… và làm sao chị biết chị và Simon hợp nhau trong hôn nhân?
Vì em thề em vẫn chưa gặp người đàn ông em có thể cảm giác tương tự thế,
và chuyện này là sau cả ba mùa lễ hội dài ở Khu Chợ Trời Hôn Nhân.
– từ Eloise Bridgerton gửi đến chị gái cô, nữ Công tước Hasting,
vào lúc cô từ chối lời cầu hôn thứ ba.
Eloise chỉ có thời gian để thở – vừa đủ – trước khi môi anh hạ xuống môi cô. Và cô đã làm một việc tốt, vì có vẻ như anh không có bất cứ kế hoạch nào thả cô ra cho đến tận, à, thiên niên kỷ tới.
Nhưng rồi, đột ngột, anh giật ra, hai bàn tay to lớn của anh nâng lấy gương mặt cô. Và anh nhìn cô.
Chỉ nhìn cô.
“Tại sao?” Cô hỏi, khó chịu trước vẻ chăm chú của anh. Cô biết cô đang nghĩ mình quyến rũ, nhưng cô không có một sắc đẹp huyền thoại, và anh đang nghiên cứu cô cứ như anh muốn ghi đến từng đặc điểm ở cô vào mục lục.
“Anh muốn nhìn em.” Anh thầm thì. Anh chạm vào má cô, rồi nhẹ vuốt ngón tay cái xuống dọc theo quai hàm cô. “Em luôn cử động. Anh không có cơ hội chỉ nhìn em.”
Chân cô trở nên chông chênh, và môi hé ra, nhưng cô dường như không thể khiến chúng làm việc, dường như không thể làm bất kỳ gì khác hơn là chú tâm nhìn vào đôi mắt sẫm màu ở anh.
“Em thật xinh đẹp.” Anh lầm bầm. “Em có biết anh đã nghĩ gì khi lần đầu tiên thấy em không?”
Cô lắc đầu tuyệt vọng trước những lời anh.
“Anh đã nghĩ anh có thể chết chìm trong mắt em. Anh đã nghĩ” – anh di chuyển đến gần hơn, những lời anh bây giờ cứ như hơi thở – “anh có thể chết chìm trong em.”
Cô cảm giác chính cô đang lắc lư về phía anh.
Anh chạm vào môi cô, ngón trỏ cù vào làn da nhạy cảm ở cô. Cử chỉ ấy gửi những cơn chấn động gợn nhẹ hài lòng xuyên qua cô, thẳng xuống trung tâm bản thể cô, đến những vùng cấm đoán bên trong.
Và cô nhận ra cô đã chưa bao giờ thật sự hiểu sức mạnh của khát khao cho mãi đến phút giây này. Chưa từng thật sư hiểu được việc ấy ra sao.
“Hôn em đi.” Cô thầm thì.
Anh cười. “Em luôn yêu cầu anh.”
“Hôn em đi.”
“Em chắc không?” Anh làu bàu, miệng cong lên thành một nụ cười trêu chọc. “Vì một khi anh hôn em, anh có thể không có khả năng để–”
Cô túm lấy sau đầu anh và ấn xuống.
Anh cười thầm trên môi cô, tay siết chặt xung quanh cô với sức mạnh không nhân nhượng. Cô hé môi, chào đón sự xâm nhập của anh, rên rỉ hài lòng khi lưỡi anh lướt vào, thám hiểm sự ấm nóng ở cô. Anh nhấm nháp và liếm, chậm chạp khơi lên ngọn lửa trong cô, tất cả trong lúc ép cô vào chặt hơn và gần hơn, cho đến khi sức nóng nơi anh xuyên qua phục trang cô, bao phủ quanh cô với làn sương mơ của khao khát.
Tay anh trộm vòng xung quanh cô, rồi kéo xuống mông cô, xoa xoa và siết siết, rồi ngả người cô ra cho đến khi–
Cô hổn hển. Cô đã hai mươi tám, đủ lớn để nghe được những lời xầm xì không kín đáo. Cô biết sự cương cứng của anh có nghĩa là gì. Chỉ là cô chưa bao giờ mong đợi lại cảm giác khá nóng bỏng, dứt khoát đến thế.
