… chưa bao giờ buồn chán như thế trong cả cuộc đời.
Colin, anh phải về nhà. Thật là nỗi buồn bất tận khi không có anh,
và em không nghĩ em có thể chịu được sự tẻ ngắt thêm lúc nào nữa.
Xin anh hãy trở về, vì em rõ ràng bắt đầu lặp lại những lời đã nói,
và không gì có thể chịu được với sự buồn chán.
– từ Eloise Bridgerton gửi đến anh trai cô, Colin,
trong mùa lễ hội thứ năm của cô như một cô gái lần đầu ra mắt,
gửi đi (nhưng không bao giờ nhận được) trong khi Colin
đang đi du lịch ở Đan Mạch.
Eloise trải qua cả ngày trong vườn, uể oải trên chiếc ghế dài vô cùng thoải mái mà cô gần như tin chắc là nhập khẩu từ Ý, vì kinh nghiệm của cô là cả người Anh hay người Pháp đều không có bất kỳ manh mối nào cho việc tạo nên một đồ vật thoải mái đến thế.
Không phải cô thường trải qua nhiều thời gian xác định việc tạo ra những chiếc ghế và sofa, nhưng bị mắc kẹt một mình bên ngoài khu vườn Romney Hall, cô không có bất cứ gì khác để suy ngẫm.
Không, không một việc nào. Không ngay cả việc nghĩ gì khác về chiếc ghế dài dễ chịu bên dưới cô, và có lẽ thực tế Ngài Phillip là một người thô lỗ khi để cô một mình cả ngày, sau khi hai đứa nhóc tiểu quỷ của anh – mà sự tồn tại của chúng, cô thêm vào trong những suy nghĩ với một đường cong bay bướm đầy trí tuệ, anh đã chưa bao giờ thấy phù hợp để tiết lộ ra trong sự trao đổi thư từ – đã cho cô một con mắt đen thẫm.
Đây là một ngày hoàn hảo, với bầu trời cao trong xanh và cơn gió nhẹ, và Eloise không có đến cả một ý tưởng nào để mà nghĩ suy.
Cô chưa bao giờ buồn chán như thế trong đời.
Không phải là bản chất của cô, khi ngồi yên lặng và ngắm mây trời hững hờ trôi. Cô sẽ thích ra ngoài để làm điều gì đó hơn – có một cuộc dạo chơi, xem xét tỉ mỉ hàng rào cây, bất cứ thứ gì khác so với ngồi thu lu trên một cái ghế dài, bâng quơ liếc nhìn nơi phía chân trời.
Hay nếu cô phải ngồi đây, ít nhất cô có thể có sự bầu bạn từ một người nào đó. Cô cho là những đám mây có thể trở nên thú vị hơn, nếu cô không phải lặng lẽ một mình, nếu ai đó ở đây để cô có thể nói, Lạy Chúa, nhưng đám mây kia giống một con thỏ quá, có phải vậy không?
Nhưng không, cô đang phải lẻ loi với chính mình. Ngài Phillip đã ở trong nhà kính – cô có thể thấy từ đây, mặc dù anh di chuyển hết lần này đến lần khác – và trong khi cô thực sự muốn đứng dậy tham gia cùng anh, chẳng lý do nào khác ngoài sự thật những cây cối của anh hẳn phải thú vị hơn nhiều những đám mây trời đánh này, cô không để anh hài lòng khi đi tìm kiếm anh.
Không phải sau khi anh từ chối cô hết sức đột ngột vào chiều nay. Chúa ơi, người đàn ông đó thật sự bay đi tránh việc trò chuyện với cô. Đó hẳn là một việc lạ lùng nhất. Cô đã nghĩ họ đang sẻ chia lẫn nhau khá tốt, và rồi anh trở nên hoàn toàn cộc lốc, lầm bầm vài lời xin lỗi về việc anh cần làm việc đến mức nào, và chạy trốn khỏi phòng cứ như cô mắc bệnh truyền nhiễm.
Gã đáng ghét.
Cô cầm lên quyển sách đã chọn từ thư viện, rồi giữ nó kiên quyết trước mặt. Đây là thời gian dành cho cô đọc cái thứ chết dẫm này nếu nó muốn giết cô.
Dĩ nhiên, đó là những gì cô tự nói với bản thân khi chọn quyển sách. Cô không bao giờ thành công trong việc nhét đến một câu – một đoạn nếu cô thực sự tuân theo – trước khi tâm trí cô vang lên cảnh báo, và những con chữ trên trang giấy trở nên không chú tâm, và không cần phải nói, không thể đọc được.
