•Ken này! – Uyên ngập ngừng dừng đũa, khoanh hai tay lên bàn nhìn Kent.
Kent đang cố nuốt nốt miếng cá cuối cùng còn sót lại trên đĩa, ngẩng mặt lên, chiếu tia nhìn khó hiểu về phía Uyên.
~ Sao cơ?
•Anh Quang thích chị Thư lắm phải ko?
~Ừ. Ko những thích mà còn “yêu” cơ.
•Mà tại sao chị Thư lại từ chối anh Quang thế nhỉ? Anh ấy tốt thế mà, còn
rất quan tâm chị ý nữa. – Uyên chống cằm, hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
~Chuyện của hai người đó, Uyên tò mò làm gì. Uyên nhìn Kent đây này, Kent cũng
tốt bụng, ga-lăng, còn rất đẹp trai nữa, đâu có thua gì anh Quang đâu. – Kent vỗ ngực tự hào.
•Xì, mấy cái đó ko tốt chút nào.
~Sao lại ko tốt?
•Bởi vì con gái lúc nào cũng quấn lấy Kent, mà Kent lại ko nỡ từ chối họ bao giờ.– Giọng Uyên nửa giận dỗi.
~Làm gì có. – Kent giãy nảy.
•Có mà.
~Ừ thì….thỉnh thoảng. Nhưng Kent ko quan tâm đến họ. Kent chỉ tốt bụng, ga-lăng với một mình Uyên thôi.
Nói rồi, Kent nở nụ cười tinh quái. Từng tia nắng như muốn vắt lên trên
khóm phong lan màu tía cạnh cửa sổ, chúng khiến hai má Uyên bất giác đỏ
lên. Nụ cười của Kent cũng nhờ đó mà rực rỡ hơn bao giờ hết.
...............
•Ha ha … thật hay nhỉ? – Ngân bất chợt cười phá lên.
Nhướn đôi mắt khó hiểu về phía Ngân, Thư im lặng chờ đợi.
•Mày có biết tao căm ghét mày đến thế nào ko?
Cách xưng hô thay đổi khiến nó hơi giật mình, nhưng đây mới đúng là Ngân, nó thật ko muốn dài dòng với cô bạn này thêm nữa. Nó cười nhẹ, đưa tay gạt sợi tóc vẫn đang tinh nghịch đùa giỡn trước trán kia.
~Tôi biết chứ.
•Biết à? Vậy thì tại sao lúc nào mày cũng xen vào cuộc sống của tao? Làm tổn
thương những người mà tao hết mực kính trọng và yêu thương?
Giọng
Ngân đều đều chứ ko còn cứng cỏi như lúc mới đến nữa. Từng câu từng chữ
Ngân nói vọng vào tai nó khiến nó có chút sững sờ. Nó ảnh hưởng đến Ngân nhiều đến vậy sao?
~Ý cậu là gì?
•Đừng đóng kịch trước mặt tao nữa.
~Tôi chẳng xen vào cuộc sống của ai cả…
•Nói láo. Quang..thích mày đến vậy, tại sao mày?…
Hoá ra đây mới là chủ đề chính, nhắc đến cái tên ấy, tim nó lại bất chợt nhói lên, lại đau đớn như buổi tối ngày hôm ấy.
~Cậu thích Quang lắm đúng ko?
•Phải, tao rất thích cậu ấy, vì vậy tao ko cho phép mày làm tổn thương Quang.
~Hãy chăm sóc cậu ấy thật tốt…
Đôi mắt vẫn ko có điểm dừng, nụ cười gượng gạo chất chứa bao nỗi niềm cảm
xúc đan xen. Đau khổ có, mà hạnh phúc cũng có. Ngân thực sự ko xấu như
những gì mà Ngân cố tỏ ra, đằng sau tấm mặt nạ kia là cả một tâm hồn tha thiết được yêu thương. Có lẽ, Ngân mới là người để Quang yêu và được
yêu.
•Cái…cái gì?- Ngân lắp bắp, thật khó để nghĩ rằng, nó lại nói ra câu này.
~Tôi ko xứng đáng để cậu ấy dành trọn trái tim. Tôi chỉ là một sao chổi xui
xẻo luôn mang bất hạnh đến cho người khác. Ngay cả người mẹ mà tôi yêu
nhất tôi cũng ko bảo vệ được thì cớ gì lại mang được hạnh phúc
cho..người yêu tôi.
•Mày…mày đành lòng sao? Mày ko có chút tình cảm nào với Quang?
~Tình cảm ư? Giờ đây, nó là một điều “xa xỉ” nhất.
Gió lại thổi mạnh hơn, đưa từng câu từng chữ trải rộng ra khắp cánh đồng bạt ngàn cỏ lau.
“Cậu mãi ko chấp nhận tình cảm của tớ sao? Tớ ko ngại gian khổ, ko sợ bất
hạnh, ngay cả trái tim này giờ đã vỡ tan vẫn luôn hướng về cậu. Vậy thì
tại sao cậu vẫn cứ lo sợ như thế?”
........
Nắng chiếu rọi vào
khuôn mặt đang dần ửng lên vì nắng của Ngân. Dường như chiếc mũ lưỡi
trai vẫn chẳng hề che bớt phần nào cái nắng ngày một gay gắt ấy.
Ngân nhìn Thư, một cảm giác lạ bỗng nhiên dâng lên đáy lòng. Bóng dáng nhỏ
lẻ loi của Thư đổ dài trên mặt cỏ khiến Ngân như cảm nhận được nỗi cô
đơn mơ hồ trong đó. Chỉ cần cơn gió, dù là rất nhỏ vẫn có thể cuốn Thư
đi ngay.
Đó là những gì Ngân cảm nhận được từ Thư. Người mà Ngân đã
từng ghét cay ghét đắng, thậm chí có thể làm nhiều điều đáng sợ hơn nữa. Thế nhưng, ngay lúc này, khi đối diện với Thư, tự tai nghe những điều
mà Thư đã nói, thực sự Ngân vẫn không tài nào hiểu nổi. Nét hoài nghi
mơ hồ hiện trên khoé mắt.
•Mày tưởng mày nói thế tao sẽ tin mày à?-
Giọng Ngân đều đều nhưng vẫn ẩn chứa rõ ràng niềm kiêu hãnh vốn có.
Phải! Ngân có quyền nghi ngờ lắm chứ. Rằng những điều mà Thư đã nói chỉ
là trò đùa.
Hướng ánh mắt ảm đạm trống rỗng vào khoảng không phía xa. Thư cười, nụ cười nhẹ bẫng như gió thoảng.
~Tôi biết cậu sẽ chẳng tin tôi. Nhưng tôi biết làm thế nào để cậu hiểu. Rằng tôi sẽ rời xa nơi này, cũng có thể…không trở lại nữa. Tôi không muốn
mình phải nuối tiếc bất cứ điều gì ở đây.
Nắng vẫn vô tình chiếu vào
khiến đôi mắt dường như đỏ hơn. Khoé mắt long lanh chỉ chực khép lại. Nó thấy mệt mỏi. Vì tất cả mọi thứ.
Phải rồi, nó không muốn phải nghĩ
gì thêm nữa. Ở đây chỉ toàn những điều không vui, có gì phải tiếc. Sang
Mỹ, cuộc sống của nó hẳn sẽ khác. Nó sẽ chỉ sống vì nó, vì ước mơ của cả hai mẹ con. Thế thôi!
......
M.n cmt ý kiến nên viết khoảng 70chap hay 200
để mình biết.