Cô thấy mình giật mạnh ra sau, cử chỉ còn hơn cả bản năng, nhưng anh không để cô đi, kéo cô lại gần hơn và rền rĩ, cọ xát cô vào anh. “Anh muốn ở trong em.” Anh rên lên với tai cô.
Hai chân cô hoàn toàn quỵ xuống.
Đó chẳng phải vấn đề, tất nhiên, anh chỉ giữ cô chặt hơn, rồi ấn cô xuống ghế sofa, bắt đầu cúi xuống trên cô cho đến khi tất cả chiều dài anh ấn vào cô ở cái đệm mềm mại, màu kem. Anh to lớn, nhưng trọng lượng anh khiến cô rùng mình, và cô không thể làm gì ngoài việc ngửa đầu ra sau khi môi anh rời khỏi môi cô, đi du lịch xuống cổ cô.
“Phillip” Cô rên, và rồi lần nữa, như thể tên anh là từ duy nhất thoát ra khỏi cô.
“Có,” anh làu bàu, “có.” Những lời anh nghe như xé toạc ra từ cuống họng, và cô không biết anh đang nói về cái gì, đơn giản rằng bất cứ anh đang nói có về gì đó, cô cũng muốn nó. Cô muốn tất cả mọi thứ. Bất cứ gì mà anh muốn, bất cứ gì có thể xảy ra.
Cô muốn tất cả những gì có thể và cả tất cả những gì không thể. Chẳng có lý do, chỉ là nhận thức. Chỉ là nhu cầu cùng khát khao và cảm giác không thể cưỡng nổi của hiện tại này.
Đây không phải là hôm qua và cũng không phải ngày mai. Đây là hiện tại, và cô muốn tất cả.
Cô cảm giác một tay anh trên mắt cá cô, thô ráp và chai sạn khi di chuyển lên đến chân cô, đến khi đến rìa đôi vớ. Anh không dừng lại, không làm bất cứ gì ẩn ý như hỏi ý kiến cô, nhưng cô quẳng điều đó qua một bên, thôi thúc chân cô mở ra cho đến khi anh có thể đặt vững chắc vào giữa chúng, cho anh nhiều chỗ hơn để vuốt ve, nhiều không gian hơn để mơn trớn da cô.
Anh di chuyển lên và lên và lên, dừng lại và rồi siết lấy, và cô nghĩ cô có thể chết vì chờ đợi. Cô đang cháy, bừng cháy vì anh, cảm giác đến lạ lùng và ẩm ướt hoàn toàn không giống chính cô, nghĩ rằng cô có thể tan biến vào hư không.
Hay hoàn toàn bốc hơi. Hoặc có lẽ thậm chí cả nổ tung.
Và rồi, chỉ khi cô bị thuyết phục là không gì có thể kỳ lạ hơn, không gì có thể thổi vào trong cô thậm nhiều hơn cô hiện giờ được nữa, anh chạm vào cô.
Chạm vào cô.
Chạm vào cô nơi chưa một ai từng chạm vào, nơi ngay cả bản thân mình cô còn chưa dám thử. Chạm vào cô quá thân tình, quá âu yếm khiến cô phải cắn lấy môi để ngăn không phải gào lên tên anh.
Và khi ngón tay anh trượt vào trong, cô biết khoảnh khắc đó cô không còn thuộc về mình nữa.
Cô là của anh.
Có thể lúc nào đó sau này, sau sau này, cô lại là chính bản thân cô lần nữa, trở lại nắm quyền điều khiển, với tất cả sức mạnh và khả năng cô có, nhưng giờ đây cô là của anh.
Trong thời khắc này, trong phút giây này, cô sống vì anh, vì tất cả những gì anh có thể khiến cô cảm nhận, vì tất cả từng lời thì thầm hài lòng sau cùng, vì mỗi tiếng rên của khát khao.
“Ôi, Phillip” Cô rên, tên anh như lời cầu xin, như một lời hứa, một câu hỏi. Đó là bất cứ gì cô cần nói để đảm bảo anh không dừng lại. Cô không biết tất cả chuyện này sẽ hướng về đâu, hay cô có còn là con người cũ khi mọi chuyện đã kết thúc hay không, nhưng chuyện này sẽ dẫn đến đâu đó. Cô không thể tiếp tục tình trạng này mãi mãi. Cô sẽ bị quấn chặt, căng thẳng rằng cô chắc chắn vỡ tan.
Cô đã gần giới hạn. Cô phải thế.
