Tỏ Tình Vì Cá Cược Nhưng Đã Được Nhận Lời Thì Phải Làm Sao

Chương 46: Chương 46: Chương 43




Kỳ thực Mai Tử Thường tới đây với mục đích gì Trương Thanh Vận không biết cũng không quan tâm, nhưng con người cậu là vậy, có gì nhất định phải ở trước mặt nhau nói cho rõ ràng.

Cho dù thế này có thể khiến đối phương cảm thấy cậu không có tình người, đối xử với mẹ ruột mình quá lạnh lùng thì cậu cũng không thể làm gì khác.

Ba cậu và em trai đều là người thật thà, muốn họ nói ra mấy lời thẳng thắn như này thật sự không dễ, cũng không giỏi đối nhân xử thế, do đó mới hay bị người ta bắt nạt. Nếu bản thân mình cũng như thế thì cả nhà sẽ sống rất khó khăn.

Trương Thanh Vận đối với mẹ cậu thật ra cũng không có địch ý gì, còn rất khách khí mà nói: “Chúng ta dù gì cũng đã xa nhau mười mấy năm, mỗi người đều có gia đình của riêng mình, tuy rằng bà đã ly hôn rồi nhưng vẫn còn phải nuôi dưỡng con trai, cũng như bà nói đó, bà phải chịu trách nhiệm làm mẹ. Đứng trên góc độ người ngoài, tôi rất ủng hộ việc làm đó của bà.”

Mọi người đều là theo thời gian càng ngày càng trở nên thành thục, càng trở nên hoàn hảo hơn. Trương Thanh Vận cũng không phủ nhận Mai Tử Thường của bây giờ thật sự rất tốt. Cậu có thể hiểu được những suy nghĩ này của người trưởng thành, còn việc có tha thứ, có chấp nhận bắt đầu lại một lần nữa hay không, lại là một chuyện khác.

“Thanh Vận, con hiểu lầm mẹ rồi, mẹ không có ý gì khác, chỉ muốn gặp hai đứa mà thôi. Con không cần phải lo nghĩ xem mẹ xuất hiện với mục đích gì, mẹ sẽ không quấy rầy tụi con đâu.” Sau khi nghe con lớn nói chuyện, trong lòng Mai Tử Thường nên nói thế nào nhỉ, vừa cảm thấy tự hào nhưng song song đó cũng có chút khó chịu. Đứa con xuất sắc như vậy lớn lên thế này cũng không phải do mình nuôi lớn, lại càng chẳng thân thiết gì.

Tương lai hẳn là cũng không có cái phúc phận được nó phụng dưỡng, đây là một tiếc nuối, khi còn trẻ không biết suy nghĩ làm ra một chuyện không cách nào có thể bù đắp lại được.

“Ý của bà tôi hiểu rồi.” Trương Thanh Vận nhàn nhạt đáp lại, trong lòng cũng rối rắm không kém, dù sao đây cũng chính là mẹ ruột của cậu, có thế nào vẫn là máu mủ tình thâm, cậu cũng không muốn dùng thái độ lạnh nhạt để đối xử với bà, liền đưa mắt qua nhìn Tưởng Thịnh đang ngồi bên kia.

Đứa nhỏ này xác thực lớn lên rất đẹp trai, không giống Mai Tử Thường lắm, giống ba của cậu ta hơn, Trương Thanh Vận rất có hảo cảm với cậu nhóc, mỉm cười nói: “Tôi nhớ cậu, cậu tên là Tưởng Thịnh đúng không, lúc trước đi bơi có gặp một lần, còn nhớ không?”

Tưởng Thịnh mới vừa rồi còn vì thái độ lạnh nhạt của anh mình mà oán trách, hiện tại nhìn thấy nụ cười ôn hòa kia, còn chủ động bắt chuyện với mình, nhất thời không còn khó chịu nữa, dù sao cậu đối với người anh lớn lên giống mẹ mình này rất có hảo cảm, liền kỳ quái nói: “Có nhớ.”

Sau đó lại theo bản năng mà nhìn Tào Ngưng một chút, người kia thoạt nhìn còn trẻ nhưng khí thế lại không nhỏ, so với Trương Thanh Đình khác xa một trời một vực.

