… chị đồng ý rằng Anh Wilsons không mang một gương mặt tham vọng,
nhưng chị ước em sẽ thận trọng hơn trong lời nói.
Trong khi chị sẽ không bao giờ xem xét đến anh ấy
như một ứng viên chấp nhận được cho hôn nhân,
anh ấy chắc chắn không phải là một con cóc, và thật là nhiệm vụ ở chị thất bại
khi em gái của chị lại gọi anh ấy như thế, và còn cả trước mặt anh ấy.
– từ Eloise Bridgerton gửi đến em gái cô, Hyacinth,
khi cô từ chối lời cầu hôn thứ tư.
Bốn ngày sau, họ cưới nhau. Phillip không thể hiểu được làm sao mà Anthony Bridgerton đã xoay sở được việc ấy, nhưng anh ta kiếm được một giấy phép đặc biệt, cho phép họ cưới nhau mà không cần công bố hôn nhân và vào thứ Hai, việc mà, Eloise quả quyết với anh, cũng không tệ hơn thứ Ba, hay thứ Tư, chỉ là đó không phải là thứ Bảy, như đúng quy tắc.
Toàn bộ gia đình của Eloise – trừ cô em gái góa phụ ở Scotland, người không có thời gian cho chuyến đi – đã lũ lượt kéo đến vùng quê dự đám cưới. Thông thường, nghi lễ lẽ ra sẽ được tổ chức ở Kent, nơi cư ngụ của gia đình Bridgerton, hay ít nhất ở London, nơi gia đình đều đặn đến nhà thờ tại St.George’s ở Quảng trường Hanover, nhưng những sự sắp xếp thế này không thể phù hợp với một lịch trình vội vã, và đây không phải là một lễ cưới bình thường trong bất kỳ tình huống nào. Benedict và Sophie đã đề nghị sử dụng nhà họ như nơi chiêu đãi, nhưng Eloise cảm giác hai đứa sinh đôi sẽ thoải mái hơn tại Romney Hall, nên họ tổ chức buổi lễ tại nhà thờ xứ đạo dưới đường làng, sau đó là một tiệc chiêu đãi nhỏ, thân tình trên bãi cỏ ngoài khu nhà kính của Phillip.
Vào tối muộn, chỉ khi mặt trời vừa mớt bắt đầu lặn phía dưới chân trời, Eloise nhận ra cô đang ở trong phòng ngủ mới với mẹ cô, người đang tự bận rộn với chính bản thân bằng cách vờ ra vẻ gấp gáp gấp những tư trang của Eloise lại với nhau. Tất cả chúng, dĩ nhiên, đã được cô hầu gái của Eloise làm cẩn thận (người được mang tới từ London cùng với gia đình cô) vào sáng nay, nhưng Eloise không bình luận trước công việc vẩn vơ của mẹ cô. Có vẻ như Violet Bridgerton đơn giản cần làm gì đó trong khi bà đang nói.
Eloise, tất nhiên, hiểu việc ấy một cách hoàn hảo.
“Mẹ nên phàn nàn rằng mẹ đang bị từ chối khoảnh khắc vinh quang phù hợp như một người mẹ của cô dâu,” Violet nói với con gái khi khi bà gấp tấm mạng che mặt bằng ren và nhẹ đặt nó lên trên chiến đầu đầu giường, “nhưng sự thật mẹ chỉ đơn giản hạnh phúc khi thấy con là một cô dâu.”
Eloise nhẹ mỉm cười với mẹ cô. “Mẹ khá thất vọng về việc này, phải không?”
“Phải.” Nhưng rồi bà nghiêng đầu sang một bên và thêm vào, “Thực sự thì, không. Mẹ luôn nghĩ con có thể gây ngạc nhiên cho chúng ta vào phút cuối. Con luôn thế.”
Eloise nghĩ về tất cả những năm kể từ mùa ra mắt của cô, về tất cả những lời từ chối hôn nhân. Tất cả những lễ cưới họ đã tham dự, với Violet quan sát thêm một người bạn khác của bà, với một cô con gái khác của những người bạn đó, cưới một quý ngài thích hợp đến khó tin khác nữa.
Thêm một quý ngài lịch thiệp khác, tất nhiên, không thể nào có thể lấy Eloise được, cô con gái của Quý bà Bridgerton nổi tiếng là gái già xếp xó quá thì.
“Con xin lỗi nếu con có làm mẹ thất vọng.” Eloise thì thầm.
Violet chằm chặp nhìn cô với với vẻ thông thái. “Những đứa con không bao giờ làm mẹ thất vọng.” Bà mềm mỏng nói. “Chúng chỉ… làm mẹ ngạc nhiên. Mẹ tin là mẹ thích như thế.”
Eloise nhận ra cô đang chồm tới ôm chầm lấy mẹ cô. Cảm giác ngượng ngùng khi làm thế; cô không biết tại sao, bởi gia đình chưa bao giờ ngăn cản thể hiện niềm yêu thích cho cái ôm ghì chặt đó trong riêng tư ở căn nhà của họ. Có lẽ bởi cô gần như sắp bật khóc; có thể đó là vì cô nhận ra mẹ cô cũng thế. Nhưng cô cảm giác mình cứ như một cô gái mới lớn lần nữa, tất cả đám tay chân và khủy tay và miệng nên luôn luôn mở ra khi nó nên đóng lại.
Và cô muốn mẹ cô.
“Nào, nào.” Violet nói, thanh âm nghe rất giống bà nhiều năm trước, khi quá nhặng xị lên vì một cái đầu gối hay những vết thâm tím. “Giờ thì,” bà nói, gương mặt ửng hồng, “giờ thì, à.”
“Mẹ?” Eliose lẩm bẩm. Bà trông thật quá lạ lùng, cứ như đã ăn phải con cá ươn.
“Mẹ kinh hãi chuyện này.” Violet làu bàu.
“Mẹ?” Chắc là cô không thể nghe chính xác được.
Violet hít vào một hơi thở sâu, vững chãi. “Chúng ta phải nói chuyện với nhau một tý.” Bà kéo người ra sau, nhìn vào mắt con gái, rồi thêm. “Chúng ta có cần cuộc nói chuyện nhỏ này không?”
Eloise không chắc có phải mẹ cô đang hỏi cứ như bà biết những chi tiết của cử chỉ vuốt ve hoặc giả bà có thực sự biết họ… thân mật hay không. “Ừmmm… con vẫn chưa… à… nếu mẹ có ý… Phải nói là, con vẫn còn…”
“Tuyệt vời.” Violet nói với tiếng thở dài cảm thông. “Nhưng con có – phải nói là, con có nhận ra…?”