Cô cần thứ gì đó. Cô cần giải phóng, và cô biết đó là thứ duy nhất anh có thể cho cô.
Cô uốn cong, ấn vào anh bằng một sức mạnh cô chưa từng tưởng tượng có bao giờ mình sở hữu, thực sự nâng cả hai lên khỏi sofa với nhu cầu của cô. Hai tay cô tìm đến bờ vai anh, quắp vào những cơ bắp anh, rồi di chuyển xuống lưng anh trong một cố gắng kéo anh lại gần hơn.
“Eloise.” Anh rên lên, trượt tay còn lại len lỏi trong váy đến khi tìm thấy mông cô. “Em có bất kỳ ý nào–”
Và rồi cô không có bất cứ ý tưởng anh đã làm gì – anh hầu như cũng không biết – nhưng toàn bộ cơ thể cô căng ra không thể lý giải. Cô không thể nói, không thể ngay cả thở khi môi hé ra cho một tiếng thét căm lặng của ngạc nhiên, thích thú, và hàng trăm thứ khác xoay tròn lại làm một. Và rồi, chỉ vừa khi cô nghĩ cô không thể sống được thêm một giây lâu hơn nữa, cô rùng mình và đổ sập bên dưới anh, thở dốc kiệt sức, quá mềm nhũn và lả đi khi thậm chí không thể di chuyển ngón tay dù chỉ một chút.
“Ôi, Chúa ơi.” Cuối cùng cô nói, lời báng bổ là những từ duy nhất chạy qua tâm trí cô. “Ôi, Chúa ơi.”
Tay anh di chuyển, tiến tới vuốt vào tóc cô. Anh dịu dàng, dịu dàng đến đau đớn, dù cho cơ thể anh cứng rắn và căng thẳng.
Eloise chỉ nằm đó, tự hỏi liệu cô có thể di chuyển lần nữa, thở vào anh khi cô cảm thấy hơi thở anh trên thái dương cô hay không. Cuối cùng anh chuyển hướng và di chuyển, lầm bầm thứ gì đó về việc quá nặng cho cô, và rồi chẳng còn gì ngoài không khí, và cô quay sang bên, anh đang khụy gối cạnh ghế sofa, vuốt nhẹ váy cô xuống.
Đó dường như là một cử chỉ khá dịu dàng và hào hiệp, cho tính ngang ngạnh gần đây của cô.
Cô nhìn vào gương mặt anh, biết cô hẳn phải đeo một nụ cười ngớ ngẩn trên gương mặt mình. “Ồ, Phillip.” Cô thở dài.
“Ở đây có phòng rửa mặt không?” Anh khàn giọng hỏi.
Cô chớp mắt, lần đầu tiên chú ý anh trông khá căng thẳng. “Phòng rửa mặt?” Cô nhắc lại.
Anh gật đầu kiên quyết.
Cô chỉ về phía cánh cửa dẫn đến đại sảnh. “Ở ngoài và về phía bên phải.” Cô nói. Thật khó để tin anh cần làm dịu bản thân ngay sau một sự việc ly kỳ thế này, nhưng cô là ai mà có thể cố gắng hiểu những công việc của đàn ông chứ?
Anh bước về phía cửa, đặt tay lên nắm vặn, rồi quay người lại. “Giờ em tin anh rồi chứ?” Anh hỏi, một bên mày nhướng lên thành một đường cong kiêu ngạo đến không tưởng nổi.
Môi cô hé ra bối rối. “Về chuyện gì?”
Anh cười. Chậm rãi. Và tất cả những gì anh nói là, “Chúng ta sẽ hợp nhau.”
---o0o---
Phillip đã không biết sẽ mất bao lâu để Eloise trở lại bình tĩnh và xuất hiện như cũ. Cô trông nhếch nhác một cách khá thỏa thuê khi anh bỏ cô lại trên ghế sofa, trong căn phòng nhỏ của Sophie Bridgerton. Anh chưa bao giờ có thể hiểu tính rắc rối phức tạp trong cách phục sức của phụ nữ, và hoàn toàn chắc sẽ không bao giờ hiểu, nhưng anh gần như đoan chắc ít nhất cô sẽ cần chỉnh sửa lại mái tóc.
Và với anh, anh cần ít nhất là một phút trong phòng rửa mặt để tự giải thoát; anh bị thổi tới căng cứng từ sự đụng chạm với Eloise.
