*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bắc Kinh, khuôn viên trường đại học Z.
Trưa tháng tư, tiết trời mang theo ánh nắng vàng nhè nhẹ chiếu xuống khiến cả đám sinh viên cũng dễ buồn ngủ hơn. Trương Thanh Vận hôm qua ngủ không ngon, ngáp một cái nói: “Chơi xong cái này thì ngừng thôi, về ngủ.”
Cậu ngủ cùng phòng với hai nam sinh nữa, cũng chính là hai người đang ngồi chơi cờ nhảy. Cả đám đánh cược ai thua sẽ phải nói lời thật lòng, người nào thua hỏi gì cũng phải trả lời.
Cờ nhảy
Đáng tiếc Trương Thanh Vận scandal quá ít, hỏi cái gì cũng chán, tên này nụ hôn đầu còn chưa có, hỏi đi hỏi lại cũng chỉ có mấy câu.
“Được rồi, vòng cuối nên chơi đại mạo hiểm đi? Mặc kệ ai thua cũng sẽ phải mạo hiểm.” Tiết Đào, nam sinh cùng phòng với Trương Thanh Vận nói.
“Được.” Tịch Đông Thụ, nam sinh còn lại gật đầu tán thành.
“Tùy tụi bây.” Trương Thanh Vận nói, bản thân cũng muốn chơi nên cậu gật đầu đáp ứng.
Kết quả quá xui xẻo, vừa mới đáp ứng không lâu, con cờ của cậu đã bị Tịch Đông Thụ đá bay trở về chỗ cũ.
Sau đó không có cách nào khởi hành được, Trương Thanh Vận bực bội đá chân: “Toàn là động tác võ thuật, tụi bây cố ý chơi tao có phải không.”
“Ha ha ha! Mày cũng không thể trách tụi tao được, có trách thì trách số mày quá nhọ! A Thụ mày nói có đúng không?” Tiết Đào cười thảy xúc xắc tiếp, lập tức vui vẻ nói: “A, cái này vừa đủ, tao đi trước nha haha.”
Tiếp theo Tịch Đông Thụ cũng đuổi tới: “Tao cũng tới.”
Hai người nhìn Trương Thanh Vận rồi cùng nhìn nhau nở nụ cười, nói với cậu: “Nào nào, Thanh Vận, để anh chỉ đường cho.”
Hai người nháy mắt ra hiệu với nhau khiến Trương Thanh Vận nảy sinh một loại dự cảm không lành, nghi hoặc hỏi: “Tụi bây muốn sao?”
“Không phải lúc nãy nói người thua phải đại mạo hiểm sao?” Tiết Đào xoay cằm Trương Thanh Vận nhìn về phía bên trái, chỗ đó đang có một đám nam sinh chơi bóng rổ: “Mày thấy cái thằng mặc nguyên bộ đồ trắng không? Qua đó tỏ tình với nó.”
“…” Trương Thanh Vận sau khi nhìn rõ ràng người kia, chỉ vào mũi mình hỏi: “Tỏ tình? Tao đi? Mày có bị điên không?” Người ta là con trai, hơn nữa còn có một đám bạn học đứng bên cạnh, muốn bị bọn nó đánh chết sao.
“Đúng vậy, đi tỏ tình với con trai vậy mới gọi là đại mạo hiểm, nếu như là bạn học nữ, cái đó không phải gọi là đại mạo hiểm mà là chiếm tiện nghi.” Tiết Đào ôm cánh tay nói.
Tịch Đông Thụ gật gù: “Chính xác.”
Trương Thanh Vận biết rõ hai tên này chỉ muốn xem mình làm trò vui thôi.
Suy nghĩ một chút, cậu đứng lên, vén lại tóc rối trước trán rồi nói: “Được rồi, tao đi.”
Trên sân có đúng ba người mặc đồ trắng. Trương Thanh Vận dựa vào trí nhớ đi về phía một người trong số đó. Dù sao cũng phải đại mạo hiểm, tìm ai cũng vậy, cậu theo bản năng chọn người đẹp trai nhất.
Trương Thanh Vận trước nay đều cho rằng người nào đẹp trai cao ráo đều dễ nói chuyện, đây là kết luận cậu rút ra từ trên người mình.
Bên này Tào Ngưng vừa mới ném xong một quả vào rổ thì nhìn thấy một bóng người cao gầy đang đi về phía mình.
