Cầm trong tay cây dù màu lam Tào Ngưng đưa cho, Trương Thanh Vận đi xe buýt tới một quán ăn nhỏ mua ba phần miến mang về, dự định tí nữa về kí túc xá chia cho mọi người cùng ăn.
Gần đây cậu chơi trò mất tích, hai ngày không về kí túc xá cũng coi như biến mất một khoảng thời gian. Mấy người bạn cùng phòng xưa nay đều không quản hành tung của cậu cũng phải tò mò hỏi một câu mấy hôm nay đi đâu làm gì?
Trương Thanh Vận vừa ăn vừa hàm hồ trả lời: “Chỉ là đi tới một nơi thôi.”
Dù sao cũng là chuyện riêng của người khác, Tiết Đào và Tịch Đông Thụ cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ nói là: “Mày cả ngày hôm nay không đi học, tao giúp mày điểm danh rồi, nên cái bát miến này của mày cho tao ăn cũng đáng thôi.”
“Ha ha.” Cùng bạn cùng phòng tán gẫu, tâm trạng của Trương Thanh Vận rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Dù sao ngày tháng còn dài, chuyện gì cũng có thể.
“À đúng rồi, điện thoại của mày hết pin hay sao mà tao gọi cho mày không được.” Tiết Đào đột nhiên nhớ tới liền hỏi.
“Di động tao không phải hết pin mà bị hư luôn rồi, chắc ngày mai phải đi mua cái mới thôi.” TrươngThanh Vận dự định.
Kết quả ngày hôm sau còn chưa kịp đi ra ngoài đã gặp được người quen gõ cửa mang đồ tới.
Người tới là Hồ Tiểu Bắc ở phòng 403, trong tay cầm theo một túi nhỏ màu trắng, gõ cửa nói muốn tìm Trương Thanh Vận.
Buổi trưa Trương Thanh Vận vừa mới tan học trở về, đang định đi ra ngoài.
“Chào cậu.” Nhìn thấy người tới, Trương Thanh Vận có chút ngây người, hẳn là vì dù sao cậu ta cũng là người cùng phòng với Tào Ngưng: “Tôi nhận ra cậu, bạn học Hồ Tiểu Bắc, cậu tới tìm tôi có chuyện gì không?”
“Chào, chào cậu, bạn học Trương, Tào Ngưng bảo tôi tới đưa đồ cho cậu.” Hồ Tiểu Bắc sốt sắng nói, nhìn thấy nam thần trước mặt làm sao mà bình tĩnh cho được. Kì thực cậu không muốn gọi là bạn học Trương, muốn gọi là Thanh Vận hơn!
“Hả? Vậy cảm ơn cậu nha.” Nhìn cái túi nhỏ trước mặt, Trương Thanh Vận đưa hai tay ra nhận lấy.
“Đừng khách sáo đừng khách sáo, rảnh thì tới phòng 403 chơi, không có chuyện gì nữa vậy tôi về đây.”
“Được, cảm ơn cậu.” Trương Thanh Vận tiễn Hồ Tiểu Bắc rồi xoay người trở về phòng.
“Mày đừng nói với tao mày với cái thằng Ngưng gì đó còn quen nhau nha?” Có mấy ngày không thấy lão tam nhà bọn họ đi làm hai mươi bốn hiếu bạn trai bọn họ còn cho rằng hai người này đã chia tay rồi.
“Còn.” Trương Thanh Vận ngồi xuống ghế mở túi đồ ra xem, bên trong là một cái hộp, không mở ra không biết, mở ra mới biết bên trong là một cái điện thoại di động.
“Mẹ nó, cái này là cái đời mới nhất đó, thằng đó tặng mày?” Tiết Đào cùng Tịch Đông Thụ đều trợn to hai mắt không thể tin được.
Có điều nghĩ lại với gia cảnh của Tào Ngưng thì giá một cái di động đối với cậu cũng như muối bỏ bể thôi.
“Tao cũng không ngờ.” Trương Thanh Vận giật giật khóe miệng, để điện thoại lại vào trong hộp.
“Lão tam, mày định trả lại cho nó hả?” Tịch Đông Thụ thấy động tác này của cậu liền nhíu mày, hỏi.
“Tao không làm chuyện vô vị như vậy đâu, tao không trả lại, có điều cũng sẽ không dùng.” Cậu sẽ không trả lại, dù sao cũng là đồ Tào Ngưng tặng.