Lạy Chúa, cô thật lộng lẫy.
Đã rất lâu kể từ ngày anh cùng với một người phụ nữ. Anh biết khi cuối cùng anh tìm thấy ai đó anh muốn trên giường, cơ thể anh sẽ phản ứng lại mạnh mẽ. Anh đã có nhiều năm hơn anh quan tâm mà đếm, với chỉ tay anh để thỏa mãn nhu cầu mình; cơ thể một người phụ nữ tưởng như có thể là cả một niềm hạnh phúc tinh khôi.
Và có Chúa biết, anh đã từng tưởng tượng một lần thường là đủ.
Nhưng lần này khác hẳn, không phải như những gì đã được phác thảo trong tâm trí anh. Anh đã mất trí vì cô. Vì cô. Bởi thứ thanh âm thoát ra khỏi họng cô, bởi thứ hương thơm tỏa ra từ làn da cô, bởi cách cơ thể anh dường như vừa khít hoàn hảo với cô. Dù ngay cả khi anh đã không kết thúc phần mình, anh vẫn cảm giác mãnh liệt hơn, hơn nữa, hơn bất cứ gì anh từng nghĩ anh có thể.
Anh đã nghĩ bất kỳ cơ thể người phụ nữ nào cũng có thể làm được điều đó, nhưng giờ đây trong anh trở nên khá hiển nhiên rằng có một lý do anh chưa bao giờ để bản thân dính vào các cô gái làng chơi và những ả ở quán rượu, những kẻ luôn biểu lộ sự sẵn lòng. Có một lý do anh chưa bao giờ thấy mình như một tên góa vợ thận trọng.
Anh cần nhiều hơn nữa.
Anh cần Eloise.
Anh muốn đắm chìm trong cô và không bao giờ bỏ đi.
Anh muốn có cô, sở hữu cô, và rồi nằm xuống và để cô tra tấn anh cho đến khi anh thét lên.
Anh đã có những hình ảnh tưởng tượng kỳ quặc trước đây. Khỉ gió nó, mọi thằng đàn ông đều thế. Nhưng giờ hình ảnh tưởng tượng của anh có một khuôn mặt, và anh sợ rằng anh đang để bản thân bước tới sự cương cứng liên tục nếu anh không học được cách điều khiển những ý nghĩ mình.
Anh cần một lễ cưới. Nhanh chóng.
Anh rên lên, qua loa rửa lấy hai tay. Cô không biết cô đã bỏ lại anh trong tình trạng này. Cô thậm chí không nhận ra. Cô chỉ nhìn anh với một nụ cười vô vàn hạnh phúc đó, mắc kẹt quá mức trong cơn đê mê của chính cô để có thể nhận ra anh gần như bùng nổ.
Anh đẩy cửa mở, chân di chuyển lẹ làng trên sàn nhà cẩm thạch khi trở lại bãi cỏ. Anh sẽ sớm có tới hàng trăm lần bùng nổ sớm thôi. Và khi anh nổ tung, cô sẽ ở ngay đó với anh.
Ý nghĩ ấy mang đến cho môi anh một nụ cười, và vô cùng gần với việc khiến anh phải trở ngược lại phòng rửa mặt.
“A, cậu ta đây rồi.” Benedict Bridgerton nói khi Phillip bước về phía gã ta qua bãi cỏ. Phillip trông thấy một khẩu súng trong tay gã và dừng lại nửa đường, tự hỏi anh có nên lo lắng hay không. Benedict không thể nào biết được chuyện gì vừa xảy ra trong phòng làm việc của vợ gã ta, đúng chứ?
Phillip nuốt ực, nghĩ không đâu. Không, không có cách nào. Và hơn nữa, Benedict đang cười.
Tất nhiên, gã ta có thể là loại người sẽ thích thú bắn gục kẻ phá hoại sự trong trắng của em gái gã…
“Ơ, xin chào.” Phillip nói, khẽ liếc những người khác trong một nỗ lực đánh giá tình huống.
Benedict gật đầu trước lời chào của anh, rồi nói, “Biết bắn chứ?”
“Dĩ nhiên.” Anh trả lời.
“Tốt.” Gã ta nghiêng đầu về phía mục tiêu. “Tham gia cùng chúng tôi.”
