Tô Thiên Hạ

Chương 53: Chương 53




Lúc thu vàng, trong rừng nhuộm lên màu vàng nhạt, hòa lẫn với lá xanh, vẽ ra bức tranh Mùa thu đẹp hiếm có. Tô Nhan cưỡi ngựa chậm rãi bước trong rừng, nàng vốn săn bắn không tốt, cũng không có ý định săn con mồi, chỉ muốn cảm nhận sắc thu trong núi rừng gần đây.

Thị vệ bảo hộ ở bên cạnh Tô Nhan, mọi người vốn xắn tay áo lên chuẩn bị thi thố tài năng, nhưng không nghĩ tiểu nương tử của mình lại rảnh rỗi lững thững ngao du, một chút cũng không giống đi săn. Còn có Tiểu Bạch ưng tiểu nương tử nuôi kia nữa, cũng không giống như những người khác nuôi, bay ở trên không theo chủ nhân, mà đắc ý đứng ở trên lưng ngựa, thỉnh thoảng còn có thể đi từ từ đến sau lưng chủ nhân.

Có thị vệ để mắt nhìn đội trưởng, suy nghĩ có cần đi mời hạ lệnh, đáp ứng tranh tài của công chúa kia. Tiểu nương tử không săn thú cũng không sao, có bọn họ nha. Bọn họ săn đến, cũng đều coi như của tiểu nương tử.

Đội trưởng cận vệ lão luyện ngồi trên lưng ngựa, phân ra hơn một nửa tinh thần nhìn xung quanh, hoàn toàn không có để ý tới tâm tư của thủ hạ. Thị vệ bọn họ bảo đảm an toàn của Thập nương là nhiệm vụ thứ nhất, còn lại cũng có thể buông thả. Theo hắn thấy, nếu như tiểu nương tử đàng hoàng như vậy, thì không dễ dàng gặp nguy hiểm, bọn họ cũng giảm đi rất nhiều tinh lực. Thật không giống những thiếu nữ hiếu động khác, phấn khích phóng ngựa chui vào rừng, cũng không nhìn xung quanh, tùy ý cầm tên liền bắn, muốn bảo đảm an toàn cho các nàng, muốn hao hết tâm tư. Về phần con Bạch Ưng kia, vốn là sủng vật Thái tử đưa cho Thập nương, không săn thú cũng không có việc gì.

Sắc thu trong rừng núi làm Tô Nhan rất hài lòng, nàng đã muốn đem dáng vẻ mùa thu đậm đà này vẽ dưới ngòi bút. Giống như đề tài vẽ sắc thu trong núi rừng, kích thước khá lớn, thường phải vẽ lên mấy bức rồi hợp lại. Tô Nhan đã sớm đem chuyện so tài với công chúa quên ở sau đầu, chỉ muốn ngắm lâu chút, xem nhiều hơn chút, tận lực ngắm cảnh vật khác nhau nữa.

Đất trong rừng rất xốp, vó ngựa rơi xuống không có chút tiếng động, hôn nữa Tô Nhan trừ Tiểu Bạch, cũng không có mang chó săn, đoàn người đi giữa rừng núi gần như yên tĩnh không tiếng động.

Đột nhiên Tô Nhan nắm chặt dây cương, đôi mắt dịu dàng như nước hướng phía lùm cây trông khá rậm rạp. Thị vệ đi theo còn tưởng thế nào, nhìn theo ánh mắt của nàng, thấy trong bụi cỏ, loáng thoáng có thể thấy được cái đuôi xinh đẹp của Gà lôi, Ánh mắt thị vệ lập tức sáng lên, giương cung lắp tên, liền muốn xuống tay.

Tô Nhan vội vàng khoát tay, ngừng động tác của thị vệ. Nàng lật người xuống ngựa, tính toán đi qua xem một chút. Lại nói, nàng còn chưa có thấy qua Gà lôi là cái hình dáng gì đâu.