Cậu vẫn làm theo quyết định ban đầu, đi mua điện thoại mới rồi bỏ sim vào.
Vừa mở điện thoại lên đã thấy một đống thông báo cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.
Điện thoại có vài cuộc là của bạn học, vài cuộc từ số lạ, còn lại là của ba cậu.
Trương Thanh Vận do dự chốc lát, quyết định gọi lại cho ba mình trước, hai người nói chuyện được chừng hai mươi phút mới tắt máy.
Sau đó ánh mắt dừng trên dãy số xa lạ gọi tới, cậu nhếch miệng cười, chậm rãi nhấn nút gọi lại.
“Alo?” Lười biếng, quả nhiên là giọng nói kiêu ngạo như trong tưởng tượng, hình như còn chưa có rời giường.
“Tào Ngưng Ngưng, cậu đang ở đâu vậy, giờ này còn chưa ngủ dậy?” Trương Thanh Vận ngồi trong tiệm điện thoại nói chuyện với Tào Ngưng.
“Đang trong kí túc xá, còn cậu, đang ở đâu?” Tào Ngưng không nghĩ tới Trương Thanh Vận sẽ gọi lại cho mình, buổi trưa lúc Hồ Tiểu Bắc mang điện thoại tới cậu có gọi thử mấy lần nhưng đều không gọi được.
Lại ngủ rất lâu, kết quả Trương Thanh Vận lại gọi cho cậu.
“Ở bên ngoài, vừa mới mua điện thoại di động.” Trương Thanh Vận không muốn gạt cậu.
“Hả? Tôi không phải nhờ Hồ Tiểu Bắc đưa điện thoại tới cho cậu sao? Cậu còn mua di động làm gì?” Tào Ngưng nhất thời tỉnh táo, ôm chăn thắc mắc.
“Cái cậu tặng tạm thời cứ để đó, sau này có cơ hội tôi sẽ dùng.” Còn bây giờ có nói Trương Thanh Vận lập dị cậu cũng đành chịu, bản thân cậu thật sự không có cách nào thoải mái đi sử dụng cái này.
“Đồ cố chấp.” Tào Ngưng suy nghĩ một lát, nói ra câu này.
“Đúng, có cảm thấy nhàm chán không?” Trương Thanh Vận cười cợt, thừa nhận bản thân mình chính là người như vậy.
“Không nhàm chán, lại cảm thấy có chút đáng để thưởng thức.” Tào Ngưng sau khi nói xong ngồi trên giường che mặt lại thở dài: “Tôi nghĩ tôi đúng là điên rồi mới có thể nói ra những lời này.”
Trước đây cậu ghét nhất chính là những người cố chấp, giống như Tạ Tư Vũ vậy.
“Cậu không có điên, ngược lại tôi thấy cậu nói những lời này còn có chút đáng yêu.” Trương Thanh Vận cười tới xán lạn như hoa nở, hai mắt như tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Mấy cô gái bên trong tiệm điện thoại nãy giờ đều đang chú ý đến cậu, liên tục xầm xì to nhỏ.
Các cô nàng đều cho rằng cậu đang nói chuyện với bạn gái, bởi vật mới không nhận ra có người đang đến gần.
“Tôi đói bụng rồi.” Im lặng một chút, Tào Ngưng ở bên kia điện thoại nói: “Chừng nào cậu về trường thì mua đồ ăn cho tôi.”
Trương Thanh Vận không do dự liền đáp ứng: “Ừm, muốn ăn gì? Đồ ăn ở Lạc Thụy hả?”
“Mẹ cậu…” Tào Ngưng vừa mắng vừa cười nói: “Không muốn đồ ăn Lạc Thụy, tôi muốn ăn cơm thịt bò xào nấm.”
“Chậc, đã gầy như cây trà rồi còn muốn ăn cơm, ok để tôi đi mua cho cậu.” Trương Thanh Vận nói xong liền cúp điện thoại không cho Tào Ngưng có cơ hội nói gì thêm.
Mọi người trong phòng 403 đột nhiên phát hiện bạn cùng phòng có mình hình như đang có chút không được bình thường, gần đây hay bất thình lình bật ra giọng cười quỷ dị, còn thường xuyên ở trên giường lăn qua lộn lại.
“Ngưng thiếu, cậu không sao chứ?”
