Tô Nhiễm Nhiễm Truy Phu Ký

Chương 31: Chương 31: Kiên quyết không đổi phòng




Mặt nạ Sở Tức Vấn làm thật tinh xảo, ngay cả Tô Nam với Tô Duyên đều không nhận ra ta, Tần Lãng càng không, ta vốn không tin hắn có bản lĩnh này. Cho dù nhãn lực hắn tốt đến mấy cũng không nhận ra ta là Tô Nhiễm, không phải Bạch Thuật, không đúng, phải nói ta là Bạch Thuật cũng là Tô Nhiễm, hắn có thể nhận ra ta bằng cách nào? Hắn dám làm gì ta! Là hắn đào hôn trước, ta còn chưa tính sổ với hắn.

Nghĩ vậy, trong lòng ta dễ chịu hơn. Bánh bao tuy không ngon bằng thịt cá nhưng vẫn no bụng, mới nuốt hết một cái, ta thấy ăn cũng không vô. Ta liếc Tần Lãng, hắn đã thu hồi ánh mắt nhìn ta, lại liếc Lâu Huyên, hắn cũng đang nói chuyện cùng Lâu Ý Ý thật vui vẻ.

Dao Băng sư tỷ cầm cái bánh đưa ta: "Ngươi ăn nhiều một chút, bồi bổ thân mình, hôm nay thua bạc đã khổ sở."

"Ăn không nổi," Ta đẩy bánh bao ra, "Ngươi ăn đi, ngươi còn thua nhiều hơn."

Ta thề ta thật không cố ý, Dao Băng sư tỷ nghe xong một lời này, sắc mặt thay đổi, mếu máo lên lầu. U Chỉ kêu nàng mấy tiếng nàng không trả lời, xem ra thật sự "vô cùng đau đớn".

Một lát sau, tứ sư huynh từ trên lầu ló mặt ra, thấy Dao Băng sư tỷ không còn ở dưới, tràn đầy vui mừng: "Sư huynh, Dao Băng thật sự đi rồi?"

"Nàng vừa lên lầu." Khó được nghe nhị sư huynh nói một tiếng.

Tứ sư huynh vội chạy xuống lầu: "Thật tốt quá, nàng đi rồi, ta đói chịu không được!"

Lần đầu tiên ta biết thì ra không phải lúc nào Diệp Khuynh Thiên cũng chiếm vị trí số một trong lòng tứ sư huynh, tỷ như nói, lúc tứ sư huynh đói bụng. Trước mắt hắn đang ngồi vào bàn ăn như hùm như hổ, bộ dáng cực chướng tai gai mắt làm người ta không thể không hoài nghi kiếp trước hắn chết vì đói. Nhị sư huynh cùng tam sư huynh phải ngồi chung, cơm cũng không ăn, xấu hổ vì ánh mắt chê cười tứ phía của mọi người.

Sau khi càn quét một bàn đồ ăn thành công, cuối cùng tứ sư huynh sực nhớ Diệp Khuynh Thiên hắn mong chờ ngày đêm cũng ở đây, hắn buông đũa, cơ hồ chạy vội tới dưới váy mỹ nữ: "Diệp Khuynh Thiên, Diệp Khuynh Thiên, thật là ngươi, ta không ngờ kiếp này còn có thể nhìn thấy người thật, thật sự là rất kích động, rất kích động..."

Xong rồi xong rồi, lại tới nữa. Ta quay đầu đi chỗ khác không đành lòng xem một màn này, nếu sư phụ ở đây, không hộc máu mà chết mới là lạ. Thục Sơn là danh môn đại phái, sao lại có một đệ tử kém cỏi như vậy! Ta thay sư phụ bi ai tiếc hận, nhị sư huynh cùng tam sư huynh cũng có vẻ vô cùng đau đớn. Nhưng bọn họ không như Dao Băng sư tỷ, dám vung quyền đánh ngất tứ sư huynh.

"Chúng ta đi thôi." Ta kéo góc áo U Chỉ.

Thân là đệ tử phái Thục Sơn, da mặt ta không dày đến mức này, có thể bình tĩnh nhìn tứ sư huynh làm mất mặt sư phụ lão nhân gia trước mặt mọi người. Cho nên ta đi thôi, nhắm mắt làm ngơ.

