Chiếc xe đồ sộ lại một lần nữa xuất hiện trên con đường làng quê vắng vẻ…đến căn nhà quen thuộc…hắn dừng xe bấm còi lớn….Bíppppppppppp.Một bóng người quen thuộc từ trong nhà chạy ra tươi cười niềm nở đón hắn và nó
Vâng…còn ai nữa ngoài bà ngoại yêu “vấu” của hắn chứ
- Con với vợ con đến thăm bà đây_hắn mở cốp xe lấy một túi lỉnh khỉnh xách vào nhà
- Ừ…mà cái túi gì vậy con_bà hắn xách phụ hắn vào nhà
- Trái cây nhà đó bà_hắn cười
- Ui chao…về đây là bà vui rồi còn mang theo mấy cái này làm gì nữa, ở đây đâu có thiếu_bà hắn
Nó từ trong xe bước ra, hai tay xách hai túi cũng to không kém
- Cái gì nữa vậy con_bà hắn ngán ngẩm nhìn hai túi đồ của nó
- Hì hì…mấy cái này để bao lâu cũng không sợ bị hư như trái cây đâu bà ạ_nó lém lỉnh
- Chứ là cái gì vậy con_bà hắn
- Con mua đồ cho bà đó_nó hí hửng
Bà hắn không trả lời, lắc lắc đầu vài cái rồi khệ nệ bưng đồ vào nhà.Bữa cơm tối không ảm đạm như lúc bà ăn một mình mà vui vẻ hơn nhiều…có chuyện gì hắn và nó cũng méc bà biết…tất tần tật mọi chuyện từ A – Z không bỏ qua một “kí tự” nào
Ăn cơm xong hắn nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn sớm…hắn rủ rê
- Ba bà cháu mình đi Minmax mua sắm đi…phải tuốt cho bà từ đầu đến cuối chứ_hắn cười cười
- Cậu quên bà thích nơi yên tĩnh sao, ở Minmax đông người ồn ào lắm
- Thôi thôi…ba cũng muốn đổi gió một chút…chúng ta đi_bà hắn
- Ô…lạ thật nha, bà cũng thích đi Minmax hay sao_hắn
-Hai đứa vào thay đồ đi_bà hắn thúc
[“Có lẽ nên tận hưởng những giây phút cuối cùng để sau này không phải hối hận”]
Cách nhà bà hắn 5km có một trung tâm thương mại Minmax rất lớn.Đây là trung tâm thương mại có uy tín và chất lượng đứng thứ ba toàn cầu…chỉ sao B&T và H&N
- Vào đi bà_nó khoác tay hai người kéo vào TTTM
Ba người lượn khắp tất cả các dãy hàng...chọn biết bao nhiêu là đồ cho bà,nó ngắm thấy một cái thun trắng đẹp lắm, nhìn bắt hắn vào thay thử ngay
- Bắt buộc phải thay sao, cậu thấy được là được rồi_hắn
- Không nói nhiều, mau vào đi_nó
- Khụ…khụ…_tiếng ho khá lớn khiến hắn và nó chú ý
- Bà làm sao vậy???_nó/hắn
- Không có gì đâu, bà vào nhà vệ sinh tí_bà hắn ôm miệng chạy thẳng vào WC
Người phụ nữ già yếu, bàn tay nhăn nheo, hai bên mắt có những vết chân chim rõ rệt đưa bàn tay ra khỏi miệng, đặt trước mắt mình….một bàn tay toàn là máu
Vội xả nước rửa tay…bà suy nghĩ
[“Tốt nhất là cứ để tụi nó vui vẻ, không nên nói cho tụi nó biết làm gì rồi lại làm khổ thân chúng nó ra vì người bà sắp xuống lỗ này”]
Hắn và nó đứng trước cửa WC đợi bà, thấy bà bình thường trở ra, ai nấy cũng như sống lại
- Bà có sao không_hắn
- Ừ bà không sao…chỉ là không quen khi tiếp xúc với máy lạnh_bà hắn
- Vậy mình về nha bà_hắn
Nó dìu bà ra bãi đậu xe, nhẹ nhàng hỏi thăm sức khỏe nhưng bà cũng chỉ ậm ừ cho qua
Về đến nhà thì trời cũng đã tối…chỉ lượn có mấy tiếng thôi mà mất bao nhiêu tiếng đồng hồ…vì mệt quá nên hắn và nó làm VSCN xong rồi leo lên giường ngủ luôn
Biết mình không còn sống được bao lâu…bà hắn thức cả đêm để viết tâm nguyện của mình và di chúc trước khi ra đi
Sáng hôm sau nó dậy sớm, nấu bữa sáng dinh dưỡng cho bà vì biết mấy bữa nay sức khỏe bà không được ổn định.