Phillip nhẹ nhõm chú ý rằng mục tiêu có vẻ chắc chắn như là một vị trí nào đó, ngụ ý rằng anh không cần phải diễn vai cái mục tiêu ấy. “Tôi không mang súng.” Anh nói.
“Tất nhiên cậu không mang.” Benedict đáp trả lại. “Sao cậu phải cần mang. Tất cả chúng ta ở đây là bạn.” Hai bên mày gã nhướng lên. “Phải không?”
“Ai đó sẽ hy vọng thế.”
Môi Benedict cong lên, nhưng không phải là loại nụ cười gây cho người khác sự dễ chịu. “Đừng lo về súng ống.” Gã nói. “Chúng tôi sẽ mang đến một khẩu.”
Phillip gật đầu. Nếu đây là cách anh chứng minh cho anh em trai của Eloise thấy anh đàn ông như thế nào, thì hãy cứ nó xảy ra. Anh cũng có thể bắn giỏi như cái đám đó. Đấy là một trong nhiều mưu cầu cha anh khăng khăng ép anh phải học. Anh đã trải qua rất nhiều giờ không đếm được ngoài Romney Hall, cánh tay duỗi ra cho đến khi những bắp cơ như đốt cháy, nín thở khi nhắm đến bất cứ gì cha anh gắng sức phá hoại. Mỗi phát bắn kèm theo một lời cầu nguyện tha thiết sẽ trúng mục tiêu.
Nếu anh bắn trúng mục tiêu, cha sẽ không đánh anh. Việc ấy luôn đơn giản – và kinh khủng – như thế.
Anh bước lại chỗ cái bàn với vài khẩu súng trên đó, lẩm bẩm lời chào với Anthony, Colin và Gregory. Sophie đang ngồi cách đó mười dặm hay chừng ấy, chúi mũi vào một quyển sách.
“Hãy xúc tiến việc này thôi,” Anthony nói, “trước khi Eloise trở lại.” Anh ta nhìn sang Phillip. “Eloise đâu?”
“Cô ấy lẻn đi để đọc bức thư từ mẹ anh.” Phillip bịa ra.
“Tôi hiểu. Chà, việc đó sẽ không lâu đâu.” Anthony nói, cau mày. “Vậy thì, chúng ta tốt hơn nên nhanh lên.”
“Có thể con bé sẽ muốn viết thư trả lời.” Colin nói, cầm lên một khẩu súng và nghiên cứu nó. “Chuyện đó sẽ mua cho chúng ta vài phút bù thêm nữa. Anh biết Eloise đấy. Con bé luôn viết cho ai đó một lá thư.”
“Đúng thế.” Anthony đáp lời. “Cho chúng ta vào trong đống lộn xộn này, thế đấy nhỉ?”
Phillip chỉ mỉm cười khó hiểu nhìn anh ta. Anh đang quá mức hài lòng với bản thân vào sáng nay để có thể chịu nghe theo bất cứ gì mà Anthony Bridgerton quan tâm đề xướng.
Gregory chọn một khẩu súng. “Ngay cả nếu chị ấy hồi âm, chị ấy sẽ trở lại sớm thôi. Chị ấy nhanh vô cùng.”
“Trong việc viết?” Phillip thắc mắc.
“Trong tất cả mọi thứ.” Gregory quả quyết nói. “Bắn nào.”
“Sao tất cả lại quá háo hức bắt đầu mà không có Eloise?” Phillip hỏi.
“Ơ, không lý do gì hết.” Benedict nói, chính xác là cùng lúc với khi Anthony lầm bầm, “Đã ai nói bất cứ gì về điều đó đâu?”
Tất cả bọn họ đã nói, tất nhiên, nhưng Phillip không nhắc lại cho cái đám ấy.
“Người lớn tuổi trước , lão tướng ạ.” Colin lên tiếng, vỗ vào lưng Anthony.
“Em mới tử tế làm sao.” Anthony làu bàu, bước tới vạch phấn ai đó đã vẽ trên bãi cỏ. Anh ấy nâng tay, nhắm, và bắn.
“Đẹp lắm.” Phillip nói, khi tên người hầu xách cái bia bắn lại. Anthony đã không bắn trúng hồng tâm, nhưng anh ấy chỉ cách chừng ba centimet.
“Cám ơn.” Anh ấy đặt khẩu súng xuống. “Cậu bao nhiêu tuổi?”
