Tân An công chúa rơi xuống nước, sớm có hầu gái trong vườn chạy vội đi báo cho Trường Bình trưởng công chúa. Trường Bình trưởng công chúa vốn đang an ủi ái nữ của mình, thật dễ dàng nữ nhi mới ngừng nước mắt, liền nghe chuyện như thế, sợ hết hồn, vội vàng dẫn người đi về hướng nhà thủy tạ. Mới đi đến nửa đường, lại có hầu gái tới đây, “Điện hạ, Tứ công chúa bị Thái tử điện hạ đưa về cung rồi.”
Trường Bình trưởng công chúa thật là hỏng mất, cho dù nàng là cô cô ruột thịt của Thái tử, cũng không có chút biện pháp nào đối với cháu trai được hoàng đế sủng ái nhất này. Đặc biệt là đứa cháu này quá thông minh, tính tình lại hết sức kiêu căng, ngay cả cửu ngũ chí tôn bình thường cũng mất nhiều thời gian để dụ dỗ, công chúa như các nga thì có biện pháp gì.
“A Ninh, ta xem Ngũ lang không tệ, Lục lang cũng rất tốt, ngươi bình thường cùng bọn họ chúng sống nhiều chút, Thái tử nơi đó, đừng suy nghĩ.” Nàng có cái khuê nữ này, thật muốn gả cho Thái tử, không cũng không làm được gì.
Trường Ninh quận quân lại oán lại hận lại không cam lòng, hoàng tử phi có thể so với Thái tử phi sao, vương phi có thể nở mày nở mặt như Hoàng hậu? Nếu muốn làm vương phi, ban đầu nàng ta gả cho An vương có được hay không, cần gì đợi đến giờ.
Bên kia Trường Bình trưởng công chúa đã biết chuyện xảy ra, người cũng đến nhà thủy tạ, hướng về phía quý nữ các nhà cười rất ôn hòa: “Đều là Tân An không cẩn thận, quấy rầy hứng thú của các ngươi.” Cô cháu gái kia của nàng lại làm việc ngu xuẩn, đã sớm để cho hoàng đế không còn yêu thương đối với nàng ta, bây giờ lại hướng đến nữ nhi của Tô Chu Thành, ngoại tôn nữ của Lục thái phó, thật là không muốn chết tử tế.
Trường Bình trưởng công chúa cố ý gọi Tô Nhan đến bên người, nhẹ lời trấn an mấy câu, mới mang người đi, nhưng Trường Ninh quận quân lưu lại. Lần nữa để ý Trường Ninh quận quân đã trang điểm qua, ánh mắt có chút hồng, còn lại cũng không nhìn được gì, chẳng qua ánh mắt nàng ta thỉnh thoảng nhìn về phía Thái tử, hết sức u oán.
Tô Nhan vốn cho là mình chọc Tân An công chúa, mình sẽ không có bạn rồi. Không nghĩ tới, Trường Bình trưởng công chúa vừa đi, liền có hai muội tử tiến tới trước mặt nàng.
Thiếu nữ mặc đồ màu lục vui vẻ nhảy đến trước mặt nàng, cười cong đôi mắt hạnh: “Ta tên là Tống Uyển, Xương Bình trưởng công chúa là mẹ ta. A, ta có thể gọi ngươi là Thập nương không?”
Năm đó Xương Bình trưởng công chúa gả cho Bắc Địa tài tử Tống Thiên Vũ, sinh hạ hai tử một nữ, tiểu cô nương trước mắt là nữ nhi nhỏ của nàng. Đương kim hết sức thương yêu người cháu ngoại nữ này, lúc nàng ba tuổi liền phong An Hòa quận quân, thức ấp 300 hộ. Phải biết ngay cả nữ nhi ruột thịt là tân An công chúa cũng không có thực phong, có thế thấy được hoàng đế rất yêu thíc Tống Uyển.
Tô Nhan đứng dậy phúc thân: “An Hòa quận quân.”
Tống Uyển một phen kéo nàng ngồi xuống, “Không cần đã lễ.” Lại chỉ vào bạn tốt cao ngạo lạnh nhạt đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh: “Đây là Đoạn Kiều, Nhị nương tử nhà Tả vệ đại tướng quân.”
Tống Uyển hất cằm, ý bảo Tô Nhan: “Cái Đoạn Yên là muội muội của nàng.” Lời nói rất là khinh thường.
Tống Uyển là một cô nương hoạt bát, lại có mấy phần tự nhiên, không có tán ngẩu hơn mấy câu, liền không coi Tô Nhan là người ngoài, “Ghét nhất Tân An, ỷ vào mình là công chúa, không để ai vào mắt, khắp nơi bắt nạt người.” Lại khen Tô Nhan: “Thập nương làm đúng, công chúa cũng không thể vô cớ làm nhục người.” Nga vỗ ngực mình ầm ầm, hết sức hào phóng đứng ra đảm bảo: “Ngươi yên tâm, nếu Tân An tới tìm ngươi phiền toái, ta dọn dẹp nàng.” Mẹ nga mới là công chúa chính thống, Tân An coi là cái gì.
Đoạn Kiều ngồi bên cạnh Tống Uyển, trong mắt thoáng qua bất đắc dĩ, trước khi để Tống Uyển nói thêm những lời không đáng tin cậy, chỉ bên cạnh: “Chúng ta chơi ném thẻ vào bình rượu đi.”
Tống Uyển kéo Tô Nhan, đoi mắt hạnh tròn sáng trong suốt nhìn nàng: “Thập nương cùng đi?” Theo nàng, cô nương có thể làm Tân An thua thiệt chính là bằng hữu của nàng, hết sức đáng giá kết giao.
