Tỏ Tình Vì Cá Cược Nhưng Đã Được Nhận Lời Thì Phải Làm Sao

Chương 28: Chương 28: Chương 26




“Nói chơi thôi, bình thường cũng có nhìn mấy lần, nhưng mà chỉ nhìn coi giới tính với quốc tịch rồi thôi.” Tào Ngưng thấy Trương Thanh Vận ghen thì vô cùng đắc ý, ngồi trong bồn tắm cười, hơi nước bao phủ xung quanh người cậu tạo thành một tầng sương mỏng, dáng vẻ lúc này ai nhìn vào cũng phải yêu thích.

Trương Thanh Vận nhìn người trước mặt, lại nghĩ tới ý nghĩa của hoa hồng xanh mà Vũ Hoằng Văn đọc lúc nãy, thuần khiết và trong suốt. Ở trong lòng cậu Tào Ngưng cũng trong suốt như thủy tinh vậy, vừa nhìn là có thể hiểu ngay, là một người vô cùng ngây thơ.

Tuy rằng người này rất thích lăn giường, cũng không thể vì vậy mà nói cậu ấy không thuần khiết.

“Lợi hại vậy sao? Còn có thể nhìn ra quốc tịch?” Trên người Trương Thanh Vận còn độc mỗi cái áo, vạt áo hơi dài vừa vặn che được vị trí quan trọng, hai chân dài bên dưới hiện ra rõ ràng.

Vạt áo nửa kín nửa hở lộ ra lồng ngực dày rộng, quyến rũ người khác tới đòi mạng.

“Tất nhiên là không nhìn ra, tôi chỉ phân biệt được Châu Á với Âu Mỹ thôi, dù sao chú tôi cũng không thích người Đông Á.” Tào Ngưng nhìn chằm chằm vào chân của Trương Thanh Vận, chốc lát lại chuyển qua ngực, cuối cùng vẫn là nhìn vào khuôn mặt đó, chính là kiểu gương mặt mà cậu vô cùng yêu thích.

“Vậy người Châu Á nhiều hơn hay Âu Mỹ nhiều hơn?” Trương Thanh Vận vẫn còn ung dung thong thả từ từ cởi cúc áo.

“Người Châu Á nhiều hơn, tôi nói cậu này, cậu có thể nhanh lên một chút được không?” Tào Ngưng ngồi ngâm mình trong nước, cảm giác cả người sắp nổ tung mà đối phương còn chưa chịu bước tới.

“Cái đồ háo sắc.”

Tào Ngưng chỉ thấy người kia cười cợt, trên người không một mảnh vải từ từ đi về phía mình, khom lưng chống người lên phía trên bồn tắm, sau đó vươn ngón tay chọc lên cằm mình rồi nói: “Tối nay vốn không định làm chuyện này với cậu, nhưng mà thịnh tình không thể chối từ, nếu như tôi từ chối tới cùng chắc cậu sẽ lại hỏi tôi rốt cuộc có phải đàn ông hay không nhỉ?”

Tào Ngưng bị buộc phải nâng cằm lên, nháy mắt mấy cái nói: “Ừ.”

Sau đó chính là một nụ hôn nóng rực rơi xuống, Tào Ngưng bị hôn tới thất điên bát đảo cộng với nước nóng trong bồn tắm, cậu có cảm giác như mình sắp tan chảy luôn rồi.

Tại sao lại thích hôn môi?

Chính là vì thích cái cảm giác bị cướp đoạt đó, thích cảm giác khi lưỡi đối phương luồn vào miệng mình, giật lấy không khí của mình.

Không khí là điều kiện sinh tồn cơ bản nhất của con người, không có không khí cũng sẽ không có sự sống.

“A…” bốn phiến môi dính chặt vào nhau, không ngừng ma sát, truy đuổi, còn nuốt nước bọt từ miệng của đối phương, kịch liệt không khác gì đang trên võ đài, thật khiến người ta bị kích thích tới tim đập chân run, máu trong người sôi sùng sục.