So với dưới lầu ồn ào, trong phòng thật sự rất im lặng. Trời tối dần, ta tựa vào cửa sổ, lẳng lặng nhìn đèn đuốc mọi nhà từ từ sáng lên. Trong đêm tối, ngọn đèn vàng làm người ta cảm thấy ấm áp vô cùng. Bỗng nhiên ta nhớ tới phụ thân và mẫu thân, còn có các ca ca, còn có Lương Gia, còn có sư phụ, sư nương... Nghĩ vậy, ta có chút thương cảm.

Lương Gia hiện tại thế nào? Tô Hành tìm được nàng chưa? Ta không thành thân cùng Tần Lãng, người bắt cóc nàng hẳn là đúng hẹn thả nàng đi? Nếu thật sự như thế thì rất tốt. Chỉ cần Lương Gia có thể bình an, cho dù ta thật sự thích Tần Lãng, vì nàng đào hôn cũng đáng.

Chính là gây ra chuyện lớn như vậy, khiến cha mẹ thay ta thu thập cục diện rối rắm, quả thật rất có lỗi với bọn họ. Cho tới bây giờ, ta đều cho rằng mình không phải là một người an phận, giống như Lương Gia, ta không ngoan, không theo khuôn phép, luôn làm cha mẹ với sư phụ đau đầu.

Dao Băng sư tỷ nói: "Nhiễm Nhiễm, giống ngươi cũng rất tốt, không giống ta, ai, thục nữ cũng có phiền não của thục nữ!" Tạm thời ta đành cam chịu Dao Băng sư tỷ là thục nữ, nàng nói nàng làm thục nữ có rất nhiều phiền não, ta kỳ thật cũng có rất nhiều phiền não.

"Ai!" Ta thở dài một hơi, tiếp tục phiền não.

Đèn ở phòng đối diện sáng lên, có bóng người lay động. Bởi vì khoảng giữa cách nhau một vườn hoa nhỏ, hơn nữa cửa sổ cũng không mở nên ta không rõ là ai. Ta thầm mãnh liệt hy vọng là Diệp Khuynh Thiên, nàng cả ngày che mặt, cũng không biết rốt cuộc dài ngắn thế nào, ta vô cùng hiếu kỳ, đặc biệt mong chờ thấy được mặt thật của nàng. Không phải đến mức tối trở về phòng nàng cũng che mặt chứ?

Đang nghĩ tới Diệp Khuynh Thiên, cửa sổ một phòng đối diện khác cũng mở, lúc này thật đúng là Diệp Khuynh Thiên!

Diệp đại mỹ nữ cũng thấy ta nhưng ánh mắt nàng xẹt qua người ta, nhìn về phía phòng bên cạnh, ánh mắt từ lãnh đạm biến thành nhu tình như nước. Ta nhớ Lâu Huyên có nói qua, hắn ở cách vách phòng ta. Thật không phải hắn ở cách vách chứ? Nhìn ánh mắt Diệp Khuynh Thiên, hẳn là hắn nói thật rồi. Theo ta được biết, Diệp Khuynh Thiên chỉ có đối mặt với Lâu Huyên mới lộ ra biểu tình đó.

Ta tò mò ló người ra nhìn sang cửa sổ phòng bên cạnh. Dưới ánh trăng, khuôn mặt như ngọc bích không tỳ vết của Lâu Huyên xuất hiện ngay trước mặt ta, hắn cũng đang nhìn về phía ta, khóe miệng mang theo một ý cười nghiền ngẫm. Ta run run, thiếu chút nữa ngã lộn cổ từ cửa sổ xuống! Hắn hắn hắn... Hắn chẳng lẽ đã tính trước? Giống như đã sớm đoán được ta sẽ ló mặt sang nhìn hắn.