Đáng đời cô lắm, cô nghĩ thế, vì quá cáu kỉnh với Ngài Phillip, đến mức đã không chú ý nhiều đến thư viện, và chộp ngay quyển sách đầu tiên cô thấy.
Thực vật học về Những Cây Dương Xỉ? Cô đã nghĩ gì vậy?
Thậm chí tệ hơn, nếu anh thấy cô với nó, anh chắc chắn nghĩ rằng cô chọn quyển sách ấy, vì cô muốn học hỏi nhiều hơn về những sở thích của anh.
Eloise chớp mắt ngạc nhiên khi cô nhận ra đã đến trang cuối cùng. Cô không nhớ đến một câu, và thực tế có lẽ là đôi mắt cô chỉ lướt qua các từ ngữ mà không đọc đến một chữ cái nào.
Chuyện này thật lố bịch. Cô quẳng quyển sách sang một bên và đứng dậy, bước vài bước để kiểm tra hông cô đã dễ cử động hơn chưa. Tự cho phép bản thân nở một nụ cười hài lòng khi nhận ra sự đau nhức không tệ lắm, và sự thật không thể được gọi bất cứ cái gì ngoài hơi lo lắng, cô bước về hướng những khóm hoa hồng ở hướng bắc, chồm người tới trước ngửi những nụ hoa.
Chúng vẫn còn khép nụ – sau cùng thì, hãy còn sớm để tới mùa – nhưng có thể chúng có hương thơm, và–
“Cô đang làm cái quái gì thế?”
Eloise chỉ xoay sở thành công để tránh khỏi té ngã vào khóm hoa khi cô quay lại. “Ngài Phillip.” Cô nói, như thể điều ấy hoàn toàn không hiển nhiên.
Anh trông phát khùng. “Cô phải ngồi xuống.”
“Tôi đang ngồi.”
“Cô vẫnphải đang ngồi.”
Cô quyết định sự thật sẽ là một lời giải thích xuất sắc. “Tôi buồn chán.”
Anh đưa mắt về phía cái ghế dài. “Không phải cô mang theo một quyển sách từ thư viện sao?”
Cô nhún vai. “Tôi đọc xong rồi.”
Anh cong một bên mày theo kiểu rõ ràng không tin được.
Cô đáp lại biểu cảm trên gương mặt anh với việc cũng cong mày của chính cô.
“À thì, cô cần ngồi xuống.” Anh cộc cằn nói.
“Tôi hoàn toàn khỏe.” Cô nhẹ vỗ vào hông. “Giờ nó đã đỡ đau rồi.”
Anh chăm chăm nhìn cô một lúc, vẻ mặt cáu kỉnh, như thể anh muốn nói gì đó nhưng không biết đó là gì. Anh hẳn phải rời khỏi nhà kính vội vã, vì anh khá bẩn, với đất dính đầy hai cánh tay, dưới mỗi móng tay, và thành sọc hết sức lôi thôi trên áo anh. Anh trông kinh khủng, ít nhất theo những tiêu chuẩn Eloise thường biết ở London, nhưng có cái gì đó gần như hấp dẫn ở anh, thứ gì đó khá cổ xưa và mãnh liệt khi anh đứng đó, trừng mắt với cô.
“Tôi không thể làm việc nếu phải lo lắng cho cô.” Anh càu nhàu.
“Vậy thì đừng làm nữa.” Cô trả lời, nghĩ rằng giải pháp hoàn toàn hiển nhiên.
“Tôi đang dở dang vài việc.” Anh lầm bầm, lời nói, theo ý kiến Eloise, ít nhất, khá giống một đứa trẻ đang rầu rĩ.
“Vậy tôi sẽ đi cùng anh.” Cô nói, lướt qua anh trên đường đến nhà kính. Thực lòng, làm sao anh trông đợi họ quyết định có hợp nhau không, nếu cả hai không trải qua bất kỳ thời gian nào cùng nhau?
Anh với tới chộp lấy cô, rồi nhớ rằng tay anh đang đầy đất. “Cô Bridgerton.” Anh sắc nhọn nói. “Cô không thể–”
“Anh không cần sự giúp đỡ sao?” Cô cắt ngang.
“Không.” Anh nói, bằng một giọng mà cô không thể tiếp tục tranh cãi theo hướng ấy.