“Cậu đói bụng không, hay là để bảo Đào Diệp chút nữa về mua cơm cho cậu?” Đào Diệp ở cùng phòng với bọn họ còn đang ở bên ngoài, sắp về tới.
“Không có gì.” Tào Ngưng nhô đầu ra nói: “Không cần cậu ta mua, có người mua cho tôi rồi, cơm thịt bò xào nấm.”
Mọi người đối với loại cơm này triệt để câm nín.
Chính là, thông thường những người ngay thẳng ai sẽ đùa kiểu này?
Tào Ngưng xòe bàn tay ra đếm, số lần Trương Thanh Vận kể chuyện cười cho mình nghe không ít hơn ba, bốn lần, tuyệt đối lớn hơn năm lần.
Cúp điện thoại, Trương Thanh Vận lập tức đi mua cơm.
Hoàn cảnh xung quanh đây cậu rất quen thuộc, chỗ nào bán cơm ngon cậu biết rất rõ, mặc dù có đắt hơn những chỗ khác một chút.
Bình thường bản thân cậu ăn cái gì cũng được, nhưng lần này là cho Tào Ngưng ăn, nhất định không để cậu ấy phải chịu thiệt thòi.
Trương Thanh Vận mua cơm xong liền quay trở về trường học.
Trương Thanh Vận tự mình đem cơm lên 403, người mở cửa vẫn là Hồ Tiểu Bắc. Cái người muốn ăn cơm còn chưa chịu xuống giường, có điều đã nghe thấy động tĩnh.
“Bạn trai hai mươi bốn hiếu, có khoảng thời gian không thấy cậu nhỉ?” Anh em phòng 403 nhìn thấy Trương Thanh Vận, mở miệng trêu chọc. Cũng không dám quá phận, dù sao người này cũng là bạn trai Tào Ngưng nha.
“Ừm, đã lâu không gặp.” Lần này đi gấp quá, không có mua bánh trái cho mọi người.
Trương Thanh Vận cầm hộp cơm đi tới, nhìn thấy Tào Ngưng đang nằm trên giường thò đầu ra, cười cười, lại liếc mắt nhìn, để hộp cơm lên bàn.
“Ngưng thiếu, tới ăn cơm đi kìa.” Mọi người nói một câu rồi lại tiếp tục làm chuyện của mình.
Tào Ngưng từ trên giường bước xuống, mặc trên người bộ đồ ngủ hình bò sữa rộng thùng thình: “Lát nữa cậu có làm gì không?” Ánh mắt nhìn chằm chằm Trương Thanh Vận.
“Ba giờ có tiết.” Trương Thanh Vận lấy cơm ra, cậu tranh thủ mua rồi chạy về nên cơm còn nóng hổi.
“Học xong thì sao?” Tào Ngưng đi tới.
“Đạp xe đi hóng gió, tối tới phòng tự học.” Cuộc sống trong trường chính là như vậy, rất đơn giản. Trương Thanh Vận dọn cơm sẵn để cậu đi rửa mặt quay lại là có thể ăn ngay.
Tào Ngưng nói: “Tôi vào rửa mặt cái, cậu đừng đi.”
Tào Ngưng rửa mặt xong đi ra thấy cậu còn đang đứng đó ngây ngốc: “Ngồi xuống đi, đứng đó làm gì.”
“Có một cái ghế, cậu cứ ngồi đi.” Trương Thanh Vận thấy cậu đi ra liền nói: “Vậy cậu ăn cơm đi, tôi về chuẩn bị chút nữa lên lớp.”
Tào Ngưng nhìn thời gian, vẫn còn sớm, có điều Trương Thanh Vận đã muốn đi cậu cũng không tiện giữ lại thêm.
“Ừm, cảm ơn cơm của cậu.” Tào Ngưng nói.
“Không có gì.” Ánh mắt Trương Thanh Vận đảo trên người cậu một vòng, cuối cùng dừng lại trên mắt cậu, truyền đạt những lời mình muốn nói rồi xoay người ra cửa rời đi.
Hình như đây là hành động gần đây cậu hay làm nhất, rời đi trước mặt Tào Ngưng.
Tào Ngưng bị bóng lưng này làm cho đau lòng không thôi, có cảm giác muốn thổ huyết, giống như gần đây mình cứ liên tục phải nhìn thấy hình ảnh đối phương cứ thế rời đi.
Có sao?
