Giữa sân bóng rổ, lớp trưởng đang nửa ngồi nửa quỳ dưới đất.
Mũi và miệng cậu ấy bê bết máu, chiếc áo đồng phục pha trộn giữa màu của đất và màu máu trông rất thảm hại.
Tôi chen chúc qua đám đông, quỳ xuống trước mặt lớp trưởng.
Thầy thể dục đang giữ đầu cho cậu ấy liền giục tôi:
”Tùy Phong, em cõng Hạ Anh đến phòng y tế đi, nhanh lên.”
Hải Yến không biết từ đâu chui ra giữ chặt tay tôi.
”Thầy ơi, để em cõng bạn ấy cho”
Thầy thể dục cau mày
”Thằng Phong nó là con trai, để nó cõng”
Tôi mặc kệ ánh mắt căm thù của cậu ta, cõng lớp trưởng chạy một mạch tới phòng y tế.
Đầu lớp trưởng ở trên vai tôi lắc lên lắc xuống không ngừng, hơi thở nóng rực phả vào cổ tôi.
Giọng lớp trưởng nhỏ như muỗi kêu:
”Tớ không sao đâu.”
Tôi bực mình
”Thế này mà còn không sao à? Cậu nhìn xem giờ cậu thành cái dạng gì rồi.”
Lớp trưởng cứng người một lúc mới nhẹ hỏi:
”Nhìn tớ bây giờ xấu lắm à?”
Tôi vừa tức vừa buồn cười
”Ừ, xấu lắm”
Thế là lớp trưởng không nói gì nữa.
Tôi đưa lớp trưởng vào phòng y tế , cô bác sĩ khám xét rồi nói:
”Bị chấn thương nhẹ cà choáng do say nắng. Giờ không sao rồi, để bạn ấy ở đây nghỉ ngơi, em về lớp học đi.”
Tôi vốn dĩ muốn ở lại nhưng ai bảo nội quy nhà trường nghiêm khắc cơ chứ, thế là đành quay về.
Vừa bước ra khỏi phòng y tế tôi đã trông thấy Hải Yến.
Trông nó hôm nay hơi khác mọi ngày, có chút lạnh lùng và xa lạ.
Tôi hỏi nó
”Sao Hạ Anh bị thương vậy.?”
Hải Yến thờ ơ trả lời
”Bị bóng đập trúng mặt.”
Tôi nhíu mày
”Sao tôi không thấy cậu lo cho cậu ấy tí nào thế.?”
Hải Yến cười lạnh
”Cứ lo lắng là phải biểu hiện giả tạo như cậu à?”
Tôi cáu
”Cậu nói thế là có ý gì?”
Hải Yến nhếch mép nhìn tôi
”Lúc cậu đá bóng, Hạ Anh nó luôn đứng đợi, mua nước cho cậu. Còn lúc nó tập luyện thì sao? Cậu còn đang bận tán tỉnh gái. Nếu mọi người không hô hào lên thì chắc đến giờ cậu vẫn không biết gì đâu nhỉ?”
Chưa đợi tôi giải thích, Hải Yến đã quay lưng bỏ đi.
Nhìn bóng lưng nhỏ xa dần, lòng tôi ngổn ngang.
Có lẽ tôi không nên xa lớp trưởng , luôn phải ở bên cậu ấy, đặt cậu ấy vào trong tầm mắt mới yên lòng.
Tôi quên mất lớp trưởng của tôi cũng là con gái, đôi lúc sẽ yếu đuối cần người bảo vệ.
Lần này tôi sai thật rồi.
Vì bị chấn thương nên lớp trưởng bị loại khỏi đội bóng, phải nghỉ ở nhà để dưỡng sức.
Để an ủi cô ấy, hàng ngày tôi đều mua đồ ăn và truyện tranh mang đến.
Hải Yến thì phụ trách chép bài hộ.
Hai chúng tôi vẫn chơi với nhau, chỉ là nếu ở trước mặt lớp trưởng thì hòa đồng, sau lưng thì như người dưng.
Tôi phải công nhận, Hải Yến là một người bạn rất tốt, nếu tôi là nó thì tôi cũng sẽ hành sử như vậy.