Ngờ vực một hồi, cậu không chơi nữa, đứng đó chờ người tới.
Điều này vừa vặn đúng ý của Trương Thanh Vận, cậu nở nụ cười, đi tới xòe bàn tay ra: “Bạn học chào cậu, tôi là Trương Thanh Vận.”
“Có chuyện gì sao?” Tào Ngưng chỉ liếc mắt nhìn tay của Trương Thanh Vận, không hề có ý định bắt lấy.
“Đúng vậy.” Trương Thanh Vận cũng không ngại, rất có phong độ thu tay lại, mỉm cười nói: “Kỳ thực chỉ muốn nói với cậu một tiếng, tôi thích cậu.”
“…” Hai mắt Tào Ngưng muốn trợn ngược, cậu ngẩng đầu lên nhìn Trương Thanh Vận.
Trong đám người đang chơi bóng rổ có hai người là bạn của Tào Ngưng. Một người là Vũ Hoằng Văn, bạn thân của Tào Ngưng, cậu ta cho là có người tới muốn kiếm chuyện, ném một quả rồi quay qua hỏi: “Ngưng, có chuyện gì vậy?”
Người còn lại là em họ của Tào Ngưng Tạ Vũ Tư, người cao ráo, hào hoa phong nhã, cũng là bạn đánh nhau của Tào Ngưng, cậu ta cũng đang đi về phía này.
Trương Thanh Vận nhìn thấy trong lòng cũng có chút hoảng, đang suy nghĩ nên giải thích thế nào thì đột nhiên nghe Tào Ngưng nói: “Không có gì, tụi bây không cần qua đây.” Nói xong tầm mắt quay trở về đặt trên người Trương Thanh Vận, im lặng khoảng năm giây, cậu nói, “Tôi tên Tào Ngưng, còn nữa, lời tỏ tình của cậu, tôi chấp nhận.”
“Cái gì?” Trương Thanh Vận cả kinh, còn tưởng mình nghe lầm, cậu không nghĩ tới Tào Ngưng sẽ nhận lời, hơn nữa còn có một vấn đề quan trọng hơn, bàn tay cậu đổ đầy mồ hôi lạnh, hỏi: “Cậu là Tào Ngưng, là Tào Ngưng đó sao?”
Tào Ngưng vuốt cằm nói: “Nếu như người cậu nói là Tào Ngưng con chủ tịch tỉnh, vậy chính là tôi.” (=))))))))))))
“…” Trương Thanh Vận ngẩn người, im lặng đứng đó không lên tiếng.
“Trương Thanh Vận, cho tôi số điện thoại của cậu.” Tào Ngưng lấy di động ra, ngẩng đầu nhìn Trương Thanh Vận, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, không nhìn ra một tia đùa giỡn.
Chí ít là Trương Thanh Vận không thấy Tào Ngưng có chút gì giống như đang đùa giỡn, cậu hoàn toàn bối rối. Tào Ngưng nhìn kĩ, Trương Thanh Vận động tác máy móc đọc số điện thoại của mình lên.
“Cậu học khoa nào? Lớp mấy? Có trọ ở trường không?” Tào Ngưng nhanh chóng nói, ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm Trương Thanh Vận.
“Năm hai khoa Trung Văn, trọ ở trường.”
“Ký túc xá số mấy.”
“Số 3, phòng 303…” Trán Trương Thanh Vận bắt đầu đổ mồ hôi, cậu biết mình nên nói gì đó, nhưng miệng giống như bị keo dán dính lại, một chữ cũng nói không ra.
“Được rồi, tôi sẽ nhớ kĩ.” Tào Ngưng lưu lại thông tin vào điện thoại xong nhìn cậu nói: “Tôi cũng trọ ở trường, lầu 3 phòng 403, ngay ở trên lầu của cậu.”
“Thật là trùng hợp.” Trương Thanh Vận mất tự nhiên gượng cười nói ra một câu.
“Đúng vậy, cùng về ký túc xá nha?” Tào Ngưng đề nghị.
“Có gì mà không được.” Trương Thanh Vận cố gắng bình tĩnh, nhưng mà đoạn đường đi từ sân thể thao về tới kí túc xá chính là đoạn đường gian nan nhất của cậu từ trước tới giờ.
Sau khi hai người đi tới lầu 3, Tào Ngưng nhìn người bên cạnh nói: “Cậu đi với tôi lên lầu 4 không? Sẵn tiện biết phòng luôn.”