Tào Ngưng nhìn thấy cậu nhóc lúc này đang liếc trộm mình, không chút khách khí mà trừng lại để đối phương phải thu đường nhìn về. Cậu là cố ý, cậu vẫn chưa quên chuyện thằng nhóc này lần trước ở trần chạy tới quyến rũ Trương Thanh Vận.

Cùng mẹ thì thế nào?

Tào Ngưng không thích cái cách mà Tưởng Thịnh nhìn Trương Thanh Vận, nhà bọn họ có một đứa em trai ngốc là đủ rồi, không cần thêm một người nữa.

Mai Tử Thường nghe vậy cũng rất bất ngờ: “Ra là hai đứa đã gặp nhau rồi à? Cũng coi như có duyên.” Bà sờ sờ đầu con trai nhỏ, nói: “Thịnh Thịnh vừa được nghỉ hè bọn mẹ đã chuyển ngay tới đây, sau này định sẽ ở lâu dài. Nếu như mọi người vẫn ở nhà cũ vậy cách nhà của mẹ cũng không xa, chỉ hai con đường.”

Trương ba thật sự là quá chất phác, nhìn thấy vợ cũ nhiều năm không gặp, đến giờ vẫn còn trẻ đẹp như vậy cứ ngại ngùng mãi cũng không biết nói gì.

Nói muốn ôn lại chuyện xưa chẳng qua chỉ là như vậy, chuyện cũ nhiều thương cảm cũng không thích hợp lấy ra làm chủ đề.

Thế nên chỉ còn có thể nói chuyện của bọn nhỏ, anh kể chuyện con anh, em kể chuyện con em.

Người lớn thì đã không thể ở cùng nhau, muốn giữ mối liên hệ chỉ còn cách hy vọng vào mấy đứa nhỏ.

Bởi vậy mới có lần gặp gỡ này, cũng may sau đó bầu không khí khá tốt, không có xa lạ như trong tưởng tượng.

Trước khi về Mai Tử Thường lấy ra ba bao lì xì cho ba đứa nhỏ, ngay cả Tào Ngưng cũng được một phần lì xì không ít.

Bà nói: “Chuyện của người trẻ các con, mẹ quản không được, cũng không có quyền gì để quản, con vui vẻ là được rồi. Đặc biệt là Thanh Vận, con là đứa trẻ có chủ kiến, có thể thấy ở nhà con chính là người đưa ra quyết định, Đình Đình và ba con những năm này may mà nhờ có con…Con cực khổ nhiều rồi.”

Nói liên miên một hồi, cuối cùng cũng phải kéo tay Tưởng Thịnh lại, bắt gọi Trương Thanh Vận một tiếng anh: “Thịnh Thịnh là đứa con duy nhất trong nhà, đứa nhỏ bên nhà họ Tưởng kia không thân với nó, mẹ có thể thấy nó rất thích con, nếu có thời gian rảnh có thể dẫn em con đi đâu đó chơi. Hôm nay con chịu ngồi đây nghe mẹ nói nhiều như vậy, mặc kệ thế nào, mẹ đều phải cảm ơn con.”

Người làm mẹ nào mà không thương con mình, hôm nay Trương Thanh Vận cũng có thể nhìn ra, chắc hẳn người mẹ này cuối cùng cũng biết làm thế nào để yêu thương con mình, đây cũng không phải là chuyện xấu, dù sao cũng là chuyện nhà người ta.

“Bà khách khí rồi.” Trương Thanh Vận cũng không biết nói gì, thiếu niên gọi cậu một tiếng anh cậu cũng phải gật đầu một cái, phân cao thấp với con nít đó giờ không phải tác phong của cậu.

Tưởng Thịnh xem ra rất thích người anh trai này, tuy rằng da mặt mỏng nhưng mở miệng xin số điện thoại để liên lạc cũng coi như là dũng cảm rồi.

Cậu nhóc đỏ mặt nói: “Nhà chúng ta gần nhau như vậy, sau này em có thể đi tìm anh không?”

Trương Thanh Vận còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Tào Ngưng ngang ngược cướp lời trước: “Chỉ sợ là không tiện lắm, mọi người đều rất bận rộn ngoài trừ Thanh Đình.”

Trương Thanh Đình nằm không cũng trúng đạn, em cũng rất bận có được không?