Nụ hôn vừa kết thúc việc đầu tiên Tào Ngưng làm chính là há miệng ra thở dốc, bù lại không khí nãy giờ bị thiếu hụt, làm giảm đi chút cảm giác khó chịu.

Cái suy nghĩ khi sinh mạng của mình đặt trên đầu lưỡi của một người thật sự quá kích thích, đây cũng là nguyên nhân khiến cậu nóng lòng muốn hôn đối phương.

Nụ hôn qua đi chính là cả hơi thở và khoang miệng đều tràn ngập hương vị của người kia.

Cậu thật sự chết mê chết mệt cái mùi vị này.

“Tới đây…” Tào Ngưng lên tiếng nỉ non, người lùi về sau chừa ra một khoảng cho người trước mặt.

“Thật ngại quá.” Trương Thanh Vận ánh mắt u ám khẽ nói, nhìn Tào Ngưng thật kĩ, quỳ gối ngồi sát mép bồn tắm, nửa người trên thẳng tắp để lộ ra cơ bụng săn chắc, sườn mặt hơi nghiêng, lộ ra ánh mắt ôn nhu khiến người ta có cảm giác bản thân mình được yêu thương.

Tào Ngưng sẽ mãi mãi không thể quên được, cảm giác mà Trương Thanh Vận đem lại cho cậu.

Cho đến sau này mỗi khi nhớ đến, má vẫn sẽ ửng hồng, tim vẫn sẽ đập liên hồi.

Cái này giống như tâm hồn thiếu nữ trong truyền thuyết, bị điện giật tới không cách nào chống đỡ.

Trương Thanh Vận bước vào bên trong bồn tắm, dựa lưng vào bồn, ngẩng mặt lên nhìn Tào Ngưng cười, vẫn chưa có bất kì hành động nào.

Mặt nước bắt đầu gợn sóng, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh.

“Lại đây coi.” Miệng lưỡi Tào Ngưng trở nên khô khốc, lên tiếng dụ hoặc.

“Cậu tới đây.” Trương Thanh Vận ôn nhu nói.

“…” Tào Ngưng xưa nay đều không phải loại người có thể chống cự lại được những loại dụ dỗ kiểu này, cậu tuy rằng vừa kiêu ngạo lại còn sĩ diện, thế nhưng khi đối mặt với Trương Thanh Vận đều không còn cách nào.

Cậu do dự một giây liền nhoài người tới, thoải mái ghé lại gần, đầu tiên là ôm eo rồi lại sờ sờ cơ bụng đối phương.

“Bảo bối.” Trương Thanh Vận ôm cậu, bên tai nhẹ nhàng nỉ non.

Hai tiếng “bảo bối” này ngay lập tức khiến Tào Ngưng mềm nhũn từ bàn chân lên tới đỉnh đầu, cậu xưa nay chưa từng nghĩ tới sẽ có một người gọi mình như vậy.

Giờ tận tai nghe được, cảm thấy cũng không quá tệ.

Được tựa vào lồng ngực người này chính là một sự hưởng thụ, thật khiến người ta không cách nào dừng lại.

“Để tôi tắm cho cậu.” Bàn tay Trương Thanh Vận vẫn đang di chuyển trên người Tào Ngưng.

“Ừm…” Tào Ngưng lúc này đã bị mê hoặc tới không còn biết gì nữa, đối phương nói gì thì là cái đó, chưa kể lúc nãy cậu cũng đã nói, để mặc cho Trương Thanh Vận muốn làm sao thì làm.

“Cái này là sữa tắm?” Để cho người trong ngực nhìn một chút để xác nhận, xong rồi mới để đổ ra tay một lượng vừa đủ thoa lên người đối phương.

Việc tắm rửa thì ra cũng có thể lãng mạn tới như vậy, Tào Ngưng cảm thấy mình sắp bay lên rồi.