Có thể chỉ mới mấy lần nhưng lần nào cũng để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Cậu đột nhiên rất muốn biết, Trương Thanh Vận trong khoảnh khắc rời đi đó có tâm trạng như thế nào?
Có phải cũng lo được lo mất, chờ mong lần sau gặp mặt?
…
Yên tĩnh ngồi trong lớp học, Tiết Đào và Tịch Đông Thụ nhàm chán ngồi lướt di động, một bên ngồi vẽ vời trên sách giáo khoa, căn bản không có chuyên tâm nghe giảng bài.
Trương Thanh Vận coi như đỡ hơn bọn họ một chút, có lúc sẽ tập trung nghe được hai, ba câu rồi cũng ngồi đó thẫn thờ.
Thời tiết càng ngày càng nóng, tâm trạng mọi người cũng theo đó mà bứt rứt khó chịu.
Năm hai coi như còn đỡ, mấy sinh viên năm cuối gần đây đều là cãi nhau ầm ĩ.
Trước đây gặp phải chuyện như vậy Trương Thanh Vận cũng chỉ mỉm cười cho qua chuyện, dù sao đó cũng là cuộc sống của người khác, không có liên quan gì tới cậu.
Suy nghĩ lung tung một chút mà đã gần hết tiết, lúc sắp tan học cậu nhận được tin nhắn của Tào Ngưng.
Dãy số xa lạ này, Trương Thanh Vận chưa từng nghĩ sẽ cho vào black list, cũng không định lưu vào danh bạ, chỉ muốn giữ lại dãy số nguyên thủy nhất.
“Tan học muốn mời cậu đi ăn cơm, được không?” Tào Ngưng gửi tin nhắn tới.
Trương Thanh Vận cười cợt, ngón tay chậm rãi gõ chữ, “Phạm quy.”
Tào Ngưng gửi tin nhắn trả lời: “Vậy bạn học Trương, tôi muốn mời cậu ăn cơm.”
Vừa vặn tan học, bạn bè bên cạnh lục tục đứng dậy, Tiết Đào với Tịch Đông Thụ nói với Trương Thanh Vận: “Lão tam, đi ăn cơm không?”
Lão tam của bọn họ quơ quơ tay nói: “Có người mời tao đi ăn cơm rồi.”
“Chậc, vậy tụi tao đi trước.” Phất tay một cái, còn lại một mình cậu trong phòng học, cầm điện thoại nói chuyện với Tào Ngưng.
“Ăn cơm được đó, chỉ ăn cơm thôi đúng không.”
“Nếu không phải vậy cậu còn muốn làm gì?” Tào Ngưng nói.
“Gặp ở đâu?”
“Tôi còn ở trong phòng, cậu đứng dưới lầu chờ tôi đi.”
Nói chuyện với Tào Ngưng xong Trương Thanh Vận để di động vào túi rồi đi ra khỏi lớp.
Từ lớp học đi tới tòa nhà kí túc xá số ba mất khoảng năm phút đồng hồ, sợ để Tào Ngưng chờ lâu nên bước đi rất nhanh.
Trương Thanh Vận đi tới dưới lầu, không thấy Tào Ngưng, đành đứng dưới tán cây chờ.
Hai mắt dán chặt vào lối ra, đợi khoảng năm phút sau mới thấy Tào Ngưng thong thả từ từ bước ra. Trên mặt còn có vẻ như mới vừa tỉnh ngủ, hình như tóc còn chưa chải, hiển nhiên là đi gấp, hoặc là không thèm để ý.
“Đợi có lâu không?” Nhìn thấy người con trai đứng dưới tán cây ngay lập tức hai mắt cậu sáng lên, không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.
“Cậu khỏe không?” Trên mặt người này vẫn còn có chút mệt mỏi, thể chất quá kém.
“Cũng tạm.” Tào Ngưng cào tóc, xoa xoa hai mắt, lấy lại tinh thần, đi lên phía trước: “Cậu muốn đi đâu ăn cơm?”
“Căng tin đi.” Trương Thanh Vận nói, theo sát phía sau cậu.
“Ừm.” Tào Ngưng ở phía trước gật gù, kéo dài bước chân, không nói gì thêm.
Trương Thanh Vận đi theo cậu, cảm thấy như thế này cũng rất tốt.
Đi tới căng tin, sinh viên rất nhiều, hai người phải xếp hàng một lúc lâu.
Trong lúc chờ đợi nói được hai câu.
