… những tháng ngày được đong đầy với những thú vui không dứt.
Tôi mua sắm và tham dự bữa trưa và ghé thăm (và có những người đến thăm tôi).
Vào những buổi tối, tôi thường tham dự vũ hội hay buổi hòa nhạc,
hoặc giả có lẽ là một buổi tiệc nhỏ. Thi thoảng, tôi ở lại nhà
tự bầu bạn với chính mình và đọc một quyển sách.
Thật lòng, đó là một sự tồn tại đầy đủ và dễ chịu.
Tôi chẳng có lý do gì để phàn nàn. Điều gì, tôi thường hỏi,
một quý cô có thể muốn hơn chứ?
– từ Eloise Bridgerton gửi đến Ngài Phillip Crane,
sáu tháng sau mối quan hệ thư từ khác lạ của họ.
Phần còn lại của những ngày trong cuộc đời, Eloise sẽ nhớ những tuần tiếp theo như một trong những ngày ma thuật nhất trong cuộc sống cô. Không có những sự kiện tuyệt đối lớn lao, không những bùng nổ của thời tiết tốt lành, không những ngày sinh nhật, không những món quà phung phí, hay những vị khách không được trông mong.
Nhưng tuy thế, dù cho tất cả dường như, ít nhất từ bên ngoài, rất bình thường…
Mọi thứ thay đổi.
Dù vậy, đó không phải như tiếng sét ai đó bị đánh phải, Eloise nghĩ với một nụ cười gượng gạo, như một cánh cửa đóng sầm hay nốt C cao chót vót ở vở opera. Nó chậm thôi, trườn quanh sự thay đổi, một thứ bắt đầu mà ai đó không nhận ra, và kết thúc trước khi ai đó thậm chí biết nó đã bắt đầu.
Chuyện ấy xảy ra vào vài buổi sáng sau khi cô đến bên Phillip trong phòng tranh chân dung. Khi cô thức giấc, anh đang đứng ăn mặc chỉnh tề ở chân giường, lom lom nhìn cô với một nụ cười bao dung trên gương mặt.
“Anh đang làm gì ở đó?” Eloise hỏi, nhét tấm ra giường dưới cánh tay khi lỉnh ra vị trí đứng.
“Ngắm nhìn em.”
Môi cô há ra ngạc nhiên, và rồi cô không thể ngăn được cười. “Nó không thể thú vị đến thế.”
“Ngược lại đấy. Anh không thể nghĩ về bất cứ thứ gì khác có thể giữ sự chú ý của anh quá lâu như vậy.”
Cô đỏ mặt, lầm bầm gì đó về việc anh trở nên ngốc quá, nhưng sự thật lời anh nói khiến cô muốn kéo anh trở lại giường.
Cô đã có cảm giác anh sẽ không kháng cự lại – anh chưa bao giờ làm thế – nhưng cô đặt khát khao qua một bên, vì anh đã, sau cùng, ăn mặc chỉnh tề, và cô nghĩ anh làm thế là có lý do.
“Anh mang cho em bánh nướng xốp.” Anh nói, giơ cái đĩa ra.
Eloise cám ơn anh và giữ lấy đĩa anh đưa mời. Trong khi cô đang nhai chóp chép (và ước anh đã nghĩ cũng nên mang theo thứ gì để uống), anh nói. “Anh nghĩ chúng ta có thể ra ngoài dạo chơi một ngày.”
“Anh và em?”
“Thực ra,” anh nói, “anh nghĩ cả bốn chúng ta có thể đi.”
Eloise đóng băng, răng cô cắn phập vào miếng bánh nướng xốp, và giương mắt nhìn anh. Đây là, cô nhận ra, lần đầu tiên anh gợi ý một thứ như thế. Lần đầu tiên, trong hiểu biết ở cô, ít nhất, rằng anh chạm tới các con anh hơn là đặt chúng qua một bên, hy vọng ai đó khác sẽ để tâm đến chúng.