“Ngài Phillip.” Cô nghiến răng, hoàn toàn mất kiên nhẫn với anh. “Tôi có thể hỏi anh một câu hỏi không?”
Rõ ràng giật mình trước sự chuyển hướng trò chuyện đột ngột từ cô, anh chỉ gật đầu – một cái, cụt ngủn, cách đám đàn ông hay làm khi họ khó chịu và muốn vờ như đang trong nhiệm vụ.
“Anh có phải là người đàn ông giống tối qua?”
Anh giương mắt nhìn cứ như cô là một kẻ mất trí. “Cô nói gì cơ?”
“Người đàn ông tôi đã dành cả buổi tối vào tối qua.” Cô nói, chỉ vừa vặn chống lại mong mỏi khoanh tay khi lên tiếng. “Người đã cùng tôi sẻ chia bữa tối, sau đó đi dạo quanh nhà và nhà kính, thực sự chuyện trò với tôi, và sự thật, có vẻ như tận hưởng sự bầu bạn cùng tôi, ngạc nhiên khi nó có thể dường như thế.”
Anh không làm gì ngoài lom lom nhìn cô trong vài giây, rồi lẩm bẩm. “Tôi tận hưởng sự bầu bạn với cô.”
“Vậy thì tại sao,” cô hỏi, “tôi đang ngồi một mình trong vườn đến những ba giờ?”
“Chưa đến ba tiếng.”
“Không quan trọng là bao lâu–”
“Chỉ mới có bốn mươi lăm phút.” Anh nói.
“Có thể là như thế–”
“Nó là như thế.”
“Thôi được.” Cô tuyên bố, phần lớn bởi vì cô ngờ rằng anh có thể đúng, việc có thể đặt cô vào một tình huống ngượng ngùng nào đó, và thôi được, có vẻ như là tất cả những gì cô có thể nói mà không làm bẽ mặt bản thân mình hơn nữa.
“Cô Bridgerton.” Anh nói, giọng cụt ngủn gợi cho cô chỉ mới đêm trước, khi anh gọi cô là Eloise.
Và hôn cô.
“Như cô có thể đoán,” anh tiếp tục đanh thép, “sự việc sáng nay với các con đã khiến tôi cảm thấy kinh tởm. Tôi đơn giản nghĩ nên miễn cho cô sự bầu bạn của tôi, việc là như thế.”
“Tôi hiểu.” Cô nói, khá ấn tượng với vẻ khinh khinh trong giọng mình.
“Tốt.”
Ngoại trừ cô hoàn toàn chắc chắn cô đã thấy. Anh đang nói dối, chính xác là thế. Ồ, hai đứa sinh đôi đã đặt anh vào việc cảm thấy kinh tởm, điều ấy đúng, nhưng vẫn còn thứ gì đó khác nữa.
“Vậy thì, tôi sẽ để anh làm việc.” Cô nói, ra hiệu về phía nhà kính với một cử chỉ cứ như thể cô đang phẩy anh đi.
Anh nhìn cô nghi ngờ. “Và cô có kế hoạch làm gì?”
“Tôi cho là tôi sẽ viết vài lá thư sau đó đi dạo.” Cô trả lời.
“Cô sẽ không đi dạo.” Anh gầm gừ.
Gần như, Eloise nghĩ, anh thực sự quan tâm đến cô.
“Ngài Phillip.” Cô trả lời. “Tôi đảm bảo với anh tôi hoàn toàn khỏe. Tôi khá chắc rằng tôi trông tệ hơn nhiều so với tôi cảm thấy.”
“Cô rõ ràng trông tệ so với cô cảm thấy.” Anh lầm bầm.
Eloise quắc mắt với anh. Cuối cùng thì, đó là con mắt bầm đen, và do chỉ vì một tai ương tạm thời trước sự xuất hiện của cô, nhưng thật sự, anh không cần nhắc cô rằng cô trong như quỷ dạ xoa.
“Tôi nên tiếp tục ra khỏi con đường của anh.” Cô nói. “Đó thật sự là tất cả vấn đề, đúng chứ?”
Một đường gân bắt đầu co giật nơi thái dương anh. Eloise cực kỳ hài lòng trước điều đó.
“Đi nào.” Cô nói, và khi anh không đi, cô quay người và bắt đầu bước xuyên qua cánh cửa phân đoạn khác của khu vườn.
“Dừng ngay lập tức.” Ngài Phillip đề nghị, thu ngắn khoảng cách giữa họ chỉ với một bước chân. “Cô không thể đi dạo.”
