Tớ Sẽ Lấy Cậu... Thật Đấy!

Chương 36: Chương 36




– Cũng ko thể trách ông ấy được. Cũng do cuộc sống khi ấy quá túng bẫn khiến ông ấy ko thể chịu nổi. Nên đã chọn cách ra đi. Cháu biết ko? Khi ấy…bác mới mang thai bé Thư được hai tháng. Thậm chí…bác còn chưa nói tin vui này cho ông ấy nữa. – Nước mắt lại lặng lẽ rơi trên gò má bà.

– Ông ấy…vô tình đến vậy sao?

– Ko. Là tại bác. Bác đã chọn con đường nghệ thuật vì sở thích của cá nhân mình. Bác cũng rất thích piano, giống Thư bây giờ đấy. Mà vào thời gian đó, đi theo con đường ấy quả thật là sai lầm. Ko ai biết thưởng thức âm nhạc, nghệ thuật. Khiến cuộc sống trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Vì vậy, cưới nhau chưa đầy một năm, ông ấy đã quyết định ra đi.

– Cháu xin lỗi. Cháu thật vô ý.

– Ko sao. Bác phải cám ơn cháu rất nhiều mới đúng. Cám ơn cháu đã chịu lắng nghe những lời này của bác.

– Thôi. Bác nghỉ sớm đi ạ, mai cháu sẽ lại đến thăm bác. – Nhật đứng lên, cúi đầu chào bà Lan một cách lịch sự. Rồi rảo bước ra ngoài, đóng cửa phòng một cách thật nhẹ nhàng.

Bà Lan nhìn theo bóng dáng của cậu trai trẻ khuất dần sau cánh cửa. Tim bà chợt quặn lại. Đau nhói. Vết thương lòng ấy…bà đã cố quên …nhưng tại sao…Người đó…lại một lần nữa xuất hiện…tiếp tục làm tan nát trái tim bà. Tại sao lại xuất hiện ngay trước mắt bà, ngay trước mặt đứa con gái bé bỏng của bà chứ…

Tại sao…



Đã 17 năm trôi qua. Hình ảnh người đó vẫn cứ in đậm trong tâm trí bà Lan. Dường như bà càng cố quên thì nỗi nhớ đó lại càng sâu đậm thì phải. Dáng người ấy… đôi mắt ấy…làm sao bà quên được chứ. Chỉ có điều, người đó giờ đây cao sang hơn rất nhiều. Trông bệ vệ biết bao.

Nỗi đau lại quằn quại hơn. Tựa như hàng ngàn, hàng vạn mũi kim châm vào trái tim bà. Đau đớn. Giá buốt…

Gió dường như cũng thấu hiểu cho nỗi đau mà bà phải gánh chịu trong suốt những năm tháng qua.

Mưa cũng nhẹ rơi như khóc thương cho bà.

Cảnh vật giờ chỉ là hư vô…

.....

Anh sao vậy? Mệt ở đâu phải ko? – Bà Châu bước đến bên cạnh chồng, nhẹ nhàng hỏi.

– Ko. Ko có gì hết. – ông Phác thoáng lúng túng.

– Vậy tại sao mặt anh lại trắng bệch ra thế kia. Nói cho em nghe có chuyện gì đi.

Ông Phác tần ngần nhìn người vợ trước mặt mình. Trong đôi mắt sâu thẳm như ánh dương đó có cái gì mách bảo ông rằng bà đã biết tất cả mọi chuyện. Nhưng…mặc kệ những ý nghĩ đó chực bủa vây, ông vẫn lắc đầu.

– Thật sự là ko có chuyện gì cả. Chỉ là…hơi mệt.

– Vậy được. Ta đi nghỉ thôi.

Bà Châu dìu chồng vào phòng. Đôi mắt bà ta dường như đã nói lên tất cả. Những biểu hiện khác lạ của chồng khi nghe bản nhạc đó. Những lời nói dối ấp úng… Bà biết hết, khuôn mặt sắc lạnh chém vào ko gian một nhát vô hình. Ko ai biết bà ta định làm gì.



“Vy! Tại sao hôm nay mày ko đến hả? Ít ra mày cũng phải đến cổ vũ tao chứ. Rốt cuộc là mày đã đi đâu hả Vy?”. Ngân bực tức hét vào điện thoại.

“Ơ..tao…tao vẫn ở trường mà…”. Vy ấp úng trả lời.

“Mày nói dối. Mày ko ở trường. Tao đã qua lớp mày mà ko thấy. Con bé lớp trưởng nó bảo mày hôm nay xin nghỉ mà. Tại sao mày lại nói dối tao chứ. Rốt cuộc là có chuyện gì? Tao thấy dạo này mày rất lạ.”

“Làm gì có chuyện tao lạ chứ…tao…vẫn là tao thôi. Hôm nay tao ko được khoẻ nên…nghỉ. Mày….mày…thi tốt chứ..?”- Vy tìm cách chuyển chủ đề.

“Tất nhiên. Mày nghĩ tao là ai. Lần này con nhỏ Thư đó sẽ phải rời xa Quang. Haha…”- Ngân cười sung sướng. Dường như con nhỏ đang ngầm khẳng định rằng. Nó sẽ thắng. Bằng bất cứ giá nào.

“Ừm. Chúc mừng mày. Thôi. Tao… đi ngủ…tao mệt rồi. Bye..” Vy nói nhanh rồi cúp máy. Vy ko biết phải làm gì lúc này. Đầu óc nó đang quay cuồng, choáng váng đến lạ thường. Từng cơn gió nhẹ rít qua khung cửa sổ phả vào phòng mang theo chút hơi sương lành lạnh chợt làm Vy rùng mình.

Đóng chặt cửa sổ rồi ngồi bó gối trên giường. Vy bồi hồi nhớ lại cuộc nói chuyện cách đó 1 tiếng. Đôi mắt nâu xoáy sâu vào tấm rèm cửa kia. Lơ đãng một ý nghĩ xa xăm nào đó.



Vy là người đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Từ lúc gia đình Ngân bước xuống xe đến lúc Nhật hối hả đưa bác Lan đến bệnh viện. Khi bà Lan nhìn thấy bố của Nhật, khuôn mặt bà chợt tái nhợt một cách lạ thường. Ánh mắt đó…vừa hiện hữu vẻ hoảng sợ vừa như ánh mắt của một nỗi nhớ dai dẳng. Một tình yêu dạt dào mà từ lâu đã bị ai đó lãng quên.

Vy được biết rằng, Thư ko có bố mà sống với mẹ. Trong nhà chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống, dường như bóng hình người bố là quá đỗi nhạt nhoà.

Vy chợt giật mình. Ánh mắt đó của bà Lan, vốn ko phải ánh mắt của một người bình thường dành cho người khác. Ánh mắt …chứa chan bao tâm tư tình cảm trìu mến nhưng lại ẩn hiện một nỗi đau khổ vô hình, thầm kín.

Chẳng nhẽ…

.

Rồi bà Lan ngất đi.

Vy đã đi theo mà ko vào trường.

.

Ban đầu, Vy ko chắc chắn về suy đoán của mình chút nào. Nhưng khi nghe được cuộc nói chuyện giữa bà Lan và Nhật, Vy đã thầm khẳng định rằng những suy nghĩ đó là đúng. Người đó..nhất định là bố của Anh Thư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.