Ta đỏ mặt, nhanh rụt đầu về, đóng cửa sổ ‘rầm’ một tiếng. Thật sự là dọa người, dọa chết người. Du Long Công Tử cùng Kinh Hồng Mỹ Nhân người ta ngắm nhau từ xa, ta náo nhiệt làm gì, đây không phải quấy rối sao. Vừa rồi ta rất bối rối nên không chú ý biểu tình Diệp Khuynh Thiên, tuy nhiên ta có thể tưởng tượng dưới khăn che mặt của Diệp đại mỹ nhân nhất định đã chuyển sang sắc tím tái. Khoa trương một chút, nói không chừng trong đầu nàng đã thầm muốn chặt ta thành tám khúc.

Ta vỗ vỗ ngực, hít thở mấy cái thật sâu, cố gắng làm mình bình tĩnh lại. Ban ngày, ta vừa mới phát độc, không thể kích động, mạng nhỏ quan trọng hơn. Trước khi Tố Nữ tìm ra cách cứu ta, ta nhất định phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.

Ta lập tức ngồi xuống, trong phòng thật buồn. Ta phân vân không nhúc nhích lâu vậy chắc Lâu Huyên với Diệp Khuynh Thiên mắt đi mày lại cũng đã đủ lắm rồi. Vì thế ta lại đi qua, mở cửa sổ thật cẩn thận. Vừa vặn cửa sổ đối diện cũng mở ra, trong phút chốc hình dáng Tần Lãng đập vào mắt ta, bốn mắt nhìn nhau, ta sợ ngây người. Sao người ở đối diện lại là hắn?

Biểu tình của Tần Lãng vẫn lạnh lùng, khốc liệt như trước, nhìn ta không hé miệng. Ta thật xấu hổ, hắn vẫn nhìn ta như vậy, không chớp mắt chút nào, giống như muốn nhìn thấu linh hồn bình thường của ta. Buồn bực, kinh ngạc, khiếp sợ... Đủ loại phản ứng đồng thời chen chúc trong đầu ta. Ta bị hắn nhìn đến choáng váng, nhất thời đã quên nên làm gì, ngơ ngác đứng nhìn nhau với hắn.

Ta không rõ sau khi mang mặt nạ thì đắc tội gì với hắn, hình như ngay cả một câu cũng chưa nói, ta cũng không thiếu tiền hắn...

Đại khái có người gõ cửa phòng Tần Lãng, hắn xoay người, đi vài bước lại quay đầu chăm chú nhìn ta rồi liếc ta một cái, sau đó mới chậm rãi đi mất. Để lại ta khờ ngốc đứng cạnh cửa sổ, một trận gió thổi tới, rất mát mẻ. Bên kia Diệp Khuynh Thiên cũng còn đứng trước cửa sổ, phỏng chừng nàng với Lâu Huyên chưa liếc mắt đưa tình xong. Dao Băng sư tỷ nói, chia rẽ nhân duyên tốt của người ta sẽ bị sét đánh. Ta rất sợ chết, mặc kệ lời này của nữ thần có phải hù dọa hay không, ta quyết định nghe nàng một lần, không quấy rầy người ta trao đổi tình cảm.

Ta đóng cửa sổ liền thấy buồn bực, nóng nực, ta tìm nữ thần đổi phòng đi. Cách vách là Lâu Huyên đối diện là Tần Lãng, cứ như vậy thì sớm muộn gì ta cũng phát bệnh mà thôi.

Dao Băng sư tỷ ở cạnh U Chỉ, từ phòng ta rẽ phải đi một chút là tới. Ta gõ cửa đã lâu, lại kêu tên nàng mấy lần mà bên trong không có một chút động tĩnh. Lúc tứ sư huynh làm chuyện mất mặt trong bữa cơm chiều, Dao Băng sư tỷ sẽ không một mạch xuống dưới đánh người chứ? Nếu quả thật là thế, ta phải đi khuyên nhủ, tứ sư huynh đúng là mất mặt, xấu hổ nhưng tội không đáng chết.

Xoay người đi mới hai ba bước, cửa phía sau mở ra. Tiếng Dao Băng sư tỷ hàm hồ truyền vào tai ta: "Ai a, hơn nửa đêm quấy nhiễu mộng đẹp người ta..."

