Chap7:
Còn nó thì vẫn tỉnh bơ, cứ coi như chuyện thường vậy.( thì đúng là thế mà!!!)
– Thôi được, tôi tha cho em lần này. Nếu còn tái phậm thì đừng trách tôi.
– Vâng ạ, không có lần sau đâu thầy. hì…..( chắc không đây???)
Sau khi vừa khuất bóng thầy, nó nhảy ngay đến chỗ Quang.
– Giận tớ à.??
– Ai dám giận cậu.
– Thế sao vẫn nhìn tớ bằng ánh mắt hình tên lửa thế hả?
– Thì cũng tại cậu thôi. Chỉ biết gây chuyện là giỏi.
– Tính tớ thế, cậu phải thông cảm chứ. Mà này, tớ đến hỏi tội cậu đây, sao hôm nay không…
Đang nói, bất chợt nó thấy người con trai đang đứng đằng sau lưng Quang kia. Nó há hốc mồm ngạc nhiên, người đó cũng không ngoại lệ…
– Ơ, cậu….
– Là cậu…hồi sáng… đó hả??? – Nó vẫn chưa hết ngạc nhiên. Mà nói ra cũng hơi…ngại, nó hỏi vô..duyên thật. Đáng nhẽ nó phải đoán ra từ trước rồi chứ. Học sinh mới cơ mà, trời ạ…
– Ừm… Tớ tên Nhật. Nguyễn Minh Nhật. Anh chàng vui vẻ. Rồi quay sang phía em gái:
– Còn đây là Ngân, em gái tớ. Em song sinh mà tớ có nói với cậu rồi ý.
– Ừ… ừ, chào cậu. – Nó tươi cười với cô bạn nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt khinh khỉnh… đến phát ghét.
– Mà cậu tên gì nhỉ? – Nhật hỏi.
– À, Quên mất…hìhì…Tớ tên là Anh Thư!!!- Nó nói rồi cười..rõ là..duyên…
Nó quay sang Linh. Trời ạ. Cô nàng cứ như bị đơ điện nghìn vôn vậy. Đứng im, mắt vẫn cứ dán chặt vào Nhật. Có lẽ vì điều này mà Nhật trởnên bối rối chút đỉnh.
– Này…mày làm sao thế hả ? Trở lại trạng thái ban đầu cho tao nhờ. Ngại quá Linh ơi !!!
– Ơ…hả, mày nói gì ? – Linh giật mình hỏi lại.
– Ờ, giới thiệu với cậu nhớ, đây là Ngọc Linh, bạn thân của tớ. Cứ gọi nó là Linh Xù cũng được, hè hè…
Xù lừờm nó, ánh mắt toé lửa như muốn nói : « Con Thư kia, mày có im mồm đi không hả ? Làm ơn đừng nói trong vòng 1 phút cho tao nhờ !!! »
– Xin chào, cậu học cùng lớp với Thư hả ? – Nhật tươi cười.
– Ừ… ừ… 11C7. hì hì….( Rõ vô duyên, đúng là bạn con Thư có khác, nhận dạng được ngay.)
– Thế trước đây cậu sống ở Hàn Quốc hả ? – Nó vui vẻ bắt chuyện.
– Cũng không hẳn. 15 tuổi tớ đi, bây giờ…17 tuổi trở về. Mới 2 năm thôi.
– À, ra là vậy..Thế..
– Hai người quen nhau rồi hả ?
Quang từ đâu lù lù bước tới, nói giọng hơi khó chịu.
– Mới quen thôi !!!
Nó và Nhật cùng đồng thanh trả lời. Nhận thấy sự trùng hợp , cả hai đứ cùng phá lên cười.
– Bọn tớ mới quen sáng nay thôi. Nhờ cậu ý mà tớ lọt qua mắt của ông bảo vệ già đấy. Nếu không thì bây giờ chắc tớ vẫn đang ngồi ở phòng giám thị uống
nước chè mất… Mà này, tớ đến cũng để hỏi tội cậu đây. Tại sao sáng nay cậu không đợi tớ hả ?
– Sáng nay rõ ràng tớ đã gọi cho cậu rồi mà !!! Cậu còn nghe máy rồi bảo tớ cứ đi trước. Cậu sẽ tự đi, chẳng nhẽ cậu quên rồi ???
Cậu bạn thanh minh.
– Ớ…cậu có gọi cho tớ á, lúc nào nhỉ, sao tớ lại không nhớ gì hết thế ??/
– Phải, tớ đã gọi cho cậu, cuộc gọi lúc 6h35 đây này.
Quang rút điện thoại ra, lấy hẳn bằng chứng cho nó xem. Rốt cuộc là sáng nay nó đã làm gì mà lại không nhớ gì hết thế nhỉ.
« Em ơi đừng tin nó lừa đấy…. » – Điện thoại nó kêu, nghe tiếng chuông mà đến khiếp đảm.
– A..lô… – Nó nhấc máy, giọng ngái ngủ thấy rõ.
– Thư hả, hôm nay tớ có việc, phải đi học sớm, cậu đi luôn không ?
– Quang hả ? Thôi, cậu cứ đi đi, tớ sẽ tự đến trường được mà, không bị lạc đâu mà lo.
– Vậy cậu dậy luôn đi nhớ. Chuẩn bị đi học là vừa đấy. Tớ đi đây.
– Ừ được. Tớ dậy ngay đây, bái bai….
Nói rồi, nó vứt điện thoại xuống đuôi giường, trùm chăn..ngủ tiếp. ( Thế mà nói sẽ dậy ngay đấy). Đến khi mẹ nó gọi, nó mới bừng tỉnh, cuống cuồng chạy đi tìm đồ, có lẽ, đây chính là lí do lí giải vì sao nó chả nhớ cái gì. Hơn nữa, sự việc xảy ra trong khi tinh thần còn chưa tỉnh táo, các giác quan chỉ hoạt động theo quán tính mà thôi. Với lại, đầu óc nó bã đậu lắm, đâu được sáng láng như Quang, do vậy, chuyện nó quên cũng chảng có gì là lạ mặc dù sự việc mới xảy ra chưa được 3 tiếng.
– Hư…nhớ rồi, thành thật xin lỗi cậu, tớ đã trách nhầm cậu rồi. Lỗi là tại tớ, xin lỗi cậu. – Nó cúi đầu,y như các cô gái Nhật Bản dịu dàng vậy.
– Cậu xin lỗi dễ dàng vậy hả ?
– Thế cậu muốn gì nữa đây ? – Nó gầm từng tiếng.
– À không. Thế là good rồi. Không có lần sau đâu đấy.
– Biết rồi, khổ lắm, nói mãi…..
Nó quay sang Nhật.
– Nhật này, lần sau tớ sẽ trả ơn cậu vụ hồi sáng nhé. Dù sao thì cũng cám ơn cậu nhiều lắm. Tớ về lớp đây.
Nói xong, nó tung tăng dắt tay kái Linh đang ngẫn tò te từ nãy giờ đi nhưng cũng không quên ngoái lại.
– Chiều nay đợi tớ, cẫm về trước đấy, không thì biết tay tớ !!!
– Biết rròi. – Quang vừa nói vừa lắc đầu. Con bạn thân của cậu là thế. Nhưng cậu lại yêu cái tính cách ấy của nó. « Bao lâu rồi Thư nhỉ, 12 năm rồi đấy » Cậu mỉm cười, nắng lại thêm rực rỡ.
Cũng tại đó, Nhật cũng mỉm cười hoà vào những dòng suy nghĩ của riêng cậu. Một người con gái đặc biệt, cuối cùng cậu cũng tìm thấy.
*****