“Em nghĩ đó là một ý hay.” Cô dịu dàng nói.
“Tốt.” Anh nói, đứng lên. “Anh sẽ để em lại với chuỗi công việc hàng ngày vào buổi sáng, và thông báo cho cô hầu gái đáng thương em đã ép phải hành động như bảo mẫu của chúng, rằng chúng ta sẽ mang chúng theo trong ngày.”
“Em chắc cô ấy sẽ nhẹ nhõm.” Eloise nói. Mary đã không thực sực muốn đảm nhiệm vai trò như một cô giữ trẻ, dù chỉ là tạm thời. Không ai trong đám người hầu muốn; tất cả họ biết hai đứa sinh đôi quá rõ. Và Mary tội nghiệp tóc dài chói lọi nhớ về việc đốt cháy tấm ra trải giường khi họ không thể di chuyển cô gia sư mới nhất với mái tóc dính keo.
Nhưng chẳng có gì khác để làm, và Eloise đã trích ra một lời hứa từ hai đứa sinh đôi rằng chúng sẽ đối xử với Mary bằng lòng kính trọng như một, phải nói là, nữ hoàng, và tới mức mà chúng đã cư xử xứng đáng với lời hứa đó.
Eloise thậm chí đã bắt chéo ngón tay cầu nguyện rằng Mary có thể mủi lòng và đồng ý vị trí này mãi mãi. Sau cùng thì, như thế sẽ tốt hơn là xóa sạch đi.
Eloise nhìn ra ngoài cửa sổ và ngạc nhiên khi thấy Phillip đang đứng khá bất động, cau mày. “Chuyện gì vậy?” Cô hỏi.
Anh chớp mắt, rồi nhìn theo hướng cô, hai mày vẫn chau lại suy nghĩ. “Anh không chắc phải làm gì.”
“Em tin là nắm cửa sẽ xoay ra thôi.” Cô trêu.
Anh bắn cho cô một ánh nhìn, rồi nói. “Không có hội chợ hay sự kiện nào xảy ra trong thị trấn. Hai ta sẽ làm gì với chúng?”
“Bất cứ gì.” Eloise nói, cười với anh bằng cả tình yêu trong tim cô. “Hay chẳng làm gì cả. Không là vấn đề đâu, thật đó. Tất cả những gì chúng muốn là anh, Phillip. Tất cả những gì chúng muốn là anh.”
---o0o---
Hai giờ sau, Phillip và Oliver đang đứng ngoài cửa tiệm Phục Trang Đẹp Đẽ Cho Quý Ông và Quý Bà của Larkin trong khu làng Tetbury, chợ đợi khá sốt ruột trong khi Eloise và Amanda hoàn thành thanh toán xong bên trong.
“Chúng ta có phải đi mua sắm không?” Oliver rên rỉ, như thể thằng bé bị yêu cầu thắt bím và mặc áo choàng dài.
Phillip nhún vai. “Đó là thứ mẹ con ao ước làm.”
“Lần tới, đến phiên cánh đàn ông chọn.” Oliver càu nhàu. “Nếu con biết có một người mẹ có nghĩa là thứ này…”
Phillip phải ép bản thân không phì cười. “Đàn ông phải hy sinh cho người phụ nữ chúng ta yêu.” Anh nói bằng một giọng nghiêm túc, vỗ vỗ vào lưng con trai. “Đó là cách thế giới vận hành, cha e là thế.”
Oliver thở ra một hơi dài đau đớn, cứ như thằng bé phải chịu sự hy sinh này hằng ngày ấy.
Phillip nhìn xuyên qua cửa sổ. Eloise và Amanda không tỏ ra tín hiệu nào của chấm dứt công việc. “Nhưng khi đi liền với việc mua sắm, và ai có cơ hội quyết định hoạt động tham dự kế tiếp là gì,” anh nói, “cha hết lòng đồng ý.”
Chỉ vừa khi đó, Eloise thò đầu ra ngoài. “Olvier?” Cô hỏi. “Con muốn vào không?”