“Được.”
Tống Uyển thấy Tô Nhan đồng ý, cười cong ánh mắt, một tay lôi kéo Tô Nhan, một tay kéo Đoạn Kiều đi đến. Không may Dương An công chúa nhìn thấy, lên tiếng gọi nàng: “Uyển Uyển, ngươi lại muốn làm cái gì?”
Tông Uyển ghét Tân An công chúa, lại quan hệ không tệ với Dương An công chúa, “Chúng ta đi ném thẻ vào bình rượu, biểu tỷ đi không?”
Dương An công chúa trợn mắt nhìn nàng một cái, “Mới vừa nói, tất cả mọi người lấy Mẫu đơn làm đề làm một bài thơ, hoặc vẽ một bức tranh, chỉ còn thiếu ngươi và Nhị nương thôi.”
Tống Uyển làm vẻ buông tay: “Ta nhận phạt.”
Dương An công chúa nhìn về phía Đoạn Kiều: “Nhị nương thì sao?”
Đoạn Kiều tích chữ như vàng, nhả ra hai chữ: “Giống nhau.”
Dương An công chúa cười nói: “Uyển Uyển, một lát phạt ngươi rót rwpuj cho chúng ta.”
Tống Uyển lầm bầm một câu: “Cũng gục thôi.” Nói xong không biết nghĩ tới điều gì, lại có tinh thần: “Chúng ta tới ném thẻ vào bình rượu, người thua, muốn tự tay cắt hoa cho chúng ta mang.”
“Được.”
Con mắt Đoạn Yên xoay chuyển, dịu dàng nói: “Chậm đã, Thất nương và Thập nương tới muộn, còn chưa làm thơ đấy?”
Tô Dung cười nói: “Chúng ta đều nhận phạt, cũng không phí tâm tư làm thơ nữa rồi.”
Đoạn yên hừ một tiếng: “Thơ cũng không làm, đàn cũng không tấu, cũng không biết ngươi ra ngoài chơi được cái gì.” Phủi một cái ngồi ngay ngắn chỉ Chu Thục Huệ, “Ngay cả A Huệ cũng làm, riêng tỷ muội các ngươi đặc biệt.” Làm em chồng của Hồ Dương công chúa, Đoạn Yên biết, Chu Thục Huệ đứng đầu trong danh sách lựa chọn Thái tử phi, là cô nương có khả năng lên làm Thái tử phi nhất.
Tô Dung cũng biết, nàng so với Đoạn Yên biết nhiều hơn, kiếp trước Thái tử phi chính là Chu Thục Huệ. Vị Thái tử phi này rất được lòng hoàng đế, cũng từng công khai khen ngợi qua: Thái tử phi hiền lương thục đức, có thể làm gương tốt chô các cô gái trên thế gian. Nào nghĩ hoàng đế lạnh tâm với Thái tử, nhiều mặt khiển trách, thậm chí phế Thái tử làm thứ dân, nhốt ở Kiến Phúc cung nhưng cũng không có phế vị Thái tử phi của Chu Thục Huệ. Còn không chỉ một lần bày tỏ qua, không thích Thái tử, liên lụy vợ con, nữ nhân gả tốt, đều là trẫm mong qua. Như vậy có thể thấy được, hoàng đế đánh giá cao th phi.
Tô Dung cũng là người đáng thương, một cô gái tốt lại gả cho lão công háo sắc, mắt thấy trượng phu lần lượt cưng chiều tiểu thiếp, vẫn không thể trông nom nhiều, chỉ có thể liều mạng hiền huệ lại hiền huệ. Một đứa bé mình cũng không có sinh được, lại muốn chiếu cố nhiều con thứ xuất như vậy, thật không dễ dàng.
“Ta nơi nào có thể so với Chu tỷ tỷ, A Yên cũng quá coi trọng ta.” Tô Dung hướng về phía Chu Thục Huệ nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng có chút thương hại. Dung mạo Chu Thục Huệ không quá xuất chúng, tuy nói một thân đoan trang hào phóng, khí chất đủ để bù dung mạo là không đủ, lại khó có thể lất được niềm vui của Thái tử.
Chu Thục Huệ cười lên cũng rất đoan trang, nụ cười thục nữ tiêu chuẩn, đôi môi cong lên đúng góc, không nhiều một phần không thiếu một phần, phảng phất như cầm thước đo qua, nói chuyện cũng không nhanh không chậm, đọc nhẫn rõ ràng từng chữ, âm điệu nhu hòa: “A Duyệt cần gì phải khiêm tốn, ta còn nhớ rõ tiệu Hoa mai năm ngoái, ngươi làm một khúc nhạc ngắn, cũng coi như là vịnh mai có một không hai, ngay cả Lục gia Thập nhất lang cũng cảm thấy không bằng ...”
Sắc mặt Tô Dung ửng đỏ, nói liên tục: “Khen quá mức rồi, nhưng chợt có cảm hứng, lung tung viết một khúc, khi nào được đánh giá tốt như thế.”
Các nàng ở đây ca tụng lần nhau, Tống Uyển lại không nhịn được: “Cũng không làm thơ, thì đi ném thẻ vào bình rượu đi.”
Tô Dung không phải là không có ý định viết, lại nhìn Tô Nhan một cái, cô muội muội này của nàng là một tài nữ thật sự, viết thơ điền từ cũng hết sức có sở trường. Nếu nàng thật có lòng muốn gả vào hoàng gia, cũng sẽ không bỏ qua cơ hội ra mặt.