“Vâng.” Eloise mau lẹ nói, hăm hở miễn cho cả hai sự bẽ bàng quá mức này. “Con tin là con không cần thêm bất kỳ lời giải thích nào nữa.”
“Tuyệt vời.” Violet nói lần nữa, tiếng thở dài lần này nghe thậm chí chân thành hơn. “Mẹ phải nói, mẹ ghê tởm phần này của nghĩa vụ làm mẹ. Mẹ thậm chí không thể nhớ đã nói với Daphne những gì, chỉ là dành hết toàn bộ thời gian đỏ mặt và lắp bắp, và thật lòng, mẹ ngờ là chị con rời khỏi cuộc chuyện trò đó mà có thêm tí thông tin hữu ích nào hơn là khi đến.” Khóe môi bà trễ xuống. “Gần như là không, mẹ e là thế.”
“Chị ấy có vẻ thích ứng với đời sống hôn nhân khá tốt.” Eloise lầm bầm.
“Đúng, chị con thích ứng khá tốt. Không phải sao?” Violet rạng rỡ nói. “Bốn đứa con nhỏ và một người chồng say mê như điếu đổ. Một người hiển nhiên không thể hy vọng nhiều hơn.”
“Mẹ đã nói gì với Francesca?” Eloise hỏi.
“Con nói gì cơ?”
“Francesca.” Eloise lặp lại, nhắc đến em gái cô, người đã kết hôn sáu năm trước – và bi kịch thay khi trở thành góa phụ hai năm sau đó.
“Mẹ đã nói gì với em ấy khi em kết hôn? Mẹ nhắc tới Daphne, nhưng không nói gì đến Francesca.”
Đôi mắt xanh biếc của Violet tối lại muộn phiền, như chúng luôn thế mỗi lần bà nghĩ tới cô con gái thứ ba của mình, trở thành góa phụ khi còn quá trẻ. “Con biết Francesca mà. Mẹ đã trông đợi con bé có thể nói cho mẹ một hay hai thứ.”
Eloise hổn hển.
“Mẹ không có ý nói [i]thế[i], tất nhiên.” Violet gấp gáp thêm vào. “Francesca cũng ngây thơ như… à, cũng ngây thơ như con, mẹ tưởng tượng vậy.”
Eloise cảm giác hai má cô bắt đầu nóng lên, và cảm ơn mẹ cô vì bà đã trò chuyện với cô vào một ngày u ám, nên khiến căn phòng phần nào đó tối đi. Việc đó và sự thật là mẹ cô đang bận rộn xem xét chỗ rách trên đường viền ở áo váy bà. Cô theo ngữ nghĩa mà nói thì chưa bị đụng chạm, tất nhiên, và cô chắc chắn qua cuộc kiểm duyệt nếu bác sĩ có kiểm tra, nhưng cô đã không còn cảm thấy ngây thơ từ rất lâu.
“Nhưng con biết Francesca đó,” Violet tiếp tục, nhún vai và ngước nhìn lên lại, khi nhận ra bà chẳng còn gì có thể làm với đường viền. “con bé rất tinh quái và hiểu biết. Mẹ cho rằng em gái con đã hối lộ vài cô hầu gái tội nghiệp giải thích tất cả mọi chuyện vào vài năm trước đó.”
Eloise gật đầu. Cô không muốn kể với mẹ, cô và Francesca thực tế đã cùng nhau góp một món tiền để hối lộ người hầu gái. Tuy nhiên, việc ấy xứng đáng tới từng đồng penny. Lời giải thích của Annie Mavel chi tiết và, Francesca sau đó đã thuật lại với cô, hoàn toàn chính xác.
Violet mỉm cười buồn bã, rồi với tới và chạm và má con gái bà, ngay gần nơi khóe mắt. Làn da vẫn còn hơi tái nhợt, nhưng vết bầm tím đã phai thành màu xanh trời và xanh lá khá ốm yếu (nhưng dĩ nhiên không quá khó coi) với chút ít sắc vàng. “Con chắc là con hạnh phúc chứ?” Bà hỏi.
Eloise rầu rĩ cười. “Bây giờ có hơi muộn để tự hỏi, mẹ không nghĩ vậy sao?”
“Có thể là quá muộn để làm bất cứ gì về việc ấy, nhưng không bao giờ là quá muộn để băn khoăn.”
“Con nghĩ con hạnh phúc.” Eloise nói. Con hy vọng thế, cô thêm vào, nhưng chỉ trong tâm trí cô.
“Cậu ấy dường như là một người tốt.”
“Anh ấy rất tốt.”
“Đáng kính.”
“Anh ấy đúng là thế.”
Violet gật đầu. “Mẹ nghĩ con sẽ hạnh phúc. Có thể mất thời gian để con nhận ra, và lúc đầu con có có thể nghi ngờ chính bản thân mình, nhưng con sẽ hạnh phúc. Chỉ cần nhớ–” Bà dừng lại, day day môi dưới.
“Gì vậy, Mẹ?”
“Chỉ cần nhớ,” bà nói chậm rãi, cứ như đang đang chọn lựa từng từ vô cùng cẩn thận, “việc ấy mất thời gian. Thế thôi.”
Cái gì mất thời gian? Eloise muốn gào lên.
Nhưng mẹ cô đã đứng lên và nhanh nhẹn vuốt váy. “Mẹ cho là mẹ sẽ phải lùa gia đình đi, hoặc là mấy đứa nó sẽ chẳng bao giờ chịu rời khỏi.” Bà cúi đầu trên áo váy khi nhẹ quay lưng. Một trong hai tay với tới gương mặt, và Eloise cố không chú ý cô đang khóc.
“Con rất nóng vội.” Violet nói, đối mặt với cánh cửa. “Con luôn thế.”
“Con biết.” Eloise nói, tự hỏi đây có phải lời quở trách hay không, và nếu phải, sao mẹ cô lại chọn làm việc đó vào lúc này?
“Mẹ luôn yêu tính đó ở con.” Violet nói. “Mẹ luôn yêu tất cả mọi thứ về con, dĩ nhiên, nhưng vì vài lý do, mẹ luôn thấy vẻ nóng vội ở con đặc biệt thu hút. Chưa bao giờ bởi vì con muốn gì đó nhiều hơn nữa, mà bởi con muốn tất cả mọi thứ.”
Eloise không chắc đó như là một đặc điểm tốt.