Eloise muốn hỏi anh có ý định cột chặt cô xuống hay không, nhưng cô giữ mồm lại, sợ rằng anh có thể thi hành gợi ý đó.
“Ngài Phillip.” Cô nói. “Tôi không yếu đến mức để trông thấy– Ồ!” Cằn nhằn vài thứ ngu ngốc về phụ nữ (và sử dụng vài tính từ khác mà Eloise cho là không hề ca tụng một tí tẹo nào), Ngài Phillip bế thốc cô trong vòng tay và sải bước về phía cái ghế, nơi anh ném phịch cô hoàn toàn không lịch sự xuống tấm nệm.
“Ngồi đây.” Anh ra lệnh.
Cô thổi phì phì, đang cố gắng tìm lại giọng nói sau màn thể hiện không thể tin được của sự kiêu ngạo. “Anh không thể–”
“Lạy Chúa, đúng là phụ nữ, cô có thể thử tính nhẫn nại của một vị thánh.”
Cô trừng trừng lườm anh.
“Chuyện gì.” anh hỏi với vẻ nôn nóng ngán ngẩm, “tiếp tục lôi cô ra khỏi chỗ này?”
“Tôi không thể nghĩ bất cứ gì.” Cô trả lời, hoàn toàn chân thật.
“Được rồi.” Anh nói, hất cằm lên theo kiểu giận dữ ngoan cố. “Đi bộ đường dài suốt miền thôn quê. Bơi qua Pháp.”
“Từ Gloucestershire?” Cô hỏi, môi xoắn lại.
“Nếu có ai đó có thể tìm đường thực hiện việc đó,” anh nói, “đó sẽ là cô. Ngày tốt lành, Cô Bridgerton.”
Và rồi anh oai vệ bước đi, bỏ Eloise lại chính xác nơi cô đã ở mười phút trước. Ngồi trên cái ghế dài, ngạc nhiên trước sự ra đi đột ngột của anh, đến mức cô gần như quên bẵng đi cô có ý định đứng dậy vả bỏ đi.
---o0o---
Nếu Phillip đã không bị cho là một thằng đần vào sáng nay, thì bức thư ngắn ngủn Eloise báo cho anh cô có ý muốn dùng bữa tối trong phòng vào buối tối, đã làm cho việc ấy rõ ràng hơn.
Nghĩ tới việc cô trải qua buổi chiều phàn nàn về việc không có ai làm bạn, và quyết định trải qua buổi chiều một mình của cô là một sỉ nhục được nhấn mạnh, thì quả thật thế.
Anh ăn một mình, trong im lặng, như anh đã làm trong nhiều tháng qua. Thật sự là, nhiều năm, kể từ khi Marina hiếm khi đến phòng ăn khi cô còn sống. Có người sẽ nghĩ anh hẳn phải quen với việc ấy, nhưng giờ đây anh bồn chồn và khó chịu, dù nhận thức được tất cả người hầu, đều biết Cô Bridgerton đã từ chối sự bầu bạn của anh.
Anh càu nhàu với bản thân khi nhai. Anh biết một người phải phớt lờ bọn kẻ hầu, và trở lại cuộc sống thường ngày cứ như cái đám người hầu ấy không tồn tại, cứ như cái đám đó hoàn toàn là một loài rất khác. Và trong khi anh phải thừa nhận không hứng thú với cuộc sống của họ ngoài Romney Hall, sự thật nhắc nhở rằng họ phải hứng thú với cuộc sống của anh, và anh cực kỳ ghê tởm trở thành chủ đề của những câu chuyện ngồi lê đôi mách.
Điều mà anh chắc chắn vào tối nay, khi họ tụ tập trong góc vào buổi tối ở gian bếp.
Anh hằn học cắn một miếng vào ổ bánh mì nhỏ. Anh hy vọng cái đám ấy phải ăn con cá mắc dịch từ giường Amanda.
Anh chuyển hướng qua bó salad, và thịt gà vịt, và bánh pudding, dù món súp và thịt đã chứng minh là khá đủ. Nhưng vẫn còn cơ hội Eloise sẽ thay đổi ý nghĩ và tham gia bữa tối với anh. Không có vẻ gì giống như vậy, dựa vào tính bướng bỉnh ở cô, nhưng nếu cô quyết định thay đổi ý nghĩ rằng cô sẵn sàng, anh muốn có mặt tại đây khi chuyện ấy xảy ra.
