Tớ Thích Cậu!

Chương 1: Chương 1: Lớp trưởng mặt lạnh giận dữ




Minh Châu vừa bước vào lớp liền nhìn thấy bạn lớp trưởng “thân mến” đang ngồi đọc đọc viết viết gì đó, tiến đến, hỏi: “Ê, làm gì đó?”

Nguyên Khôi chẳng buồn để ý, tiếp tục viết.

Minh Châu tức mình giơ chân đá một cái thật mạnh vào bàn cậu: “Tôi hỏi cậu đó, điếc hả?” tức thì một vết mực xiêu vẹo thật dài xuất hiện trên trang giấy.

Nguyên Khôi lúc này mới ngẩng đầu lên, giọng nói ẩn chứa sự tức giận: “Mù hay sao mà phải hỏi?”

Minh Châu trừng mắt nhìn: “Cậu...” giây sau lại ỉu xìu: “Tôi hỏi chơi thôi, cậu trả lời tôi một câu thì chết người à?” vừa nói cô vừa ngồi vào chỗ của mình ở sau lưng Nguyên Khôi.

Giờ văn, cô Vân say sưa nói về việc ‘Giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt’ Minh Châu nghe mà không khỏi ngáp ngắn ngáp dài. Không phải cô không muốn học đâu nhé, chỉ là con sâu ngủ trong người Minh Châu rất thích môn Văn, hễ đến giờ Văn là rục rịch thức dậy.

Minh Châu nhìn trái nhìn phải, ai cũng cúi đầu ghi chép, Tố Vân và Ngọc Yến thì khỏi nói, haizz chán chết. Đúng lúc đó, Minh Châu nhìn thấy một thứ...

“Ca dao có câu: “Lời nói chẳng mất tiền mua – Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau...” Giọng nói đều đều của cô Vân lên, bỗng...

“Cậu làm cái gì thế hả?” Giọng nói trầm ấp đặc trưng của Nguyên Khôi vang lên rõ rệt.

Minh Châu đang viết bài, vẻ mặt ‘ngơ ngác’: “Hả?”

Nguyên Khôi nhắc lại: “Cậu vừa mới làm cái gì?” Giọng nói bị hạ thấp xuống hết cỡ, vừa nghe liền biết Nguyên Khôi rất tức giận.

Nguyên Khôi có thể làm lớp trưởng ba năm đương nhiên có lí do, ngày thường cậu ít khi nổi nóng vì chỉ cần cậu đè thấp giọng nói thì không ai không sợ. ấy vậy mà Minh Châu nhà ta chẳng có tí dấu hiệu nào là sợ hãi, vẻ mặt ‘vô tội’ nói: “Tôi có làm gì đâu, sao cậu lại hỏi thế!”

“Có chuyện gì?” Cô Vân vừa đi xuống lớp, vừa hỏi: “Sao em lại lớn tiếng thế hả?”

Nguyên Khôi trừng mắt nhìn Minh Châu cuối cùng nói: “Không có gì đâu ạ.”

“Ơ hay nhỉ!” Minh Châu điếc không sợ súng, nói tiếp: “Không có gì, sao cậu lại lớn tiếng với tôi thế hả, đừng tưởng cậu muốn nói gì thì nói chứ!”

“Được rồi hai em...” Cô Vân còn chưa nói xong thì Nguyên Khôi đã đứng phắt dậy: “Em ra ngoài một lát.” Rồi đi một lèo.

Cả lớp chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, xôn xao bàn tán một trận lập tức bị tiếng gõ thước của cô ổn định lại: “Nào cả lớp, chúng ta tiếp tục...”

Tố Vân ngồi bên cạnh nhân lúc cô Vân không để ý, chọc chọc Minh Châu: “Ê, vừa nãy bà làm cái gì đó?”

“Suỵt!” Minh Châu làm ra vẻ thần bí: “Tí nữa ra chơi tôi kể cho nghe.”

Vừa ra chơi, ba người lập tức chụm đầu lại: “Này này, bà mau kể cho bọn tôi nghe đi.”

“Thì lúc nãy tôi vô tình nhìn thấy em thạch sùng cô đơn một mình nên mới để ẻm ý chơi với bạn Nguyên Khôi một lúc đó mà.” Minh Châu nói tỉnh bơ.

“Trời ạ.... bà là đồ ác độc.”

“Nguyên Khôi của tôi thật là thật là đáng thương.”

Minh Châu không cho là đúng: “Tôi có là gì đâu mà hai bà nói tôi thế hả, tin tôi oánh hai người một trận không?” Cô vừa nói vừa giơ ra nắm đấm, làm bộ như muốn đánh người thật.

Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên: “Cậu không làm gì?”

Minh Châu giật mình quay lại đã thấy Nguyên Khôi đứng đó, cậu vẫn mặc đồng phục đi học nhưng vừa nhìn liền biết không phải bộ lúc nãy, tóc cậu ẩm nước, không khó để đoán ra một tiết vừa rồi cậu đã đi đâu, thế nhưng cô vẫn không kìm được hỏi: “Cậu vừa mới về nhà đó à?”

Nguyên Khôi “hừ” lạnh một tiếng: “Cậu nói xem tôi nên xử lí cậu thế nào đây?”

Nghe đến từ xử lý, Minh Châu không khỏi toát mồ hôi hột: “Cậu đừng manh động.”

“Hử?”

“Tôi... tôi là con gái mà.” Minh Châu cười khan: “Cậu không định đánh con gái đấy chứ?”

Nguyên Khôi cũng cười, đảo mắt nhìn Minh Châu từ đầu đến chân: “Cậu? Có chỗ nào giống con gái sao, sao tôi không thấy nhỉ?”

Minh Châu hóa đá.

Một giây sau...

“Trần, Minh, Khôi, tôi sẽ giết cậu...... giết cậu ....giết cậu ....” tiếng hét của Minh Châu vang vọng cả dãy A, một chút áy náy cũng theo đó mà bay mất không còn một mảnh.

Nếu không phải có Tố Vân cùng Ngọc Yến giữa lại, cô nhất định sẽ làm như vậy.

Tố Vân gắng sức giữ tay cô lại nói: “Bà đừng xúc động, giết người sẽ phải đi tù đấy, với lại...” Tố Vân vỗ vỗ vai cô: “Tôi thấy ổng nói cũng đúng đó chứ!”

Minh Châu: “...”

Cả lớp: “...”

“ha ha ha...” sau đó vô số tràng cười nối tiếp nhau nổi lên ngoại trừ hai người, một người là Minh Châu mà người còn lại là Nguyên Khôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.