Thỉnh thoảng hai người sẽ hôn một cái, rồi lại tiếp tục tắm rửa, sờ sờ chạm chạm, được bên nhau như thế này thật là tốt.

Sau khi tắm xong, Tào Ngưng quyết định, đứng lên, bỏ mấy chai sữa tắm lên kệ, cái mông cong cong vểnh lên, quay đầu nói với Trương Thanh Vận: “Có dám tới không?”

Trương Thanh Vận cũng không có trả lời cậu mà trực tiếp dùng hành động để chứng minh là mình có dám hay không.

Kết cục của việc khiêu khích người kia chính là mình ở trong bồn tắm rên rỉ tới khàn cổ họng, cả người đều ê ẩm.

Sau một hồi bị lăn qua lộn lại, ở trong bồn tắm làm một lần, nằm nhoài người lên bồn rửa tay làm một lần, đều là tư thế đi vào từ phía sau.

Trở về phòng lại tiếp tục làm, lần này là tư thế chính diện, lại còn không mang ba con sói, Tào Ngưng phải cố gắng để thích ứng, bị ép tới kêu cha gọi mẹ.

Tào Liễm Chi dẫn anh mình về nhà, nhìn thấy đèn trong phòng khách sáng lên liền quay đầu lại nói: “Thấy chưa em nói nó về rồi mà, chắc là uống tới say bí tỉ rồi, chả trách gọi mãi không thấy bắt máy.”

Anh Tào Liễm Chi, cũng chính là ba của Tào Ngưng tên là Tào Khinh Chi, tới nhà em trai vào lúc khuya khoắt như vậy cũng bởi vì công việc quá bận rộn, đợi tới xong việc về tới thành phố thì đã muộn như vậy rồi.

Ông vừa xuống máy bay đã vội vã gọi cho Tào Liễm Chi tới sân bay đón mình.

Hai người trên đường về mới gọi điện cho Tào Ngưng hỏi xem cậu đang ở đâu, kết quả gọi một hồi lâu cũng không thấy ai bắt máy.

Tào Liễm Chi nói, không chừng lại cùng hai thằng nhóc Tạ Tư Vũ với Vũ Hoằng Văn đi đâu đó chơi rồi, chắc do đi uống rượu ồn ào quá nên không nghe được tiếng chuông.

“Trễ vậy còn đi chơi? Bình thường nó cũng vậy à?” Hôm nay là sinh nhật con trai, có đi chơi về muộn chút cũng có thể hiểu được, nhưng nếu ngày nào cũng như vậy thì nhất định phải dạy dỗ lại nó rồi.

“Bình thường thì không, tên nhóc đó cũng coi như ngoan ngoãn, đi ngủ rất đúng giờ.” Tào Liễm Chi cười cười, nói đỡ giúp thằng cháu nhà mình.

Hai người về tới nhà vừa để đồ đạc xuống liền đi tới trước phòng Tào Ngưng gõ cửa.

“Cháu trai ngủ chưa? Dậy coi ai tới thăm nè?” Tào Liễm Chi vừa gõ cửa vừa hét lên.

Vấn đề là anh vừa nói xong thì đột nhiên hai người đứng ngoài lại nghe được một tràng âm thanh vô cùng ám muội…

Sắc mặt hai người có chút biến đổi, lại lẳng lặng đứng nghe thêm một chút.

Mà lúc này hai nhân vật chính ở trên giường đang vô cùng cao hứng, tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, ngoài tiếng tim đập ra còn có thể nghe được âm thanh nào nữa chứ.

Đặc biệt là Tào Ngưng, mỗi lần hét lên đều hét rất to, cũng một phần do Trương Thanh Vận dùng sức, khiến cậu thật sự đã tới mức cực hạn rồi.

“…” Hai anh em ngoài cửa lúc này đã rõ ràng, âm thanh này đúng là âm thanh khi làm chuyện đó.

Tào Liễm Chi bình tĩnh nói: “Nó lại coi phim heo rồi, hay chúng ta đợi nó thêm chút nữa đi.”