Khi việc ấy trở nên rõ ràng rằng đây chẳng là gì ngoài suy nghĩ ước ao về phần anh, anh nghĩ về việc đến chỗ cô, nhưng dù cho ở đây ngoài vùng thôn quê này, hành động đó hoàn toàn không thích hợp, và ngoài ra, anh nghi ngờ cô muốn thấy anh.
Chậc, điều đó hiển nhiên không đúng. Anh không nghĩ cô muốn thấy anh, nhưng cô muốn anh hạ mình và xin lỗi. Và ngay cả khi anh không nói đến một từ tương tự như Tôi xin lỗi, sự xuất hiện của anh sẽ ngang với việc chén một con quạ.
Đó không phải là thứ tệ nhất trên thế giới, xem xét đến việc anh đã quyết định sẵn sàng quăng mình dưới chân cô, rồi van nài một cách hết sức thảm thương cô hãy lấy anh, nếu cô đơn giản bằng lòng ở lại và làm mẹ các con anh. Điều đó, ngay cả khi anh đã làm hỏng hoàn toàn vào chiều nay – và sáng nay, thật thế, nếu có ai thành thật về những gì xảy ra.
Nhưng muốn nài nỉ một người phụ nữ không có nghĩa ai đó thực sự biết cách làm thế nào.
Anh trai anh đã là người được sinh ra với tất cả quyến rũ, tinh tế, luôn biết cách phải làm gì và hành động ra sao. George thậm chí không bao giờ chú ý đến bọn người hầu chăm chăm nhìn, cứ như họ đang xì xầm bàn tán về anh ấy mười phút trước, và sự thật, việc ấy chẳng đáng phải tranh luận, vì tất cả những gì kẻ hầu từng nói đều đại loại như, “Cậu chủ George là một người tinh quái.” Tất cả đều được nói với một nụ cười và đỏ mặt, dĩ nhiên.
Phillip, mặt khác, đã là một người trầm lặng hơn, suy tư hơn, và dĩ nhiên ít thích hợp hơn với vai trò làm cha và chủ thái ấp. Anh đã luôn có kế hoạch rời khỏi Romney Hall và không bao giờ nhìn lại, ít nhất là trong khi cha anh vẫn còn sống. Georege sẽ lấy Marina và có nửa tá đứa con hoàn hảo, và Phillip sẽ trở thành một người chú cộc cằn và khá lập dị sống tận Cambridge, trải qua tất cả thời gian trong nhà kính, chỉ đạo những cuộc nghiên cứu mà không ai khác hiểu hay thậm chí để tâm.
Đó là những gì phải nên xảy ra, nhưng đã thay đổi trong chiến trường ở Bỉ.
Nước Anh đã thắng, nhưng chẳng có tý dễ chịu nào với Phillip khi cha lôi anh về Gloucestershire, quyết định nhào nặn anh thành một người thừa kế thích hợp.
Và rồi cha anh qua đời. Ngay đây, ngay trước mặt Phillip, tim ông quỵ đi vì cơn thét gào phẫn nộ, rõ ràng phóng đại bởi thực tế giờ đây đứa con trai đã quá to lớn để phủ phục dưới chân ông và bị đánh với một cái mái chèo.
Và Phillip trở thành Ngài Phillip, với tất cả mọi quyền hành và trách nhiệm của một tòng Nam tước.
Những quyền lực và trách nhiệm anh chưa bao giờ, không bao giờ muốn.
Anh yêu các con, yêu chúng hơn cả cuộc sống này, nên anh cho là đáng lẽ anh nên vui mừng vì cách mọi thứ xoay chuyển, nhưng anh vẫn cảm giác cứ như anh đang thất bại. Romney Hall đang tốt đẹp – Phillip đã giới thiệu vài kỹ thật nông nghiệp mới anh học được, và những cánh đồng trở thành một món lãi lần đầu tiên kể từ khi… chà, Phillip không biết kể từ khi nào. Họ tuyệt đối không kiếm được bất kể đồng nào trong khi cha anh còn sống.
