Tôi là một con người khó tính, nóng nảy, nhưng ít người biết điều đó. Vì tôi vốn là một người sống cô độc, tách biệt với với thế giới. Từ khi mẹ mất, tôi không còn muốn mở rộng bản thân mình với bất kì người nào, vì tôi không nghĩ còn có ai có thể đối xử tốt với mình như bà ấy, kể cả ba, người thân duy nhất còn lại của tôi trên đời này. Tôi biết và hiểu mọi người xung quanh cũng không phải là không có ai thân thiện dễ gần, chỉ là tôi không muốn tiếp xúc với bất kì ai, bất kì người nào, chỉ muốn ru rú trong cái vỏ ốc xấu xí của riêng mình.
****************
-Cậu làm trò gì đó?-tôi hét lên
-Tôi đâu có làm gì đâu?-Hà Vũ quay sang nhìn tôi khó hiểu
-Còn nói không phải cậu? Thế cái hộp quà này là của ai?-tôi chỉ vào cái hộp quà trong hộc bàn mình.
-Cái quái gì vậy?-cô ta tò mò nhìn nó
-Chẳng phải là kiệt tác của cậu sao?-tôi nhíu mày. Chẳng lẽ không phải của Hà Vũ. Vậy thì của ai mới được chứ?
-Cậu nghĩ tôi có lấy màu hồng để gói quà không? Sến chết đi được.-cô ta giật cái hộp quà từ tay tôi ra săm soi, chợt thấy có lá thư rớt xuống đất.-Trời ạ! Còn có lá thư tình màu hồng nữa này. Mau mở ra xem ai viết.
-Cậu có chắc là không phải của cậu?-tôi vẫn còn rất nghi ngờ. Là ai rảnh rỗi bày ra mấy trò này chứ? Không lẽ có người viết thư tình cho mình? Tôi hoài nghi nhìn lá thư rồi nhìn xung quanh lớp học, chỉ thấy tất cả đang quay lại chăm chú nhìn hai chúng tôi, gương mặt tò mò rõ là đang đi hóng chuyện.
-Mở ra coi lẹ đi. Cậu không thấy mọi người đang đợi sao?-Rốt cuộc tại sao lại có người như cô ta chứ?
Tôi nhắm mắt xé lá thư ra đọc. Sau khi đọc được mấy câu đầu tiên liền cảm thấy hình như có gì đó không đúng, đọc tiếp tục lại thấy hình như có gì đó nhầm lẫn về giới tính, đọc được một nửa cảm thấy hình như người viết là con trai. Tôi bắt đầu thấy hơi sờ sợ. Đổ mồ hôi cố gắng đọc hết lá thư tôi liền thấy hình như là…
-Cái này không phải là gửi cho tôi. Là gửi cho cậu.-Tôi để lá thư xuống, lau mồ hôi, lặng lẽ thở phào, làm lúc nãy tôi hoảng muốn chết đi được.
-Không thể nào. Rõ ràng nó đặt bên phía bàn của cậu mà.-cô ta trợn tròn mắt nhìn tôi.
-Cuối bức thư có ghi tên người nhận. Cậu tự mình xem đi.-tôi tốt bụng cầm lá thư lên đưa qua. Hà Vũ chần chừ một chút rồi cầm lên đọc. Sau đó thì:
Rầm…ầm…mm
Cả lớp vội vã quay mặt lên bảng. Tôi phải mất vài giây mới hồi phục lại, thì lúc đó đã không thấy người ngồi cạnh mình đâu nữa, cả hộp quà cũng không cánh mà bay. Cả lớp lại ồn ào lần nữa, tên Sang lại quay xuống cầm lá thư lên, lập tức cả đám xúm lại xem.
-Kì này chắc thằng nhỏ bị chỉnh thảm rồi.-một người cảm thán
-Mấy lời này nghe sến súa quá.người khác chen miệng vào
-Mà ông xem đi, rõ ràng là nhỏ hơn chúng ta một tuổi mả xưng anh gọi em ngọt xớt thế này? Có vẻ như là…
-Thôi kệ đi. Bị đánh là đáng. Ai bảo nó thích ai không thích lại thích bà chằn đó chứ?
