Tô Nhiễm Nhiễm Truy Phu Ký

Chương 5: Chương 5: Ai cũng thích bát quái




Dạo ở hoa viên một vòng, ta càng nghĩ càng giận, hắn là ai chứ! Ỷ mình là con đại tướng quân, diện mạo không tệ thì lên mặt với ta! Ta là nữ nhi của công chúa, là cháu gái của đương kim hoàng thượng!

Không nên, không nên, cơn giận này phải giấu, nếu không ta còn mất mặt cỡ nào. Nếu để bọn Tô Nam biết, sẽ cười bể bụng mới thôi. Lương Gia bị từ hôn, bọn họ không dám giễu cợt vì Lương Gia bá đạo không ai dám trêu chọc. Còn ta, aizz...

Thở dài một tiếng, ta trầm tư suy nghĩ giải pháp. Theo thái độ của Tần Lãng, đánh chết hắn cũng không cưới ta, đây vốn cũng không phải chuyện xấu, rất hợp ý ta. Nhưng ngẫm lại kết cục của Lương Gia, chỉ sợ mặt dày như vách tường cỡ Lương Gia bị từ hôn còn trốn biệt không dám gặp người, lỡ như Tần Lãng từ hôn với ta, ta nên làm gì bây giờ.

Về lại Thục Sơn?

Coi như hết, ta tình nguyện ở nhà còn tốt hơn, các sư huynh ta kiếp trước giống như chưa từng bát quái, chuyện nghi ngờ ta thích đại sư huynh khiến bọn họ chê cười ước chừng một tháng lẻ một ngày, may mắn tam sư huynh bị người phái Thanh Thành đánh mới khiến bọn họ thôi đi, bằng không ta chắc đã chết đuối bởi nước miếng của bọn họ.

Ta bẻ một cành liễu ven hồ, vừa đi vừa quất, nhìn thấy hoa hồng ta liền quất mấy roi. Ai bảo nó kiều diễm sáng lạn ngay lúc bổn tiểu thư tâm tình không tốt, không phải cố ý muốn ăn đòn sao!

Đi đến sau hòn giả sơn, ta nghe thấy hai tiểu nha hoàn say sưa bát quái, xem ra nam nữ già trẻ ai cũng thích bát quái. Cẩn thận lắng nghe, không ngờ nhân vật chính là ta với Lương Gia. Lòng hiếu kỳ càng tăng, ta ngồi xổm xuống nghe tiếp. Ta thề ta không cố ý đào tường nghe lén, vừa vặn lúc các nàng đang nói thì bị ta bắt gặp thôi. Đúng vậy. Ta yên tâm, thoải mái an ủi bản thân.

"Cẩm Phương tỷ tỷ, ngươi có nghe không, Tần nhị công tử dường như không thích thập tiểu thư chút nào, hắn còn nói sẽ khiến thập tiểu thư từ bỏ ý định với hắn."

Nha hoàn tên Cẩm Phương nói: "Sao lại không nghe, tiếng Tần nhị công tử rất lớn, không chỉ chúng ta mà cả đám nha hoàn đều nghe được. Thập tiểu thư cũng thật đáng thương, dung mạo xinh đẹp, thân phận cao quý, ta không hiểu vì sao Tần nhị công tử không thích nàng."

"Thập tiểu thư cùng biểu tiểu thư quan hệ rất tốt, không ngờ gặp chuyện cũng giống nhau. Chuyện gì đang xảy ra trong Tô phủ vậy chứ, biểu tiểu thư vừa mới bị từ hôn đã đến lượt thập tiểu thư."

"Suỵt! Đừng nói lung tung, nếu để lão gia nghe thấy sẽ rất thảm. Thân phận thập tiểu thư là gì, nàng là cháu của đương kim hoàng thượng, cho dù Tần nhị công tử có ý này cũng không có dũng khí."

"Cũng đúng, ta nghe bác ta trong cung nói, thái hậu rất thương công chúa Sơ Dương, cũng chính là chủ mẫu Tô gia chúng ta! Nói vậy, đối với thập tiểu thư cũng sẽ không kém. Tần nhị công tử nếu định từ hôn, sợ là Tần đại tướng quân cha hắn cũng sẽ không đồng ý."

"Ừ, ta cũng nghĩ vậy. Du Long Công Tử dám từ hôn biểu tiểu thư, đó là vì bác hắn là người hoàng thượng sủng ái. Đúng rồi, ta còn nghe nói, Du Long Công Tử đã có ý trung nhân, hắn thích người nổi danh cùng mình là Kinh Hồng Mỹ Nhân Diệp Khuynh Thiên."

"Ta cũng nghe vậy, tuy ta thấy bất công vì biểu tiểu thư bị tổn thương nhưng nói sao thì bọn họ một Du Long Công Tử, một Kinh Hồng Mỹ Nhân thật xứng đôi."

"Không biết Kinh Hồng Mỹ Nhân kia đẹp đến mức nào mà có nhiều người điên cuồng vì nàng. Ta nghĩ thập tiểu thư cùng biểu tiểu thư đã đủ đẹp, chẳng lẽ Diệp Khuynh Thiên còn đẹp hơn?"

