Tớ Sẽ Lấy Cậu... Thật Đấy!

Chương 12: Chương 12




– …Nhưng..tao…nói thật, tao rất sợ …bà ấy…

– Như vậy tao lại càng thích.

– Tao sẽ bảo chúng nó không đến dự.

– Chúng nó sẽ không có đường lui đâu. Nếu tao mời mà không đến thì…tao ..sẽ càng có cớ để mỉa móc nó. Haizzz… Không biết sẽ vui thế nào nhi???

– Mày…

– Thôi, tao ra ngoài đây. Quyết định như vậy nhé.

Vy nhìn theo bóng nhỏ bạn bước đi mà chán nản. Ngân thực sự đã thay đổi rồi. Thay đổi rất nhiều. Không còn là một nhỏ Ngân hiền dịu đáng yêu như ngày nào nữa rồi. Hiện hữu trước mắt nó đây là một Nguyễn Minh Ngân hoàn toàn khác, đầy toan tính và sự xấu xa.

Nó cũng không thể ngờ con người lại có thể thay đổi nhiều và trở nên đáng sợ đến vậy.

__x_x_x_x_x_x_

Lách tách…

Tách….

Hai mắt Linh mờ đi, nó không thể nghe thấy gì khác ngoài tiếng nước chảy nhẹ.

Từng giọt, từng giọt một….

Những gì nó vừa nghe thấy…Vô tình…nhưng đáng sợ….

Nó phải làm gì để bảo vệ con bạn thân của nó và…bảo vệ cho chính nó…

Từng dòng suy nghĩ ùa vào tâm trí con bé….

Ào… ào….

Tiếng nước mỗi ngày một mạnh….

Phải làm sao ?

Làm thế nào ?

Nó không biết, hai tai ù đi, lo sợ…

Không được, nó không thể để chuyện gì xảy ra với nhỏ Thư, bạn thân của nó được. Cầm hai tấm thiệp màu tím trên tay…nó nghĩ rồi rảo bước ra ngoài.

« Tao sẽ bảo vệ mày, Thư ạ ! »

****

– Mày giải thích đi. Rốt cuộc là có chuyện gì hả. Nói đi.

– Tao không muốn nói cho mày nghe.

– Tại sao ? Tao thật sự không hiểu. Tao với mày có phải bạn thân không. Chuyện gì ?

– …

– Nói cho tao nghe đi.

– Không có gì thật mà

– Nói dối. Tao bảo mày nói đi. Bạn thân bao nhiêu năm trời, mày không thể giấu tao.

– Thôi được, tao sẽ nói tất cả với mày.

…..

– Tao sợ. Thư à, chúng ta không còn đường lui đâu.

– Tao hiểu rồi. Con nhỏ đó đáng sợ thật. Nhưng tao sẽ ko để nó cười sung sướng đâu.

– Mày định làm gì?

– Thì đi dự tiệc thôi. Chẳng phải mẹ nó rất ghê gớm sao? Tao cũng muốn xem bà ta ghê đến mức nào. hì…giờ thì đi thôi.

– Đi đâu?

– Nhà mày.

– Mày không sợ bà Vân nữa hả?

– Ko sợ, có gì tao sẽ…giết mày trước. hehe…

– Con nhỏ này. Tao sẽ ko để mày có cơ hội giết tao đâu. thề đấy.

Linh nhìn nhỏ bạn. Vẫn nụ cười ấy, vẫn cái miệng nhỏ xinh ấy nhưng sao nó lại thấy lo lắng quá. Phải chăng con bạn của nó đã quá hồn nhiên nên chưa cảm nhận được cái đáng sợ tràn ngập xung quanh chúng nó.

Và rồi, con nhỏ lại thở dài. bởi lẽ…

Nó..tin tưởng con bạn. Con bạn thân của nó đủ lanh lợi để đương đầu với con nhỏ Minh Ngân kia…

Tình bạn là luôn sẵn sàng chia sẻ…

Và tin tưởng lẫn nhau.