Trên đường trở về Trương Thanh Đình mở bao lì xì của mẹ ruột ra xem, sau khi thấy số tiền bên trong bất ngờ tới líu lưỡi nói: “Mẹ của em đúng là đại gia, cái này không kém bao lì xì của chị dâu đâu.”

“Chị dâu cái gì?” Tào Ngưng đưa tay qua đập phát lên đầu cậu nhóc: “Gọi anh.”

Gọi một người con trai là chị dâu, dù thế nào cũng rất kỳ quái.

“Cho cậu đó.” Trương Thanh Vận cầm bao lì xì của mình đưa cho Tào Ngưng, rõ ràng là bộ dáng để vợ quản lý tài chính.

Tào Ngưng cũng không ngại gì, rất vui vẻ mà cầm lấy, dù sao mình cũng là người giàu, đúng là không để ý chút tiền này.

Dọc đường đi ba người trẻ líu ra líu ríu, bỏ lại Trương ba ngồi phía sau trầm mặc không nói gì. Tuy rằng ông bình thường cũng ít nói như thế, nhưng hôm nay giống như đặc biệt trầm lặng.

Buổi sáng lúc ra cửa vẫn còn vui vẻ, giờ về lại mang theo một bộ mặt ủ dột.

Ba người trẻ coi như tự hiểu, ba bọn họ chắc hẳn là bị kích thích nên trong lòng không thoải mái.

Về tới nhà Trương Thanh Vận kéo Trương ba vào phòng mình, dưới ánh mắt nghi hoặc của ba mình nói: “Có mấy câu muốn nói với ba, ba đừng để trong lòng.”

Trương ba ngồi xuống, chờ hắn mở miệng.

“Là vầy, con thấy bà ấy hình như không có ý nghĩ muốn quay lại, chẳng qua cũng chỉ là muốn nối lại quan hệ với hậu bối chúng con, người bà ấy cần không phải ba, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là con trai nhỏ của bà ấy.” Trương Thanh Vận thở dài, không thể không thừa nhận, cảm giác này rất khó chịu: “Tưởng Thịnh là con cháu của Tưởng thị, theo lý thuyết không dễ để bà ấy mang đi như vậy, bà ấy có khả năng mang nó đi, chứng tỏ bà ấy cũng không đơn giản. Ba phải hiểu rằng, người phụ nữ như vậy căn bản không thích hợp chung sống với ba. Xa cách hai mươi năm, bây giờ khoảng cách giữa ba với bà ấy còn xa hơn, xa này cũng không phải chỉ là vấn đề về địa lý.”

Tuy rằng Trương ba chưa từng đề cập tới chuyện này, cũng chưa nói gì với Trương Thanh Vận, nhưng thân là con trai lớn trong nhà cậu làm sao không biết ông vẫn còn nhớ thương vợ cũ, muốn quay về như lúc trước.

Trương Thanh Vận liền phụ trách việc thức tỉnh ba mình, rằng chuyện này tuyệt đối không thể nào.

Nói không tàn nhẫn thì cũng không phải, dù sao đây cũng là tia hy vọng duy nhất của Trương ba trong suốt hai mươi năm. Vất vả lắm mới đợi được đối phương ly hôn, còn đòi gặp mặt, làm sao không ôm chút hy vọng chứ?

“Cái đứa nhỏ này…” Trương ba sao có thể không biết cậu đang lo lắng cái gì, liền nói: “Mẹ tụi con thật ra đã sớm gọi điện cho ba bảo là muốn gặp các con, lúc đầu ba không có đồng ý. Ba biết rất rõ bà ấy là ngườ như thế nào, làm gì cũng sẽ có mục đích, bởi vậy ba mới tức giận. Sau đó nghĩ lại mới thấy, bà ấy có thể cướp đi con trai của ba sao?”

Dù sao cũng là hai đứa nhỏ do mình ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn, sao có thể dễ dàng để bị người khác mang đi mất?

Có là người phụ nữ mình từng yêu sâu đậm cũng không được, mà yêu thì đã sao, có chăng cũng chỉ là chấp niệm của một mình mình, nhiều năm như vậy, đối phương đã sớm không còn là người thiếu nữ đơn thuần của ngày xưa.