“Con muốn mọi thứ cho tất cả mọi người, và con muốn biết hết và học hỏi hết, và…”
Trong thoáng chốc, Eloise nghĩ mẹ cô đã nói xong, nhưng rồi Violet quay lại và thêm vào, “Con chẳng bao giờ hài lòng với cái tốt thứ hai, và Eloise à, điều đó tốt. Mẹ mừng là con không bao giờ cưới bất kỳ ai trong những người cầu hôn ở London. Không ai trong số họ có thể mang lại cho con hạnh phúc. Hài lòng, có lẽ, nhưng không hạnh phúc.”
Eloise cảm thấy đôi mắt cô mở to ngạc nhiên.
“Nhưng đừng biến sự nóng vội thành tất cả những gì con có.” Violet nhẹ nhàng nói. “Vì điều đó không đúng, phải không con. Vẫn còn nhiều thứ tuyệt vời hơn nữa về con, nhưng mẹ nghĩ có đôi lúc con lại quên mất.” Bà cười, nụ cười dịu dàng, sáng suốt của một người mẹ khi nói tạm biệt với con gái mình. “Cho việc ấy thời gian, Eloise. Hãy nhẹ nhàng. Đừng quá gắng sức.”
Eloise mở miệng ra nhưng chỉ để nhận thấy cả cơ thể cô không thể nói nên lời.
“Hãy kiên nhẫn.” Violet nói. “Đừng thúc đẩy.”
“Con…” Eloise đã có ý nói con không muốn, nhưng những từ ngữ ở cô rơi rụng, và tất cả những gì cô có thể làm là đăm đăm nhìn vào gương mặt mẹ cô, chỉ để nhận ra giờ đây những gì có ý nghĩa thực sự là cô đã kết hôn. Cô nghĩ quá nhiều về Phillip và đã không nghĩ về gia đình.
Cô đang rời bỏ họ. Cô sẽ mãi có họ trong tất cả mọi cách, nhưng dù vậy, cô vẫn đang rời bỏ họ.
Và cô đã không nhận ra việc ấy, cho đến tận phút giây nhận ra cô đã thường xuyên ngồi xuống cạnh mẹ cô chỉ trò chuyện với bà như thế nào. Hoặc giả những thời khắc này quá đỗi quý giá ra sao. Violet dường như luôn đơn giản biết con cái bà cần những gì, một việc vô cùng phi thường, vì tám người con của bà – cả tám đều có những tâm hồn khác biệt, với những hy vọng và giấc mơ chỉ của mình họ.
Ngay cả lá thư của Violet – bức thư bà đã viết và yêu cầu Anthony đưa cho cô tại Romney Hall – cũng hoàn toàn chính xác là những gì đúng đắn mà Eloise cần nghe. Violet có thể trách mắng, có thể quẳng những lời buộc tội; bà sẽ có những quyền làm việc đó một cách hoàn hảo – hay hơn nữa.
Nhưng tất cả những gì bà viết là, “Mẹ hy vọng con ổn. Xin hãy luôn nhớ con là con gái mẹ, và con sẽ mãi là con gái mẹ. Mẹ yêu con.”
Eloise đã đọc to lên. Ơn trời là cô đã quên không đọc nó mãi cho đến sau đó vào buổi đêm, khi cô có thể đọc bức thư riêng tư trong phòng cô, tại nhà Benedict.
Violet Bridgerton đã chưa một lần muốn bất kỳ thứ gì, ngoài sự dồi dào thực tế bà có dựa trên sự hiểu biết của bà và tình yêu thương, và khi quan sát Violet quay lại về phía cửa, trong Eloise dâng lên cảm giác rằng, bà còn hơn cả một người mẹ – bà là tất cả mọi thứ Eloise mong muốn trở thành.
Và Eloise không thể tin được cô đã mất một khoảng thời gian dài như vậy để nhận ra.
“Mẹ cho là con và Ngài Phillip sẽ muốn vài sự riêng tư.” Violet nói, đặt tay bà trên nắm cửa.
Eloise gật đầu ngay cả khi mẹ cô không thể thấy cử động ấy. “Con sẽ nhớ tất cả mọi người.”
“Tất nhiên con sẽ nhớ.” Violet nói, giọng bà sôi nổi hẳn lên theo cái cách rõ ràng đang tìm lại sự bình tĩnh.
“Và chúng ta sẽ nhớ con. Nhưng con sẽ không ở xa đâu. Và con sẽ sống gần Benedict cùng Sophie. Và cả Posy nữa. Mẹ nghĩ mẹ sẽ đến con đường này thường xuyên hơn để thăm kể từ giờ, vì mẹ còn có thêm hai đứa cháu để chiều chuộng làm hư chúng.”
Eloise bật khóc. Gia đình cô đã chấp nhận hai đứa nhóc của Phillip ngay lập tức và vô điều kiện. Cô đã không mong đợi việc đó nhiều đến thế, nhưng dù vậy, nó vẫn sưởi ấm trái tim cô hơn những gì cô từng có thể tưởng tượng. Hai đứa sinh đôi đã chơi đùa với những đứa cháu của gia đình Bridgerton, và Violet khăng khăng đòi chúng gọi bà là Bà Ngoại. Chúng đã sốt sắng đồng ý, đặc biệt sau khi Violet giơ ra cả một túi đầy kẹo bạc hà mà bà quả quyết phải bỏ lại hành lý đem về London.
Eloise đã chào tạm biệt gia đình, nên khi mẹ cô rời đi, cô cảm giác hoàn toàn và thực sự là Quý bà Crane. Cô Bridgerton đã trở về London với những thành viên còn lại, nhưng Quý bà Crane, vợ một địa chủ của Gloucestershire và tòng nam tước, vẫn ở lại đây nơi Romney Hall này. Cô cảm giác lạ lùng, khác biệt, và khiển trách bản thân vì điều ấy. Người nào đó sẽ nghĩ, ở tuổi hai tám, rằng hôn nhân dường như không là một bước quan trọng đến nhường ấy. Sau cùng thì, cô không phải một cô gái non nớt, và chưa sẵn sàng trong một thời gian.
Tuy vậy, cô tự nói với bản thân, cô đã cảm thấy đúng đến từng phần rằng cuộc đời cô đã thay đổi mãi mãi. Cô đã kết hôn, vì Chúa, và là bà chủ căn nhà của chính cô. Không ám chỉ đến việc làm mẹ hai đứa trẻ. Không ai trong số những anh chị em cô đã phải nhận những trách nhiệm làm cha mẹ đột ngột đến thế.
