-Cái này là sao ?
-À.............
-Cầm lại.
-Không, cái này là tôi tặng cậu. Cứ đem về đi.
-Sao tự nhiên lại tặng tôi quà. Đây là ý gì? Hơn nữa, tôi cũng không tùy tiện nhận đồ của người khác. Mang về.
Tôi vẫn không chịu đưa tay ra nhận lại. Biết là sẽ bị hỏi cung thế này nên tôi mới ra tay « bỏ của chạy lấy người » trước, nhưng xui xẻo bị túm lại. Bỗng thấy quẫn hết sức.
-Có cầm lại không.-giọng hắn đã có phần tức giận
-Nè, tôi đã tặng quà cho cậu rồi. Chẳng lẽ giờ lấy lại rất là kì cục đó. Cậu làm ơn nhận đi cho tôi vui. Xem như là quà tặng cho học sinh mới đi.
-Tôi chưa bao giờ thấy cái vụ này cả. Tôi không cần đâu. Trả cậu. Cám ơn.-hắn mang quà nhét vào tay tôi rồi leo lên xe định chạy. Tôi vội nói:
-Được rồi, cái này là do tôi mua tặng cậu đó.-một lần nữa đem món quá bỏ vào rổ xe đạp của hắn trong khi hắn chưa kịp phản ứng.
-Sao lại muốn tặng quà cho tôi.-hắn nhíu mày
-Tại tui thích cậu đó được không?-không hiểu tại sao tự nhiên tôi lại có dũng khí mà nói ra câu đó trước mặt người ta. Nói xong tôi thật muốn độn thổ mà, liếc nhìn hắn tôi thấy hắn ngạc nhiên đến há hốc mồm nhìn tôi không nói được câu nào. Nhìn mặc hắn tôi thật rất muốn cười, sao mà khuôn mặt ngơ ngác đó lại dễ thương quá vậy chứ. Nhưng ngẫm lại thấy tình hình mình cũng chẳng vui vẻ gì cho cam nên lật đật ném lại một câu rồi chạy trối chết :
-Vậy nha. Về trước đi.
Tôi chạy một quãng xa, quay đầu thấy Kha không đuổi theo mới ngừng lại ổn định hơi thở. Bây giờ mới phát giác hai má của mình đã nóng ran hết cả rồi, không rõ là vì ngại hay vì mệt nữa. Có lẽ bây giờ nhìn tôi chật vật lắm nhỉ. Trên đâu dính mấy cái lá nữa, giày cũng tụt cả dây. Bỗng thấy có chiếc xe máy chạy tới bên cạnh, ngẩng đầu lên mới thấy là Hưng, anh nhìn tôi huýt sáo đầy tán thưởng rồi mới hỏi, khuôn mặt hết sức đểu :
-Chạy vui không?
Tôi thề lúc đó tôi muốn đấm một, à không mấy chục cái vào cái bản mặt đó. Chọc lúc nào không chọc lại chọc vào lúc này. Nhìn khuôn mặt như đang xem kịch vui của Hưng là tôi biết nãy giờ anh đã nhìn thấy hết chuyện của tôi và Kha rồi. Cảm giác muốn độn thổ lại đến lần nữa. Tôi rầu rĩ leo lên xe cho Hưng chở về, không nói thêm một cậu gì nữa. Nhục mặt như vậy cũng đủ lắm rồi. Nhưng «cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng », người nào đó không chịu nổi im lặng đã không biết sống chết mà lên tiếng :
-Thời này « cọc đi tìm trâu cũng thật nhiều quá »-còn thở dài nữa chứ. Tôi liến nhéo anh một cái rõ đau làm anh suýt đảo tay lái tông thẳng vào cột điện. Khi xe ổn định lại tôi mới phản bác lại:
-Còn đỡ hơn « trâu cứ ngồi chờ cọc đến tìm » đấy.
-Này, anh của em cũng đang chờ cơ hội bày tỏ đấy chứ.
-Nhưng anh vẫn chậm hơn em một bước rồi. Không cần nói nhiều nữa. Kiếm gì ăn đi.
Xe vẫn chạy đều. Chúng tôi cũng không nói với nhau tiếng nào nữa.
*************
Mở giấy gói ra, bên trong là một cái nón kết đen, khá đơn giản, có viền trắng và một chữ K thật lớn màu xanh dương ở giữa. Nhìn có vẻ không đáng bao nhiêu tiền. Tôi cũng không phải thấy ngại cho lắm. Nhưng vẫn có cảm giác kì lạ. Tự nhiên lại có đứa con gái nhảy ra nói thích bạn, trong khi mới biết nhau chưa đến một tháng, mới học chung có hai tuần mà thôi. Thật không rõ là thật hay là đùa nữa. Tôi vẫn có cảm giác không thật sao sao đấy. Mặc dù nhìn cô ta có vẻ không đùa nhưng mà... Tại sao chứ ?
Tôi cũng không biết phải làm gì với món quà này nữa. Đội thì cũng kì, cô ta sẽ tưởng bở, mà vứt đi cũng kì, dù sao người ta cũng tặng cho mình. Phân vân một hồi cũng quyết định cất nó vào trong hộc tủ. Sau đó mang giấy gói gì đó cho hết vào bao rác. Xong xuôi tôi mang tập lý ra ngồi xem. Buổi sáng thầy dạy có nhiều chỗ tôi vẫn chưa theo kịp, trong khi mấy đứa khác vẫn tỉnh bơ. Đúng là lớp chọn, học thật sự rất giỏi. Cứ đà này tôi sợ mình cuối tháng sẽ phải đội sổ mất.
Lúc nãy ba vừa mới gọi điện cho tôi hỏi tình hình. Ông có nói tôi nếu nhắm học không được thì sẽ mướn người dạy thêm cho tôi. Tôi không ngại ngần từ chối. Tôi không muốn phải tốn thêm thời gian, cũng không muốn nhờ ông. Tôi muốn tự lập, đôi khi tôi đã nghĩ đến việc đi làm thêm để tự kiếm tiền tiêu xài. Nhưng khổ nỗi, vừa mới về nước không lâu, không quen biết nhiều người, không biết phải đi đâu tìm việc. Hơn nữa, tôi sợ con người tôi lầm lì, ít nói người ta không muốn mướn. Đành phải tiếp tục kiếp sống ăn bám thôi.