Tiểu Bạch đứng ở trên lưng ngựa, sau khi Tô Nhan xuống ngựa, liền nghẹo đầu nhìn nàng, ước chừng hiểu nhầm ý tứ của Tô Nhan, nó đột nhiên bay lên, bọn thị vệ chỉ thấy bóng trắng nhoáng qua trước mắt, trong bụi cỏ kèm theo tiếng gáy kinh hoàng của Gà lôi cùng với lông chim xinh đẹp. Chờ đến khi Tiểu Bạch bay lên, móng vuốt bén nhọn cắp theo một con Gà lôi. Sau khi nó bay một vòng trên đầu mọi người, đem Gà lôi ném trước mặt Tô Nhan đang ngây người, rồi khéo léo đừng trên lưng ngựa, hướng về phía Tô Nhan đắc ý kêu to.

Phía Tô Nhan đứng đặc biệt tốt, vừa rồi cảnh Tiểu Bạch bắt Gà lôi được nàng xem rõ ràng, lập tức cả người liền cứng ngắc. Cho đến khi Gà lôi được ném xuống trước mặt nàng, Tô Nhan mới lấy lại tinh thần. Nàng ngơ ngác nhìn chú Gà lôi đã chết, lại nhìn một chút Tiểu Bạch đang đắc ý rung rung cánh, thật dễ dàng lấy lại âm thanh của mình: “Tiểu Bạch, thật là lợi hại.”

“Két...” Tiểu Bạch đắc ý kêu to.

Tô Nhan nhìn chú Gà lôi một chút, phân phó thị vệ: “Mang theo đi, đây là con mồi của Tiểu Bạch.”

Bắt đầu từ đó, Tiểu Bạch giống như ăn thuốc kích thích, dứt khoát không trở về đứng trên lưng ngựa, phi trên không trung, đậu trên tàng cây, thỉnh thoảng liền xông ra, bắt con mồi trở lại ném trước ngựa của Tô Nhan. Mỗi lần con Ưng này trở lại, cũng sẽ bay quanh quẩn trên đầu mọi người một vòng, rồi hạ xuống. Trong lúc vô tình, bọn thị vệ ngay lúc đó, cũng săn được không ít con mồi, phần lớn đều là Tiểu Bạch bắt trở về.

Tô Nhan thấy thế cười nói: “Lúc này ta cũng không sợ thi rớt mà bị phạt.”

Giữa núi rừng, một nơi có đầm nước, một thác nước nhỏ không ngừng chảy nước vào đầm. Đầm nước trong xanh có thẻ nhìn thấy đáy, trong nước có vô số cá chơi đùa bơi lội, trong đó có rất nhiều cá màu trắng bạc nhỏ. Thị vệ trưởng vừa thấy liền vui vẻ, nói với Tô Nhan đang ngồi xuống bên bờ đầm: “Thập nương, cá trắng bạc trong nước này là đặc sản, xương ít thịt thơm ngon, nướng lên ăn ngon nhất, đợi thuộc hạ bắt về một ít, để Thập nương thưởng thức.”

Tô Nhan cô nương đối với ăn cũng cảm thấy hứng thú, nàng hớn hở gật đầu, thậm chí có nhiều hứng thú nói: “Phải xuống nước bắt sao?” Giọng nói hăng hái bừng bừng, rất muốn chính mình cũng sẽ lội xuống bắt.

“Không, không xuống nước, chúng ta có mang lười nhỏ.” Bọn thị vệ không giống như Tô Nhan, lần đầu đến chỗ này, bọn họ đi theo chủ nhân đã đến chỗ này không biết bao nhiêu lần, rất quen thuộc đối với đặc sản trong vườn Thượng uyển, nên cũng đã chuẩn bị hết, đặc biệt là Tống Uyển cấp cho Tô Nhan bốn thị vệ, khu vực này quen thuộc hơn.

Bởi vì Tô Nhan tính toán ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, không thể nguy hiểm như ở giữa núi rừng, bọn thị vệ lưu lại một nửa thuận tiện bắt cá, một nửa khác vào trong rừng, ý định săn nhiều con mồi hơn một chút.