Nhưng cô có nhiệm vụ với từng ấy thứ. Cô phải làm. Cô so vai, kiên quyết nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương khi chải tóc. Cô là người nhà Bridgerton, dù ngay cả khi đó không còn là họ hợp pháp của cô nữa, và cô có khả năng làm bất cứ gì. Và cô không phải loại người chịu đựng một cuộc đời bất hạnh, rồi sẽ đơn giản chắc chắn rằng cuộc đời cô không là bất cứ gì.
Một thanh âm tiêng gõ cửa vang lên, và khi Eloise quay lại, Phillip đã bước vào phòng. Anh đóng cửa lại đằng sau nhưng vẫn đứng đó, đoán chừng có lẽ cho cô thêm một ít thời gian để trấn tĩnh bản thân.
“Em không muốn một cô hầu làm việc đó sao?” Anh hỏi, hất đầu về phía bàn chải tóc của cô.
“Em nói với cô ấy có một buổi tối tự do.” Eloise nói. Cô nhún vai. “Dường như có vẻ kỳ lạ khi cô ấy ở đây, gần như xâm nhập, em nghĩ vậy.”
Anh hắng giọng khi giật giật chiếc cà vạt, một cử chỉ đã trở nên thân quen một cách dễ mến. Anh chẳng bao giờ ăn mặc trang trọng khi ở nhà, cô nhận ra, luôn giật mạnh hay di chuyển và khá rõ ràng ao ước anh mặc những trang phục dễ chịu hơn cho công việc.
Thật lạ lùng làm sao khi có một người chồng với nghề hiện tại. Eloise chưa bao giờ nghĩ sẽ cưới một người đàn ông như thế. Không phải Phillip kinh doanh, nhưng dù vậy, công việc trong khu nhà kính của anh chắc hẳn là thứ gì đó hơn cả hiểu biết của cô về những gã trai nhàn rỗi phải lắp đầy cuộc sống của mình.
Cô thích thế, cô nhận ra. Cô thích anh có mục đích và nghề nghiệp, thích trí não anh sắc bén và dùng vào những việc có trí tuệ hơn những thứ cờ bạc và đua ngựa.
Cô thích anh.
Việc đó là một sự nhẹ nhõm. Cô chỉ có thể là một đứa mù nếu không nhận ra.
“Em có muốn thêm vài phút nữa không?” Anh hỏi.
Cô lắc đầu. Cô đã sẵn sàng.
Một luồng khí vội vã thổi qua môi cô. Eloise nghĩ cô có thể nghe câu “Ơn Chúa”, và rồi cô trong cánh tay anh, và anh hôn cô, và dù cô đang nghĩ bất cứ gì khác, nó cũng biến sạch.
Phillip nghĩ rằng anh lẽ ra nên dành thêm ít năng lượng tinh thần cho lễ cưới của anh, nhưng sự thật là, anh không thể giữ tâm trí vào những sự kiện của ngày, không phải khi những sự kiện lúc tối hiện ra lờ mờ đến trêu ngươi càng lúc càng gần hơn. Cứ mỗi lần anh nhìn Eloise, cứ mỗi lần anh bình thản ngửi thấy hương thơm cô, việc đó có vẻ như là ở bất cứ đâu, đứng ngoài giữa tất cả hương thơm thanh nhã của những phụ nữ nhà Bridgerton, anh cảm giác như một thứ chỉ dẫn siết chặt cơ thể anh, một trạng thái đề phòng run rẩy khi anh nhớ lại cảm giác như thế nào khi có cô trong vòng tay.
Sớm thôi, anh tự nói với chính mình, ép cơ thể phải thư giãn, rồi cám ơn Chúa khi anh thực sự thành công trong nỗ lực đó. Sớm thôi.
Và rồi sớm thôi trở thành bây giờ, và họ một mình, và anh không thể tin được cô đáng yêu đến chừng nào với mái tóc màu hạt dẻ dài, tựa những gợn sóng mềm mại đổ xuống tấm lưng. Anh chưa bao giờ thấy mái tóc cô buông xõa, anh nhận ra, chưa bao giờ tưởng tượng được mái tóc cô dài đến thế khi được giấu đi trong búi tóc nho nhỏ con con nơi gáy cổ.
“Anh luôn tự hỏi tại sao phụ nữ vấn tóc lên.” Anh lầm bầm, khi anh kết thúc nụ hôn thứ bảy của mình.
“Đó là việc bình thường, tất nhiên.” Eloise nói, trông thắc mắc trước lời bình luận.
“Đó không phải lý do.” Anh nói. Anh chạm vào tóc cô, lùa những ngón tay qua mái tóc, rồi nâng lên vào gương mặt anh, hít thở hương thơm. “Đó là vì bảo vệ những người đàn ông khác.”
Mắt cô bay đến mắt anh với sự ngạc nhiên và bối rối. “Chắc hẳn anh có ý là khỏi những người đàn ông khác.”
Anh chậm chạp lắc đầu. “Anh sẽ giết bất kỳ ai nhìn em theo cách đó.”
“Phillip.” Giọng cô có ý trách mắng, anh khá chắc điều đó, nhưng cô đang đỏ mặt và trông khá hài lòng đến vô lý trước câu nói của anh.
“Không ai thấy mái tóc này có thể kháng cự lại em.” Anh nói, quấn một lọn tóc dài mượt của cô quanh những ngón tay. “Anh khác chắc điều đó.”
“Nhiều gã đàn ông hoàn toàn kháng cự được trước em.” Cô nói, trao cho anh một nụ cười tụ ti khi ngước lên nhìn anh. “Khá nhiều, thực thế.”
“Lũ đó là những kẻ ngu.” Anh nói đơn giản. “Và hơn nữa, việc ấy càng chứng tỏ quan điểm của anh, không phải sao? Cái này” – anh giữ một lọn tóc dày giữa gương mặt họ, rồi để nó cù vào môi anh, hít hương thơm nồng – “đã bị giấu trong búi tóc cả nhiều năm.”
“Kể từ khi em mười sáu tuổi.” Cô nói.
Anh kéo cô vào anh, nhẹ nhàng nhưng không lay chuyển được. “Anh mừng vì điều đó. Em sẽ không bao giờ là của anh nếu em đã tháo những kẹp tóc của em ra. Ai đó khác sẽ vồ lấy em cả nhiều năm trước mất.”
“Chỉ là mái tóc thôi mà.” Cô thầm thì, giọng có chút run rẩy.
“Em đúng.” Anh đồng ý. “Phải là em, vì nếu đó là bất kỳ ai khác, anh không nghĩ mái tóc lại có thể gần như say mê đến thế. Phải là em.” Anh thì thầm, để những lọn tóc rơi xuống ngón tay. “Chỉ mỗi em.”
