Chuơng32
Nó lặng nhìn Tuấn, anh vẫn đang say sưa hoà mình vào giai điệu piano nhẹ nhàng. Thư thái của anh toát lên 1 vẻ đẹp quý tộc cao sang, cặp mắt kính gọng đen như càng làm nổi bật lên phong thái thư sinh trí thức. Đôi bàn tay anh lướt nhe trên từng fím đàn, thân hình khẽ đung đưa hoà nhịp. Nó nhìn anh, nghe tiếng đàn của anh, con tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực để chạy đến gõ cửa trái tim anh.
Nó muốn ….
– Thư.
– … – Nó vẫn đứng đó nhìn …và cười …ngố ngố mặc dù bản nhạc đã kết thúc trước đó …2 phút.
– Em…em ko sao chứ? – Tuấn cố nén cười khi nhìn bộ dạng nó.
– Ơ…dạ … Em …em xin lỗi. Tại …tại anh … đàn …hay quá . – Nó bưng tỉnh . Lúng túng trước anh. Nó cảm thấy xấu hổ. Từ đầu đến cuối nó chỉ chăm chú nhìn anh và tưởng tượng mà quên mất bản nhạc .
Tuấn nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ của Thư mà phì cười. Anh biết Thư nhìn anh, đắm đuối là đằng khác. Và anh …cũng cứ để yên như vậy. Bản nhạc kết thúc cũng là lúc anh ngồi nhìn nó mà nó ko hay biết gì .
…
– Bây gìơ đến lượt em . – Tuấn cười nhìn nó.
– Lượt gì ạ ? – Nó ngu ngơ hỏi lại.
– E hèm. Em đến đây làm gì hả nhóc? – Tuấn nghiêm nghị.
– Tập đàn ạ.
– Vậy thì tập đi nào.
– Vâng vâng….
– Em sẽ chơi bài gì?
– À, bài My angel ạ.
– Anh …hình như anh chưa nghe bài đó.
– Vâng. Bài nhạc này …bí mật mà anh. – Nó nháy mắt tinh nghịch.
Tuấn chỉ biết nhìn nó lắc đầu và cười .
“Em đáng yêu thật đấy!”
~*~*~
– Mẹ ơi, con vào nhé. – Nó lấp ló ngoài cửa phòng, ngó vào.
– Hôm nay lại biết xin phép cơ đấy. Vào đi con. – Mẹ nó cười
– Hì, con lớn rồi mà. – Nó làm nũng rồi sà vào lòng mẹ, cảm nhận tưng hơi thở nóng hổi từ ngươì mẹ nó truyền sang. Mùi hương trên tóc mẹ… Thật dễ chịu.
– Lớn rồi mà cứ như con nít ấy. – Mẹ gõ yêu vào đầu nó.
– Ai da. Mẹ … đểu thế! Con con nít hồi nào. – Nó nhăn mặt rồi lại cười toe toét. – Mẹ này, sắp tới, con sẽ thi piano trong hội diễn văn nghệ của trường đấy.
– Con mẹ giỏi quá. – Mẹ nó cười tươi.
– Nhưng con chưa biết chơi bài gì . Mẹ gợi ý cho con đi.
– À.
– Trước mẹ chơi piano rất giỏi mà. Bài mà mẹ thích nhất ấy.
– Mẹ thích “My angel”…Nhưng….- Mẹ nó ngập ngừng.
– Vậy thì con sẽ chơi bài đó.
– Nhưng …
– Con thích bài đó. Nghe như lời chàng trai tỏ tình với người con gái ý. Nhe nhàng, lãng mạn.
– … – Giọt nước mắt tràn mi.Nhưng bà Lan nhanh chóng lau khô. Bà ko muốn con gái yêu nhìn thấy bà khóc.
– Mẹ…. Có phải ai đó đã tỏ tình với mẹ bằng bài nhạc này ko?
Mẹ nó cười nhẹ. Xoa đầu con gái.
– Khi còn là sinh viên, đã có người tự sáng tác nên bản nhạc này tặng mẹ đấy con à.