Phillip chớp mắt trước câu hỏi không được mong đợi đó, rồi trả lời. “Ba mươi.”
Anthony hất đầu về phía Colin. “Vậy, lượt cậu sau Colin. Chúng tôi thường làm những việc như thế này theo tuổi tác. Nó là cách duy nhất nắm bắt tình huống.”
“Vâng, chắc hẳn thế.” Phillip nói, quan sát Benedict và Colin đến lượt họ. Cả hai đều bắn tốt, dù không trúng hồng tâm, nhưng rõ ràng đủ gần để giết chết một thằng đàn ông, khi trở thành mục tiêu của họ.
Việc mà, ơn trời, điều đó dường như không xảy ra, ít nhất là không vào buổi sáng hôm đó.
Phillip chọn một khẩu súng, kiểm tra sức nặng của nó trong tay anh, rồi bước tới vạch phấn. Anh chỉ mới dừng việc suy nghĩ về cha mỗi lần anh nhắm vào mục tiêu gần đây. Việc ấy đã phải mất tới hàng năm trời, nhưng cuối cùng anh tự cho phép bản thân nhận ra anh thực sự thích bắn súng, rằng đấy không phải một việc vặt vãnh. Và rồi đột nhiên giọng nói cha anh, đã từng thường xuyên vang lên trong tâm trí, luôn luôn hò hét, luôn luôn chỉ trích, đã biến đi.
Anh nâng tay lên, những bắp cơ săn lại, và bắn.
Anh liếc về phía mục tiêu. Có vẻ tốt. Tên hầu mang tấm bia lại. Chỉ cách có một centimet, nhiều nhất là thế, so với hồng tâm. Gần hơn bất kỳ ai.
Tấm bia được mang trở lại, và đến lượt Gregory, chứng tỏ bản thân ngang sức với Phillip.
“Chung ta bắn năm vòng.” Anthony nói với Phillip. “Người giỏi nhất ra ngoài, và nếu có một sợi dây, những người dẫn đầu sẽ đối diện nhau.”
“Tôi hiểu.” Phillip nói. “Có bất kỳ lý do cá biệt nào không?”
“Không.” Anthony nói, nhấc khẩu súng lên. “Chỉ là đó là cách chúng tôi thường làm.”
Colin nhìn vào Phillip với đôi mắt nghiêm túc chết người. “Chúng tôi chơi những trò chơi của mình không hề đùa cợt.”
“Tôi suy ra được.”
“Cậu có đấu kiếm?”
“Không giỏi lắm.” Phillip nói.
Một bên khóe môi Colin nhếch lên. “Xuất sắc.”
“Im lặng coi.” Anthony quát, bực tức liếc về phía họ. “Anh đang nhắm bắn.”
“Nhu cầu cần im lặng như thế này sẽ không có ích cho anh vào thời khủng hoảng.” Colin bình luận.
“Ngậm họng lại.” Anthony đốp chát.
“Nếu chúng ta bị tấn công,” Colin tiếp tục nói, một trong hai tay di chuyển minh họa hết sức truyền cảm khi dệt nên câu chuyện của anh ta, “sẽ rất ồn ào, và thật lòng thì, em thấy sẽ rất náo động để suy nghĩ–”
“Colin!” Anthony rống.
“Đừng bận tâm đến em.” Colin nói.
“Tôi sẽ giết tên đó.” Anthony tuyên bố. “Không ai phiền nếu tôi giết hắn chứ?”
Không ai phản đối, dù Sophie ngước lên và đề cập gì đó về máu me và những bừa bộn và không muốn phải dọn dẹp.
“Đó là một loại phân bón tốt.” Phillip nói một cách hữu ích, vì, sau cùng thì, đó là lĩnh vực anh thành thạo.
“À.” Sophie gật đầu, quay trở lại cuốn sách. “Vậy thì, giết hắn đi.”
“Quyển sách thế nào, em yêu?” Benecit gọi lớn về phía cô.
“Nó khá hay, thực sự thế.”
“Tất cả mấy người có câm ngay không?” Anthony nghiến răng. Rồi, hai gò má anh ta nhẹ ửng hồng, anh quay sang em dâu của mình và lầm bầm. “Tất nhiên, không phải nói em, Sophie.”