Anh nâng niu khôn mặt cô trong hai tay anh, nhẹ nghiêng qua một bên để anh có thể dễ dàng hôn cô hơn. Anh biết môi cô có vị thế nào, đã hôn đôi môi ấy, thực tế, chỉ vài phút trước. Nhưng dù vậy, anh thảng thốt bởi sự ngọt ngào ở cô, bởi hơi ấm của hơi thở và đôi môi, và cách cơ thể anh chuyển thành ngọn lửa chỉ sau một nụ hôn đơn giản.
Ngoại trừ việc đó không bao giờ đơn giản chỉ là một nụ hôn. Không phải với cô.
Những ngón tay anh tìm thấy những nút thắt của áo choàng cô, những hàng nút nhỏ dọc xuống lưng. “Quay lại nào.” Anh đề nghị, dứt ra khỏi nụ hôn. Anh không có nhiều kinh nghiệm trong việc quyến rũ để anh có thể thả hết chúng ra khỏi những móc buộc, mà không nhìn thấy.
Hơn nữa, anh khá thích cách này – đủng đỉnh cởi chúng, từng nút một để lộ ra thêm một centimet của làn da màu kem.
Cô là của anh, anh nhận ra, trượt một ngón tay xuống xương sống cô trước khi chăm lo đến cái nút thứ-ba-từ-trên-đếm-xuống. Hoàn toàn là của anh. Thật khó để tưởng tượng anh đã may mắn đến thế nào, nhưng anh kiên quyết không kinh ngạc trước vận may của mình, chỉ tận hưởng nó.
Thêm một nút khác. Cái này lộ ra phần thân thể gần cuối xương sống cô.
Anh chạm vào. Cô rùng mình.
Những ngón tay anh đi đến nút cuối cùng. Anh thực sự đã không nhận ra chẳng cần bận tâm đến nó; áo váy cô đã gần như trượt ra khỏi bờ vai. Nhưng bằng cách nào đó anh cần làm việc đúng đắn này, để hoàn toàn lột trần cô, để nhấm nháp khoảnh khắc hiện tại.
Hơn nữa, cái cuối cùng lộ ra đường cong của mông cô.
Anh muốn hôn cô. Anh muốn hôn cô ngay đây. Ngay đỉnh khe ấy trong khi cô đứng quay mặt về hướng khác, rùng mình không phải vì lạnh mà bởi sự kích thích.
Anh chồm tới cô, ấn môi anh vào sau gáy cô, khi cả hai tay anh tìm đến vai cô. Có thứ gì đó vô cùng xấu xa trong anh với một cô gái trắng trong như Eloise.
Nhưng cô là của anh. Vợ anh. Và cô như ngọn lửa, đam mê, năng lượng tất cả hoàn trộn trong một. Cô không phải Marina, anh tự nhắc chính anh, mỏng manh và dễ vỡ, không thể biểu hiện cảm xúc nào khác hơn là buồn bã.
Cô không phải Marina. Có vẻ như là cần thiết khi tự nhắc anh về việc này, chỉ không phải bây giờ, nhưng liên tục, vào suốt ngày, vào mỗi thời gian anh nhìn cô. Cô không phải Marina, và anh không cần nín thở xung quanh cô, lo sợ về những từ ngữ của chính anh, lo sợ những biểu cảm trên gương mặt anh, lo sợ bất cứ gì có thể khiến cô lún chìm vào bản thân, vào trong nỗi tuyệt vọng của chính cô.
Đây là Eloise. Eloise. Elolise mạnh mẽ, lộng lẫy.
Không thể ngăn bản thân, anh khụy gối xuống, vững chắc giữ hông Eloise giữa hai tay anh khi cô phát ra tiếng làu bàu nhỏ của ngạc nhiên, và cố thử quay lại.
Và anh hôn cô. Ngay đây, ngay bên dưới xương sống cô, ngay tại điểm đã cám dỗ anh, anh hôn cô. Và rồi – anh không biết tại sao; kinh nghiệm của anh với phụ nữ có giới hạn, nhưng tưởng tưởng rõ ràng bù lại những gì thiếu sót – anh lướt lưỡi anh dọc theo đường thẳng trung tâm, xuống đến xương sống cô đến tận điểm bắt đầu của khe rẽ, nếm vị ngọt ngào như muối của làn da cô, dừng lại – nhưng không di chuyển môi anh đi – khi cô rền rĩ, chống hai tay vào bước đường để chống đỡ bản thân khi không thể đứng được nữa.
“Phillip.” Cô thở dốc.
Anh đứng dậy và quay cô lại, ngả người xuống cho đến lúc mũi họ gần như chạm nhau. “Nó ở đây.” Anh vô vọng nói, như thể điều đó sẽ giải thích mọi thứ. Và sự thật, đó là tất cả những gì cần giải thích. Nó ở đây, làn da nhỏ như giày vò, hồng lên và mơn mởn và chờ đợi cho một nụ hôn.
Cô ở đây, và anh phải có cô.
Anh hôn môi cô lần nữa khi anh trượt chiếc áo dài khỏi cô. Kết hôn trong chiếc áo màu trời xanh, một màu hơi nhạt khiến đôi mắt cô trông sâu thẳm hơn và mãnh liệt hơn bất kỳ lúc nào, khá giống màu của bầu trời đầy mây trước cơn mưa dông.
Đó là một chiếc váy tuyệt trần – anh nghe chị gái cô, Daphne, nói thế vào trước đó. Nhưng sẽ còn tuyệt diệu hơn nữa khi giải thoát cô khỏi nó.
Cô không mặc áo lót, và anh biết rằng cô không một mảnh vải che thân với anh, nghe tiếng hơi thở cô khi hai nụ nhỏ ở đầu ngực cô sượt vào đường nhỏ trên áo sơ mi anh. Nhưng thay vì nhìn, anh chạy tay anh dọc theo ngực cô, những khớp ngón tay anh nhẹ ấp ủ vào chỗ nhô ra. Rồi, khi anh tiếp tục hôn, một tay anh cong xung quanh cho đến khi khum lấy cô, cảm giác sức nặng mạnh mẽ ở cô trong những ngón tay anh.
“Phillip.” Cô rên lên, từ ngữ chìm sâu vào môi anh như một lời tạ ơn.
Anh di chuyển tay lần nữa cho đến khi bao phủ cô, nụ hoa cô trượt giữa những ngón tay anh. Và khi anh siết – nhẹ nhàng thôi, và tôn kính – anh có thể, sau cùng thì, khó tin được chuyện này tất cả xảy ra như dự định.
