-Nè, tui chỉ muốn tốt cho bà thôi mà.-Diễm vừa ôm đầu vừa chạy vừa la hét
-Tốt, tốt cái đầu bà.-tôi hét lên, tay cầm theo cây thước gỗ đuổi theo.
-Dù sao thì tui cũng chỉ có khuyên bà thôi mà, chứ đâu có phải tui cầm dao dí vào cổ bà bắt bà làm theo. Làm sao bà lại trách tui.
-Hừ. Nếu mà bà không rỉ rả bên tai tôi suốt buổi thì tôi có hành động thiếu suy nghĩ như vậy không chứ hả?-tôi vừa nói vừa sẵn tiện quơ nguyên cây thuớc vào mông con nhỏ.
-Nè, nè, nè. Đừng có động tay động chân nha. Cái gì gọi là thiếu suy nghĩ chứ hả? Tui cảm thấy đó là một hành động vô cùng đáng yêu, mang tính chiếm hữu tuyệt đối, đánh dấu chủ quyền của mình. Bàphải làm như vậy, mới có thể để cho mọi người biết hắn là của bà, như vậy mới không có cô nào ngắm tới. Hahaha. Ui da. Đừng đánh mà. Đau...
Con nhỏ này. Nó đọc truyện ngôn tình, tôi cũng đọc, người kháccũng đọc, tại sao nó lại khác người như vậy chứ? Cái gì là chiếm hữu, cái gì gọi là đánh dấu chủ quyền chứ? Tôi nào có phải mèo đâu?
Đang định quất thêm cho con bé loi nhoi này mấy cái nữa thì Diễm đột nhiên phát bệnh gì đó, cười man rợ. Tôi run rẩy, chẳng lẽ bị đánh tới hỏng rồi, đang định hỏi thăm thì nó lại nháy mắt ra hiệu với tôi, sau đó kề vào lỗ tai tôi nói nhỏ "Bạch mã hoàng tử của bà tới rồi kìa", rồi chạy biến. Tôi quay đầu lại, thì ra là Kiến Kha đã tới. Nhưng mà hắn làm gì đạt tới trình độ "Bạch mã hoàng tử" chứ.
-Kiến Kha?
Tôi nuốt nuớc miếng, thử gọi hắn một tiếng, tự dưng rùng mình, có cảm giác như cả lớp đang yên lặng nhìn về phía chúng tôi xem kịch vui. May là Kha không nhạy cảm như tôi, hắn tuỳ ý để cặp xuống ghế và quay qua hỏi tôi:
-Sao?
-Cậu có giận tôi không?
Hắn nhìn tôi, hơi nhíu mày hỏi:
-Tối qua cậu có nhận được tin nhắn của tôi không?
-Có-tôi mừng rỡ trả lời
-Vậy giờ còn hỏi làm gì nữa? Rảnh quá không có gì làm à?
-Có thật là cậu không giận. Nếu không thì tại sao sau đò tôi gọi cho cậu lại không được?
-Điện thoại hết pin thôi. Đừng nghĩ nhiều.
Hết pin? Hết pin cái đầu cậu! Có quỷ mới tin. Làm gì trùng hợp như vậy? Tên chết bầm!
Tôi âm thầm rủa xả trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cừoi nịnh nọt:
-Vậy thì tốt. Làm tôi cứ lo mãi. Vậy thì thôi. Chúng ta nói đến chuyện khác nhé.
Hắn quay mặt sang, hỏi "Chuyện gì?", tôi thầm cười cợt.
-Tuy là ngày hôm qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng đúng lịch là thứ hai, ba, năm, bảy cậu phải chở tôi qua nhà cậu học nhóm, vừa vặn hôm qua là thứ năm, cậu lại chạy mất tiêu. Hôm nay phải học bù, cậu đừng mong thoát lần nữa.
Nói xong tôi hài lòng thấy vẻ mặt của người kia đen thui, còn có vẻ phẫn nộ nhưng cuối cùng vẫn không dám nói gì. Thật là hả lòng hả dạ quá đi mất!
***********************
-Có muốn ăn kem không?