Hơn nửa đêm? Rõ ràng trời vừa sụp tối! Quay đầu nhìn Dao Băng sư tỷ, quả nhiên là một bộ chưa tỉnh ngủ, nghĩ đến việc nàng vừa lên lầu liền đi ngủ, ta lại đánh thức người ta, thật không phúc hậu.

"Sư tỷ, là ta." Ta cười xáp lại gần.

Dao Băng sư tỷ chớp chớp mắt, thanh tỉnh: "A, là Nhiễm Nhiễm, chuyện gì ngươi mau nói, nói xong ta ngủ tiếp."

"Là như vầy, ta muốn đổi phòng với ngươi."

"Vì sao, đang yên lành đổi phòng làm gì?"

"Bởi vì... Bởi vì... Cách vách ta là Lâu Huyên, còn có, đối diện ta..."

"Không đổi, kiên quyết không đổi!" Dao Băng sư tỷ hiên ngang lẫm liệt ngắt lời, "Chia rẽ nhân duyên tốt của người ta sẽ bị sét đánh, ngươi đang tốt đẹp với Du Long Công Tử, đổi phòng gì chứ? Chẳng lẽ các ngươi giận dỗi, không sao, nói với sư tỷ, sư tỷ giúp ngươi thu phục..."

Trí tưởng tượng của nữ thần ngang ngửa với Lâu Ý Ý, ta thừa dịp nàng còn mơ màng, say trong mộng đẹp, lui về sau vài bước, đến phòng U Chỉ cạnh bên gõ cửa.

"Ai?" U Chỉ rất nhanh mở cửa ra.

"U Chỉ, ta..."

"U Chỉ mau đóng cửa, đừng đổi phòng với nàng!" Dao Băng sư tỷ hô to một tiếng.

"Rầm —— "

U Chỉ cũng uống nhầm thuốc, nữ thần vừa nói, nàng liền phục tùng vô điều kiện, vừa xinh đẹp vừa tiêu sái sập cửa lại. Ta nhìn cánh cửa đóng chặt, sửng sốt trong chốc lát, quay đầu muốn tìm Dao Băng sư tỷ lý luận, ai biết ——

"Rầm —— "

Dao Băng sư tỷ cũng đóng cửa.

Một trận gió lạnh lẽo thổi qua, ta có cảm giác thật bấp bênh. Đây là chuyện gì, các nàng hình như đã thương lượng trước, không chịu đổi phòng cho ta. Điều này làm ta thập phần buồn bực, có cảm giác bị mọi người vứt bỏ.

Ta nhàn rỗi nhàm chán, lại không muốn ngủ sớm, vô tình dạo bước đến hoa viên nhỏ bên dưới. Năng lực ngủ siêu phàm của Dao Băng sư tỷ không phải ai cũng có, bình thường nàng có thể ngủ từ trước giờ cơm chiều thẳng đến giờ cơm trưa hôm sau, tình huống bất thường như thế xin miễn bàn luận. Ta tham ngủ cũng chỉ giới hạn trong buổi sáng, hiện tại tuy đã tối rồi nhưng vẫn còn quá sớm, thưởng thức đêm khuya cũng là chuyện rất thơ mộng.

Ta mông lung nhìn thấy hai bóng người trong hoa viên, một nam một nữ. Ta đoán đại khái là một đôi tình nhân nhỏ không ngủ được giống ta nên hẹn hò dưới trăng, ta vụng trộm tiến lên nhìn trộm, thì ra không phải ai khác, đúng là Tần Lãng với Sở Tức Trữ.

Hoàng lịch cũng không viết hôm nay thích hợp nói chuyện yêu đương, sao mọi người đều chọn ngày lành này? Trên lầu một đôi đưa tình, dưới lầu một đôi tâm sự... Ta thật thức thời xoay người tính chạy, bỗng nhiên hiếu kỳ trỗi dậy, rất muốn nghe bọn họ nói gì. Ta biết làm vậy không đúng, rối rắm nửa ngày, cuối cùng lòng hiếu kỳ chiến thắng đạo đức, ta nhịn không được nhích về trước từng bước, từng bước. Cuối cùng đến cạnh một bồn hoa cách Tần Lãng và Sở Tức Trữ không xa, ta ngồi xổm xuống, lẳng lặng đào tường khoét vách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.