Tào Khinh Chi lặng lẽ gật gù, có điều lại thấy không ổn: “Sao anh nghe lại thấy giống giọng của Tiểu Ngưng thế nhỉ?”

“Con trai xem mấy cái này có thằng nào không tự xử? Chuyện này bình thường mà anh?” Tào Liễm Chi nói xong liền dẫn anh mình ra phòng khách, châm trà rồi đem đồ ăn lúc nãy mua mang ra, trước tiên phải ổn định tâm lý đã.

Năm phút sau, xem chừng việc kia đã chấm dứt, anh mới quay qua nói với anh mình: “Thằng nhóc đó xem mấy cái này bị em bắt tại trận mấy lần rồi, vẫn là để em đi gọi nó đi, miễn cho nó lại ngại ngùng.”

Tào Khinh Chi khẽ gật gù, tiếp tục ăn.

Tào Liễm Chi tới trước cửa phòng Tào Ngưng, lần thứ hai dùng sức gõ cửa: “Tào Ngưng mở cửa!”

Lần này chính là dùng hết sức để gọi, bên trong cũng vừa mới xong, dư vị vẫn còn chưa tan hết.

Nghe thấy tiếng của Tào Liễm Chi đối với Tào Ngưng cũng không phải là việc gì quá to tát, Tào Ngưng lười biếng xoa hai chân, uể oải nói: “Sao vậy chú?”

“Cha mày tới rồi kìa!”

Một câu nói của Tào Liễm Chi đem hai người từ trên giường nhảy dựng lên, phản ứng đầu tiên chính là tìm gì đó mặc vô trước.

Nhưng là, quần áo thì để trong nhà tắm, đồ ngủ càng không có.

“Xong rồi!” Tào Ngưng túm tóc nói: “Đồ của cậu đang ở trong nhà tắm, nếu cha tôi vào nhất định sẽ nhìn thấy.” Lập tức sẽ biết trong phòng có hai người.

“Quần áo không sao đâu, đừng để ông ấy vào phòng cậu là được.” Lúc này đây Trương Thanh Vận cũng bình tĩnh lại ít nhiều, cậu cũng không gấp gáp, từ từ giúp Tào Ngưng mặc đồ để cậu ra ngoài ứng phó trước.

“Vậy cậu thì sao?” Tào Ngưng trước khi đi, biểu cảm vô cùng hoang mang.

Đó là ba cậu đó, tới rồi!

“Trốn chứ làm sao.” Trương Thanh Vận liếc nhìn phòng của Tào Ngưng, hình như chỉ có thể trốn vào tủ quần áo: “Tủ quần áo có khóa không?”

“Có!” Tào Ngưng hiểu ra, lập tức đi tìm chìa khóa.

Vào thời khắc chuẩn bị nhốt Trương Thanh Vận lại bên trong, động tác của cậu có chút khựng lại, biểu cảm phức tạp.

Trương Thanh Vận cũng không nói lời nào, chỉ nhìn cậu.

“Thật xin lỗi, tôi không biết rằng ba tôi sẽ tới.” Cậu là người vạn năm cũng không bao giờ nói lời xin lỗi, ngay lúc này lại bật ra một câu xin lỗi.

“Cậu không cần phải xin lỗi đâu.” Ánh mắt Trương Thanh Vận tối sầm xuống, đi vào trong tủ để Tào Ngưng khóa lại.

Tào Ngưng nắm chặt chìa khóa trong tay, đột nhiên hướng về người trong tủ vồ tới, mạnh mẽ hôn lên môi đối phương một cái: “Chờ tôi.” Sau đó dứt khoát đóng cửa tủ, khóa lại.

Người đàn ông bị cậu khóa trong tủ lúc này đây cũng chính là người cậu muốn cất giấu cả đời.

Tào Ngưng lúc này vô cùng rõ ràng, chỉ là không có cách nào nói cho cả thế giới biết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.