GTVN: Hàn Châu Dương, con trai thứ của chủ tịch tập đoàn Forever Tomorrow, anh ấy là Max Level mức độ đóng băng của hắn
Cả tuần nay, ngày nào tụi nó cũng đến thăm cô, đến nỗi cô y tá coi bọn nó là khách quen luônCuối tuần….như thường lệ, tụi nó đến bệnh viện.Đang ngồi nói chuyện thì có một người đàn bà vô cùng quý phái sang trọng đến cạnh giường cô…đi cùng một cậu con trai khoảng tầm tuổi cô.Bà ta đến ngồi bên cạnh, nắm tay cô…rồi thút thít
- Con à….bị thế này sao không ai nói cho mẹ biết_người đàn bà quý phái đó nói
Thấy lạ, Hải My lên tiếng hỏi
- À bác à, bác là ai vậy_My nhỏ nhẹ
- Tôi là mẹ của con bé_bà ta ngước mặt lên nhìn Hải My
Cả lớp trân mắt….
- Sao trước giờ cô nói cô không có mẹ, cô được như bây giờ là do một tay người dì chăm sóc, nuôi nấng đến tận bây giờ_Tân lỡ miệng
- Con bé nói vậy cũng phải, tôi đã bỏ rơi nó, bỏ rơi ba nó mà đi theo người đàn ông khác_bà ta cúi gầm mặt
- Bác tên gì vậy_nó mạnh dạn
- Bác là Nguyễn Hoa Chi_bà ấy vẫn không ngước mặt lên mà nói với nó
- Hoa Chi…..Hoa Chi…cái tên này quen quá, hình như bác là…..._nó
- Phải….mẹ tôi là phu nhân tập đoàn Forever Tomorrow_người con trai đứng cạnh bà ta nãy giờ mới lên tiếng
- Chuyện này là sao đây?_Hải My
Tụi nó trở về nhà, ai cũng thấy ngạc nhiên vì thân thế của cô Trang thực sự không đơn giản như cô từng kể…
- Anh Hai, tìm hiểu cho em thông tin tập đoàn Forever Tomorrow
- Biết thế nào nhóc cũng nhờ, anh cũng đã chuẩn bị hết rồi, để trên bàn học nhóc đấy_anh nó nói xong rồi khoác áo đi ra ngoài luôn
- Cũng ghê đấy nhỉ_nó vào phòng, cầm đống tài liệu anh nó chuẩn bị sẵn
Nó phải thức cả đêm hôm đó để đọc hết cho xong toàn bộ đống tài liệu về cô Trang dày cộp
- Cô Trang…không thật không đơn giản một chút nào_nó
Sáng đến trường, nó nói toàn bộ thông tin tối hôm qua cho Nam Bảo biết.Hắn không nói gì, chỉ suy nghĩ một hồi lâu rồi phán một câu xanh rờn
- Có lẽ bây giờ bà Hoa Chi là người duy nhất có đủ động lực để khiến cho cô Trang tỉnh lại_hắn
- Cậu điếc rồi à…không nghe những gì tôi nói sao, bà ta đã đối xử với cô như vậy….tôi còn chưa chắc là cô chịu gặp bà ấy nữa là_nó trợn mắt
- Có lẽ sau này cậu sẽ hiểu…cô ấy chỉ còn mỗi bà Chi thôi_hắnMọi chuyện diễn ra như thường ngày…khi cả lớp đến thì bà Hoa Chi đã đến rồi.Nói chuyện với bà ấy thì nó thấy bà ta không đáng ghét như nó tưởng…biết tường tận mọi thứ về cô dù không chăm sóc suốt mấy chục năm qua
Cậu con trai kia thì ngược lại, ngồi im như đá, đợi khi nào bà Chi về thì cậu ta về theo, chẳng nói một lời nào cả
- Hôm nay vậy là đủ rồi, về thôi……mai có tiết của ông “Chíu Khọ” đấy_Hải My
- Ờ ha, tui phải về làm bài tập gấp_Tấn
Cả lớp giải tán, nhà ai về nhà nấy…mai phải đối mặt với ông “Chíu Khọ” - Cả lớp lấy giấy ra kiểm tra 15’
Biết ngay mà, ngày nào chẳng vậy_nhất là từ khi ông thay cô Trang làm công tác chủ nhiệm cái lớp 10a2 này.Trước kia, ông “Chọ” vốn chủ nhiệm lớp 10a4, nhưng vì cô Trang nghỉ nên ổng bị điều động qua chủ nhiệm cái lớp quậy phá này….
Mấy trăm phút ở trong cái ngục tù đã được giải thoát bởi tiếng chuông kết thúc buổi học.
