Tớ Sẽ Lấy Cậu... Thật Đấy!

Chương 20: Chương 20




Con nhỏ tức lắm nhưng ko dám cự nự lại. Sợ mất điểm trước zai đẹp. Khổ thế đấy. Mọi người trên xe ai cũng cười làm con nhỏ ngượng đỏ cả mặt.

...

– Lần sau tôi ko đi xe buýt nữa đâu. Y như cực hình ấy. – Thằng Kent làu bàu sau khi bước xuống xe búyt. Lũ con gái thì vẫn đang cật lực đuổi theo thằng nhỏ.

– Không đi xe búyt thì cậu đi cái giề.

– Chị bảo bố tôi mua cái xe ga đê. Bố tôi tin tưởng chị lắm mà.

– Nhưng chị cậu lại thích đi xe buýt đấy. Thì sao ?

– Đúng là hâm. – Thằng nhóc lẩm bẩm rồi chạy thật nhanh.

– Ê, nói gì thế hả..

Vào lớp...

– Lớp ta có thêm học sinh mới. Chúng ta cùng chào đón bạn ấy đi nào. – Thầy giáo chủ nhiệm nói to với cả lớp.

Cả lớp hò reo phấn khích.

– Xin chào. Tên mình là Kent Phạm. Cứ gọi là Kent cũng được. – Nói rồi thằng nhóc còn tinh nghịch nháy mắt với lũ con gái phía dưới nữa chứ. Khiến bao nhiêu nàng ở dưới phải gọi là …ngất ngây con gà tây.

– Em ngồi chỗ trống ở bàn thứ 3 dãy ngoài nhá. Chỗ gần bạn Phương Uyên ấy.

– Nhưng…- Cái Uyên chưa kịp lên tiếng phản đối thì Kent đã xách cặp lại gần và ngồi phịch vào ghế của miình.

Trong lớp vẫn ko ngớt tiếng xì xào. Lũ con gái thì tiếc rẻ. Lẫn ghen tị.

Kent ngồi nhìn người con gái ngồi cạnh mình đây. Một cảm giác lạ. Ừ, phải, cô gái trên xe buýt. Cô gái lạ lùng.

Chà!!! Thật trùng hợp.

Tiếng thước của thầy giaó vang lên. Cả lớp 10C3 im lặng bắt đầu tiết học.

Vấn đề khác...

– Thưa phu nhân, thứ mà phu nhân cần đây ạ. – Một người đàn ông mặc bộ vest đen kính cẩn nói.

– Để trên bàn cho tôi.- Người phụ nữ ngồi trên ghế, trông cực kỳ sang trọng và quý phái.

Sau khi cánh cửa được đóng lại một cách nhẹ nhàng hết mức có thể, người đàn bà đó mới chậm rãi mở xấp giấy trên bàn ra xem. Ánh mắt bà ta ánh lên tia nhìn khó hiểu rồi ngay lập tức thay vào đôi mắt đó là ánh mắt sắc lẹm. Nụ cười chợt nở trên môi với bao ý nghĩ mà không ai có thể đoán được.

– Thì ra là thế. – Người đàn bà đó chậm rãi nói.

Bà ta tiếp tục cười, vẫn nụ cười nửa miệng ấy nhưng có phần hằn học hơn. Xấp giấy trên tay bất chợt bị vọt xuống đất không thương tiếc. Vương trên sàn nhà. Bàn tay bà ta nắm chặt. Giận dữ.

Quay lại trường học:

Giờ ra chơi tại lớp 10C3.

Lũ con gái vây lấy Kent, chật cứng cả một góc bàn. Nói năng cười đùa vui vẻ, ầm vang cả một góc lớp. Đứa nào đứa nấy cứ gọi là mặt tươi hơn hoa, hớn ha hớn hở.