“Tôi có tiền lẻ đây.”
“Cảm ơn.”
“Ngồi chỗ đó được không?”
“Được.”
Mặt đối mặt ngồi cùng một chỗ, ánh mắt tình cờ chạm phải nhau một chút, thời gian còn lại đều là cúi đầu ăn cơm.
Con trai ăn cơm rất nhanh, chừng hai mươi phút là đã giải quyết xong một bữa ăn.
“Hôm nay hình như khẩu vị không tệ.” Đồ trong bát đã được giải quyết sạch sẽ.
“Ừm rất tốt.” Tào Ngưng gật đầu nói, cơm cũng ăn xong, hai người ngồi đó không biết nên làm gì.
Cứ nghĩ rằng sau khi ăn xong sẽ giống như lúc nói chuyện trong điện thoại, rồi liếc mắt đưa tình này nọ. Sau khi gặp nhau mới biết, mấy cái đó đều là trong tưởng tượng.
Sau khi đặt đối phương ở một vị trí khác, lúc này nói chuyện càng phải thận trọng suy nghĩ.
Nghĩ tới trong lòng Tào Ngưng liền buồn bực móc điếu thuốc ra định hút. Thế nhưng điếu thuốc vừa mới cầm trong tay, cậu dừng lại một chút, thì thào nói: “Ở đây hình như không được hút thuốc hả?”
“…Ừ.” Trương Thanh Vận yên lặng nhìn cậu hai giây, sau mới hoàn hồn nói: “Nếu không thì hai chúng ta ra ngoài hút.”
Tào Ngưng yên lặng mà gật gù.
Hai người ra căng tin, tùy ý tản bộ trong sân trường, vô cùng ăn ý mà tìm một góc ít người.
Cuối cùng cũng tìm được một chỗ khá hẻo lánh, dừng lại bên cạnh bờ hồ, hai người tìm một cái ghế đá ngồi xuống.
Trương Thanh Vận móc ra hai điếu thuốc, đưa cho người bên cạnh một điếu, giật một cái, nhả ra làn khói nói: “Cậu còn nhỏ đừng có hút thuốc nhiều quá.”
Chính cậu tuy rằng cũng hút, thế nhưng không nhiều, mỗi ngày chỉ tầm hai, ba điếu, vẫn là rất hạn chế.
“Không nhiều, chỉ là mấy lần hút đều bị cậu thấy thôi.” Tào Ngưng lười biếng dựa vào ghế, tư thế như cá mập bị rút xương.
Tư thế ngồi của Trương Thanh Vận so với cậu tốt hơn nhiều, thoải mái nhưng không quá tùy ý, cậu chính là người như thế.
“Cậu bắt đầu hút thuốc từ lúc nào?” Phóng tầm mắt ra xa về phía mặt hồ vẩn đục, phát hiện trong góc tối có hai đóa thủy tiên rất đẹp, màu tím nhạt, rất có giá trị thưởng thức.
“Chắc hồi mười sáu tuổi.” Tào Ngưng nói với Trương Thanh Vận, cậu cảm thấy tự nhiên không muốn hút nữa, không cảm nhận được mùi vị gì hết. Tào Ngưng cầm điếu thuốc nhìn nhìn, nói: “Trước đây tôi muốn hút thuốc một phần cũng là vì cảm thấy hút thuốc nhìn rất man.”
“Chứ thật ra cậu không có nghiện thuốc lá đúng không?” Trương Thanh Vận cười tới híp cả mắt.
“Ha ha.” Tào Ngưng cắn cắn môi, để điếu thuốc ra xa: “Trong lòng cảm thấy rất phiền.”
Trương Thanh Vận quay đầu nói: “Cậu cũng giống như em tôi vậy, nó cũng rất hay than phiền.”
Tào Ngưng nói: “Em cậu? Là bạn trai của cô bé lúc trước ở bệnh viện? Gần đây thế nào rồi?”
“Tôi cũng không biết, từ lúc đó tới giờ tôi không quản chuyện của nó nữa.” Có chia tay hay không cũng không rõ, Trương Thanh Vận là người nói được làm được, nói không quản nữa thì sẽ không quản nữa.
“Tôi nếu là con gái thì giờ này chắc cũng mang thai rồi nhỉ.” Tào Ngưng sờ sờ cậu, đột nhiên phun ra một câu.
