Tô Nhiễm Nhiễm Truy Phu Ký

Chương 22: Chương 22: Yến Diễm là "ngọc nữ thanh thuần"




Ta cùng Lâu Ý Ý ngồi trên xe ngựa xa hoa của nàng đến Nhạc phủ. Lâu Gia Bảo cũng là nơi tiền hiếm khi mốc meo, ngay cả xe ngựa cũng thoải mái bất thường, trên đường đi ta chưa từng thấy bị xóc nảy.

Đến cửa chính Nhạc phủ, ta nói Lâu Ý Ý giúp ta gõ cửa, nói sao thì hiện tại ta cũng là phạm nhân đang bị truy nã, càng ít lộ diện càng tốt, an toàn là trên hết. Cũng không biết người trông cửa có phải gã áo xanh lần trước hay không, thấy Lâu Ý Ý xinh đẹp lại ăn mặc sang trọng như vậy, sao hắn dám không cho vào.

Đợi trong chốc lát, Lâu Ý Ý quay lại. Nàng xốc lên màn lên, ủ rũ nói: "Người canh cửa nói sư huynh ngươi không ở nhà, đã đi Tần phủ uống rượu mừng."

"Uống rượu mừng?" Ta bất đắc dĩ, "Hôn sự không thành, hắn uống mừng cái gì?"

"Kế tiếp nên làm sao?"

"Quên đi, ngươi lên trước đi, chúng ta đi dạo phố."

"A?" Lâu Ý Ý giật mình.

Cái gọi là đi dạo phố, thật đúng như nghĩa "dạo" phố. Sau khi vinh quang thăng cấp làm "phạm nhân truy nã", ta chỉ có thể ngồi trong xe vòng vòng quanh phố, không dám vén rèm xem, càng không dám xuống xe. Ai bảo ta không còn chỗ nào để đi, ta thực mất kiên nhẫn, không có dũng khí làm chuyện vĩ đại đứng trước Nhạc phủ ôm cây đợi thỏ chờ Nhạc Phong về. Ngoại trừ "dạo" phố, ta không nghĩ ra chỗ nào khác. Hơn nữa, phụ thân không thể không đoán ra ta sẽ tìm Nhạc Phong hỗ trợ, không chừng đã cho người của tướng phủ chờ ta ở đó, ta nên trốn xa một chút.

Nhạc Phong ở chung với ta ít nhất cũng năm sáu năm, hắn sao không hiểu ta. Cùng chung nhóm tỷ muội nhưng hắn kém xa Dao Băng sư tỷ. Không phải ta kể tội chứ trong lúc ta quẫn bách như vậy, hắn vẫn còn tâm tư đi uống rượu mừng, rất tình cảm.

"Nhiễm Nhiễm, ngươi thực không theo ta về nhà?" Lâu Ý Ý nhắc lại lời này lần thứ tám.

Ta từ chối: "Không đi!"

"Đừng nói với ta ngươi tính vòng vòng trên đường như vậy nữa, đầu ta choáng váng rồi."

"Được rồi, ngươi tìm một chỗ an toàn cho ta trốn, trời sụp tối ta lại đến Nhạc phủ."

Nhạc Phong là người phóng đãng nhưng ta không tin buổi tối hắn không về nhà ngủ.

Mất một lúc, Lâu Ý Ý mới có thể nghĩ ra chỗ an toàn, thật đúng là chỗ vô cùng "an toàn" —— Vạn Hương Lâu. Ta lại lần nữa khẳng định Lâu Ý Ý thực sự là nhân tài, nàng không kém cạnh Tô Nam chút nào. Nếu có cơ hội, ta thật muốn bọn họ quyết đấu, xem ai có thể trở thành "nhân tài trong nhân tài".

"Cha ngươi chắc đã phái người đi tìm khắp nơi, khách sạn, tửu lâu cũng không bỏ qua, chỉ có kỹ viện mới an toàn nhất. Chúng ta vào trốn trước, cam đoan bọn họ tìm không thấy." Lâu Ý Ý vô cùng đắc ý.