“…” Trương Thanh Vận hít một hơi, gật gù tiếp tục cùng Tào Ngưng lên lầu 4.
Đi tới cửa phòng 403 Tào Ngưng dùng chìa khóa mở cửa, sau đó dựa vào cửa nói với Trương Thanh Vận: “Cảm ơn cậu đã đưa tôi về, buổi tối tôi sẽ tới phòng cậu tìm cậu, phòng 303 đúng không?”
Mồ hôi Trương Thanh Vận chảy như tắm, vẫn nhắm mắt gật đầu: “Không sai.”
“Ừm, vậy tôi vào đây, bye!” Tào Ngưng liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó đóng cửa lại.
Trương Thanh Vận đứng ngoài cửa thở dài ra một hơi, má…
Tại sao lại biến thành như vầy!
Cậu có cảm giác hai chân mình không nhúc nhích nổi, trong lòng loạn thành một đoàn, gấp tới mức như kiến bò trên chảo nóng.
Như vậy không được, phải giải thích rõ ràng với cậu ta thôi.
Trong lòng cậu muốn nói rõ mọi chuyện, chỉ vì trò chơi mà đùa giỡn tình cảm của người khác, như vậy khác gì đồ cặn bã.
Có điều sau đó Trương Thanh Vận cảm thấy rất vui, vui vì mình đã đứng đây lâu như vậy.
“Ồ, A Ngưng sao về sớm vậy?”
Trương Thanh Vận nghe trong phòng 403 có tiếng người nói chuyện liền vểnh tai lên nghe.
“Ừm, gặp phải một tên ngốc nên đi về.” Là giọng Tào Ngưng.
“Ngốc gì?” Bạn cùng phòng của cậu cảm thấy vô cùng hứng thú hỏi.
“Thằng nào đấy đang ngồi chơi với bạn trên sân thể thao tự nhiên đi tới tỏ tình với tao, người như vậy là nhàm chán nhất, không có gì thú vị.” Tào Ngưng cười nhạo hai tiếng nói: “Có điều nó đùa giỡn tao thì tao cũng đùa lại, tao bảo nhận lời nó, còn nói buổi tối tới tìm nó nữa. Nó chắc giờ đang lo tối nay tao tới tìm nó thật.”(Nãy ba xin số nói chuyện với người ta như đúng rồi vậy =))))))))))))))))
“Ha ha ha ha!” Cả đám trong phòng cười ồ lên: “Trời ơi hài quá vậy! Cũng chỉ có thể là mày thôi! Vậy tối có đi không?”
Trương Thanh Vận nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Tào Ngưng: “Đùa với nó thôi, người nó dài ngắn ra sao giờ tao còn không nhớ.”
Bên trong tiếp tục nhiệt tình tán gẫu, càng nói càng làm người ta cảm thấy khó chịu. Tay Trương Thanh Vận nắm chặt thành nắm đấm đứng bên ngoài hai phút, hoàn cảnh gia đình khiến cho cậu từ nhỏ đã không phải là người kích động, nhưng lần này thật sự nhịn không nổi nữa.
Cậu gõ cửa phòng Tào Ngưng.
“Xin chào, tôi tìm Tào Ngưng.” Nhìn thấy người ra mở cửa, Trương Thanh Vận tháo mắt kính xuống, cười với cậu nam sinh mở cửa một cái.
“…” Người này là Hồ Tiểu Bắc, cũng là người nhỏ tuổi nhất phòng 403, bình thường hay chịu trách nhiệm đi mở cửa, là trạch nam điển hình, suốt ngoài chỉ mê mẩn anime với lolita.
Khi cậu ta nhìn thấy mặt Trương Thanh Vận thì mắt trợn tròn lên, con ngươi khuếch tán, tim đập nhanh, điều này báo hiệu nam thần trong lòng cậu lại sắp phải thay đổi nữa rồi.
“Chào, chào cậu…” Con mắt Hồ Tiểu Bắc từ trên mặt Trương Thanh Vận dời xuống dưới, nhìn thấy áo sơ mi trắng, eo nhỏ, chân dài, cậu khó khăn quay đầu lại nói: “Tào Ngưng, có người tìm kìa.”
Tào Ngưng trầm mặc đứng lên, đi tới cửa, trên mặt mang theo chút biểu cảm nghi hoặc.