Tô Nhan ngồi ở bên đầm nước, tò mò nhìn thị vệ tung lưới bắt cá, Tiểu Bạch mới bay ra ngoài, không biết đã đi nơi nào để săn rồi. Vừa rồi nó còn mang về một con rắn, làm Tô Nhan giật mình, bị giáo dục một lúc lâu, mới ủ rũ cúi đầu cụp đuôi bay đi. Không khí ở trong núi vốn ẩm ướt, huống chi là ở mép nước, điều này làm cho Tô Nhan hết sức thoải mái. Khi mọi người đang rất buông lỏng, phát sinh biến cố.

Đầu tiên là hai quả cầu lông xùtừ trong bụi rậm lăn ra ngoài, vừa đúng cách nơi Tô Nhan không xa, để cho nàng tò mò trợn to đôi mắt. Đó là hai con mèo? Bước đi còn có chút không tốt, có chút lảo đảo nghiêng ngả, ánh mắt mê man nhìn Tô Nhan, làm nàng cũng có thể cảm giác được hiếu kỳ thích thú trong đó.

Đội trưởng thị vệ cảnh giác đầu tiên, mấy bước chạy tới bên người Tô Nhan, vẻ mặt cũng khẩn trương thay đổi, “Là thằng nhóc Hổ con.” Con hổ nhỏ ở gần đây, có nghĩa là Hổ mẹ cũng sẽ không cách xa. Dã thú bảo vệ con, thấy bọn họ, tấn công sẽ điên cuồng hơn. Mặc dù đội trưởng thị vệ có thể nắm trắc giết chết được Hổ mẹ, nhưng trước mắt an nguy của Thập nương là quan trọng nhất, hắn ổn định tâm trạng, bình tĩnh nói: “Thập nương, Hổ con ở chỗ này, Hổ mẹ sẽ không cách xa, thuộc hạ che chở ngài đi trước.”

Hổ con nhìn rất đáng yêu, lần đầu tiên nàng nhìn thấy, trong lòng Tô Nhan có chút đáng tiếc, nhưng vẫn thuận theo đứng lên, ở giữa vòng vây của thị vệ, từ từ đi về phía vừa mới buộc ngựa.

“Ở phụ cận thực sự có Hổ, tại sao ngựa lại không có phản ứng?” Thị vệ có chút không hiểu, giác quan của động vật nhạy bén hơn so với ngươi, ở gần có con Hổ, ngựa của bọn họ không thể nào một chút động tĩnh cũng không có.

Hổ con thấy bọn họ chắc có hừng thú muốn đi qua, nghiêng cái đầu nhìn trong chốc lát, bước chân ngắn liền chạy đến chỗ Tô Nhan.

“Mẹ kiếp...” Thị vệ nhìn chằm chằm hai quả cầu lông đang kéo vạt áo choàng của Tô Nhan, dùng sức nắm chặt đao, bây giờ không giết chết Hổ mẹ, đem hai con Hổ con này bắt trở về cho lang quân nuôi chơi đùa.

Tô Nhan có chút ngu ngơ, nhìn chú hổ con đang níu lấy áo choàng của nàng, hoàn toàn không biết nên làm sao bây giờ, ôm về nuôi sao? Ý nghĩ này thật tốt, nàng nhanh chóng áp chế không nổi rồi.

“Thập nương...” Giọng đội trưởng thị vệ trong nháy mắt căng thẳng, cả người cũng chắn trước mặt Tô Nhan, “Đem bắt con hổ con này xuống, cho hổ mẹ... ném hổ con này qua.” Đợi nhìn thấy rõ con vật đang chậm rãi bước ra từ trong rừng rậm thì đội trưởng thị vệ cũng ngẩn ngơ. Đâu có hổ mẹ đâu? Vì sao là con báo gấm...

Quá trình bắt hổ con bị nó nghiêm khắc chống cự, móng vuột của bọn chúng cấu chặt vào áo choàng Tô Nhan, nhất định không buông ra. Bị túm đau, còn có thể hướng về phía Tô Nhan kêu gọi, âm thanh mềm mại non nớt, để cho lòng của nàng cũng tan chảy, không kìm hãm được đưa tay ra sờ hai quả cầu lông này.

