Tớ Sẽ Lấy Cậu... Thật Đấy!

Chương 44: Chương 44




Quang ngốc mà lại đi chê Kent ngốc cũng thật là nực cười. Đường đường là một học sinh giỏi Tin học nhất thành phố mà lúc nào cũng phải nghĩ ngợi này nọ về chuyện tình cảm. Dù rằng Quang có rất nhiều vệ tinh nhưng Quang đâu có thiết gì, cậu chỉ cần người đó thôi, nhìn người đó cười, cậu cũng cảm thấy được an ủi phần nào rồi.

Dẫu vậy, Quang cũng gặp phải nhiều tình huống phải khó xử lắm chứ. Ví dụ như Ngân đã nói gì với cậu, đôi mắt sắc như dao găm của cô nàng khi nhìn cậu phán một câu chắc nịch mà ngay cả cậu cũng phải thấy rùng mình. Tất nhiên, cậu ko hé một lời nào với Thư cả.



..

.

– Tại sao cậu lại từ chối tớ. – Ngân nhìn thẳng vào mắt Quang nói giọng nũng nịu, trái ngược với vẻ thường ngày của mình.

– Ngân à, chúng ta ko thể làm bạn được sao ? – Ngân nhắc lại lần thứ nhất mà cậu đã nói với Ngân.

– Ko. Tớ ko muốn thế. Tớ muốn cậu làm bạn trai tớ. – Vẫn cái giọng đó, Ngân nói có phần mãnh liệt hơn.

– Ngân… – Quang chưa kịp nói thì đã bị Ngân vòng tay ôm lấy cậu chặt cứng. Bối rối ko biết phản ứng trước trường hợp này như thế nào, Quang vội vã đẩy mạnh Ngân ra làm cô bạn sững sờ trong giây lát.

– Tớ thật sự ko thể, làm bạn sẽ tốt hơn mà.

Quang vừa dứt lời thì vội quay người cố gắng đi thật nhanh nhưng Ngân đã nhanh chóng gọi với lại.

– Khoan đã. Nói cho tớ biết tại sao được ko ?

Quang ko nhìn thấy vẻ mặt của Ngân lúc này vì cậu đang đứng xoay người lại với Ngân, cậu chỉ biết rằng trong câu hỏi của Ngân có phần nào đó rất đau khổ rất mơ hồ. Quang thở dài rồi quay người lại.

– Ko có lý do. Chỉ là …chúng ta cần phải học, vậy thôi. Hi vọng cậu hiểu những gì tớ nói.

Nhưng cô bạn này ương bướng hơn Quang tưởng tượng nhiều, Ngân nhìn thẳng vào mắt Quang, ko trốn tránh, với ánh mắt kiên định quyết tâm hơn bao giờ hết, Ngân rót từng chữ một vào tai Quang, hùng hồn và đầy tự tin.

– Tớ biết cái lí do đó của cậu. Tớ sẽ làm cậu phải thích tớ, cậu sẽ chỉ là của riêng tớ thôi. Ko ai có đủ tư cách làm bạn gái cậu ngoài tớ cả.



..

.

Là con trai mà Quang cũng phải có phần phục Ngân dù rằng cậu rất sợ những lời đó của Ngân. Ngân biết lí do. Chẳng nhẽ… Cậu lắc đầu xua đi cái ý nghĩ đầu tiên chợt vụt lên trong đầu. Ko thể, ko thể. Mà nếu có thể chắc Ngân cũng ko dám làm gì ghê gớm lắm đâu. Quang nghĩ vậy [t/g: Nhầm rồi cậu ơi, con gái khi ghen rất đáng sợ, Ngân lại càng ko phải ngoại lệ ]

Thư đã thôi ko ngẩn ngơ mà quay sang nhìn Quang tự khi nào. Hôm nay chả hiểu sao trông Quang đẹp đến lạ, phải chăng Quang ngồi đúng chỗ mà ánh sáng có thể chiếu thẳng vào mặt khiến Quang càng giống thiên thần. Khuôn mặt cậu ấy trầm tư như suy nghĩ một cái gì đó, mái tóc theo gió đùa nghịch loà xoà trước trán, đôi mắt dường như đang toả ra chút sinh khí gì đó rất kỳ lạ, đôi môi chuyển động ko ngừng theo từng dòng suy nghĩ. Chưa bao gìơ nó thấy Quang đẹp trai đến thế, rất thu hút. Đôi tay nó hình như ko còn là của nó nữa, từng ngón tay thon nhỏ cứ chuyển động ko ngừng về một hướng một cách “vô duyên” chưa từng thấy, dần dần, càng ngày càng gần hơn nữa, sắp chạm tới mái tóc đen nháy bồng bềnh của Quang rồi, chỉ cách khoảng 1 cm nữa thôi, chỉ….

– Này cậu kia, tôi nấu cho cậu ăn đấy à? – Tiếng Linh xù vọng từ trong bếp ra khiến nó choàng tỉnh và bắt đầu nhận thức cho hành động kỳ lạ của mình. Hai gò má của nó bất giác đỏ ửng, vậy mà từ nãy giờ Quang vẫn ko hay biết gì. Mắt vẫn chăm chăm vào quyển sách mặc cho tâm hồn có lơ lửng đi đâu.

Linh khệ nệ bê ra mấy món ăn mùi thơm ngào ngạt. Chà! Thật may mắn, hôm nay lại được thưởng thức tài nghệ nấu ăn của Bùi Khánh Linh rồi. Kent theo sau thì mặt mày hớn hở như bắt được vàng, trái ngược bản mặt nhìn thấy ghét của cu cậu khi bước vào nhà lúc nãy. Nó cũng từ trên ghế hùng hồn chạy xuống vồ lấy mớ đồ ăn, nhìn Kent nói giọng đểu giả.

– Lúc nãy nhìn mặt cứ như đưa đám, sao bây gìơ lại tươi như hoa thế này.

– Chị im đi nhá. Người ta đang vui nên ko thèm chấp. – Kent lè lưỡi trêu lại nó, làm như ko mấy bận tâm đến những lời nó nói.

– Chắc cái Uyên nó ghét rồi chứ gì, hay đang quen được anh nào đẹp trai sáng sủa hơn. – Nó đoán mò.

– Ai bảo thế. Thằng đó là anh họ Uyên thôi. Uyên vừa nhắn tin bảo tôi đấy.

A! Nói bừa mà cũng trúng. Nó xứng làm thiên tài quá đi mất.

– Quang xuống ăn đi. – Linh gọi Quang làm cậu chợt bừng tỉnh.

– À ừ…

– Làm sao mà cứ như người mất hồn thế. Ê con này, ai cho mày ăn. – Linh đánh vào tay nó đau điếng. “Người ta gắp có miếng thịt thôi mà, có cần ra tay nặng vậy ko?”. Nó ấm ức.

Thế nhưng nó vẫn được đặc cách ngồi xuống ăn cùng với cái lý do: chủ nhà. Trong bụngvẫn còn khoái chí lắm. Đang ăn, dường như sực nhớ ra điều gì quan trọng lắm, Linh bỏ ngay đũa xuống, nhìn thẳng mặt nó.

– Lúc nãy về đói quá tao quên hỏi mày. Mày sắp chuyển trường đúng ko? Lý do tại sao?

– Cái gì? – Kent và Quang đồng thanh, mắt trố ra nhìn nó.

– Sao….ai nói… – Nó lúng túng. Nó vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để nói chuyện này mà, nó định để ngày mai khi nộp đơn sẽ chia tay mọi người luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.