“Không.” Oliver trả lời, lắc đầu dứt khoát.
Eloise bĩu môi. “Cho phép mẹ nói lại.” Cô lên tiếng. “Mẹ muốn con vào trong.”
Oliver ngước lên nhìn cha cậu, đôi mắt cầu xin.
“Cha e rằng con phải làm như mẹ nói.” Phillip bảo.
“Quá nhiều sự hy sinh.” Oliver cằn nhằn, lắc đầu khi lôi mạnh chính mình trên những nấc thang.
Phillip ho để che giấu tràng cười.
“Cha có vào luôn không?” Oliver hỏi.
Chết tiệt, không, Phillip gần như nói ra, nhưng xoay sở để ngăn anh lại vừa đúng lúc để thay bằng, “Cha cần ở lại ngoài này để quan sát xe ngựa.”
Mắt Oliver nheo lại. “Tại sao xe ngựa lại cần quan sát?”
“Ơ, những bánh xe làm việc quá sức.” Phillip lẩm bẩm. “Với tất cả hành lý của chúng ta, con biết đấy.”
Anh không thể nghe những gì Eloise nói dưới hơi thở, nhưng giọng điệu không hề ca tụng.
“Chạy tới đi, Oliver.” Anh nói, vỗ vào lưng con trai. “Mẹ cần con kìa.”
“Và cả anh nữa.” Eloise nói ngọt ngào, chỉ để hành hạ anh, anh dám chắc. “Anh cần những chiếc áo sơ mi mới.”
Phillip rên lên. “Chúng ta không thể có một tên thợ may đến nhà sao?”
“Anh không muốn chọn vải?”
Anh lắc đầu và nói, khá trang nghiêm. “Anh tin em hoàn toàn.”
“Con nghĩ cha cần quan sát xe ngựa.” Oliver nói, vẫn còn lượn lờ ở ngưỡng cửa.
“Cha con sẽ cần quan sát lưng đó,” Eloise lầm bầm, “nếu không chịu–”
“Ồ, được rồi.” Phillip nói. “Anh sẽ vào. Nhưng chỉ một lúc thôi đấy.” Anh thấy chính mình đang đứng trước một cửa tiệm hơn phân nửa là cho phụ nữ, một nơi đầy những diềm xếp nếp, nữ tính nếu từng có một nơi thế trước kia, và nhún vai. “Thêm bất cứ gì nữa, và anh sẽ như bỏ mạng vì nỗi sợ bị giam giữ.”
“Một người đàn ông to lớn, mạnh mẽ như anh?” Eloise nói bằng giọng êm dịu. “Vô lý.” Và rồi cô ngước lên nhìn và dùng cằm ra dấu cho anh đến gần hơn.
“Sao?” Anh hỏi, băn khoăn tất cả cái này là về chuyện gì.
“Amanda.” Cô thều thào, gật đầu về phía cánh cửa phía đằng sau phòng. “Khi con bé đến, hãy nhặng xị lên.”
Anh trông về cửa hàng đầy nghi ngờ. Anh có thể ở Trung Quốc rồi cũng nên, một nơi quá xa để có cảm giác gì đó. “Anh không giỏi nhặng xị lên lắm đâu.”
“Hãy học đi.” Cô đề nghị, và rồi quay sự chú ý qua Olvier với: “Giờ là lượt của con, Cậu chủ Crane. Bà Larkin–”
Tiếng rên của Oliver như được rên từ người chết. “Con muốn Ông Larkin.” Thằng bé nhấn mạnh. “Như Cha ấy.”
“Con muốn một thợ may nam?” Eloise hỏi.
Oliver hùng dũng gật đầu.
“Thật không?”
Thằng bé gật đầu lần nữa, dù không tin chắc nhiều lắm.
“Ngay cả thế,” Eloise tiếp tục, vói sự uyển chuyển đủ để đặt cô lên bệ đài Drury Lane , “không phải một giờ trước con đã thề những con ngựa hoang cũng không thể lôi con vào trong cửa hàng, trừ khi có những khẩu súng hay những chú lính chì đồ chơi ở cửa sổ?”