Đến bệnh viện, ý tá chạy ra nói gấp với nói
- Bệnh nhân đã tỉnh rồi_y tá
- Tỉnh rồi sao_nó
Cả lớp chạy ào vào chỗ cô…có đứa còn khóc bù lu bù loa cả lên.Bà Hoa Chi cũng biết tin, vội vàng chạy đến cùng cậu con trai
- Con à, con tỉnh rồi đấy à, biết mẹ lo cho con lắm không_bà Chi
- Mẹ….mẹ ư?….bà là ai vậy…trước giờ tôi không hề có mẹ, tôi chỉ biết tôi có một người dì và một người ba tần tảo nuôi tôi lớn đến từng này.Mẹ tôi đã bỏ tôi mà đi theo người khác từ lâu rồi….tôi không có mẹ_cô buông thìa cháo xuống, nói một cách cực kì nhẹ nhàng, bình thản
- Con à….xin con hãy tha thứ cho mẹ, mọi chuyện chỉ là bất đắc dĩ_bà Chi
- Tôi không muốn nghe bà nói nữa!Các em à, xin hãy đưa bà ta ra ngoài, cô muốn nói chuyện với các em_cô Trang
Không còn cách nào khác, Tuấn “lực sĩ” và Phước “đô con” phải dùng biện pháp cưỡng chế để đưa hai người họ ra ngoài
- Sớm muộn gì các em cũng biết, nên giờ cô nói thẳng với các em luôn_cô nhỏ nhẹ
Cả lớp im lặng nghe cô nói,mọi thứ dường như ná thở
- Người đàn bà vừa này là mẹ cô, còn người con trai là em cùng mẹ khác cha.Ba cô bị ung thư máu, nằm viện liên miên khiến cho kinh tế gia đình gặp khó khăn.Do quá tũng quẫn, không còn tiền để chữa chạy nên ba cô đã qua đời, mẹ cô cũng đi đâu mất tích, để lại cô với một người dì không con_dì ấy coi cô như con ruột, chăm sóc từng tí.Vài năm sau, cô gặp lại bà ấy, với người chồng mới là chủ tịch tập đoàn Forever Tomorrow, đứa con trai là người thừa kế tương lai của nhà đó - Hàn Châu Dương.Tuy lúc đó chỉ mới 5 tuổi, nhưng cô đã đủ lớn để biết rằng mọi chuyện xảy ra như thế nào.Cô dần như suy sụp, mẹ đã bỏ rơi cô, ba cô mà đi theo một người đàn ông khác….Kể từ đó, cô không gặp lại bà ta và đây là lần đầu tiên sau 20 năm, kể từ ngày cậu con trai kia ra đời
Tách…tách…giọt nước mắt đã rơi trên khóe mắt nhiều con người của đại gia đình 10a2.Không ngờ, một người luôn vui vẻ như cô lại có một quá khứ đau thương như thế này-
- Cô định trốn tránh bà ấy cả đời hay sao_hắn lên tiếng.
Bình thường, hắn rất ít khi nói nhưng mỗi câu nói của hắn là điều đáng để chúng ta suy ngẫm…
- Cô không biết, chỉ thấy một cảm giác khó chịu khi gặp người em kia_cô
Nó đi ra ngoài ghế đợi ở sảnh, nói với bà Chi
- Xin bà hãy về cho, cô Trang cần thời gian để có thể đối mặt với chuyện này.Sau khi có đủ dũng khí, cô Trang sẽ đích thân liên lạc lại với bà_nó
- Oắt con, dám yêu cầu mẹ tao như vậy à_Châu Dương lên tiếng
- Được rồi con, nếu Trang nó đã nói thế thì chúng ta về_Ba Chi
Bà Hoa Chi cùng Dương rời khỏi bệnh viện.Bên ngoài đã có một chiếc ô tô đợi sẵn….hai người bước vào, xe chạy mất hút…
1 tuần sau
- Cám ơn thầy đã chăm sóc bọn trẻ khi tôi vắng mặt_cô bắt tay thầy Toán
- Không có gì…cô có thể đi dạy lại là tốt rồi, tôi trả lớp lại cho cô_Ông “Khíu Chọ” cười niềm nở
- Nếu không có gì thì em xin phép lên lớp nha thầy_cô chào thầy rồi đi thẳng lên lớp 10a2….ngồi vào chỗ ngồi mà 1 tháng này đã đưa nó vào dĩ vãng
Cô lấy lại giọng, nói lớn
- Cuối tuần này đi biển không mấy đứa_cô vui vẻ
- Có_cả lớp đồng thanh
- Quyết định vậy nha, sẽ đi vào ngày thứ bảy và chủ nhật, gặp nhau tại trường lúc 7h nha_cô
- Dạ_cả lớp
Ôi cái số tôi sao mà nó sướng thế….được đi biển chơi đấy nhá_nó nghĩ thầm
- Mày nghĩ ba má sẽ cho mày đi chắc_Tú Linh như đi dép trong bụng nó
- Tao sẽ nhờ ổng nói giúp_nó tự tin
- Kệ mày luôn…tao đi ra canteen với Minh Nhật đây_Linh
Con nhỏ này, từ khi có bồ là quên tên tao luôn rồi, suốt ngày chỉ biết Minh Nhật, Minh Nhật và Minh Nhật thôi_nó
Thứ bảy đến....nhờ sự giúp đỡ của thần hộ mệnh Thiên Hiếu nó đã được đi chơi với cả lớp
- Oa, gió mát quá_nó dang tay, đón từng đợt sóng biển lúc hoàng hôn xuống
- Cậu cũng biết thưởng thức quá ha!_hắn nhắm nghiền đôi mắt, gió thổi lên gương mặt hoàn hảo trên từng milimet
- Được rồi, vào nhận phòng ở khách sạn đi nha...4 bạn một phòng
Không biết do xúi quẩy hay trùng hợp mà hắn, nó, Tú linh và Minh Nhật cùng một phòng.2 đứa kia thì không nói, nhưng hắn và nó thì
- Tránh ra cho tôi đi vào phòng nào_nó
- Cửa phòng to như vậy, cậu đi bên kia đi
Cả hai dành qua dành lại, cuối cùng cũng đã vào được phòng, đồ đạc cũng sắp xếp xong xuôi luôn...