Kent thì cũng đáp trả lại sự nhiệt tình của các bạn nữ một cách nồng nhiệt lắm. Pha trò cười khiến các nàng cứ gọi là lăn ra cười sằng sặc. Anh chàng lại còn khuyến mãi thêm bao nhiêu là nụ cười tươi rói cùng cái chớp mắt nhẹ nhàng mà quyến rũ phải biết, khiến cácạn nữ cứ gọi là ‘phởn’ cả ngày không hết.

Điều này khiến Uyên cảm thấy cực kỳ khó chịu.Thường ngày, chỗ ngồi của Uyên rất yên tĩnh . Bởi lẽ, con bé dường như không có bạn, một người cũng cũng không. Một phần cũng bởi vì Uyên ít nói, khó gần, phần khác thì là do ghen tỵ bởi Uyên học rất giỏi, luôn đứng đầu ở hầu hết các kỳ thi. Do vậy, không ai dở hơi mà lại đi đến chỗ con bé bắt chuyện cả. Tự dưng bây giờ có thêm học sinh mới lại nhè đúng chỗ Uyên mà ngồi khiến cho giờ ra chơi của con bé không còn được thoải mái dễ chịu như trước nữa. Mặc dù chỉ có 10 phút giải lao ít ỏi nhưng cũng đủ để con bé có thể ôn lại bài cũ, đọc trước bài mới.

Giờ đây, con bé ngồi như một kẻ thừa. Không ai thèm bắt chuyện. Thi thoảng thì bị mấy con nhỏ xung quanh liếc xéo tỏ ý "khôn hồn thì phắn ra chỗ khác cho ta còn ngồi cạnh hotboy". Uyên tức lắm nhưng nó đâu có quyền ngăn cản. Chỗ ngồi đó đâu phải của riêng nó. Càng nghĩ Uyên càng thấy ấm ức, nó cầm quyển sách rồi vọt nhanh ra ngoài. Chỉ chờ có thế, mấy con nhỏ xung quanh vội tranh nhau ngồi cạnh Kent như thể “đáng ra Uyên phải ra từ trước mới phải”.

Uyên bực dọc bước ra phía sau trường. Nơi đây thật yên tĩnh, quả là một không gian lý tưởng dành cho những người như Uyên.Bất chợt, con bé thấy Quang, ngồi một mình.

– Anh Quang.

– Quang à, sao hôm nay lại ra đây thế?

– Trong lớp ồn lắm. Em không học được. Còn anh. Hôm nào anh cũng ra đây à?

– Ừ. Không khí trong lành dễ chịu thế này. Không hưởng thụ hơi phí. hì …- Quang nhắm hờ mắt. Thưởng thức từng đợt gió nhẹ thoảng qua, khẽ phả vào mặt.

– Ừm… – uyên nhìn Quang, cười nhẹ. Không hiểu sao lúc này con bé lại thấy yên bình đến thế. Ở cạnh Quang chăng? Từng dòng suy nghĩ vắt qua, chất chứa hàng vạn câu hỏi mà ngay cả con bé cũng không lý giải nổi.

***

Thiếu nữ tóc đỏ đứng từ ban công tầng 3 nhìn xuống, nắng vàng chiêú rọi vào mái tóc hung đỏ của cô gái xinh đẹp khiến chúng dường như muốn rực lửa. Đôi mắt đẹp, quyến rũ thường ngày giờ đây thay vào là ánh mắt ghen tức đến thù hằn.

Một nụ cười khẩy thoáng qua. Tiếng giày cao gót lại vang lên đều đặn, không gian tĩnh mịch đến kỳ lạ.

...

UYÊN trở về lớp mà tâm trạng nặng trĩu mang theo nhiều suy nghĩ. Hôm nay, con bé chẳng học được gì cả. Nhưng sao nó vẫn thấy vui vui…Chẳng nhẽ… “Chắc không phải đâu…”, con bé lắc lắc đầu. Miệng lầm bẩm một cách khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.