“Ba nghĩ được như vậy là tốt rồi.” Xem ra ba vẫn còn rất rõ ràng.

“Bây giờ suy nghĩ một chút, tình cảm ngày xưa cũng chỉ là tuổi trẻ bồng bột, như cây non bị gió thổi một chút là gãy.” Có thể sinh ra được hai đứa nhỏ, Trương ba không còn đòi hỏi gì hơn, ông cảm khái nói: “Ba nhìn con với tiểu Ngưng so với tụi ba ngày xưa chân thật hơn nhiều, là cảm giác cùng nhau trải qua từng ngày.”

“Haizz.” Chắc con trai đang cảm thấy đắc ý lắm, nhưng biết sao, thật sự rất hâm mộ tình cảm của người trẻ tuổi.

Nếu như lúc trước không yêu nhầm người, có phải bây giờ cũng sẽ có người để mình ôm vào lòng chở che, cùng nhau trải qua hết một đời…

Chuyện của thế hệ trước coi như xong rồi, có thể cái Trương ba luyến tiếc không phải là người vợ kia, mà là đoạn tình cảm đẹp đẽ đó.

Trương Thanh Vận tâm trạng thoải mái đi ra khỏi phòng, ra phòng khách giơ tay lên làm biểu tượng OK, quyết định.

Cậu đi tới trước mặt Tào Ngưng, dắt tay đối phương đi vào trong phòng: “Vô trong đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Ngay trước mặt em trai Tào Ngưng cũng không ngại mấy chuyện mất mặt này nọ, chỉ nghe lời đứng lên đi vào phòng.

Cửa phòng vừa mới đóng lại, người kia đã ập tới ôm cậu vào lòng.

“Cậu có phải chán tôi rồi không…” Được người kia ôm lấy, mạnh mẽ hôn xuống, hình như đã lâu rồi không có hôn môi.

Ngọt ngọt, hình như còn có mùi vị dưa hấu.

Lúc này chính là tình nồng ý mật, mùa thu cũng đã tới rồi.

Mùa thu coi như là mùa thoải mái nhất trong năm, quán ăn Trương gia đã định là sẽ khai trương trước Trung thu.

Khổ cái lúc này lại ngay đợt Trương Thanh Đình vào học, nhân lực thiếu, bọn họ vì thế mà bận tối tăm mặt mày.

Tào Ngưng đành phải chịu trách nhiệm làm kế toán, có lúc thiếu người quá còn phải tự mình làm vệ sinh.

Tuyển nhân viên cũng tuyển rồi, có điều Trương Thanh Vận có nói, người thà ít chứ không tuyển lung tung được, nhân phẩm kém thì chả làm gì được.

Bởi vậy sau khi nhận thêm một người vào bếp thì trong quán ăn tổng cộng có mười ba người.

Trương gia ba người, còn có ba người phụ bếp, thêm năm người phục vụ, với hai dì lao công nữa. Bởi vì quán ăn cũng coi như khá lớn, lại nhiều người, Trương Thanh Vận sợ tới ngày khai trương sẽ lo không xuể.

“Còn chưa biết có đông khách hay không.” Trong lòng Trương ba thấp thỏm không yên, ông đời này không lúc nào không nghĩ tới sau này sẽ mở một quán ăn của riêng mình, quán này dù là do con trai với con dâu mở, nhưng vẫn là của mình.

“Như vầy đi.” Hai ngày trước khi khai trương, Tào Ngưng bàn bạc với Trương Thanh Vận: “Tôi đi gọi điện thoại bảo Vũ Hoằng Văn dẫn một đám người tới đây, coi như lấy chút khí thế.”

Trương Thanh Vận im lặng, trong lòng không quá đồng ý việc công khai mối quan hệ của bọn họ ngay lúc này, chỉ cần bạn bè Tào Ngưng biết thì người nhà họ Tào cũng sẽ biết.

Tào Ngưng bây giờ đã không còn là Tào Ngưng của trước kia, cậu bây giờ còn biết xem sắc mặt, thấy biểu cảm của Trương Thanh Vận liền vội nói: “Anh em tôi biết thì cũng sẽ không nói lung tung, nhiều lắm là khuyên nhủ vài câu thôi.”

Việc hai người ở cùng nhau, ngoại trừ người nhà họ Trương ra hầu như là không ai biết.