HaiZzz….!!!!

Nhức đầu quá…!!!

Bao nhiêu chuyện xảy ra… dồn dập…khiến nó…mệt!!!

Mai là thứ 7 rồi, là ngày mà buổi tiệc đó diễn ra. Nó nói với cái Linh là ko lo lắng gì nhưng thực ra nó đang lo gấp bội phần. Nó ko thể tưởng tượng nổi một con nhỏ 17 tuổi như nó lại phải đương đầu với nhiều chuyện như vậy.

Nó càng ko ngờ con nhỏ bằng tuổi nó_ nhỏ Minh Ngân lại bình thản khi nhắc đến những âm mưu của con nhỏ đến lạ. Mới 17 tuổi mà sao lại có quá nhiều toan tính đến thế.

Con nhỏ Ngân đó đã thừa nhận là nó thích Quang. Ừ đấy!!

Thích Quang…haha…Cuối cùng Quang cũng có được một cái đuôi dài rồi đấy khi con nhỏ Ngân quyết đấu tranh quyết liệt đến thế.

Con nhỏ nghĩ Quang thích nó…hay..nó thích Huy….haha…Buồn cười thật, chúng nó chỉ là bạn thân thôi mà. Nhưng sao…nó cứ cảm thấy khó chịu thế nào ấy…mơ hồ lắm…

Và rồi, con bé chìm nhanh vào giấc ngủ, trên môi vẫn ko ngừng lẩm bẩm…

“Thích ư?…Mơ hồ thế….hihi…haha….” (Hâm!!!)

Sáng hôm sau

Nắng sớm tràn vào khung cửa sổ, rọi thẳng nào khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu cuẩ nó. Con bé khẽ cựa quậy, dần mở mắt. Bất chợt, Nó thở dài.

Haizzz!!!

Ngày mới đến rồi, hôm nay là thứ 7, phải !!! Thứ 7.Ngày mà Cái buổi tiệc chệt tiệt ấy diễn ra.

Haizzz!!!

Đầu óc nó quay cuồng, trống rỗng. Hai tai ù đi. Nó chỉ có thể cảm nhận được từng tiếng “vù vù” Sượt qua. Ôi trơi!!! Mệt!!!

Bầu trời đẹp quá! Xanh trong, dìu dịu. Không khí mát mẻ, dễ chịu, thấm đẫm hương hoa đồng nội. Ấy vậy mà, tất cả mọi thứ hiện ra trước mắt nó lại là 1 khoảng không gian xa xăm, mịt mùng đến kì lạ.

Khỉ thật nó lo lắng cái gì chứ, chả có gì có thể khiến tâm trí nó đảo lộn lung tung beng được. Hừm, Chỉ, là một bữa tiệc thôi, tiệc “nho nhỏ” thôi mà, việc gì phải ghĩ ngợi nhiều, Ặc, chỉ thêm đau đầu thì có. Ôi lạy chúa tôi, cái con ong mạnh mẽ biến đâu mất rồi, cái con Trần Anh Thư ương bướng, ngang ngược cũng chạy đi nghỉ ở chốn xó xỉnh nào rồi!!!

Hix!!! Đau đầu quá!!!

***

– Hôm qua cậu làm sao thế hả Anh Thư? Nhình cậu bơ phờ thế nào ý. Tối qua mất ngủ hả? – Quang vừa nhìn thấy nó với vẻ mặt kỳ kỳ liền lân la hỏi ngay.

– Đau có, đau có. Tớ vẫn bình thường mà. Chỉ là đang bận suy nghĩ thôi. – Nó bình thản đáp lại. Chân vẫn bước đều nhưng mắt thì hướng về nơi nào đó rất… xa xăm.

– Suy nghĩ cái gì?

– Party.

– À, cái party nhà Nhật hả? Tối nay cậu cũng đi chứ.- Quang được thể hỏi tức khắc, khuôn mặt rạng rỡ thấy rõ.

– Đi cũng thế mà không đi cũng thế cả thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.