“Vinh dự làm sao khi không bị tính đến.” Sophie phấn khởi nói.
“Đừng cố đe dọa vợ em.” Benedict từ tốn lên tiếng.
Anthony quay sang em trai và xiên xiên lườm gã. “Phần lớn các người nên bị kéo lê và cho tứ mã phanh thây.” Anh ta làu bàu.
“Ngoại trừ Sophie.” Colin nhắc anh ta.
Anthony quay sang em trai với vẻ chết chóc. “Em không nhận ra khẩu súng này đã lên đạn rồi, phải không?”
“Thật may cho em khi giết anh chị em được xem là quá giới hạn cho phép.”
Anthony ngậm chặt miệng lại và quay về phía mục tiêu. “Vòng hai.” Anh ta thét lớn, nhắm bắn.
“Khoooooooan!”
Tất cả bốn gã Bridgerton chùng xuống và quay lại, rên rỉ khi thấy Eloise lảo đảo đi xuống gác.
“Các anh đang bắn súng?” Cô gặng hỏi, vấp chân tạm dừng lại.
Không ai trả lời. Không ai cần thực sự trả lời. Mọi chuyện khá rõ ràng.
“Mà không có em?”
“Mọi người không bắn.” Gregory nói. “Chỉ đứng đây với những khẩu súng.”
“Gần mục tiêu.” Colin đế thêm đầy hữu ích.
“Mọi người đang bắn.”
“Tất nhiên các anh đang bắn.” Anthony cáu kỉnh. Anh hất đầu về bên phải. “Sophie đang ở một mình. Em nên lại đó mà cùng bầu bạn.”
Eloise chống tay lên hông. “Chị Sophie đang đọc sách.”
“Cũng là một cuốn sách hay.” Sophie đặt cuốn sách xuống, quay sự chú ý lại những trang sách.
“Em cũng nên đọc một cuốn sách, Eloise.” Benedict gợi ý. “Chúng đã rất cải thiện.”
“Em không cần bất kỳ cải thiện nào.” Cô bắn lại. “Đưa súng cho em.”
“Anh sẽ không đưa súng cho em.” Benedict trả miếng. “Bọn anh không có đủ súng để lăng xăng khắp nơi.”
“Chúng ta có thể chia ra.” Eloise nghiến răng. “Anh chưa bao giờ thử chia sẻ sao? Việc ấy sẽ rất cải thiện đấy.”
Benedict trừng mắt với cô theo một cách mà đặc biệt không khớp với một gã đàn ông đã từng ấy tuổi.
“Tôi nghĩ,” Colin nói, “rằng những gì Benedict đang cố gắng nói là anh ấy chưa bao giờ cải thiện như thế này.”
“Chính xác.” Sophie nói, thậm chí không rời mắt khỏi cuốn sách.
“Đây,” Phillip hào hiệp nói, đưa súng của anh cho Eloise, “lấy của anh này.” Bốn gã Bridgerton rên rỉ, nhưng anh quyết định anh khá thích quấy rối họ.
“Cám ơn anh.” Eloise lịch thiệp nói. “Từ tiếng quát ‘Vòng hai’ của Anthony, em suy ra mỗi người các anh đã bắn một phát?”
“Thật thế.” Phillip trả lời. Anh nhìn qua các anh em trai cô, tất cả họ đều đeo lên vẻ mặt chán nản. “Chuyện gì vậy?”
Anthony chỉ lắc đầu.
Phillip nhìn qua Benedict.
“Con bé là là một con quái vật.” Benedict lẩm bẩm.
Phillip nhìn sang Eloise với sự thích thú mới mẻ. Cô trông không giống một người quái đản với anh.
“Em rút đây.” Gregory lầm bầm. “Em vẫn chưa ăn sáng.”
“Em sẽ phải rung chuông gọi thêm.” Colin nói với cậu ấy. “Anh đã ăn hết sạch.”
Gregory thở dài khó chịu. “Thật là một kỳ quan khi em không chết đói,” cậu càu nhàu, “thằng em trai nhỏ tuổi là em đây.”
Colin nhún vai. “Em phải nhanh lên nếu muốn ăn.”
Anthony nhìn hai kẻ ấy với vẻ kinh tởm. “Có phải hai đứa lớn lên trong trại trẻ mồ côi không?” Anh ấy hỏi.
Phillip cắn môi để không bật cười.