“Ha ha, nếu cậu là con gái tôi sẽ tới nhà cậu để xin hỏi cưới.” Trương Thanh Vận nói, có điều cũng chỉ là nói cho vui, cậu rất nhanh đã kết thúc câu chuyện cười này: “Cũng sẽ không, cho dù cậu có là con gái đi chăng nữa, tôi thế nào cũng sẽ dùng biện pháp an toàn, tuyệt đối không mang thai.”
“Hôm qua hình như không có đeo?” Tào Ngưng lên tiếng phản bác.
“Tôi không có bắn vào bên trong.” Trương Thanh Vận nói.
“Cũng có thể sẽ dính mà.”
“Tỉ lệ không lớn.”
Hai người cứ thế như hai tên ngốc, cậu một câu tôi một câu ngồi tranh luận vấn đề này.
Cuộc tranh luận cuối cùng thất bại, cả hai đều không nói nên lời.
“Tại sao cứ phải như vậy?” Tào Ngưng dựa vào ghế, ngửa mặt lên nhìn trời.
“Cái gì tại sao?” Trương Thanh Vận không hiểu ý của cậu, hoặc là có hiểu, nhưng bản thân cũng không có được đáp án.
“Chuyện tôi với cậu thích nhau đó, đồ ngốc” Tào Ngưng dùng chân đá đá người bên cạnh, nụ cười thoáng hiện ra trên môi.
“Tôi có ngốc cũng không có ngốc bằng cậu.” Trương Thanh Vận cười hút một hơi cuối cùng, khom lưng dụi dụi tàn thuốc, sau đó ném vào trong hồ: “Cụ thể thì tôi không biết, nếu để trả lời vấn đề này, thì xem như đây là thanh xuân đi.”
“Chà chà!” Cũng không quá đồng ý, thế nhưng cũng không còn hơi sức đâu mà phản bác.
“Hôm nay ngủ hết một ngày, cậu còn mệt không?”
“Nói thật, có một chút.”
Giọng cậu nhỏ dần, đợi Trương Thanh Vận quay qua nhìn mới phát hiện người đã ngủ rồi.
Càng nhìn càng không dứt ra được.
Mặc kệ lúc nào nhìn thấy Tào Ngưng, đều luôn cảm thấy cậu là một người rất mạnh mẽ, nhưng lúc này lại không cảm thấy thế nữa.
Cậu rõ ràng là không hề mạnh mẽ, ngược lại còn có chút yếu ớt đến đáng thương.
Vào lúc đối diện với thứ mình thích chỉ là thể ngồi yên mà nhìn, không biết làm thế nào để có được.
“Có biết tại sao cậu phiền lòng không?” Trương Thanh Vận ở bên cạnh cậu nhẹ nhàng nói: “Tại vì tôi muốn có cậu, và cậu cũng vậy.”
Cúi người đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên môi tiểu công chúa, vừa ngọt ngào lại có chút bi thương.
“Như vậy có tính là phạm quy không?” Giọng Tào Ngưng nhỏ tới gần như không thể nghe thấy.
“Tính.” Một ngày gặp mặt nhiều lần như vậy, liên hệ nhiều lần như vậy, vốn đã sớm phạm quy rồi.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Ngón tay Tào Ngưng khẽ lướt trên cánh tay Trương Thanh Vận, cảm nhận nhiệt độ trên người đối phương.
“Không biết.” Hầu kết Trương Thanh Vận giật giật, hai mắt nhìn về nơi nào không rõ, lồng ngực hai người chỉ cách nhau một chút, gần thêm chút nữa là có thể ôm nhau rồi; môi với môi cách nhau chỉ trong gang tấc, gần thêm chút nữa, chính là hôn môi.
Chút lý trí hiếm hoi còn sót lại kéo cậu về với hiện thực.
Ngồi trên ghế bình phục lại tâm trạng của mình.
“…” Tào Ngưng vỗ trán, nhẹ nhàng hít lấy một hơi, vì lần này không có phát sinh nụ hôn mà cảm thấy…
Không biết phải làm sao.
“Nếu không thì chúng ta đừng gặp mặt nữa.” Trương Thanh Vận nhìn về phía xa, nhíu mày, cảm giác ánh mặt trời có chút chói mắt.
“Ừm…”
…
Ngày hôm đó vào lúc Trương Thanh Vận nói đừng gặp nhau nữa lòng Tào Ngưng vừa vui lại vừa đau. Khẳng định là đối phương đã không còn khống chế được chính mình, muốn phá vỡ quy tắc.
