Phải chăng lúc đó Nhật đang muốn chạy trốn. Trái tim đớn hèn vẫn chỉ nhớ nhung một người, nhưng sự thật đau lòng lại mách bảo Nhật rằng hãy trốn đi, tất cả không phải sự thật, sẽ chẳng có sự thật nào đau lòng như thế đâu. Chỉ như một cơn ác mộng khủng khiếp, khi tỉnh dậy, mọi thứ sẽ trở
về quỹ đạo của nó.
Nhưng, sự thật vẫn là sự thật.
Bi ai biết mấy.
Nhật nhìn nó, rất nhanh, chỉ vài giây sau, cậu nói tiếp.
~Cho đến khi tôi gặp cậu. Cậu rất giống cô ấy, cũng ánh mắt ấy, cũng nụ cười ấy, cũng cử chỉ ấy, tất cả đều giống nhau đến kỳ lạ. Vào giây phút đó,
tôi đã nghĩ rằng cậu chính là Mai Chi, cô ấy đã trở về bên tôi rồi. Và,
như cậu thấy, tôi đã thích cậu.
• Nhưng thực chất cậu vẫn lầm tưởng tôi là Mai Chi của cậu?
~Tôi xin lỗi, một người tốt như cậu nhẽ ra không nên chịu sự bất công như
thế. Nhưng cậu thấy đấy, số phận thật trớ trêu, cậu và tôi lại có chung
một dòng máu.
Nhật lại thở dài, đôi mắt vô hồn trống rỗng.
•Có một người rất quan tâm cậu, cũng rất yêu cậu chẳng kém tình cảm của cậu với Mai Chi đâu.
Nó chợt nhớ tới Vy, tình yêu của cô ấy dành cho Nhật quả thực không tầm thường chút nào.
~ Tôi biết. Nhưng tôi không thể quên Mai Chi, cũng như không thể chấp
nhận tình cảm của Vy. Trong tim tôi mãi mãi chỉ có một người.
• Vậy
cậu định như thế đến bao giờ, cậu muốn Vy phải chịu đựng đau khổ cùng
cậu đến hết đời hay sao? Cậu nên nghĩ cho Vy một chút, cô ấy cũng đau
khổ chẳng kém gì cậu. Thay vì nhớ nhung một người đã chết thì cậu hãy
cho Vy một cơ hội để lấp đầy chỗ trống trong lòng cậu. Có phải… cậu đã
thích Vy rồi không?
~ Không phải.
Nhật trả lời rất nhanh, nhưng lại hiện rõ vẻ bối rối.
• Có phải cậu sợ tình cảm với Mai Chi sẽ dần nhạt phai, bởi vì trong tim cậu đã có bóng hình khác rồi?
Nó hỏi dồn dập. Nhật đã thích Vy rồi, nhưng lại không dám chấp nhận cô ấy.
~ Tôi biết làm như thế sẽ khiến Vy tổn thương, nhưng…
• Cậu hãy mở lòng mình một chút, rồi cậu sẽ thấy, tình cảm của Vy sâu sắc đến thế nào. Chúng ta và những người đã khuất không thể ở chung một thế giới, cậu phải nghĩ cho tương lai, đau khổ vì một người con gái đã đi
không bao giờ trở lại thì có ích gì. Cậu phải sống tốt, sống thay cả
phần của cô ấy, như vậy cô ấy cũng sẽ vui thay cho cậu. Tôi không bắt
cậu quên cô ấy, nhưng hãy cho Vy cơ hội. Thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Phải, thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Gió nhẹ bay, hàng liễu rủ rung rinh bên mặt hồ yên ả.
Khi nó ra đi, mặt hồ vẫn cứ yên ả như thế.
~~~
“Alo, tôi nghe đây”
“Anh Phác, không hay rồi, tên lái xe đó đã… đã bị thủ tiêu rồi. Không còn
bất cứ manh mối nào về vụ án này nữa anh ạ. Kẻ chủ mưu đã xoá sạch mọi
dấu vết rồi.”
“Không còn manh mối nào nữa sao?” Ông Phác trầm ngâm
một hồi rồi khẽ hỏi. Trong lòng thực ra rất rối bời, ông thực sự không
biết kẻ muốn giết bà Lan là ai. Niềm hi vọng tìm ra chân lý, lấy lại sự
công bằng cho bà ấy đã tiêu tan rồi sao?
“Em xin lỗi, anh Phác, em…”
“Thôi được rồi, vất vả cho chú nhiều. Dù sao cũng cám ơn chú.”
Ông khẽ thở dài, lặng lẽ rít điếu thuốc lá trong tay. Khói thuốc phảng phất trong không khí.
“Tôi có lỗi với bà nhiều lắm”
Ông phác thực sự đau đớn khi không làm được gì cho 2 mẹ con bà
Lan. Trong khi đó người vợ kế và đứa con gái của ông luôn tìm
cách hãm hại 2 mẹ con bà Lan mà ông Phác không hề hay biết gì
về điều này.
~~~~~