Nàng cũng thay nam trang, tay phải phe phẩy quạt, nghiễm nhiên thành công tử ăn chơi. Vừa nhìn đã thấy khá giống Lâu Huyên, ta bỗng có một suy nghĩ không phúc hậu, nếu Lâu Huyên mặc nữ trang, phải chăng cũng là mỹ nữ?

Chúng ta nghênh ngang vào Vạn Hương Lâu. Đây là kỹ viện cao cấp nhất kinh thành, trang hoàng xa hoa, đương nhiên giá cả cũng không rẻ. Cũng may Lâu Ý Ý có tiền, không giống ta, toàn thân cao thấp chỉ có hơn trăm lượng bạc, phỏng chừng còn không đủ ăn một bữa cơm ở đây.

"A, hai vị công tử anh tuấn, định tìm cô nương kiểu nào?" Tú bà tươi cười nghênh tiếp.

Lâu Ý Ý không chịu nổi: "Này này này... Chúng ta... Chúng ta không cần cô nương."

"Không cần?" Tú bà lắp bắp kinh hãi, "Công tử nói giỡn."

Ta từ đằng sau lôi kéo Lâu Ý Ý, bảo nàng trấn định, sau đó cười với tú bà: "Đúng vậy, hắn hay nói giỡn, không tìm cô nương chúng ta tới đây làm gì! Chúng ta tìm Yến Diễm, hoa khôi đầu bài của Vạn Hương Lâu, có thể chứ?"

Nhạc Phong nói Yến Diễm là danh kỹ đệ nhất kinh thành, là nữ nhân xinh đẹp, phong tình vạn chủng nhất kinh thành nhưng luôn nói mình là ngọc nữ thanh thuần. Trước đó ta từng hoài nghi Nhạc Phong có chuyện mờ ám với Yến Diễm, không biết thật vậy hay không. Nổi tiếng không bằng gặp mặt, vừa vặn mượn cơ hội này tận mắt chứng kiến, xem Yến Diễm này tột cùng phong tình vạn chủng bao nhiêu.

Tú bà lộ vẻ khó xử: "Này... Yến cô nương cũng không phải muốn tùy tiện gặp là được, chờ nàng khá hơn..."

"Đủ chưa?" Lâu Ý Ý đưa một tấm ngân phiếu tới trước mặt tú bà.

Uy lực của tiền rất lớn, tú bà cười toe toét. Ta vụng trộm nhìn ngân phiếu, oa, cư nhiên là năm trăm lượng, Lâu Ý Ý ra tay thật hào phóng.

Tú bà dẫn chúng ta đến phòng Yến Diễm, tự mình cầm khăn tay che miệng cười trộm rồi đi. Ta thấy mà sửng sốt, cảm giác nụ cười này không ổn. Lâu Ý Ý dính sát vào ta, ta có thể nghe tim nàng đập kịch liệt, nàng nói: "Nhiễm Nhiễm, ta thấy tú bà có âm mưu."

"Người ta không có âm mưu với ngươi, là âm mưu với bạc của ngươi. Bình tĩnh chút đi!"

Nói là nói vậy, ta cũng căng thẳng. Trước kia, chuyện hoang đường nhất cũng chỉ là đánh bạc cá cược, dạo kỹ viện như vậy là lần đầu. Lâu Ý Ý hiển nhiên cũng là tiểu thư khuê các, đạo lý nằm lòng, chuyện kỹ viện là nơi an toàn nhất đều là nói xạo, kỳ thật nàng còn căng thẳng hơn.

Ta lôi nàng ngồi xuống trước bàn, không lâu sau Yến Diễm từ phòng trong vén rèm che, lắc mông đi ra, cười tươi như hoa: "Nghe nói hai vị công tử điểm danh tìm ta, Diễm Diễm thụ sủng nhược kinh, cảm kích khôn cùng."

Ta đổ mồ hôi lạnh khắp người, da gà rơi rụng. Quả nhiên là đệ nhất danh kỹ phong tình vạn chủng, cửu sư huynh quả nhiên không lừa ta. Nàng cũng có thể gọi là ngọc nữ thanh thuần, ta sẽ nhảy xuống sông. Lâu Ý Ý tốt xấu gì cũng là thần tiên tỷ tỷ, nàng còn chưa tự xưng như vậy, đâu đến lượt Yến Diễm.