Và rồi anh không thể chờ lâu hơn được nữa. Anh phải thấy cô, thấy đến từng phần của cô, và quan sát gương mặt cô khi anh làm thế. Anh kéo cô ra, dứt khỏi nụ hôn của họ với một lời thì thầm hứa anh sẽ trở lại.
Anh bị hút vào hơi thở khi chăm chú nhìn xuống cô. Trời vẫn chưa tối, và những dấu vết cuối cùng còn lại của tia nắng mặt trời vẫn xuyên qua các khung cửa sổ, tắm làn da cô trong thứ ánh sáng đỏ vàng rực rỡ. Ngực cô lớn hơn so với anh đã tưởng tượng, đầy đặn và tròn trĩnh và căng tròn, và nó là tất cả những gì anh có thể làm để không kéo nhanh cô đến giường trong khoảnh khắc ấy. Anh có thể say mê bất tận với bộ ngực ấy, mãi yêu chúng và tôn thờ chúng cho đến khi…
Chúa ơi, anh là ai mà đang cố làm một thằng ngốc thế này? Mãi cho đến khi nhu cầu anh trở nên quá cấp thiết, và anh phải có cô, chìm vào cô, ngấu nghiến cô.
Với những ngón tay run rẩy, anh tiến hành làm việc với những hàng nút của mình, quan sát cô dõi theo anh khi anh xé cái áo sơ mi khỏi người. Và rồi anh quên mất, và anh quay lại…
Và cô thở dốc.
Anh đóng băng.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Cô thì thào.
Anh không biết tại sao anh lại quá mức ngạc nhiên vào thời điểm đó, bởi sự thật anh sẽ phải giải thích. Cô là vợ anh, và cô sẽ thấy anh khỏa thân mỗi ngày trong suốt quãng thời gian còn lại của cuộc đời anh, và nếu có bất kỳ ai biết được trạng thái của những vết sẹo anh có, đấy sẽ là cô.
Anh có thể tránh chúng, khi chúng ở sau lưng anh, nhưng Eloise sẽ không để anh may mắn đến thế.
“Anh đã bị đánh bằng roi ngựa.” Anh nói, không quay lại. Anh không nên cần đến cái nhìn ở cô, nhưng cô có vẻ dường như đôi lúc quen với việc ấy.
“Ai gây ra những vết sẹo ấy cho anh?” Giọng cô nhỏ và giận dữ, và lời cô tổn thương khiến trái tim anh ấm áp.
“Cha anh.” Phillip vẫn còn nhớ rõ ngày hôm ấy. Cái ngày anh mới mười hai, trở về nhà từ trường, và cha anh đã bắt anh cùng theo ông trong một cuộc đi săn. Phillip là một người đi săn giỏi, nhưng không đủ giỏi cho cú nhảy mà cha anh đã đưa ra. Dù vậy, anh đã cố, biết rằng anh sẽ bị dán nhãn là một kẻ hèn nhát, nếu không thử cố gắng.
Anh đã ngã, tất nhiên. Thực sự thì, bị ném đi. Kỳ diệu thay, anh đi khỏi mà không bị tổn thương gì, nhưng cha anh giận đến bầm gan tím mật.
Thomas Crane sở hữu một tầm nhìn vô cùng hạn hẹp của đàn ông Anh quốc, và nó không bao gồm những tiếng ầm ầm rơi khỏi lưng ngựa. Những đứa con trai của ông sẽ phải cưỡi ngựa, bắn súng, đấu kiếm, đấm bốc, và nổi trội và nổi trội và nổi trội.
Và Chúa phù hộ chúng nếu chúng không thể.
George đã thực hiện cú nhảy, dĩ nhiên. George luôn là một tay tài năng trong tất cả các môn thể thao. Và George cũng lớn hơn anh hai tuổi, hai năm của to lớn hơn, hai năm của mạnh mẽ hơn. Anh ấy đã thử can thiệp, thử cứu Phillip khỏi bị trừng phạt, nhưng rồi Thomas cũng đơn giản trừng phạt luôn anh ấy, nhiếc móc vì đã xía vào. Phillip cần học cách làm thế nào trở thành một thằng đàn ông, và Thomas sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai can thiệp, kể cả George.
Phillip không chắc sự trừng phạt hôm ấy có gì khác biệt; cha anh thường sử dụng dây thắt lưng, chiếc thắt lưng ở ngoài áo sơ mi, không để lại dấu vết nào. Nhưng họ đã ở ngoài chuồng ngựa, và sợi roi da trong tay cha anh đã trở nên quá mức điên tiết đến chết dẫm, thậm chí điên tiến hơn cả những lúc thông thường.
Và khi sợi roi da vung lên qua lớp áo sơ mi của Phillip, Thomas không ngừng lại.
Và đó là lần duy nhất sự đánh đập ở cha anh để lại những vết thẹo hữu hình.
Và Phillip mắc kẹt với dấu vết nhắc nhở đó trong suốt thời gian còn lại của cuộc đời.
Anh khẽ liếc về phía Eloise, người đang quan sát anh với đôi mắt quá đỗi lạ lùng. “Anh xin lỗi.” Anh nói, dù anh không cần thế. Chẳng có gì để xin lỗi, để giúp cô khỏi phải đối mặt với nỗi khiếp sợ trong thời anh thơ ấu.
“Em không xin lỗi.” Cô gầm ghè, đôi mắt nheo lại và khó chịu.
Đôi mắt anh mở lớn ngạc nhiên.
“Em giận dữ.”
Và rồi anh không thể kháng cự được. Anh bật cười. Anh ngửa đầu ra sau và cười. Cô tuyệt đối hoàn hảo, khỏa thân và giận dữ, sẵn sàng đi thẳng xuống địa ngục để lôi cha anh ra mà gay gắt nhiếc móc.
Cô trông hơi hoảng sợ khi anh phá ra cười kỳ lạ, nhưng sau đó, cô cũng mỉm cười, như thể nhận ra tầm quan trọng của khoảnh khắc này.
Anh nắm lấy tay cô và, mạnh mẽ để cô chạm vào anh, đưa tay cô đến nơi trái tim anh, ấn mạnh cho đến khi những ngón tay cô trải ra, thấm vào lớp lông mềm trên ngực anh.
“Thật vững chắc.” Cô thều thào, tay dịu dàng trượt trên làn da anh. “Em chưa từng có ý tưởng nào về công việc khó khăn đến thế, vất vả cực nhọc trong khu nhà kính.”