“Ngưng Ngưng, tôi rất sợ.” Tình cảm không ổn định, Trương Thanh Vận không muốn ở trước mặt Tào Ngưng nói những lời này, nhưng cậu cũng là người, cũng sẽ lo sợ: “Đối với fans của tôi trước giờ tôi đều không dám để bọn họ biết tôi đang ở đâu làm gì, tôi rất sợ họ sẽ đào bới mọi chuyện của tôi ra, cậu cũng sẽ bị ảnh hưởng.”

Tới lúc đó, mình còn có thể bảo vệ được Tào Ngưng sao?

“Đừng có nghĩ nhiều, fans là fans, bạn bè là bạn bè, sao mà giống nhau được.” Tào Ngưng nắm lấy vai đối phương, an ủi: “Làm bạn, bọn họ rất tôn trọng quyết định của tôi, tôi cũng tin tưởng bọn họ. Còn nếu như bọn họ vẫn không thể chấp nhận chuyện này, vậy thì nhắm mắt làm ngơ, còn nếu có thể chấp nhận thì không còn gì tốt hơn.”

Tuy nói tình yêu là chuyện của hai người, nhưng nếu không được mọi người tán thành chúc phúc thì vẫn sẽ cảm thấy thiếu đi cái gì đó.

Tào Ngưng không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần có Trương ba, bạn bè ủng hộ, cậu liền tin tưởng đoạn tình cảm này có thể viên mãn.

Chí ít thì cậu nghĩ vậy.

Trương Thanh Vận bóp mũi đối phương: “Cậu chưa từng chịu khổ, cậu không hiểu được đâu.”

Người yêu nhỏ bé của cậu có lúc làm việc thật sự không hề cân nhắc tới hậu quả, chỉ cần trước mắt vui vẻ là được. Có điều đây cũng là điểm đáng yêu của người này, in relationship thì muốn cả thế giới đều biết, ít nhất cũng phải báo cho bạn bè.

Từ lúc ở nước ngoài trở về tới giờ, nhịn lâu như vậy, một chữ cũng không để lộ ra ngoài coi như đã cố gắng lắm rồi.

“Cậu có đồng ý hay không thì nói một lời, đồng ý thì tôi đi gọi điện thoại liền.” Tào Ngưng lắc lắc người Trương Thanh Vận, nếu như Trương Thanh Vận không gật đầu cậu đúng là không dám tự ý làm chủ.

Cũng không biết tại sao, ở trước mặt người đàn ông này mình càng ngày càng nghe lời, chỉ cần đối phương tỏ ra không vui mình liền không dám tùy hứng nữa.

Việc Tào Ngưng càng ngày càng ngoan ngoãn nghe lời Trương Thanh Vận làm sao không nhận ra, cậu còn nhớ lúc trước mình từng nói với đối phương, thích cậu ấy nghe lời một chút.

Giờ nhớ tới dường như đã đi qua được mấy đời.

Vừa muốn người yêu hiểu chuyện, nhưng đồng thời lại nhớ tới dáng dấp ngông cuồng của hắn trong quá khứ.

Thấy Tào Ngưng hiểu chuyện như vậy, Trương Thanh Vận không khỏi xuất thần, tâm tư tựa hồ đi tới nơi nào rồi.

“Ừm, nếu cậu thật sự muốn mời bọn họ tới cũng có thể. Tôi cũng lâu rồi không gặp bọn họ, về nước không chào hỏi bạn bè cậu một tiếng tôi rất áy náy.” Trương Thanh Vận mượn cơ hội này xin lỗi, cũng vì sự thất thần ban nãy của mình.

“Chuyện đó cũng không có gì, không cần phải áy náy. Lại nói trước khi ở cùng với cậu chúng ta cũng có gặp nhau bao nhiêu đâu.” Tào Ngưng được Trương Thanh Vận cho phép, hào hứng đi gọi điện thoại.

Lúc Tào Ngưng nói chuyện với anh em tốt, nói tới đoạn muốn gầy dựng sự nghiệp, mở quán ăn, vẻ đắc ý không cách nào che giấu được. Tình cờ nhìn tới nhẫn kim cương trên tay, liền nói muốn cho anh em một bất ngờ, giữa hai lông mày hiện lên sức sống dạt dào, rất đáng yêu.