Tay Yến Diễm thực không thành thật, sờ tới sờ lui trên người ta và Lâu Ý Ý, ta tránh trái tránh phải, cắn răng chống chọi mới không vung tay đấm lên đầu nàng. Đáng thương cho Lâu Ý Ý, bị sờ soạng một chút chịu không nổi, rơi lệ chạy khỏi phòng. Yến Diễm sợ há hốc mồm, hỏi ta: "Lâu công tử bị sao vậy, sao lại khóc?"

"Nào có, ngươi nhìn lầm rồi. Hắn không khóc, đó là kích động." Ta lấp liếm, "Hắn ngưỡng mộ ngươi đã lâu, hôm nay chạm được tay ngươi, rất kích động, không khống chế được. Ha ha, ngươi để hắn ra ngoài bình tĩnh lại đi."

Yến Diễm nghe nói có người sùng bái như vậy, thẹn thùng đỏ mặt. Thật khó hiểu, ta cảm khái, thì ra nàng cũng biết đỏ mặt.

Lúc Lâu Ý Ý bình tĩnh trở lại phòng, nha hoàn đã bày một bàn lớn đầy rượu và thức ăn. Chúng ta lấy cớ uống rượu, nói mãi mới ngăn Yến Diễm động tay động chân. Nữ nhân này thật sự quá điên cuồng, rất xứng danh "đệ nhất kinh thành", trừ phi người kinh thành chết hết.

Ta đã gặp qua rất nhiều mỹ nữ, Yến Diễm trong mắt ta quả thực chính là son phấn lòe loẹt. Luận nhan sắc, tuy tỷ muội Tôn Nhược Sắc, Tôn Nhược Vi không thể so với Lâu Ý Ý nhưng cũng tính là xinh đẹp. Bỗng nhiên nghĩ đến Diệp Khuynh Thiên, nàng không phải có thể "khuynh thiên" sao, sao không lộ mặt? Đáng tiếc, nàng luôn mang khăn che, không ai thấy được mặt thật. Thật mong có thể thấy một lần.

Ở trong bán kính một trượng với Yến Diễm, ta cảm thấy đó là một loại giày vò, chỉ mong Nhạc Phong không có gì với nàng, nếu thực vậy, ta sẽ đá hắn ra khỏi danh sách "tỷ muội tốt". Bằng ánh mắt này, thưởng thức này, để hắn theo ta và Dao Băng sư tỷ thật sự quá cất nhắc hắn rồi, với chúng ta quả thực là một khí độc. Đúng, chính là khí độc!

Thật vất vả chờ đến trời tối, ta như được đại xá, kéo Lâu Ý Ý đi, không thèm nhìn thâm tình níu giữ của Yến Diễm. Nếu chúng ta lần sau lại đến như nàng đã nói, ta sẽ không mang họ Tô, ta sửa thành họ Yến luôn.

Ta cự tuyệt ý tốt của Lâu Ý Ý. Trễ vậy còn chưa về nhà, cha mẹ nàng chắc sẽ lo lắng. Chẳng may Lâu Huyên biết, không chừng còn có thể chụp mũ nói ta lừa bán muội muội bảo bối của hắn, oan chết ta. Lâu Ý Ý quấn quít không rời, nói theo ta đi chơi thực kích thích. Ta phục đại tiểu thư này rồi, hẳn nàng nghĩ đào hôn là trò chơi, còn chơi vui, còn kích thích!

Thật vất vả lắm ta mới khuyên nàng về nhà, trước khi đi nàng đề nghị, vì chứng minh ta với nàng là tỷ muội tốt, đổi tên ta thành Tô Nhiễm Nhiễm. Nguyên văn nàng nói là "Lâu Ý Ý, Tô Nhiễm Nhiễm, vô cùng hài hòa, vừa nghe đã thấy đặc biệt thân thiết", ta nghe xong quay đầu bỏ chạy. Được rồi, ta không thiên vị, ta thừa nhận nàng cao hơn Tô Nam một bậc, nàng mới là "nhân tài trong nhân tài", Tô Nam đã không còn ngang hàng với nàng.

