là nữ nhi của ông ấy! Ông ấy là nam tử xuất sắc cầm đao cưỡi ngựa, là trượng phu vĩ đại tung hoành thiên hạ, là anh hùng mình kính ngưỡng từ nhỏ đến lớn.

Nam tử cao lớn cúi đầu nhìn nữ nhi, mỉm cười nói gì đó. Thiếu nữ ngẩng đầu cười khẽ, phụ tử hai người tiến vào nhã gian, cánh cửa lại đóng chặt.

Đặng Du đứng trong bóng tối không biết bao lâu, vừa mừng lại vừa lo. Mừng vì cuối cùng cũng gặp được nữ tử tuyệt sắc như ý, lo vì một anh hùng như ông ấy có thể coi trọng kẻ quần áo lụa là như mình làm con rể sao?

Trong Thấm Thủy Viên, Trương Kình và Trương Mại đều có chút buồn bực, Đặng Du này lạc đường hay sao vậy, bao lâu rồi mà chưa quay lại nữa. Từ tam gia đứng ngồi không yên:

- Trọng Khải, nếu không thì ta ra ngoài xem thử?

Trương Mại ôn hòa nói:

- Tam thúc xin an tọa, không có chuyện gì đâu.

Lại một lát sau, Đặng Du mới sắc mặt tái nhợt quay lại. Trương Kình mỉm cười:

- Đang định ra ngoài tìm đệ đây.

Đặng Du chắp tay:

- Xấu hổ xấu hổ, đệ đi nhầm đường.

Mọi người cũng không truy cứu, tươi cười cho qua.

Thấm Thủy Viên bố trí sáng tạo, trong phòng đặt vài chậu thủy tiên, mai vàng, vô cùng thanh nhã. Đặng Du si mê nhìn một đài hoa kiều diễm, “Mầm non mơn mởn mỡ màng, Mong sao ngày tháng an nhàn như cây!”, ta hâm mộ ngươi, ngươi mềm mại mượt mà, vô tri vô thức, không có gì phiền não, tự tại biết bao!

Bốn người lại uống thêm một tuần rượu, sau khi vui vẻ mới giải tán. Trương Kình khăng khăng đưa Đặng Du về nhà:

- Đem đệ về cho lệnh đường, ta mới xem là bàn giao xong nhiệm vụ.

Trương Mại thấy Từ tam gia uống nhiều cũng kiên trì đưa ông ấy về đường lớn Chính Dương Môn, nhìn ông được tôi tớ đón vào mới xoay người rời đi.

Ngụy quốc công phủ, thái phu nhân Lâm thị đêm khuya không ngủ, nghe đám người Thân ma ma bẩm báo:

- Quốc công gia và phu nhân mãi đến cuối giờ Nhân Định* mới về, sau khi về không bao lâu thì Gia Vinh Đường tắt đèn.

* Trung Quốc cổ đại chia một ngày thành mười hai canh giờ, mỗi canh giờ tương ứng với 2 giờ ngày nay, canh giờ cuối cùng của ngày gọi là giờ Nhân Định, tương ứng với 21-23 giờ; đôi khi “giờ Nhân Định” không chỉ thời gian chính xác mà chỉ mang ý là: đêm đã quá khuya, mọi người đều đã ngủ

Đồ không biết điều! Thái phu nhân Lâm thị vẻ mặt chán ghét. Các ngươi thành thân, không thể thấy ta là góa phụ nên buổi tối ra ngoài đi chơi chứ? Ban đêm ác quỷ, tà vật khắp nơi đó, có biết không?

Thái phu nhân Lâm thị từ từ hỏi:

- Vị bằng hữu cũ kia của ngươi quả thật hầu hạ quý nhân trong cung?

Thân ma ma là từ trong cung ra ngoài, bà ấy có một tỷ muội ngày xưa hiện đang hầu hạ Hiền phi rất được sủng ái ở Cảnh Dương cung.

Thân ma ma kính cẩn đáp:

- Đích thực là vậy. Bà ấy đã hầu hạ ở Cảnh Dương cung rất nhiều năm, Hiền phi nương nương tuy vào cung chưa được năm năm nhưng đã sinh được hai vị hoàng tử, rất được sủng ái. Bởi vì bà ấy là lão nhân Cảnh Dương cung nên cực kỳ tín nhiệm bà ấy.

Thái phu nhân Lâm thị nhắm mắt trầm tư hồi lâu:

- Ngươi ủy thác bà ấy thăm dò ý tứ. Nếu Hiền phi nương nương có thể nói tốt vài câu trước mặt Thánh thượng, đổi chủ nhân Ngụy quốc công phủ thành một người khác của Trương gia chín chắn khéo léo, xuất thân cao quý thì ta nguyện dùng số tiền lớn để tạ ơn.

Thân ma ma cung kính đáp ứng:

- Dạ, thái phu nhân.

Chuyện này rất có lợi nhuận. Từ trước đến nay nhạn quá bạt mao*, bất kể chuyện thành hay bại, làm người trung gian luôn được báo đáp rất hậu hĩnh.

* Chim nhạn bay qua còn muốn rút mấy cọng lông, ý nói chuyện gì đã qua tay mà có lợi ích thì không thể bỏ qua

Sau khi Thân ma ma lui ra, thái phu nhân Lâm thị ngồi bên cửa sổ suốt một canh giờ, các thị nữ dè dặt thúc giục ba lần mới lên giường ngủ. Tòa phủ đệ này đã từng là của ta, để ta giao ra, để ta không được phép quản, còn không bằng giết ta. Trương Tịnh, Trương Mại, chớ trách ta lòng dạ độc ác, là các ngươi bức ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.