Cuối cùng vẫn là quyết định đừng gặp nhau nữa, cậu đành phải chịu đựng thôi.
Như vậy cũng tốt, Tào Ngưng thầm nghĩ, nếu là mình, khẳng định là không nhịn được.
Buổi tối đầu tiên sau khi nói chuyện với Trương Thanh Vận, Tào Ngưng cùng Tạ Tư Vũ nói chuyện phiếm, hỏi một câu.
Cậu hỏi: “Nếu tao bỏ nhà đi thì sẽ thế nào?”
Tạ Tư Vũ cho cậu một câu trả lời vô cùng trực quan: “Không tới hai mươi bốn giờ sẽ bị tìm thấy, sau đó là đánh một trận.”
Tào Ngưng không phục: “Tao mai danh ẩn tích bọn họ làm sao có thể tìm được?”
Tạ Tư Vũ đối với dạng tâm lý thời kì trưởng thành này vô cùng rõ ràng, đánh giá anh họ mình từ trên xuống dưới: “Sau khi mai danh ẩn tích, mày làm gì mà sống?”
“Tao có tiền.”
“Được vài ngày.”
Trong lòng Tào Ngưng nghĩ, vậy nếu người đi cùng mình biết kiếm tiền thì sao?
Con người đều là như vậy, nghĩ tới chuyện tương lai chỉ muốn nghĩ tới điều mình muốn, còn những thứ khác tựa hồ như đều không có chút trọng lượng nào.
Điển hình của tư tưởng không thành thục.
Thế giới trong trí tưởng tượng của cậu chính là đơn giản như vậy, sống sót chính là làm chuyện mình muốn làm.
Người như vậy có đáng ghét không?
Không có, Trương Thanh Vận cảm thấy cậu rất đáng yêu. Tuy rằng không gặp nhau nhưng điện thoại tin nhắn một ngày liên lạc n lần. Nội dung tán gẫu càng ngày càng vi diệu.
Ví dụ như:
“Thanh Vận, tôi đang đứng ngay trên tầng lầu của cậu nè, cậu không muốn gặp tôi sao?”
“Không muốn.”
“Nhưng vậy cậu sẽ rất đau khổ.”
“Ừ.”
Lại ví dụ như:
“Ngưng Ngưng, tôi đang ở thư viện, chúng ta gặp nhau một chút được không?”
“Không được.”
“Như vậy cậu sẽ rất đau khổ.”
“Ừ.”
Lúc cậu trêu chọc tôi, tôi bình tĩnh như núi. Đến lúc cậu không trêu chọc tôi, thì đến lượt tôi trêu chọc cậu.
Tháng năm, hoa trong vườn nở hết một nửa, cây cối xanh tốt um tùm, làm cho tâm trạng mọi người cũng tốt theo.
Hôm nay Trương Thanh Vận lái xe trở về kí túc xá, trở lại tầng ba, vừa dựng xe vừa nhắn tin cho Tào Ngưng.
“Tôi muốn gặp cậu.”
Bây giờ là buổi trưa, mọi người vừa mới tan học được một tiếng, Tào Ngưng đang ngủ trưa đột nhiên nhận được tin nhắn, còn tưởng rằng Trương Thanh Vận đang trêu mình.
“Ha ha, vậy cậu tới đi, tôi ở trên giường đợi cậu đây.”
“Tới ngay.” Trương Thanh Vận cười trả lời tin nhắn rồi cầm món quà đi lên lầu.
Hôm nay là sinh nhật Tào Ngưng, dù thế nào cũng phải gặp một lần.
Bên kia Tào Ngưng vừa đặt di động xuống thì Vũ Hoằng Văn đã gọi điện tới: “Sinh nhật vui vẻ! Tối nay đi đâu chơi đây?”
Chớp mắt mới giật mình nhận ra, hôm nay là sinh nhật mình.
Vậy Trương Thanh Vận cậu ấy…
“…” Tào Ngưng lập tức nhảy xuống giường, trước ánh nhìn nghi hoặc của bạn cùng phòng, mở cửa phòng 403.
Trái tim trong lồng ngực đập liên hồi, bởi vì hôm nay là ngày vô cùng đặc biệt, có lẽ như cậu ấy nói lúc nãy, cậu ấy thật sự sẽ đến