-Chắc nó muốn bị ngược.
Con nhỏ đó mà cũng có người thích cơ à? Lại còn nhỏ hơn một tuổi. Tinh thần dũng cảm của tên nhóc này rất đáng khâm phục. Còn về phần trí thông minh…….
**************
Lúc tôi đến lớp thằng nhỏ đáng ghét ấy thì không thấy nó đâu, đi tìm thì gặp nó đang mua kem. Lập tức không khách khí bay lại nắm cổ áo của nó.
-Nè, rốt cuộc đây là cái gì hả?-Tôi giơ cái hộp nãy giờ vẫn đang cầm trên tay quơ qua quơ lại trước mặt nó.
-Gấu bông.-nó cười toe toét trả lời, còn tôi suýt nữa hộc máu. Nó nghĩ sao mà lại đem thứ này đi tặng tôi?
-Ý chị là sao em lại mang mấy thứ này đến lớp chị?
-Em muốn tặng cho chị mà.-nó chớp mắt vô tôi nhìn tôi, làm tự nhiên tôi có cảm giác mình đang bắt nạt người ta.
-Tại sao em lại tặng nó cho chị?
-Em thích chị. Em muốn theo đuổi chị. Chẳng phải con trai muốn theo đuổi con gái là phải tặng quà sao?
Tôi thấy rất quẫn, bây giờ muốn chửi muốn đánh cũng chẳng xong. Người ta sẽ nói là tôi ăn hiếp lớp dưới. Nhưng mà chẳng lẽ cứ để tên nhóc này tiếp tục phá rối.
Đứng đó vò đầu bứt tai một hồi, tôi cảm thấy mọi người xung quanh thỉnh thoảng cứ liếc mắt về phía này, cái trường này thật là mắc bệnh “nhiều chuyện” mà. Đành phải tìm cách giải quyết cho nhanh để giải tán. Tôi đưa tay xoa đầu thằng bé, ngọt ngào dỗ dành nó:
-Nè, nhóc. Em ngoan ngoãn học hành đi, đừng có đến lớp phá chị nữa. Chị bận lắm, không có thời gian giỡn với em đâu.
-Em cũng không có thời gian để giỡn với chị.-nó chu mỏ nhìn tôi
-Vậy thì tốt. Vậy nhé.-tôi đang định chuồn thì bị nó bắt lại
-Em nói em không có giỡn với chị, em là nghiêm túc. Em thích chị-nói rồi nó nhanh chóng nhét kem vào tay tôi mà chạy biến. Tôi há hốc mồm, hết nhìn que kem lại nhìn cái bóng dáng đang chạy trối chết.
Nhóc à, em đừng có giỡn với tâm hồn mong manh dễ vỡ của chị nữa có được hay không?
Ảo não lấy que kem xé ra ăn, dù sao không ăn thì cũng thật là lãng phí. Lầm lũi bước về lớp, chợt nhận ra hình như cả lớp đang chờ mình với ánh mắt háo hức.
-Nè. Đi đâu mà giờ mới vế đây.-Sang đứng chặn đường tôi.
Liếc nhìn mấy cái mặt gian xảo với cái lá thư màu hồng để trên bàn của Sang, tôi thở dài. Đã biết hết cả rồi mà còn là khó nhau để làm gì chứ?
-Vũ nè, bà có dạy dỗ tên nhóc đó đàng hoàng không?
Tôi trừng mắt nhìn cái người vừa mới hỏi mình, nhìn mặt tôi lưu manh lắm sao?
-Nhìn mặt chưa thỏa mãn là biết chưa là ăn được gì rồi.-một đứa khác không biết sống chết mà tiếp tục lên tiếng.
Câu này nghe có vẻ có nghĩa mờ ám nhỉ? Ôi cái lớp này!