Ở Thục Sơn ngây người nhiều năm, cuối cùng ta đã hối hận vì không học công phu cho tốt, tại thời khắc mấu chốt thời không thể tự bảo vệ mình. May mắn nhất là ta giao hảo tốt với Dao Băng sư tỷ, được nàng chỉ dạy khinh công. Ta nhẹ nhàng nhảy qua tường cao của Nhạc phủ. Xem ra Dao Băng sư tỷ nói đúng, trừ khinh công, công phu gì cũng có thể không học.

Năm đó Dao Băng sư tỷ chịu không nổi sự lải nhải của sư nương, một mình xuống núi không lý tưởng, kết quả chưa đầy nửa tháng đã xanh mặt trở lại. Vị Thục Sơn nữ thần này giống ta, cả ngày chọc chó mắng mèo, không học vấn, không nghề nghiệp, chỉ biết vài chiêu mèo quào, gặp được cao thủ hơi lợi hại một chút đã bị đánh bại, nói thật nàng vừa xuống núi ta đã đoán được kết quả. Đây là nguyên nhân ta kiên định cự tuyệt đi cùng, Tô Nhiễm ta tuyệt không làm chuyện thiệt thòi.

Sau khi trở về, Dao Băng sư tỷ triệt để thay đổi, làm người lại lần nữa, nghe lời sư phụ chăm chỉ luyện công. Sư phụ, sư nương mừng rỡ, nghĩ nàng cuối cùng quay đầu là bờ. Nào biết cái gọi là "công phu" nàng nói chỉ giới hạn cho khinh công.

Ta hỏi nguyên nhân, nàng nói thế này: "Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, đánh không lại không sao, xấu hổ nhất là đánh không lại còn trốn không xong. Vì có thể chạy trốn khi biết đánh không lại người ta, nhất định ta phải luyện khinh công thật giỏi." Nhìn đi, lời này vô cùng triết lý, ẩn chứa nhiều suy nghĩ sâu xa, đánh không lại đương nhiên phải chạy! Theo từng chỉ dẫn của nàng, ta cũng triệt để thay đổi, làm người lần nữa.

Sự thật chứng minh Dao Băng sư tỷ đã đúng, hôm nay ta có thể thuận lợi bay qua tường cao Nhạc phủ chính là ví dụ tốt nhất. Lần sau gặp mặt, ta nhất định phải cám ơn nàng.

Trời thực tối, sân Nhạc phủ rất lớn, hơn nữa ta là đứa mù đường, sờ soạng nửa ngày vẫn còn quanh quẩn tại hòn giả sơn. Mấy nha hoàn cầm đèn lồng vừa đi qua, suýt nữa ta đã bị phát hiện, ta trốn sau hòn giả sơn không dám động đậy, căng thẳng muốn chết. Núp một hồi lâu, thấy đã an toàn, ta mới rón ra rón rén đi ra, cảm giác mình hệt như ăn trộm.

"Người nào?" Bỗng có người đi tới.

Ta cả kinh, lùi lại sau hòn giả sơn bất động. Mắt thấy người tới sẽ phát hiện, ta cắn môi không dám lên tiếng, tay phải để sẵn trong áo, gắt gao nắm bình "Thất Lý Hương". "Thất Lý Hương" là mê dược thượng đẳng của sư nương, không đến thời khắc mấu chốt, ta không dám sử dụng.

Ngay lúc ta chuẩn bị xa xỉ một phen, nháy mắt quăng thuốc, tiếng Nhạc Phong từ bên cạnh truyền tới, "Là thiếu gia ta!"

Người cầm đèn lồng đến gần, vừa thấy là Nhạc Phong, vội vàng cúi đầu khom lưng: "Thiếu gia hảo, thiếu gia hảo."

"Thiếu gia tâm tình không tốt, ngươi lui xuống đi, để thiếu gia ta yên tĩnh một chút."

Nhìn một bộ mặt dày này của Nhạc Phong, ta không khỏi buồn cười, cơn giận nghẹn mấy ngày nay cũng tiêu tan. Đợi hạ nhân kia đi rồi, Nhạc Phong thoáng nhìn, cười cười: "Ra đi, sớm đoán ngươi sẽ đến."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.