Anh cảm giác như cậu trai mười sáu tuổi, vô cùng hài lòng trước lời cô ca tụng. Và ký ức về cha anh lẳng lặng trượt đi. “Anh cũng làm việc ngoài trời nữa.” Anh nói cộc lốc, không thể chỉ đơn giản là cám ơn.
“Với những người làm công?” Cô làu bàu.
Anh thích thú nhìn sang cô. “Eloise Bridgerton–”
“Crane.” Cô sửa lại.
Một sự bùng nổ hài lòng xuyên qua anh trước những lời của cô. “Crane.” Anh lặp lại. “Đừng nói với anh em chứa chấp những tưởng tượng quái dị bí mật về những kẻ làm công ở nông trường.”
“Tất nhiên là không,” cô nói, “mặc dù…”
Không có cách nào anh để những từ ấy rơi vào quên lãng. “Mặc dù?” Anh giục giã.
Cô trông có chút ngượng ngùng. “À, họ trông cực kỳ… mạnh mẽ… ngoài kia trong ánh nắng mặt trời, vất vả làm việc.”
Anh cười. Chậm rãi, như một thằng đàn ông say mê với việc giấc mơ gã ta thành hiện thực. “Ôi, Eloise.” Anh nói, đưa môi anh đến cổ cô và di chuyển xuống, xuống, xuống. “Em không biết bất cứ gì về mạnh mẽ đâu. Không gì hết.”
Và rồi anh làm những gì anh đã mơ trong cả nhiều ngày – à thì, một trong những thứ anh đã mơ về – và anh ngậm đầu ngực cô vào miệng, quét lưỡi anh xung quanh viền trước khi ngậm lại và mút.
“Phillip!” Cô gần như thét inh lên, ngã sụp vào anh.
Anh nhẹ kéo cô vào trong vòng tay và bế cô đến giường, đã được sẵn sàng và chờ đợi cho cặp đôi mới kết hôn. Anh đặt cô lên đỉnh những tấm khăn trải giường, dừng lại để thích thú nhìn cô trước khi lo tới đôi vớ dài ở cô, cả hai đều bỏ lại trên người. Hai tay cô theo bản năng che đi chỗ nhạy cảm, và anh để cô e lệ, biết rằng sẽ đến lượt anh sớm thôi.
Anh móc những ngón tay xuống viền của một chiếc vớ, vuốt ve cô qua lớp lụa thầm thì, trước khi trượt nó xuống khỏi chân cô. Cô rên rỉ khi anh đi qua đầu gối cô, và anh không thể cưỡng lại việc ngước lên, hỏi, “Nhột không?”
Cô gật đầu. “Và hơn nữa.”
Và hơn nữa. Anh yêu câu nói ấy. Anh yêu rằng cô cảm giác hơn nữa, rằng cô muốn hơn nữa.
Chiếc vớ còn lại bị tống khứ đi nhanh hơn, và rồi anh đứng lên cạnh cô, những ngón tay di chuyển đến những khóa trên quần anh. Anh dừng lại một thoáng và nhìn cô, chờ đợi đôi mắt cô nói với anh rằng cô đã sẵn sàng.
Và rồi, với một vận tốc và sự nhanh nhẹn chưa từng mơ mình sở hữu, anh lột quần áo của chính anh khỏi những gì còn lại, và nằm xuống cạnh cô. Cô cứng người trong một khắc, rồi thư giãn khi anh ve vuốt cô, môi anh tạo ra những âm thanh im lặng khi di chuyển đến nơi thái dương cô, và rồi là đôi môi nhỏ.
“Không có gì phải sợ cả.” Anh thầm thì.
“Em không sợ.” Cô nói.
Anh kéo người ra sau, nhìn vào gương mặt cô. “Em không sợ?”
“Hồi hộp, nhưng không sợ.”
Anh lắc đầu kinh ngạc. “Em thật đúng là rất cừ.”
“Em luôn nói với mọi người như thế,” cô nói với một cái nhún vai hờ hững, “nhưng anh dường như là người duy nhất tin em.”
Anh cười thầm trước lời ấy, lắc đầu ngạc nhiên, chỉ để vừa đủ tin rằng anh ở đây, vào đêm tân hôn của anh, và anh đang cười. Hiện tại là hai lần, cô đã khiến anh cười, và anh bắt đầu nhận ra đây là một món quà. Một món quà thú vị, vô giá, món quà anh thật lòng may mắn được nhận.
Ái ân chỉ mãi luôn là về nhu cầu, là về cơ thể và cơn khát khao nơi anh, và là bất cứ gì làm anh trở thành một thằng đàn ông. Đó chưa bao giờ là về niềm vui sướng, là sự ngạc nhiên trong thời khắc khám phá một người khác.
Anh giữ lấy gương mặt cô trong tay và hôn cô lần nữa, lần này với trọn cảm giác và xúc cảm chạy đua xuyên qua anh. Anh hôn môi, rồi hôn má, tiếp đến là cổ cô. Và anh di chuyển xuống, khám phá cơ thể cô, từ đôi vai đến bụng, đến cả bên hông cô.
Anh bỏ qua chỉ một chỗ, một chỗ anh sẽ rất rất thích được nổ tung, nhưng anh quyết định để sau, khi cô đã sẵn sàng.
Khi anh đã sẵn sàng. Marina không bao giờ để anh hôn ở đấy – không, vậy là không công bằng; sự thật, anh thậm chí không một lần hỏi. Chỉ là dường như sai trái khi cô ấy nằm bên dưới anh; bất động và câm lặng, cứ như đang thể hiện một nhiệm vụ. Đã từng có phụ nữ trong cuộc đời trước hôn nhân, nhưng họ là loại phụ nữ kinh nghiệm, và anh chẳng bao giờ muốn hoàn toàn quá thân mật với họ.
Để sau, anh tự hứa với bản thân khi dừng lại, ít thôi, để dí mũi vào những lọn tóc ở cô.
Sớm thôi. Chắc chắn sớm thôi.
Anh bao phủ hai bàn tay to lớn của anh xung quanh bắp chân cô, rồi trượt xuống, thúc hai chân cô mở ra để anh có thể dừng lại ở giữa. Anh cương cứng, thật sự cứng, sợ rằng sẽ tự làm bẽ mặt chính anh, vậy nên anh hít vào vài hơi thở sâu khi chạm đến lối vào mở của cô, cố gắng trấn tĩnh anh để có thể làm chuyện này đủ lâu cho cô tận hưởng.
“Ồ, Eloise.” Anh nói, dù thật sự đấy đúng là tiếng làu bàu hơn. Anh muốn cô hơn bất cứ thứ gì, hơn cả chính cuộc sống, và anh chẳng biết làm sao anh lại lạc lối đến chừng ấy.