“Không hiểu tại sao tôi quay trở lại có phải không?” Trương Thanh Vận tay cầm mắt kính gọng đen sờ sờ cằm, nhếch miệng cười nói: “Tôi đột nhiên nhớ ra lúc nãy quên hôn chào tạm biệt cậu.”
Nói xong, người Trương Thanh Vận nhào về phía trước, nâng mặt Tào Ngưng lên hôn.
Bốn phiến môi tiếp xúc thân mật, hai mắt Tào Ngưng trừng lên, cậu vừa định giãy dụa, liền bị Trương Thanh Vận ôm chặt, hơn nữa còn bị đặt lên tường.
“A…”
Trương Thanh Vận người cao hơn mét tám, muốn giữ chặt một người cao hơn mét bảy như Tào Ngưng lại dễ như ăn cháo. Một tay cậu ôm eo Tào Ngưng, một tay nắm cằm Tào Ngưng, môi dùng sức cạy môi Tào Ngưng ra, lần đầu tiên hai người hôn môi đã đi thẳng tới hôn kiểu Pháp nồng nhiệt.
Tuy rằng đây cũng là lần đầu tiên Trương Thanh Vận hôn môi, nhưng hắn tựa như trời sinh đã có sẵn kĩ năng này, môi lưỡi trong miệng Tào Ngưng dịu dàng khuấy động, vừa ôn nhu vừa mạnh mẽ làm cho người bị hôn chân cũng nhũn ra như người say xe.
Đây chính là mục đích của Trương Thanh Vận, cậu muốn cho Tào Ngưng cảm nhận muốn chút lồng ngực dày rộng của mình, vì thế nên hôn rất kĩ, đương nhiên cũng không quên hôn cả mặt.
Mấy tên còn lại trong phòng đã sớm trợn mắt ngoác mồm, trên mặt mỗi người đều viết hai chữ mẹ nó. Chờ tới khi cả đám phục hồi tinh thần thì thời gian đã trôi qua hơn ba phút, thế nhưng Trương Thanh Vận và Tào Ngưng vẫn chưa tách ra.
Không chỉ không tách ra, năm phút sau, những người còn lại trong phòng xin thề, họ tuyệt đối là nghe được tiếng Tào Ngưng rên lên.
“…” Cả đám lặng lẽ chuồn đi, không đi nhà vệ sinh thì cũng ra khỏi phòng tìm bạn học cầu an ủi.
Trong phòng của Tào Ngưng có tổng cộng bốn người, hiện tại có một người đang đi tới cửa, tên là Đào Diệp, mọi người gọi cậu là Đào gia, là một người vô cùng đứng đắn.
Cặp đôi trong phòng đang nhiệt tình dây dưa làm cậu kinh ngạc tới ngây người, kích động chạy trốn.
Trong nhà vệ sinh có hai người, một là tiểu Bắc, một là Chu Quốc Đống.
“Lão Hồ, nhìn coi họ xong chưa?” Chu Quốc Đống lấy di động ra nhìn, lại qua thêm mấy phút.
Hồ Tiểu Bắc nhoài người nhìn ra cửa, không chỉ đứng xem mà còn dùng di động quay lại bóng lưng của Trương Thanh Vận, vcr bích đông thần thánh phiên bản người thật, chỉ cần tung cái này ra ngoài, bảo đảm sẽ trở thành của hiếm.
Bích đông thần thánh =))))))))))))
Chín phút trôi qua, cuối cùng Trương Thanh Vận cũng buông Tào Ngưng ra. Cậu lui về phía sau mấy bước, trơ mắt nhìn Tào Ngưng đang dựa lưng lên vách tường từ từ ngồi xuống.
Trương Thanh Vận nở nụ cười, từ trong túi móc ra một cái khăn tay màu vàng nhạt, khom lưng để vào trong tay Tào Ngưng, nhẹ nhàng nói: “Tối gặp.” Sau đó cậu bước một bước dài, từ bên cạnh Tào Ngưng đi ra.
Sau khi cậu đi rồi, Tào Ngưng ngơ ngơ ngác ngác nhìn khăn tay, cầm khăn lên che miệng, vùi cả mặt vào trong đầu gối.Lời editor:
Xác định công thụ phải nhìn chiều cao =))))))
69 gặp 70 =)))))))))
Tự mình tạo nghiệt không thể sống, Ngưng à em tự mình cầu nguyện đi ╮[╯▽╰]╭