Tớ Sẽ Lấy Cậu... Thật Đấy!

Chương 30: Chương 30




– Oáp …..Hơ … ừ, hôm qua tớ ngủ muộn . Mẹ tớ bị ngất nên phải vào viện . Mãi sáng nay mới về . – Nó nói, giọng mệt mỏi . Tại cả đêm đòi ở bệnh viện trông mẹ . (Mà cũng có trông được gì đâu, ngủ khò khò biết cái gì). Mẹ bảo về ngủ sớm thì cứ ương muốn ở lại . Khổ thế, nên giờ mới thành ra thế này đây .

– Bác có sao ko?

– Đỡ rồi. Đang ở nhà tĩnh dưỡng .

– Ừ, chiều tớ ghé tiện thăm bác luôn.

– Cám ơn cậu .

– Khách sáo ghê nhỉ ?

– Èo, lòng tốt ko đc báo đáp rồi.

– Có lẽ …

– Cậu bướng vừa thôi .

– Ơ ….- Ngó lơ . Là ai thế nhỉ. Chắc ko phải mình . hehe

Tới truờng:

Vừa bước vào cửa lớp, con Linh xù đã xồ ra hù vào mặt nó. Giật mình tưởng chết (Hoá ra vẫn chưa chết).

– Êu. Cưng hôm nay đi sớm thế ?

– Tao vẫn đi sớm. Học sinh gương mẫu mờ . – Nó lè lưỡi.

– 0% sự thật. Khổ thân, người ta ít ra cũng được 1-2% gì đấy, thế mà mày còn chẳng đc % nào. Chẹp …

– Rồ. Tao ghét mày . hứ ….

– Ơ ….ko phải sao ? – Mắt nhỏ Linh ngây thơ “vô số tội”.

– Xuỳ .

– Văn nghệ đến đâu rồi cưng?

– Ok rồi.

– Tự tin gớm.

– Chứ sao. hehe.

– Tốt. Nice body!!!

– Hơ..n dở .

– Thế mới là bạn mày .

– Xuỳ .

~***~

Đang học tiết Lịch sử của cô Hương, chợt có tin nhắn đến. LÀ ai nhỉ ? Số lạ .

[Hết tiết này em xuống phòng nhạc tập nhé !^^ ]

[Ai đấy ạ ]- Nó nhắn lại.

[Anh Tuấn mà . Thôi học đi nhé, cô giáo đang nhìn em nhắn tin trong lớp kìa]

– Ơ. – Giật mình, nó ngâng mặt lên, chạm đúng mặt cô giáo đang hằm hằm sát khí. Cúi đầu, nó nhìn vào quyển sách ngay tắp lự.

“ Gì mà thiêng thế . hix ….”

~***~

Tùng …Tùng …Tùng …

Tiếng trống hết tiết vang lên. Chỉ chờ có thế, nó đi ngay xuống phònghọc nhạc.

“Ờ thì, anh Tuấn bảo thế !” – Nó tự nói với sự vội vàng của mình.



“Hơ, anh Tuấn chưa đến sao? Nó là người đến sớm nhất hả ? Hơi xấu hổ thì phải” .

– Cậu mà cũng tham gia hội diễn văn nghệ sao ? – Giọng con gái. Sao mà quen thế nhỉ?

Nó quay lại, quả nhiên là nhỏ Ngân.

– Chẳng nhẽ ko đc. – Nó vênh mặt đáp lại. Gì chứ với con nhỏ này thì ko cần nhịn, ko cần nể nang . Lần trước còn dám rạch mặt cái Uyên cơ mà . Ác thật.

– Tôi tự hỏi… ko biết cậu thì có tài năng gì mà muốn tham gia. Đáng nhẽ cậu phải bị loại ngay từ vòng gửi xe mới đúng chứ . – Nhỏ Ngân nhìn nó khinh khỉnh .

– Ồ, vậy hả ? Chưa biết ai đâu nhỉ ?

– Nói cái gì ?

– Ơ. Thế hoá ra là cậu hả ? Tưởng ai ….

– Mày …. – Khói bốc nghi ngút trên đầu nhỏ Ngân.

– Sao ? – Nó cũng vênh mặt lên.

– Dám cá cược ko ?

– Cược gì ?