“Ngao...” Báo gấm gầm nhẹ một tiếng, để cho tinh thần bọn thị vệ cũng nhảy lên. Tô Nhan thò đầu ra từ sau lưng đội trưởng thị vệ, vừa hay nhìn thấy con Báo gấm kia đang há to miệng ngáp một cái. Nàng có chút ngây ngô, “Không phải nói hổ mẹ sao?”

“Thập nương, không bằng bắt con Báo con này lại.” Bọn thị vệ đã nhao nhao muốn thử, nếu không phải còn bảo vệ Tô Nhan, bọn họ đã sớm tiến lên.

Tô Nhan nhìn đám lông kia một chút, lắc đầu một cái: “Chúng ta đi thôi.”

“Ngài thích hai con hổ con này, giết chết con Báo hoặc Hổ mẹ, ngài có thể ôm về nuôi chơi.”

“Không được.” Tô Nhan quả quyết lắc đầu.

Thị vệ thấy nàng không chịu, cũng không khuyên nhiều. Lúc này hai quả cầu lông cũng bỏ qua cho nàng, vui vẻ nhay xuống đất, chạy hướng con báo gấm. Đội trưởng thị vệ giảm thấp giọng xuống, “Đi mau.” Bọn họ hoàn toàn không dám xoay người, che chở Tô Nhan từ từ lui về phía sau.

Chờ an toàn tìm được dây cương ngựa, đỡ Tô Nhan lên ngựa, liền che chở nàng lập tức cách xa. Đi xa rồi, thị vệ cẩn thận nhìn xung quanh, mới để xuống tinh thần vẫn treo lên. “Rất tốt, không có đuổi theo.” Lời con chưa dứt, ngựa đang ngồi liền có chút xôn xao bất an, để cho lòng bọn họ lại treo.

“Ở đâu... nó đuổi tới.”

Tô Nhan đã sớm thấy ở giữa trên tàng cây, con báo gấm kia đang nhàm chán vẫy đuôi. Nàng có loại cảm giác kỳ quái, con báo gầm đang đi cầu bao nuôi?

“Giết chết nó thôi.” Dội trưởng thị vệ giương cung lắp tên, con báo gấm kia lập tức cảnh giác, trong nháy mắt nhảy vào trong rừng, trốn đi.

Tô Nhan thở dài: “Chúng ta đi ra ngoài đi.” Đến nơi nhiều người, con báo gấm kia cũng sẽ không chạy theo nữa.

“Cũng tốt.” Bọn thị vệ che chở Tô Nhan đi ra ngoài rừng, nhưng bọn họ tiến vào có chút sâu, nhất thời cũng không ra ngay được. Sau đó còn phải vừa đi vừa cảnh giác, chỉ sợ con báo gấm kia không biết từ nơi nào nhảy ra đả thương người.

..................

Năm trước Thái tử đi thu săn, mặc dù cũng muốn tranh giải, cũng sẽ không săn quá nhiều con mồi, đi tranh phần thưởng với Hoàng đế. Thế nhưng năm nay hắn cũng muốn thể hiện một chút, Thập nương ở nha, tại sao có thể thấy hắn không bằng người khác.

“Điện hạ, sợ là Tô nữ lang lần đầu đi thu săn, cũng không biết có sợ hay không, có gì nguy hiểm không.” Lý An nhỏ giọng nhắc nhở một câu, để cho Thái tử tỉnh ngộ: đây là một cơ hội tốt cỡ nào chứ. Hắn tán thưởng nhìn Lý An một cái, khó được khen một câu: “Không tệ.” Để cho miệng Lý An trực tiếp toét đến dưới mang tai.

Thái tử Điện hạ phái người đi tìm tung tích Tô Nhan, vừa phải săn chút con mồi. Lúc lấy được tin tức của Tô Nhan, hắn cao hưng dẫn người đi hội họp với Tô Nhan, lại không nghĩ rằng, mình nhìn thấy một màn kinh sợ.

“Sư... sư muội...” Thái tử nói chuyện cũng run run. Ông trời, tại sao Thập nương lại là một tiểu cô nương mảnh mai như vậy, bên người cũng sẽ có báo gấm đi theo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.