Nhưng những cánh đồng chỉ là những cánh đồng. Các con anh là con người, là máu mủ và ruột thịt, và mỗi ngày trôi qua anh càng cảm thấy đang thất bại với chúng. Mỗi ngày dường như mang lại rắc rối tệ hơn (điều ấy khiến anh kinh hãi; anh không thể tưởng tượng được chuyện gì có thể tệ hơn việc mái tóc dính keo của Cô Lockhart, và con mắt đen tím của Eloise) và anh không có ý kiến phải làm những gì. Bất cứ khi nào thử nói chuyện với chúng, anh cứ như nói điều không đúng. Hay làm một việc sai trái. Hay không làm bất cứ gì, tất cả chỉ vì anh quá sợ sẽ giận dữ mất kiểm soát.
Ngoại trừ chỉ một lần. Bữa tối hôm trước với Eloise và Amanda. Lần đầu tiên trong hồi ức gần đây, anh đã đối xử với con gái anh chính xác hợp lý. Cái gì đó trong sự hiện diện của Eloise đã khiến anh bình tĩnh, cho anh mượn suy nghĩ rõ ràng mà anh thường đánh mất, khi có chuyện liên quan đến các con anh. Anh có thể thấy sự hài hước trong tình huống này, lúc mà anh thường không thấy gì hơn ngoài cơn thịnh nộ của chính anh.
Đó chính là tất cả những lý do hơn nữa anh cần để đảm bảo Eloise ở lại, và lấy anh. Và với tất cả những lý do hơn nữa đó, anh sẽ không gặp cô tối nay và cố gắng đền bù cho cô thứ gì đó.
Anh không phiền ăn một con quạ. Chết toi nó, anh sẽ ăn cả một bầy nếu đó là những gì chuyện ấy cần.
Anh chỉ không muốn phá hoại tình hình này tồi tệ hơn nữa.
Eloise dậy khá sớm vào sáng hôm sau, việc chẳng lấy làm ngạc nhiên, vì cô lăn vào giường lúc chỉ mới tám giờ rưỡi. Cô hối tiếc khi tự áp đặt đày ải bản thân gần như đến một lúc sau khi gửi lời nhắn cho Ngài Phillip, thông báo với anh cô quyết định ăn tối trong phòng.
Cô đã hoàn toàn bị coi là phiền phức với anh vào lúc trước, và cô cho phép sự cáu giận điều khiển suy nghĩ. Sự thật là, cô tự ghét chính cô, cô phải ngồi một mình nơi bàn mà không có gì khác làm hơn là chằm chằm nhìn vào thức ăn, và đoán cần phải cắn bao nhiêu lần để kết thúc món khoai tây. Dù sao tâm trạng ngoan cố nhất và không cởi mở từ Ngài Phillip còn tốt hơn là không có gì.
Ngoài ra, cô vẫn chưa bị thuyết phục rằng họ không hợp nhau, và tách nhau ra trong bữa tối không gọi ý cho cô bất kì sự hiểu biết nào về tính cách và tính tình anh.
Anh có thể là một con gấu – và còn là một con gấu gắt gỏng – nhưng khi anh cười… Eloise bỗng dưng hiểu ra tất cả những quý cô trẻ tuổi đang nói về cái gì, khi họ trở nên hân hoan thích thú trước nụ cười của Colin (việc mà Eloise thấy khá bình thường, sau cùng thì, đó là Colin.)
Nhưng khi Ngài Phillip cười, anh thay đổi. Đôi mắt sẫm màu ở anh khoác lấy tia lấp lánh xấu xa, đong đầy hài hước cùng tinh nghịch, như thể anh biết cái gì đó mà cô không biết. Nhưng đó không phải là thứ khiến trái tim cô vỗ cánh. Sau tất cả, Eloise mang họ Bridgerton. Cô đã thấy hàng đống ánh mắt lóe lên ranh mãnh, và kiêu hãnh rằng cô hoàn toàn miễn nhiễm với chúng.
Khi Ngài Phillip nhìn cô và mỉm cười, ở anh có cái gì đó ngượng ngừng, cứ như ít khi anh cười với phụ nữ.
Và cô bị bỏ lại với cảm giác anh là một người đàn ông, nếu tất cả mảnh ghép trong trò chơi xếp hình của họ vừa khớp với nhau, có thể ngày nào đó anh sẽ rất trân trọng cô. Ngay cả khi anh chẳng bao giờ yêu cô, anh sẽ quý trọng và không lấy cô vì cho đó là điều hiển nhiên.
Và đó là lý do Eloise chưa chuẩn bị gói ghém hành lý và bỏ đi, dù thái độ hoàn toàn thô lỗ nơi anh vào ngày hôm trước.