Môi Oliver nới lỏng ra, nhưng thằng bé gật đầu. Nhẹ hều.
“Em giỏi đấy.” Phillip lầm bầm vào tai cô khi anh quan sát Oliver tự lôi thân mình qua cánh cửa ngăn giữa khu vực cửa hàng của Ông Larkin và Bà Larkin.
“Tất cả vấn đề là lộ ra cho chúng sự thay thế sẽ tệ như thế nào.” Eloise nói. “Được cắt may bởi Ông Larkin thật chán ngắt, nhưng Bà Larkin – giờ thì, đó sẽ là khốn khổ.”
Một tiếng tru căm phẫn xé nát không khí, và Oliver chạy ngược lại – thẳng đến chỗ Eloise, khiến Phillip cảm thấy như bị tước mất một thứ nhỏ nhoi. Anh nhận ra, anh muốn các con chạy đến chỗ anh.
“Ông ấy đâm con với một cây kim.” Oliver tuyên bố.
“Con có cựa quậy không?” Eloise hỏi, mà thậm chí không chớp mắt.
“Không!”
“Không dù chỉ một tí?”
“Chỉ có tí tẹo thôi.”
“Rồi, nào.” Eloise nói. “Lần tới đừng di chuyển. Mẹ đảm bảo với con rằng Ông Larkin rất giỏi với công việc của ông ấy. Nếu con không cựa quậy, con sẽ không bị đâm. Đơn giản vậy đó.”
Oliver suy nghĩ kỹ càng câu đó, rồi quay sang Phillip với ánh nhìn khẩn nài trong đôi mắt. Thật tuyệt khi được nhìn nhận như một đồng minh, nhưng Phillip sẽ không đối đầu với Eloise và làm suy yếu uy quyền của cô. Đặc biệt không khi anh hoàn toàn đồng ý với cô.
Nhưng rồi Oliver làm anh ngạc nhiên. Thằng bé không van xin được thả tự do khỏi móng vuốt của Ông Larkin, và cũng không nói gì đó kinh khủng về Eloise, việc mà, Phillip chắc chắn, thằng nhỏ sẽ làm chỉ vài tuần trước đó, với bất cứ người lớn nào phá ngang điều ước của nó.
Oliver chỉ ngước lên nhìn anh và hỏi. “Cha ơi, đi với con được không? Đi mà.”
Phillip mở miệng để trả lời, nhưng rồi, không giải thích được, phải dừng lại. Đôi mắt anh bắt đầu nhói đau với những giọt nước mắt không trào ra, và anh nhận ra, khá đơn giản, anh đã chiến thắng.
Không phải là khoảnh khắc này, sự thật rằng con trai muốn sự bầu bạn từ anh cho một loại lễ nghi của cánh đàn ông. Oliver đã van nài được ở cùng anh trước đó.
Nhưng đây là lần đầu tiên Phillip cảm thấy thật lòng có thể nói có, tự tin rằng nếu anh cùng đi, anh sẽ làm điều đúng đắn và nói những từ ngữ thích hợp.
Và ngay cả khi anh không thế, cũng chẳng là vấn đề. Anh không phải cha anh, không bao giờ là cha anh – không thể nào trở thành giống ông. Anh không thể trở thành một thằng nhát gan, đẩy con anh vào giữa những người khác, tất cả bởi anh quá lo lắng mình sẽ phạm lỗi lầm.
Anh sẽ phạm lỗi lầm. Nó hiển nhiên mà. Nhưng lỗi lầm không thể trở thành thứ gì đó to lớn, và với Eloise cạnh anh, anh khá tự tin anh có thể làm bất cứ gì.
Ngay cả quản lý hai đứa sinh đôi.