-Không.-hắn lạnh nhạt trả lời.
-Nhưng tôi muốn ăn.
-Kệ cậu.
-..........
-Kiến Kha, tôi muốn uống trà sữa.
-Ừ. Uống đi.-Hắn giơ chai nuớc ra đằng sau đưa cho tôi.
-Tôi muốn uống trà sữa cơ mà.
-Tôi đâu có cấm cậu uống-hắn tỉnh bơ nói lại, tôi nổi điên hét lên
-Ít ra thì cậu cũng phải dừng xe lại chứ. Như thế tôi mới có thể đi mua được.
Kít... Hắn phanh xe lại, quay đầu nhìn tôi hỏi:
-Cậu có thể xuống, nếu muốn đi bộ.
Tôi trợn mắt hung hăng nhìn tên đáng ghét đó, hắn thản nhiên đối mặt, đã vậy còn nhìn tôi với cin mắt thách thức. Mắt đối mắt, mặt đối mặt một lúc, thẳng cho đến khi tôi phát hiện nhiệt độ trên mặt mình đang từ từ tăng lên mới ngại ngùng chuyển hướng. Không còn cách nào khác là tiếp tục ngoan ngoãn ngồi im trên xe. Hắn không nể tình mà cười lớn, tôi càng thấy má mình nóng hơn nũa, sau đó nghe tiếng hắn nói:
-Đinh Hà Vũ, thì ra cậu còn biết đỏ mặt cơ đấy. Vậy mà ngày hôm qua dám đứng giũa sân truờng mà hôn tôi? Thật không hiểu nổi cậu.
-Cậu im đi. Tôi chính là bị người ta xúi giục, nếu không tôi sẽ không bao giờ làm mấy cái chuyện vô vị đó. Thật là...
Kha nhìn tôi, nhướng mày đầy thách thức, sau đó hơi đưa mặt mình lại gần mặt tôi một chút.
-Thế đó hả? Cậu cho đó là chuyện vô vị sao? Thật vậy sao?-sau đó lại đưa mặt gần hơn nữa, môi hắn cơ hồ sắp dán vào tôi, cảm giác mặt mình như lò nuớng vậy, nhưng mắt vẫn cứ cương quyết mở to trừng người ta. Hắn khẽ cười một tiếng, đưa tay gõ đầu tôi một cái, thở dài:
-Hà Vũ. Tại sao cậu lại thích tôi chứ?
Tôi vuốt lại mơ tóc ngắn của mình, nhỏ giọng nói:
-Tôi không biết. Tôi thật sự không biết nữa. Cậu đừng có hỏi tôi.
-Tôi nghĩ chúng ta làm bạn có khi sẽ hợp hơn. Cậu có thấy vậy không?
-Tại sao chứ?-tôi nhìn hắn chất vấn. Hắn nhìin nhìn tôi một chút, rồi thở dài:
-Cậu có khi nào nghĩ đến không? Tính cách tụi mình không hợp, có quen nhau rồi cũng sẽ chia tay.
-Cậu không thử làm sao biết được chứ? Có phải cậu ghét tôi, thấy tôi rất phiền, cảm thấy rất khó chịu hay không? Cậu nói thẳng ra đi.
Kha đặt tay trên vai tôi, nhẹ nhàng trấn an:
-Không có. Tôi rất quý cậu. Tôi rất thích làm bạn với cậu, nhưng chỉ làm bạn mà thôi. Tôi nói thật, Hà Vũ: Cậu không phải là mẫu ngườii của tôi. Tôi sẽ không thích cậu.
-Không liên quan. Tôi đã nói rồi, tương lai không đoán truớc được. Biết đâu ngày nào đó cậu sẽ thích tôi thì sao, nên tôi vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi cậu. Tôi sẽ không bỏ lỡ bất kì cơ hội nào, sẽ không để bản thân mình hối tiếc.
Khi nói những lời này, lòng tôi tràn ngập sự quyết tâm cùng tự tin. Người kia thấy thế cũng chỉ lần nữa thở dài, vuốt vuốt mặt rồi ngồi lên yên xe.
Xe tiếp tục chạy...