Dạ dày rên rỉ, cô đi đến phòng ăn, chỉ để được thông báo rằng Ngài Phillip đã đến và đi. Eloise cố để không chán nản. Điều ấy không có nghĩa là anh đang thử tránh mặt cô; sau cùng thì, việc đó vô cùng hợp lý, khi anh đã cho rằng cô không đến sớm và quyết định không đợi cô.
Nhưng khi cô ló mặt vào nhà kính, nhận ra không ai ở đó, cô tuyên bố với bản thân tình huống khó xử này, và đi tìm kiếm cho một sự bầu bạn khác.
Oliver và Amanda nợ cô một buổi chiều, phải không? Eloise kiên quyết bước lên những nấc thang. Không có lý do nào chúng lại không thể thực hiện việc ấy vào buổi sáng, thực thế.
“Các cháu muốn đi bơi không?”
Oliver đang nhìn cô như thể cô mất trí.
“Cô muốn.” Eloise trả lời với một cái gật đầu. “Còn cháu?”
“Không.” Thằng bé nói.
“Cháu muốn.” Amanda nói to lên, thọc vào khi anh trai bắn cho cô bé một cái lườm dữ tợn. “Cháu yêu thích được bơi, và Oliver cũng vậy. Anh ấy chỉ quá bực mình với cô để thú nhận.”
“Tôi không nghĩ chúng nên đi.” Giọng trả lời từ bà bảo mẫu, nhìn khá giống một người phụ nữ nghiêm khắc không rõ bao nhiêu tuổi.
“Nhảm nhí.” Eloise hớn hở nói, ngay lập tức không thích bà ta. Bà ấy trông như loại người chuyên véo vào tai và gõ vào tay. “Đây là một ngày ấm áp trái mùa, và một ít thể dục sẽ rất tốt cho sức khỏe.”
“Tuy nhiên–” Bà giữ trẻ nói, chất giọng cáu gắt chứng tỏ sự bực tức trước việc uy quyền của bà bị thách thức.
“Tôi sẽ cho chúng vài bài học trong khi chúng tôi đi bơi.” Eloise tiếp tục, sử dụng giọng điệu mẹ cô thường dùng khi bà rõ ràng không cho phép sự tranh cãi. “Hiện giờ chúng không có gia sư, đúng chứ?”
“Đúng thế.” Bà bảo mẫu nói. “Hai đứa quỷ con này đã trét–”
“Bất kể lý do gì cho việc cô ấy ra đi,” Eloise chắn ngang, khá chắc chắn không muốn biết chúng đã làm gì với cô gia sư trước, “tôi chắc nó đã trở thành một gánh nặng khổng lồ cho bà khi đảm nhận cả hai vai trò trong những tuần gần đây.”
“Nhiều tháng.” Bà bảo mẫu châm biếm.
“Thậm chí tệ hơn.” Eloise đồng ý. “Ai đó sẽ nghĩ bà ước ao một buổi sáng tự do, có phải không?”
“À, tôi không phiền cho một cuộc dạo chơi ngắn ngủi vào thị trấn…”
“Vậy mọi chuyện đã xong.” Eloise khẽ liếc xuống phía bọn trẻ, và tự cho phép một khoảnh khắc nhỏ tự ngợi khen bản thân. Chúng đang trân trối nhìn cô kính sợ. “Bà đi được rồi.” Cô nói với bà giữ trẻ, giục giã bà ta ra khỏi cửa. “Hãy tận hưởng buổi sáng của mình.”
Cô đóng cánh cửa lại đằng sau bà bảo mẫu vẫn còn ngơ ngác, và quay lại đối mắt với hai đứa sinh đôi.
“Cô thật tài giỏi.” Amanda hết hơi nói.
Ngay cả Oliver cũng không ngăn được mà gật đầu tán thành.
“Cháu ghét Bảo mẫu Edwards.” Amanda nói.
“Dĩ nhiên là cháu không thế.” Eloise nó, nhưng cô không đặt tình cảm vào câu nói ấy; cô cũng chẳng thích gì Bảo mẫu Edwards.
“Phải, chúng cháu không thích.” Oliver nói. “Bà ấy thật kinh khủng.”
Ama gật đầu. “Cháu ước chúng cháu có thể có Bảo mẫu Millsby trở lại, nhưng bà phải rời đi để chăm sóc cho mẹ bà. Bà ấy bị ốm.” Cô bé giải thích.
“Mẹ bà ấy.” Oliver lên tiếng. “Không phải Bảo mẫu Millsby.”