Anh đặt tay lên vai Oliver. “Cha sẽ vui lòng tham gia cùng con, con trai.” Anh hắng giọng, khiến từ cuối cùng trở nên khàn đi. Rồi anh cúi xuống và thầm thì. “Thứ cuối cùng chúng ta muốn là phụ nữ vượt qua ranh giới của đàn ông.”
Oliver gật đầu nhiệt liệt đồng ý.
Phillip thẳng lưng, chuẩn bị theo sau con trai trở lại bên cạnh chỗ Ông Larkin. Rồi anh nghe Eloise, tằng hắng phía sau anh. Anh quay lại, và cô đang hất đầu ra hiệu về phía cuối phòng.
Amanda.
Nhìn trông lớn hẳn lên trong bộ áo dài mới màu hoa oải hương, lộ ra một dấu hiệu đơn giản con bé sẽ trở thành thiếu nữ vào ngày nào đó.
Lần thứ hai trong nhiều phút, đôi mắt Phillip bắt đầu bỏng rát.
Đây là những gì anh bỏ lỡ. Trong nỗi sợ hãi của anh, trong sự ngờ vực chính mình, anh đã bỏ lỡ điều này.
Bọn trẻ đã lớn lên mà không có anh.
Phillip vỗ vào vai con trai, để ra hiệu anh sẽ trở lại ngay, và rồi băng qua phong đến bên con gái.
Không một từ nào, anh nâng tay con bé lên và hôn lấy. “Cô, Quý cô Amanda Crane,” anh lên tiếng, bằng cả tấm lòng trong đôi mắt, trong giọng nói, trong tiếng cười, “là người con gái xinh đẹp nhất tôi từng thấy.”
Đôi mắt con bé mở to, và đôi môi tạo thành một hình chũ O nhỏ tuyệt đối mừng vui. “Con Cô – Mẹ thì sao?” Con bé điên cuồng thì thầm.
Phillip nhìn qua vợ anh, người đã gần tới việc tự bật khóc, và rồi quay trở lại phía Amanda, chồm tới thì thào vào tai con bé. “Hãy thỏa thuận nhé, giữa con và cha. Con có thể nghĩ mẹ là người phụ nữ xinh đẹp nhất còn sống. Nhưng cha sẽ nghĩ đó là con.”
Và tối hôm đó, sau khi anh đưa chúng vào giường ngủ, hôn vào trán mỗi đứa, và tiến về phía cửa, anh nghe con gái anh thầm thì, “Cha ơi?”
Anh quay lại. “Sao vậy Amanda?”
“Đây là ngày tuyệt vời nhất đó, Cha à.” Cô bé thầm thì.
“Tuyệt nhất.” Olivet đồng ý.
Phillip gật đầu. “Với cha cũng vậy.” Anh nhỏ nhẹ nói. “Với cha cũng vậy.”
Nó bắt đầu với một lời nhắn.
Vào tối muộn đêm đó, khi Eloise đã xong bữa tối, và đĩa của cô được mang đi, cô nhận ra đã có một mảnh giấy được nhét bên dưới, gấp lại làm hai cho đến khi thành hình chữ nhật nhỏ.
Chồng cô đã cáo lỗi, đòi hỏi rằng anh cần tìm một quyển sách bao gồm một bài thơ họ phải thảo luận sau món tráng miệng, vậy nên, với không ai quan sát, ngay cả người phục vụ, đang bận rộn chuyển chén bát vào gian bếp, Eloise mở mảnh giấy ra.
Anh chưa bao giờ giỏi với từ ngữ.
Mảnh giấy nói, với chữ viết tay không thể nhầm lẫn được là của Phillip. Và rồi, nét chữ nhỏ hơn, trong góc:
Hãy đi đến phòng làm việc của em.
Hấp dẫn, cô đứng lên và rời khỏi phòng ăn. Một phút sau, cô bước vào phòng làm việc của mình.
Và ở đó, ngay giữa bàn, là một mảnh giấy khác.
Nhưng tất cả bắt đầu với một lá thư, không phải sao?
