Tố Thủ Khuynh Thiên, Tà Quân Cưng Chiều Phi

Chương 17: Chương 17: Trực tiếp đánh hôn mê




Lạc Khinh Ca nhếch môi, nghiêng đầu, cầm lấy nhánh cây có xiên thịt gà rồi đứng lên hướng tới nơi phát ra âm thanh.

Long Lăng Thiên biến sắc, lông mày khẽ nheo lại.

“Để ta đi xem cho.” Kéo lại cánh tay của Lạc Khinh Ca, cũng không đợi nàng đồng ý, Long Lăng Thiên nói xong rồi từ trên mặt đất đứng dậy, nhanh chóng chạy tới chỗ phát ra âm thanh.

Chạy tới bên canh tảng đá lớn, hướng tới chỗ Vân Chiến đá một cái rồi sau đó quay đầu đối với Lạc Khinh Ca nói: “Nơi này chỉ có một con gián, âm thanh vừa nãy có thể là do chúng phát ra.”

Nói xong, lại chạy trở về, ngồi xuống mặt đất tiếp tục tao nhã gặm đùi gà.

“Ồ, hóa ra là con gián à.” Lạc Khinh Ca không nghi ngờ gì, cũng ngồi xuống theo.

Tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, cho chúng một cái đùi gà thì chúng sẽ cao hứng, chủ động đứng lên nhận lấy.

Lạc Khinh Ca lại xé xuống một cái đùi gà khác, đưa cho Long Lăng Thiên: “Ăn nhiều một chút, sau này sẽ lớn lên nhanh hơn.”

Long Lăng Thiên nghe vậy, khóe môi co rút mạnh mẽ, chiều cao hiện tại của hắn thật sự rất thấp.

Vân Chiến phải chịu một cước vô lí nên trong lòng vô cùng ủy khuất, trốn ở phiá sau tảng đá cũng không dám tiếp tục phát ra một chút âm thanh nào nữa.

Hắn đã không ăn hai ngày nê khi ngửi thấy mùi vị của thịt, nuốt nước miếng.là chuyện rất bình thường mà, ôi, khi nào thì mới có thể ăn được một bữa cơm thịnh soạn đây.

Sờ sờ cái bụng khô quắt của chính mình, hắn đã đói thành như vậy rồi mà còn không cho bụng hắn kêu, thời nay làm thuộc hạ thật là không dễ dàng mà.

Ai, bụng ơi bụng trước ủy khuất ngươi một chút, đợi sau khi trở về, ta sẽ mời ngươi ăn đại tiệc.

Lạc Khinh Ca cùng Long Lăng Thiên hai người đơn giản chỉ ăn một ít, đem đống lửa sắp xếp ổn thỏa rồi tiếp tục lên đường.

“Tiểu Thiên, chúng ta đi ngao du thiên hạ đi.” Lạc Thiên Ca lôi kéo Long Lăng Thiên trên mặt đang không ngừng nổi lên hắc tuyến, vui vẻ ra khỏi sơn động.

Chờ sau khi hai người rời khỏi, Vân Chiến từ sau tảng đá đi ra, ngửi thấy mùi thịt gà đang phiêu tán trong không khí thì đối với hành vi của chủ tử nhà mình càng ngày càng cảm thấy khó hiểu.

Trước đó, lúc ở trong rừng rậm chết, khi mà bọn họ bị đám sói bao vây, truy đuổi, hắn đã ở đây, là do tử ra hiệu cho hắn không cần đi ra.

Lấy năng lực của hắn, dù ở trong miệng đàn sói cứu hai người thì vẫn không thành vấn đề, nhưng không biết vì sao chủ tử lại tình nguyện ghé vào đầu vai của nữ nhân kia cũng không cho hắn ra tay.

Hiện tại hắn lại càng thêm hoang mang, nếu Phượng Nguyên quận chúa không muốn trở về thì trực tiếp đánh hôn mê rồi nâng nàng trở về là được, căn bản không cần cùng nàng vòng qua lại như thế, không nghĩ tới chủ tử lại đồng ý cùng nàng đi ngao du thiên hạ.

Ai, tâm chủ tử như kim dưới đáy bể, hắn làm thuộc hạ tự nhiên không biết rõ, hơn nữa tâm tư chủ tử cũng không phải để cho người làm thuộc hạ như hắn đoán.

Hai người đi đường rừng được một đoạn thì sau đó liền xuất hiện đường núi gập ghềnh.

Lạc Khinh Ca đứng ở trên núi hơi khom người, cúi đầu xem trong chốc lát rồi hướng về phía trước nói: “Chúng ta sẽ đi hướng Tây theo con đường này, chắc là có thể gặp được ai đó.”

Long Lăng Thiên nghe thấy vậy, khẽ hạ mắt xuống rồi nghiêng đầu hỏi: “Vì sao lại muốn đi về phía Tây mà không phải hướng Đông, nơi này là núi sâu, làm sao mà ngươi biết đi hướng Tây có thể gặp được người.”

“Ngươi xem này, rõ ràng là trên con đường này có dấu vết bánh xe còn rất mới nên vài ngày gần đây hẳn là có người đi ngang qua nơi này. Còn có, ngươi nhìn kỹ xem hoa văn trên bánh xe cùng mặt đất ma sát tạo ra dấu vết, hẳn là chiếc xe này đi từ Tây sang hướng Đông, cho nên hướng Tây khẳng định có người.” Lạc Khinh Ca chỉ vào vết bánh xe trên mặt đất, giải thích.

Long Lăng Thiên cúi đầu nhìn xem dấu vết kia, đôi mắt từ từ híp lại, trong đôi mắt hiện lên một chút thay đổi không rõ ràng.

Hắn cụp mắt xuống, che dấu đi sự khác thường nơi đáy mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.