“Sao mà lại đáng yêu tới vậy hả.” Trương Thanh Vận đi tới hôn lên khóe môi Tào Ngưng.

“Có ai tự khen người của mình như cậu không?” Tào Ngưng vừa gọi xong điện thoại, liếc mắt nhìn ra vẻ xem thường.

Trương Thanh Vận chỉ cười không nói gì, hôn tiếp một cái nữa.

Tào Ngưng không từ chối cũng không chủ động, bị người kia nhìn chằm chằm hồi lâu chung quy vẫn là nhịn không được lộ ra ý cười.

“Làm gì đây, sao lại nhìn tôi như vậy?”

“Thấy cậu đáng yêu.” Trong lòng có chút hổ thẹn nên đặc biệt ôn nhu, đặc biệt thành khẩn.

Thật sự không muốn nhìn thấy người này bị tổn thương, cũng không muốn cậu ấy vì những chuyện không đáng mà không vui.

Kỳ thực Tào Ngưng không ngốc, cậu biết hết.

Có lúc Trương Thanh Vận sẽ lộ ra vẻ mặt mơ màng, cậu sao lại nhìn không ra.

Bởi vậy sẽ sinh ra một chút hiếu kỳ, rốt cuộc mình lúc trước có bao nhiêu mị lực, không phải chỉ biết làm cho người khác chán ghét sao?

Hồi đó còn rất ngốc, nào có hiểu chuyện được như bây giờ.

Lẽ nào Trương Thanh Vận là M, thích kiểu như vậy?

Tào Ngưng không kìm được cứ nghĩ mãi, nếu không hôm nào tùy hứng chút, ngang ngược chút, cho hắn chịu chút khổ sở?

Nếu như Trương Thanh Vận biết suy nghĩ hiện giờ trong lòng Tào Ngưng chắc chắn sẽ hối hận vạn phần, bởi vì có cái gọi là gặp lại chẳng bằng hoài niệm.

Tào Ngưng là kiểu người đã nói là làm, cộng với trong lòng vẫn còn khó chịu, vào ngày đặt hoa liền phát tác.

Chuyện là Trương Thanh Vận không có đặt hoa hồng, đặt toàn là bách hợp.

“Cậu tưởng đây là kết hôn sao? Đặt bách hợp là thế nào, khai trương phải làm cho nổi bật, bách hợp màu trắng để ngay cửa còn ra thể thống gì? Đặt hoa hồng cho tôi, loại to thật to ấy.” Tào Ngưng tự mình làm chủ, đặt hoa hồng đỏ.

Sau khi hai người ở chung, Tào Ngưng chưa từng thấy dù chỉ là một bông hoa hồng, người kia tặng gì cũng không tặng hoa hồng.

Khiến Tào Ngưng không khỏi nghi ngờ, hắn với hoa hồng có thù với nhau à?

Tất nhiên Trương Thanh Vận chẳng có thù hằn gì với hoa hồng cả, chỉ là cậu tránh xa hết mức có thể những thứ gợi lại chuyện xưa thôi.

Giờ phút này bị Tào Ngưng mắng cũng không tức giận chỉ là có chút chột dạ.

“Cậu thích hoa hồng thì đặt hoa hồng thôi, cũng không phải chuyện gì to tát, đừng giận mà có được không?” Trương Thanh Vận nhỏ giọng nói, xung quanh còn có baba và Trương Thanh Đình, còn vài nhân viên phụ trách việc khai trương ngày mai nữa.

Cố tình lựa ngay cuối tuần vì sang thứ hai là Trung thu, ngày mai tới ăn cơm vừa vặn có thể tặng bánh Trung thu cho khách.

“Đúng là chuyện nhỏ, thế nhưng ít ra cậu cũng phải nói trước với tôi chứ, không phải chuyện gì cũng do cậu quyết định.” Tào Ngưng mặc kệ bọn họ đang ở trước mặt bao nhiêu người, cậu chính là muốn người phía dưới nhìn cho rõ ràng, Tào Ngưng cậu không phải chỉ tới đây làm việc vặt, cậu cũng là ông chủ.

Mặc dù Trương Thanh Vận là ông chủ, nhưng cũng phải tôn trọng ý kiến của cậu.