"Diệp Khuynh Thiên là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, hẳn là đẹp hơn một chút."

Tứ sư huynh không phải nói Diệp Khuynh Thiên là võ lâm đệ nhất mỹ nữ sao? Sao lại thành thiên hạ đệ nhất? Ai, ta không thể không phục, lực lượng bát quái to lớn dường nào.

Vừa mới nghĩ, ta không cẩn thận đạp trúng gì đó, chỉ nghe thấy răng rắc một tiếng, hai nha hoàn bát quái cảnh giác hô: "Ai đó?"

Có lẽ là có tật giật mình, ta theo bản năng tính tránh, chân còn chưa nhấc lên đã bị các nàng bắt gặp. Tiểu nha hoàn chắc không ngờ đó là nhân vật trung tâm vừa bát quái lúc nãy, trợn tròn mắt. Ta cũng rất xấu hổ, đường đường tiểu thư tướng phủ trốn ở đây nghe lén nha hoàn, thật không còn gì để nói.

Ta pha trò: "Ha ha... Ta mỏi chân, ngồi đây nghỉ ngơi một chút, ha ha."

Hai nha hoàn nhìn ta, ta nhìn ngươi, ta cười đến sái quai hàm mà các nàng vẫn tỏ vẻ không tin ta thật sự trật chân. Nha hoàn lớn hơn thông minh chạy nhanh về phía ta khom người: "Thập tiểu thư, ta dìu người về phòng —— Huệ Nghi ngươi nhanh đi tìm đại phu."

"Không cần, không cần, ta đi một chút là tốt rồi."

Nói xong ta xoay chân, đương nhiên giả bộ xoay chân, khập khiễng tránh ra.

Trước đó không lâu, thất sư huynh so kiếm cùng người ta không cẩn thận bị trật chân, chúng ta còn cười hắn đi đứng khó coi, không ngờ sớm bị báo ứng như vậy. Ta no cơm rửng mỡ, rõ ràng đang khỏe mạnh lại giả què cho nha hoàn xem, đây là đạo lý gì chứ.

"Tô Nhiễm, ngươi bị chó cắn ?" Tô Nam không sợ chết nhào đến.

Ta hoảng sợ, mắng to: "Ngươi mới bị chó cắn, ngươi còn bị heo cắn!"

Tô Nam sờ cằm, hứng thú nhìn chân ta chằm chằm: "Trước kia sao ta không phát hiện ngươi có năng khiếu giả què."

"Ngươi cút đi, chân ta rất tốt, ngươi đừng đắc ý."

Vì chứng minh chân ta quả thật tốt, ta còn nhảy vài cái cho hắn xem, nhảy xong quay đầu bước đi, đi như bay, chỉ chừa lại cho hắn một bóng dáng hoa lệ.

Phía sau truyền đến âm thanh nhỏ xíu của tiểu nha hoàn: "Thập tiểu thư không phải trật chân sao, sao liền khỏe lại?"

"Đúng vậy, không hổ là biết võ công, không giống chúng ta."

Bị Tô Nam chọc ghẹo, hơn nữa bị một câu "Mong rằng Tô tiểu thư sớm bỏ ý định" kia của Tần Lãng khiến ta thực khó chịu, thở phì phì chạy ào ra cửa chính.

Mới vừa đến tiền viện, phụ thân gọi ta lại: "Nhiễm Nhiễm, ngươi đi đâu?"

"Đi chơi."

"Đường đường thiên kim tướng phủ, cả ngày chạy loạn bên ngoài, còn ra thể thống gì."

"Phụ thân xin hãy thương xót ta, ta sắp thành thân mất tự do, người đừng cản trở ta nữa được không?"

Ta nhanh như chớp chạy ra cửa, rất xa còn nghe tiếng phụ thân thở dài, bất lực với nữ nhi như ta. Người nên cảm thấy may mắn, so với Lương Gia, ta thấy mình quả thực chính là thục nữ trong thục nữ, ngẫm lại hình dáng kiêu ngạo của Lương Gia, chậc chậc, ta thực đau lòng thay bác.

Cũng không biết Lương Gia hiện tại thế nào, có bị ai khi dễ hay không, ăn ngon không, ngủ được không. Nàng không giống ta, ở Thục Sơn hoang dã, da thô thịt dày, chịu chút khổ cũng không sao. Tốt xấu gì nàng cũng là thiên kim tiểu thư ở tướng phủ, từ nhỏ không rời nhà, còn bị phụ thân cùng bác quản chặt. Nàng ở nhà kiêu ngạo một chút không sao, mọi người đều nhường nàng. Ta chỉ sợ nàng ra ngoài sẽ chịu thiệt, trên mặt lại không viết mấy chữ tiểu thư tướng phủ to đùng, người ta cũng sẽ không vì dung mạo xinh đẹp mà thương hoa tiếc ngọc. Lỡ như...

Ta không dám nghĩ nữa. Coi như hết, ta hiện tại là bồ tát qua sông tự thân khó bảo toàn, dù Lương Gia thực có chuyện ta cũng bất lực, cùng lắm thì thay nàng thắp thêm vài nén nhang. Ai, tự cầu phúc đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.