Theo những lời chỉ dẫn, cô đến căn phòng ngồi chơi. Cô, lần đầu tiên tập trung khá cao vào việc giữ bước chân cô nửa bước đi, nửa bỏ qua việc biến thành bước chạy chính thức.
Một mảnh giấy nhỏ, lần nữa được gấp làm hai, trên tầm đệm đỏ được đặt ngay giữa ghế sofa.
Và nếu khởi đầu bằng những từ ngữ, vậy hãy cùng tiếp tục với chúng.
Lần này cô được chỉ dẫn thẳng đến phía trước đại sảnh.
Nhưng không lời nào là đủ để cám ơn tất cả những gì em đã trao anh, nên anh sẽ dùng thứ duy nhất trong khả năng anh, và anh sẽ nói với em theo cách duy nhất mà anh biết
Và dưới góc của tờ ghi chú, cô được chỉ thẳng đến phòng ngủ.
Eloise bước lên những bậc thang một cách chậm rãi, trái tim đập trong sự đề phòng. Đây là nơi đến cuối cùng của cô, cô chắc chắn điều đó. Phillip sẽ đang đợi cô, đợi để nắm lấy tay cô, dẫn cô cùng chung bước vào tương lai họ.
Nó, cô nhận ra, tất cả đã bắt đầu với một lời ghi chú. Thứ gì đó quá đỗi thơ ngây, vô hại quá mức, và nó đã phán triển nên thành thứ này, một tình yêu quá trọn vẹn và nhiều nhặn mà cô chỉ có thể kiềm lại vừa đủ.
Cô lên tới những nấc thang và lặng lẽ bước tới cánh cửa phòng ngủ. Nó khẽ khép hờ, chỉ khoảng hai centimet hay cỡ đó, và với bàn tay run rẩy, cô mở nó ra, với tất cả–
Và cô thở dốc.
Ở đó, trên giường, là những bông hoa. Hàng trăm và hành trăm những bông hoa, vài loại rõ rằng không phải vào mùa, được chọn từ bộ sưu tập đặc biệt của Phillip trong khu nhà kính. Và được viết bằng những khóm hoa màu đỏ, đập vào tấm màn vẽ với những cánh hoa trắng hồng:
ANH YÊU EM.
“Từ ngữ là không đủ.” Phillip nói dịu dàng, bước ra khỏi bóng tối phía sau cô.
Cô quay sang anh, chỉ vừa nhận thức được những giọt nước mắt chảy xuống má cô. “Anh làm việc này khi nào?”
Anh cười. “Chắc hẳn em sẽ cho phép anh giữ vài bí mật.”
“Em – em–”
Anh nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần hơn. “Không nói được?” Anh lầm bầm. “Em sao? Anh hẳn phải làm tốt hơn là anh nghĩ.”
“Em yêu anh.” Cô nói, từ ngữ nghẹn lại. “Yêu anh nhiều nhiều lắm.”
Hai tay anh vòng xung quanh cô, và cô dựa má vào ngực anh, cằm anh nhẹ đặt dịu dàng lên đầu cô.
“Hôm nay,” anh khẽ nói, “hai đứa sinh đôi nói với anh đây là một ngày tuyệt vời nhất. Và anh nhận ra chúng đúng.”
Eloise gật đầu, không thể nói được gì.
“Nhưng rồi,” anh tiếp tục, “anh nhận ra chúng đã sai.”
Cô ngước lên nhìn anh, câu hỏi trong mắt.
“Anh không thể chọn được một ngày nào.” Anh thú nhận. “Trong bất kỳ ngày nào với em, Eloise. Trong bất kỳ ngày nào bên em.”
Anh chạm vào cằm cô, đưa môi anh đến môi cô. “Trong bất cứ tuần nào,” anh thì thầm, “bất cứ tháng nào, bất cứ giờ phút nào.”
Anh hôn cô, nhẹ nhàng, nhưng với trọn cả tình yêu trong tâm hồn anh. “Bất cứ thời khắc nào,” anh thầm thì, “chỉ cần anh còn ở bên em.”