“Bảo mẫu Edwards ở đây bao lâu rồi?” Eloise hỏi.
“Năm tháng.” Amanda rầu rĩ trả lời. “Năm tháng dài đằng đẵng.”
“Chà, cô chắc bà ấy không tệ đến thế đâu.” Eloise nói, định nói thêm nữa, nhưng cô im lặng khi Oliver ngắt ngang với–
“Ồ, bà ấy tệ lắm.”
Eloise không muốn chê bai một người trưởng thành khác, đặc biệt khi đó là người có vài quyền hạn vượt chúng, nên thay vào đó cô quyết định lảng tránh việc ấy bằng cách nói, “Điều ấy không là vấn đề vào buổi sáng hôm nay, phải chứ, vì các cháu thay vào đó đi cùng cô.”
Amanda e thẹn với tới và nắm lấy tay cô. “Cháu thích cô.” Con bé nói.
“Cô cũng thích cháu.” Eloise trả lời, ngạc nhiên vì những giọt nước đang hình thành trong khóe mắt cô.
Oliver không nói gì. Eloise không thấy bị xúc phạm. Có người cần nhiều thời gian để cảm thấy ấm lòng hơn vài người khác. Hơn nữa, những đứa trẻ này có quyền cảnh giác. Sau cùng, mẹ đã bỏ chúng mà đi. Dù cho là vậy, cái chết vẫn đến, nhưng chúng còn nhỏ; tất cả những gì hai đứa trẻ biết là chúng yêu mẹ và mẹ đã đi rồi.
Eloise nhớ rõ vài tháng sau cái chết của cha. Cô đã dính chặt lấy mẹ trong từng cơ hội có được, tự nói với bản thân nếu cô chỉ đơn giản giữ bà gần bên (hay có khi hơn nữa, nắm lấy tay bà), thì mẹ cô sẽ không thể bỏ cô mà đi.
Có bất cứ ngạc nhiên nào khi những đứa trẻ này tức tối với bảo mẫu mới của chúng không? Chúng hẳn đã được chăm sóc bởi Bảo mẫu Millsby từ lúc mới sinh. Mất bà quá sớm sau cái chết của Marina hẳn phải khó khăn gấp hai lần.
“Cháu xin lỗi vì chúng cháu đã làm mắt cô thâm tím.” Amanda nói.
Eloise siết chặt tay con bé. “Nó trông không tệ đến như thế đâu.”
“Nó nhìn thật dễ sợ.” Oliver thú nhận, gương mặt bé nhỏ của thằng bé bắt đầu lộ ra những tín hiệu ăn năn.
“Phải, nó thật dễ sợ.” Eloise đồng ý. “Nhưng nó đang bắt đầu lớn hơn. Cô nghĩ cô trông khá giống một người lính đã ra trận – và chiến thắng!”
“Cô không giống như đã thắng.” Oliver nói, một bên khóe miệng xoắn lại thành biểu cảm nghi ngờ.
“Bậy nào. Dĩ nhiên cô thắng. Bất kỳ ai cũng chiến thắng khi thực sự trở về nhà từ những thắng lợi ở chiến trường.”
“Có nghĩa là Chú George thất bại?” Amanda hỏi.
“Anh của cha cháu?”
Amanda gật đầu. “Chú ấy chết trước khi chúng cháu được sinh ra.”
Eloise tự hỏi chúng có biết mẹ chúng lúc đầu được hứa hôn để lấy anh ấy không. Hầu như là không. “Chú cháu là một anh hùng.” Cô nói với sự hoàn toàn kính trọng.
“Nhưng không phải Cha.” Oliver nói.
“Cha cháu không thể tham gia chiến tranh, vì cha có quá nhiều trách nhiệm ở đây.” Eloise giải thích. “Nhưng đây là một cuộc chuyện trò quá nghiêm túc cho một buổi sáng tốt lành, hai cháu có nghĩ vậy không? Chúng ta nên ở ngoài bơi lội và có một khoảng thời gian tuyệt vời.”
Hai đứa sinh đôi nhanh chóng vồ lấy sự nhiệt tình của cô, và ngay lập tức thay đồ tắm và dẫn bước trên những khu đất tới hồ.
“Chúng ta phải thực hành số học!” Eloise hét lớn khi chúng nhảy chân sáo phía trước.
Và trước sự hết sức ngạc nhiên của cô, chúng thực sự làm theo. Ai có thể biết những đứa trẻ sáu và tám tuổi có thể vui đến thế?