– Người đó muốn mẹ làm bạn gái ạ?
– Ừ. Mặc dù người đó ko biết chút nào về âm nhạc nhưng vẫn cố tập chỉ để đàn cho mẹ nghe. Từng nốt nhạc cũng đều là tâm huyết của người ấy. Bản nhạc này cũng chỉ có mẹ và người ấy biết thôi con à. Bây gìơ thêm cả con nữa.
– Con sẽ cố gắng đàn thật hay.
– Ừ.
– Thôi, con về phòng đây ạ. Chúc mẹ của con ngủ ngon. Chụt . – Nó hôn vào má mẹ nó 1 cái rõ kêu rồi chạy biến về phòng.
…
“ Nếu anh nghe đc bài nhạc đó ….”- Bà Lan thầm nghĩ. Nước mắt bà hoà vào màn đêm.
Lạnh.
…
“Mẹ…Con biết người đó là ai mà…”
“Con xin lỗi…”
Nước mắt nó cũng từ từ rơi ra. Ướt đẫm gối.
Nó được quyền khóc mà .
Bởi …
…mẹ nó cũng đang khóc …
– Cậu tập đàn đến đâu rồi? – Quang hỏi nó trong khi vẫn ngồm ngoàm nhai bánh mì trong canteen.
– Xong rồi. – Nó tỉnh bơ.
– Thế à? Mà sao dạo này ko thấy Kent đi học cùng mình nhỉ? – Quang tò mò.
– Haizzz!!! Tớ chả biết đâu. Cái thằng….dạo này toàn lấy cớ là tớ toàn đi học muộn, nên giờ nó phải đổi gìơ giấc, đi sớm hơn. Có mà hẹn với con nai nào rồi thì có. –Nó vừa hút chùn chụt cốc sữa chua vừa kể lể.
– Con nai…?
– À, là em cừu non bé nhỏ nào ấy mà.
– À….
…
– Vừa nhắc tào tháo là tào tháo đến liền nhé. Cậu xem kìa, con cừu non bé nhỏ mà cậu nói đó hả ? – Quang hất hàm ra phía sau lưng nó.
– Uyên ????? Thế này là thế nào? Hai đứa nó là 1 cặp hả ? – Nó trợn tròn mắt.
…
– Kent. Lại đây. – Nó ngoắc ngoắc tay gọi thằng em.
– Gì?- Kent lững thững bước lại gần.
– Chú em. Khai thật xem nào. Cậu và Uyên…là thế nào hở? – Nó cười, 2 chữ gian tà hiện rõ trên trán.
Kent há hốc mồm ngạc nhiên. Bất chợt, thằng nhóc cười lớn.
– Bà chị não có vấn đề của tôi ơi. Cứ đi cùng nhau là bà chị cho là 1 đôi sao. Hà hà, nếu vậy thì…chị và anh Quang….chẳng phải cũng là 1 couple đó sao.
– Hơ, nói cái gì đấy hả? Bạn thân suốt 12 năm đấy nhóc. Còn cậu á, mới quen bé Uyên chưa lâu, lại còn từng ra tay nghĩa hiệp cứu mỹ nhân nữa chứ. Biết đâu đc. hehe
– Haizzz…. Ko thèm nói với những con người óc trái nho. Kệ chị. Cứ ngồi mà suy diễn đi. – Kent bước đi. – À,anh Quang ơi, anh mà là 1 couple với bà chị sư tử đây quả thật là rất thiệt thòi cho anh đấy nhá. – Nói rồi, cậu nhún vai bước ra phía quầy mua 2 bịch bánh mì rồi chạy ù về lớp. Ko quên kéo theo Uyên đang đờ đẫn đứng đó mà chả hiểu gì.
– Cái gì mà óc trái nho chứ. Hứ. Bực mình quá đi.
Quang chỉ ngồi lặng lẽ nhìn nó.
Bất chợt, cậu phì cười. “Tại sao mình lại thích… đc cơ chứ” ….Quang âm thầm gào thét trong tiềm thức cho câu hỏi ngớ ngẩn của mình.
Haha…