30 phút sao hắn cũng dậy, nấu nướng dọn dẹp phụ nó, sau khi dọn mọi thứ trên bàn, ngồi thêm 5’ mà vẫn chưa thấy bà dậy, nó bảo hắn
- Cậu vào gọi bà dậy đi, gần 7h rồi đó, bình thường bà dậy sớm lắm mà_nó
- Ừ biết rồi_
Hắn xô cửa vào phòng bà, thấy bà vẫn mê man trên giường ngủ, hắn lại gần lay nhẹ người
- Bà ơi mau dậy ăn sáng đi bà, hôm nay bà cháu mình hẹn đi câu cá rồi mà_hắn nói nhỏ vào tai bà chỉ đủ 2 người nghe
Thấy bà không trả lời, hắn hơi hoang mang
- Bà ơi…bà_hắn run run đưa ngón tay trên trước mũi…bà đã không còn thở nữa rồi
Hắn chạy xồng xộc ra báo với nó…nó hoảng hồn gọi cấp cứu…5’ sau cấp cứu đến_tiếng còi lan xa đánh thức một vùng quê thanh tĩnh
Ở trên xe cấp cứu, mắt hắn rưng rưng
- Bà ơi bà đừng làm sao nhé_hắn cầm tay bà, hơi ấm trên đôi tay của nó truyền vào bàn tay lạnh ngắt của bà
Sau khi bà vào đến phòng mổ thì nó lấy điện thoại gọi cho ba mẹ hắn đến…mẹ hắn bỏ công việc đang dở chạy ngay đến bệnh viện - Mẹ…mẹ đừng dọa con, con xin mẹ_mẹ hắn cầu trời khấn phật, mong cho bà tai qua nạn khỏi
Cánh cửa phòng mổ bật sáng, phía sau bác sĩ là gương mặt tím tái của bà hắn được trùm lên bởi một tấm khăn trắng mỏng manh
- Chúng tôi đã cố gắng hết sức, bà ấy bị ung thư…khi phát hiện ra và chuyển đến đây thì đã quá muộn rồi_bác sĩ tháo nón trên đầu xuống, chào cả nhà xin kiếu trước
Mẹ hắn òa khóc, ôm thi thể của người bà kính yêu
- Mẹ, chẳng phải mẹ bảo tuần sau lên nhà chúng con chơi hay sao…con còn chưa kịp làm gì để báo hiếu cho mẹ_mẹ hắn khóc nức nở
Nó cũng khóc…những giọt nước mắt mặn chát rơi trên gương mặt đáng mơ ước của nó từng hồi dài, hắn cũng cố kìm nén, chỉ dám khóc trong tim mà không nói ra ngoài……..!
Ngày hôm sau, cả nhà hắn an táng bà…ảnh bà được đặt trang trọng trên chiếc bàn thờ cùng với ông hắn…chắc bây giờ ông bà đã được gặp nhau ở thiên đàng xinh đẹp rồi!
Tất cả mọi người trong tập đoàn của nhà hắn đều đến viếng bà trong sự nuối tiếc.Hồi trước khi tập đoàn còn một là chi nhánh nhỏ đang phát triển ngành xây dựng, hàng ngày bà đều làm đủ loại bánh mang đến cho anh em trong công ty nên ai cũng nhớ mặt và rất quý bà….sự ra đi đột ngột này làm ai cũng phải suy nghĩ
Ba mẹ nó biết tin cũng đặt một chiếc vòng hoa rồi đến viếng bà
- Cảm ơn anh chị đã đến đây, bà ở trên trời chắc cũng vui lắm_mẹ hắn
- Chị đừng buồn, mọi chuyện sau này rồi cũng sẽ qua thôi_mẹ nó
- Dạ_ba mẹ hắn bắt tay ba mẹ nó
Chuyện an táng và chôn cất bà được giải quyết xong xuôi…ba mẹ hắn về trước còn nó ở lại phụ giúp…Tiến Đạt cũng biết chuyện này và đích thân đến thăm…một phần là vì muốn gặp nó
Viếng xong, Đạt ra chỗ ăn uống dành cho khách viếng…thấy có người, nó bưng bê đồ ra cho khách
- Ăn ngon miệng ạ_nó không để ý đến Tiến Đạt mà thản nhiên rút xuống…Tiến Đạt nhanh nhẹn giữ cổ tay nó
Nó bây giờ mới bừng tỉnh, vội kéo tay Đạt ra khỏi cổ tay nó
- Mấy bữa nay sao cậu gầy quá vậy, đừng buồn nữa nha_Tiến Đạt
- Cậu ăn đi_nó tính bỏ đi thì Đạt tiếp tục giữ nó lại
- Ngồi xuống đây tí đã, việc gì mà phải vội…cậu có thân thích gì với cái gia đình họ Hoàng này đâu_Tiến Đạt nói thầm vào tai nó, ý không muốn cho nhiều người xung quanh nghe cùng
Hắn không thấy bóng dáng nó vội vã đi tìm, thấy nó nhăn nhó còn Tiến Đạt mặt tỉnh bơ thì hắn chạy lại can thiệp
- Bỏ cậu ấy ra ngay_hắn
- Ô…lâu ngày mới gặp nha_Tiến Đạt đánh trống lảng
- Thằng hâm này, mới gặp ở trên trường còn gì_hắn
- Ờ há, chắc tôi già rồi đó_Tiến Đạt vẫn không chịu buông nó ra
Hắn phải dùng đến bạo lực, hất mạnh tay Tiến Đạt ra khỏi nó, kéo nó ra khỏi khuôn viên dành cho khách viếng
- Cậu ta có nói gì với cậu không_hắn quan tâm, đưa cổ tay nó lên
- Không có gì hết, cậu ta cứ bảo tớ ngồi cùng_nó khó chịu
- Ui…đỏ hết cổ tay rồi này_hắn xuýt xoa
Nó cốc nhẹ đầu hắn
- Thôi đi làm việc đi_nó
Nó quay lại chỗ cũ thì Tiến Đạt đã về từ bao giờ
[“ Chuyện buồn là dòng mở đầu cho một câu chuyện vui”]