“Phillip?” Cô hỏi, giọng cô ngờ ngợ nghe như tiếng hốt hoảng.
Anh kéo ra để có thể nhìn thấy gương mặt cô.
“Anh lớn quá.” Cô thều thào.
Anh cười. “Em không biết đó chính xác là những gì một gã đàn ông muốn nghe sao?”
“Em chắc thế.” Cô nói, gặm lấy môi dưới. “Đó có vẻ như là loại việc anh khoe khoang trong khi anh đua ngựa, và chơi bài, và trở nên cạnh tranh mà không vì lý do thiết thực nào.”
Anh không chắc nên run lên vì cười hay mất tinh thần. “Eloise,” anh xoay sở nói ra, “anh đảm bảo với em–”
“Nó sẽ đau đến mức nào?” Cô bật ra.
“Anh không biết.” Anh thành thật nói. “Anh chưa bao giờ ở vào vị trí của em. Ít thôi, anh tin thế. Anh hy vọng không quá nhiều.”
Cô gật đầu, dường như cảm kích những lời ngay thẳng của anh. “Em tiếp tục…” Từ ngữ cô kéo lê.
“Nói với anh đi.” Anh nài nỉ.
Có đến vài giây cô không làm gì ngoài việc chớp mắt, và rồi cô nói. “Em tiếp tục phủi sạch đi, như ngày khác, nhưng rồi em nhìn thấy anh, hay em cảm thấy anh, và em không thể tưởng tượng việc này sẽ ra sao, và em lo lắng em sẽ bị xé vụn mất, và em đánh mất nó. Sự lôi cuốn.” Cô giải thích. “Em đánh mất sự lôi cuốn.”
Và rồi anh quyết định – chuyện này thật mắc dịch. Tại sao anh nên đợi? Tại sao cô nên đợi? Anh chồm xuống, hôn phớt vào miệng cô. “Đợi ngay đây.” Anh nói. “Đừng đi đâu hết.”
Trước khi cô có thể hỏi những câu hỏi – và cô là Eloise, nên tất nhiên cô có những câu hỏi – anh tuột xuống, và mở chân cô ra rộng hơn, theo cách anh nằm thao thức tưởng tượng giữa đêm, và hôn cô.
Cô thét lên.
“Tốt.” Anh lầm bầm, những lời anh biến mất vào tận đáy lòng cô. Hai tay anh vững chắc giữ lấy cô; anh không có lựa chọn, cô đang quằn quại và nhảy dựng lên như một phụ nữ hoang dã. Anh liếm và hôn, và nếm tới từng centimet, tới từng kẻ hỡ như trêu ngươi. Anh khao khát, ngấu nghiến cô, nghĩ rằng đây hoàn toàn đơn giản là điều tuyệt vời nhất anh đã từng làm trong suốt cuộc đời, và Chúa ơi, anh cảm tạ vì giờ đây đã là một người đàn ông kết hôn, và anh có thể làm việc này thường xuyên khi anh thích.
Anh đã nghe những gã đàn ông khác nói về nó, tất nhiên, nhưng chưa bao giờ anh mơ nó sẽ tuyệt đến mức này. Anh hoàn toàn đánh mất mình đến từng chân tơ kẽ tóc, và cô thậm chí còn chưa chạm vào anh. Không phải anh sẽ muốn cô làm thế vào lúc này – cách cô nắm chặt ra giường, những khớp ngón tay trở nên trắng bệch và căng thẳng, chết tiệt, cô sẽ xé toạc anh ra làm hai.
Anh lẽ ra nên để cô kết thúc mới phải, lẽ ra nên hôn cô cho đến khi cô bùng nổ trong miệng anh mới phải, nhưng ngay thời điểm đó những nhu cầu anh dâng lên, và anh đơn giản không có lựa chọn. Đây là đêm tân hôn của anh, và khi anh đổ tràn, sẽ phải là trong cô, không phải trên tấm ra giường, và Chúa tôi, nếu anh không nhận ra cái siết chặt của cô xung quanh anh sớm, anh khá chắc chắn sẽ biến thành ngọn lửa.
Và rồi anh nâng mình dậy, làm ngơ tiếng nấc đau đớn từ cô khi anh dứt môi ra, và di chuyển lên, để anh dựa vào cô lần nữa, rồi dùng những ngón tay mở cô ra hơn khi đâm tới trước.
Cô đã ẩm ướt – rất, rất ẩm ướt, một trộn lẫn giữa cô và anh, và không giống như bất cứ gì anh cảm thấy trước đây. Anh trượt vào ngay, lối vào ở cô chẳng biết bằng cách nào dễ dàng và chặt lại cùng thời điểm.
Cô rền rĩ tên anh, và anh rên lên tên cô, và rồi, không thể giữ nhịp độ chậm rãi được nữa, anh ấn tới trước, phá vỡ màng chắn cuối cùng của cô, cho đến khi anh vào đủ đầy. Và có lẽ anh đáng ra nên dừng lại, có lẽ anh đáng ra nên hỏi cô có ổn không, cô có cảm giác bất kỳ nỗi đau nào không, nhưng anh chỉ không thể. Chết tiệt là đã quá lâu, và chết tiệt là anh cần cô quá nhiều, và một khi cơ thể anh bắt đầu di chuyển, không có một thứ nào anh có thể làm để ngăn mình lại.
Anh đã nhanh và dữ dội, nhưng cô hẳn phải thích vì cô nhanh và dữ dội bên dưới anh, hông cô đè lên hông anh với lực ép khi những ngón tay cô cấu vào lưng anh.
Và khi cô rên xiết, đó không phải tên anh. Đó là, “Hơn nữa!”
Anh trượt những ngón tay xuống cô, nắm lấy một trong hai bên mông cô, siết chặt khi anh nghiêng cô lên để cho phép anh đi vào dễ hơn, và sự thay đổi vị trí hẳn phải làm thứ gì đó thay đổi trong cách anh cọ xát cô, hay có thể cô chỉ đạt đến giới hạn, vì cô cong lại bên dưới anh, trở nên quá cứng nhắc khi run rẩy, và rồi một tiếng nấc xé toạc ra từ cổ họng cô khi anh cảm giác những cơ co giật xung quanh mình.
Anh không thể giữ lâu hơn nữa. Với một tiếng la cuối, anh đâm sâu, run bắn và lẩy bẩy khi anh trút cạn chính anh, khẳng định cô cuối cùng và không thể tấy xóa là của anh.