“Được được được, cậu nói đúng, tôi chỉ là không muốn vì những chuyện nhỏ này mà làm phiền tới cậu thôi.” Trương Thanh Vận rất bất ngờ, Tào Ngưng sao tự nhiên lại gắt như vậy? Có điều hay là chịu thiệt một chút, để đối phương bỏ qua chuyện quá khứ đã.

Chuyện của hai người chỉ có hai người rõ, Trương ba và em trai thấy bọn họ mâu thuẫn lại không hiểu ra làm sao.

Bọn họ vào trước làm chủ, vẫn cho rằng tính tình Tào Ngưng rất tốt, dù ở nhà hay ra ngoài đều nghe lời Trương Thanh Vận.

Bởi vì đã nhận định như vậy, nên chuyện trong hay ngoài đều để Trương Thanh Vận định đoạt, Tào Ngưng so ra vẫn giống khách hơn, thế chẳng phải là nên nghe theo chủ sao?

Quán ăn sắp khai trương tới nơi, Trương ba thấy màn cãi vã này không khỏi có chút lo lắng.

Ông ở trong bếp kéo tay con lớn lại hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hồi trước nó không phải rất nghe lời con à.” Ý tứ chính là, lẽ nào tất cả chỉ là giả vờ?

Cũng không thể trách Trương ba lo lắng, trước đây ông đã từng chứng kiến chuyện giống như vậy rồi. Ông có người đồng nghiệp lúc đó có con trai sắp lấy vợ, cũng dẫn về nhà gặp mặt mấy lần, ấn tượng cực kỳ tốt, cũng rất nghe lời con trai ông ấy.

Thế nhưng sau khi cưới vào cửa, vừa sinh được con trai xong thì giống như thay đổi trở thành người có uy quyền nhất trong nhà, có chút không vừa ý liền nổi nóng, có khi còn đánh luôn cả chồng.

“Ba, ba đừng nghĩ nhiều, tính tình của Ngưng Ngưng vốn là như vậy, lúc dính lấy con là vì tâm trạng em ấy tốt…” Trương Thanh Vận nói tới đây, dừng một chút, đột nhiên không thèm dính lấy mình nữa, là vì tâm tình không tốt?

Lòng vừa nghĩ tới liền muốn đi tìm Tào Ngưng trêu chọc vài câu, thế nhưng mấy hôm nay quá bận, vẫn không tìm được cơ hội thích hợp.

Bận rộn tới tận khi tan làm, nhân viên về hết, quán cũng đóng cửa.

Cha con bốn người mệt mỏi rã rời trở về nhà, tắm rửa xong chỉ muốn nằm một chỗ.

Trương Thanh Vận phụ trách làm cơm, kết quả làm xong cơm đem ra chỉ thấy có mỗi Trương ba và em trai, không thấy Tào Ngưng đâu.

“Ừm, anh, chị dâu nói không khỏe, bảo về phòng nghỉ trước, anh đi coi thử coi.” Trương Thanh Đình nói, đồng thời cho anh mình một ánh mắt khích lệ.

“Tiểu tử thúi.” Trương Thanh Vận cười mắng một tiếng, cầm lấy khăn tay quay lại bếp ở trong đó hồi lâu mớ về phòng.

Người kia đang nằm trên giường, hình như đang chơi game trên điện thoại, âm thanh bùm bùm, vô cùng náo nhiệt.

“Ngưng Ngưng.” Trương Thanh Vận đóng cửa lại, đi tới bên giường ngồi xuống xem đối phương đang chơi trò gì.

“Nhìn cái gì, cút đi chỗ khác.” Tào Ngưng trở mình, đưa gáy về phía Trương Thanh Vận.

“Không vui?” Trương Thanh Vận biết Tào Ngưng là người mẫn cảm, thế nhưng cậu sờ sờ cằm, không biết nên an ủi đối phương như thế nào, lẽ nào nói với cậu ấy, tôi khuyên được cậu nhưng không khuyên được chính mình sao?

Chắc chắn sẽ chết càng thảm hơn, có khi còn nháo đòi chia tay nữa.

Tác giả có lời muốn nói: Chuyện này sớm muộn cũng phải đối mặt, giải quyết càng sớm thì càng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.