“Chúng ta sẽ bắn chứ?” Eloise đề nghị.
“Chị dĩ nhiên sẽ bắn.” Gregory nói, ngồi sụp xuống gốc cây. “Em sẽ bỏ đi để ăn.”
Dù vậy, cậu ở lại, quan sát chị gái với vẻ chàn chườn khi cô nâng tay và thậm chí không cả nhắm, nổ súng.
Phillip ngạc nhiên chớp mắt khi tên hầu mang tấm bia lại.
Ngay hồng tâm.
“Em học cái đó ở đâu vậy?” Anh hỏi, cố để không há hốc.
Cô nhún vai. “Em không thể nói cho anh. Em luôn có thể làm thế.”
“Quái vật.” Colin làu bàu. “Rõ là thế.”
“Tôi nghĩ đó thật diệu kỳ.” Phillip lên tiếng.
Eloise nhìn anh với đôi mắt rạng rõ. “Thật không?”
“Tất nhiên. Nếu anh có bao giờ cần xây đội phòng thủ cho nhà mình, anh sẽ biết ai anh cần đưa ra tiền tuyến.”
Cô tươi rói. “Mục tiêu kế tiếp đâu?”
Gregory chán ghét vung tay lên. “Em bị tước quyền rồi. Em đi lấy cái gì đó ăn đây.”
“Lấy cho anh nữa.” Colin gọi lớn.
“Dĩ nhiên.” Gregory lầm bầm.
Eloise quay sang Anthony. “Giờ đến lượt anh phải không?”
Anh ấy lấy khẩu súng từ tay cô và đặt nó lại trên bàn đã lên đạn. “Làm như nó là vấn đề vậy.”
“Chúng ta phải bắn năm vòng.” Cô nhiễu sự nói. “Anh là người duy nhất đưa ra luật.”
“Anh biết.” Anh ấy rầu rĩ. Anh nâng tay lên và bắn, nhưng chắc hẳn là chẳng để tâm mà bắn, và trật tới khoảng mười hai centimet.
“Anh thậm chí không cố gắng!” Eloise buộc tội.
Anthony chỉ quay sang Benedict và nói. “Anh ghét bắn với con bé.”
“Lượt của anh.” Eloise nói với Benedict.
Anh ta bắn, và rồi đến lượt Colin, cả hai gã thực hiện có tốt hơn Anthony, nhưng dù vậy vẫn trượt khỏi mục tiêu.
Phillip bước tới vạch phấn, chỉ dừng lại để lắng nghe khi Eloise nói. “Đừng có mà quyết định bỏ cuộc.”
“Anh sẽ không mơ đến điều đó đâu.” Anh lầm bầm.
“Tốt. Thật không vui khi chơi với những kẻ phi thể thao.” Cô nhắm thẳng ba từ cuối vô cùng dữ dội về phía các anh trai.
“Đó là một quan điểm.” Benedict nói.
“Họ làm thế tất cả các lần.” Eloise nói với Phillip. “Họ bắn tệ hại cho đến khi em quyết định cuộc thi đấu thật chẳng đáng, và khi ấy tất cả họ vui mừng.”
“Yên lặng nào.” Phillip nói với cô, môi xoắn lại. “Anh đang nhắm.”
“Ồ.” Cô nhanh nhẩu ngậm miệng lại, quay sát với sự hứng thú khi anh tập trung vào mục tiêu.
Phillip bắn một phát, tự cho phép bản thân nở một nụ cười chậm rãi, hài lòng khi tấm bia được mang đến.
“Hoàn hảo!” Eloise hét, vỗ hai tay vào nhau. “Ôi, Phillip, thật tuyệt vời!”
Anthony lẩm bẩm gì đó dưới hơi thở mà anh ta chắc chắn không nên nói trước mặt em gái, rồi thêm vào, nhắm thẳng những lời ấy đến chỗ Phillip. “Cậu sẽ cưới con bé, đúng chứ? Vì thật lòng, nếu cậu gỡ con bé khỏi tay chúng tôi và cho nó bắn với cậu, vì thế mà con bé không quấy rầy chúng tôi nữa, tôi sẽ sung sướng tăng gấp đôi của hồi môn.”
Phillip chắc chắn anh lấy cô không phải vì thứ đó, nhưng anh chỉ nhăn răng cười và nói. “Thỏa thuận.”