– Ai sẽ thắng trong hội diễn văn nghệ sắp tới.

– Tại sao tôi phải cược với cậu chứ ? Nực cười.

– Tất nhiên là có điều kiện rồi .

– Điều kiện gì ?

– Ai thua phải rời khỏi trường này .

– Cái gì ?

– Sợ à ?

– …

– Ha haha … Con nhỏ nhát gan. Tao biết, mày là đứa vô dụng mà . – Nhỏ Ngân cười lớn. Sặc mùi khinh thường.

– Ai vô dụng hả . Được. Cá cược thì cá cược .

– Được .

Thế rồi, 4 con mắt nhìn nhau nảy lửa, đằm đằm sát khí. Phòng học nhạc dường như đang nóng dần lên theo từng giây thì phải .

Két! Cửa mở.

Một đám học sinh khác bước vào. Có cả anh Tuấn nữa .

– Thư, Ngân, 2 em đến sớm thế? – Anh tươi cười.

– Vừa đến thôi ạ . – Nó cười nhẹ.

– Lại đây chúng ta cùng tập nào . Ngân, em đăng ký màn nhảy hiện đại hả?

– Vâng.

– Em sang gặp cô Tuyết nhé. Đằng kia kìa . – Rồi anh quay sang nó. – Thư, piano à em?

– Ơ …vâng.

– Ta ra kia nhé.

– Em với anh ạ?

– Ừ, anh sẽ tập cho em.

“Ôi cái cuộc đời này, chết mất, anh Tuấn sẽ tập cùng mình” .

........

Hết h tập...

Alo, mẹ à, sao giờ này mẹ vẫn ….chưa về...

Thế ạ, vâng vâng, cháu đến ngay ạ . – Giọng nó hốt hoảng .

Với tay lấy chiếc áo khoác trên ghế, nó lấy xe đạp phóng như bay ra ngoài. Kent vừa từ trên tầng 2 đi xuống, ko kịp gọi với theo nó để hỏi đành ngậm ngùi đi vào phòng khách.

Mặc kệ cho gió thốc vào mặt lạnh buốt nhưng nó vẫn đạp, đạp hết sức mình trên chiếc xe đạp yêu quý. Trong lòng cồn cào như lửa đốt. “ Mẹ! Con sẽ đến ngay, mẹ đợi con nhé!”. Càng nghĩ, nó càng phi xe nhanh hơn, mặc kệ mái tóc rối bù và hai bàn tay tê gía vì lạnh. Nó lo cho mẹ, lo nhiều lắm .



– Cháu là con gái của bà ấy hả? – Một người đàn ông lớn tuổi hỏi nó.

– Vâng ạ, mẹ …mẹ…cháu sao rồi ạ? – Nó lo lắng.

– Bà ấy trong phòng, y tá đang tiêm thuốc cô bà ấy. Không hiểu sao tự dưng mẹ cháu lại ngất giữa đường.

– Ngất ạ?

– Ừ, tiện xe, bác đưa đến đây luôn.

– Cháu cảm ơn bác nhiều lắm ah.

– Ko có gì đâu, cháu vào với mẹ đi, bác về đây.

– Cháu chào bác. – Nó gọi với theo người đàn ông tốt bụng rồi hớt hải chạy vào giường bệnh của mẹ nó.



– Mẹ, mẹ ko khoẻ ở đâu, sao lại ngất thế ? – Nó phụng phịu hỏi mẹ, mắt rưng rưng.

– Con gái ngoan, mẹ ko sao mà. – Mẹ nó cười hiền, xoa đầu nó, vuốt lại mái tóc đang rối bù của nó.

– Mẹ làm con lo muốn chết. Hức…hức…. – Nó sụt sùi.

– Con bé ngốc này, khóc cái gì …mẹ khoẻ rồi mà con.

Cứ thế, nó cứ gục mặt vào mẹ mà khóc nức nở. Nó lo cho mẹ nhiều lắm, thương mẹ nhiều lắm. Trong nhà chỉ có hai mẹ con, mẹ mà làm sao thì nó biết làm thế nào. Mẹ lúc nào cũng thương nó, luôn làm việc chăm chỉ kiếm tiền nuôi nó ăn học, nay đổ bệnh, nó ko lo sao được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.