Tỏ Tình Vì Cá Cược Nhưng Đã Được Nhận Lời Thì Phải Làm Sao

Chương 48: Chương 48: Chương 45




Về vấn đề tuyển người cho quán Trương Thanh Vận vẫn còn đang cân nhắc. Qua khoảng một tuần mới tìm được người thích hợp, là một người rất có kinh nghiệm, từng làm bếp trưởng cho một chuỗi nhà hàng.

Hơn nữa còn tìm được một cô gái thay thế vị trí của Tào Ngưng, Tào Ngưng liền quang minh chính làm làm chức ông chủ của mình.

“Mẹ.” Cậu thừa dịp trong nhà không có ai gọi điện thoại cho mẹ mình, vừa bắt đầu chỉ là tùy tiện tâm sự, hỏi thăm chút việc ở nhà, sau đó cậu không chịu được nữa mới hỏi thẳng: “Mẹ có phải đang giấu con chuyện gì không? Chuyện lúc trước.”

Trần phu nhân: “Chuyện gì? Mẹ thì có chuyện gì để giấu con?”

“Tai nạn xe cộ xảy ra năm ngoái.” Tào Ngưng căng thẳng đến mức chỉ biết nắm chặt lấy điện thoại.

Trần phu nhân ở bên kia im lặng một chút mới nói: “Sao tự nhiên lại nói vậy? Có ai nói gì đó với con sao?”

“Không có ai nói gì hết…Là tự con nhận ra được.” Thanh âm Tào Ngưng trở nên mệt mỏi, “Mẹ nói cho con biết đi, chuyện này là bất ngờ hay thế nào? Nếu không con sẽ không yên lòng.”

“Chuyện đã qua hà tất phải đi truy cứu?” Trần phu nhân nói.

“Con đã không còn là đứa nhỏ nữa.” Tào Ngưng cương quyết nói.

“…” Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, có lẽ là đang suy xét lợi và hại, Tào Ngưng nói đúng, cậu đã không còn là đứa trẻ nữa, cũng đã đặt chân vào xã hội rồi.

Trần phu nhân làm chuyện đó với con trai, từ đó đến giờ vẫn rất hổ thẹn.

Lúc đó là nhất thời kích động, chuyện này dù sao cũng có liên quan ít nhiều đến tính cách của bà. Từ khi lui về phía sau, thật sự trở thành bà chủ quán xuyến mọi việc trong nhà, trong lòng bà cũng có ít nhiều cảm thụ.

Chuyện một người mẹ nên làm, gần như cũng chấm dứt tại đây.

“Mẹ.” Giọng nói con trai ở đầu kia vang lên.

“Được, nếu con muốn biết thì về nhà gặp mẹ.” Trần phu nhân dứt lời, chậm rãi cúp điện thoại.

Tào Ngưng nghe xong ngẩn người, cậu cứ tưởng phải thuyết phục dữ lắm mẹ mình mới đồng ý, ai ngờ đâu lại dễ dàng như vậy.

Nhưng trong lòng cậu vẫn loạn cào cào, cũng không biết tại sao…

Hôm nay Trương Thanh Vận xong việc sớm, về làm cơm cho đại thiếu gia ăn. Vừa về tới thấy vẻ mặt hốt hoảng của Tào Ngưng, còn cho là hắn vừa mới tỉnh ngủ, bèn đi lại gần sờ sờ lên trán với khắp người đối phương, cũng không thấy có gì bất thường mà.

Cậu nâng mặt Tào Ngưng lên hỏi: “Ở nhà chờ một ngày, cảm giác thế nào?”

Tào Ngưng mất tập trung đẩy tay hắn ra: “Cũng bình thường.”

“Thật hả?” Trương Thanh Vận hôn nhẹ lên khóe môi Tào Ngưng: “Vậy ngày mai có ở nhà nghỉ ngơi tiếp không? Hay là đi theo chơi cũng được. Cả ngày hôm nay không nhìn thấy cậu, không quen cho lắm.”

“Ngày mai tôi có việc rồi, tôi định đi Bắc Kinh một chuyến.” Tào Ngưng phục hồi tinh thần, nói với Trương Thanh Vận.

“Về nhà sao?” Vẻ mặt Trương Thanh Vận trở nên nghiêm túc.

“Ừm, giờ mẹ tôi đang ở Bắc Kinh…Tôi muốn về đó thăm bà ấy.” Tào Ngưng nói.

“Cũng tốt, cậu định bao giờ trở lại? Định ở đó bao nhiêu ngày?” Trương Thanh Vận hỏi rõ.

“Còn chưa biết, nhưng sẽ trở về sớm thôi, đến lúc đó tôi sẽ gọi cho cậu.” Tào Ngưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của đối phương liền dùng chân đá đá chân hắn mấy cái: “Sao vậy, tôi cũng không phải một đi không trở lại.”

Trương Thanh Vận hoảng hốt một hồi mới cười nói: “Tôi không phải lo lắng sao, trong lòng khẩn trương thay cho cậu.”

“Khẩn trương thay cho tôi cũng phải đi làm cơm, tôi sắp đói chết rồi.” Ngày hôm nay ở nhà một mình, cũng không có gì ngon mà ăn.

“Chờ chút.” Trương Thanh Vận sờ sờ đầu hắn, đứng dậy đi làm cơm.

Sáng ngày hôm sau, mấy cha con nhà họ Trương đi tới quán, còn Tào Ngưng thì một mình lái xe về Bắc Kinh.

Trần phu nhân sau khi về hưu, từ thứ hai tới thứ sáu thì ở chỗ bên chồng, tới cuối tuần hai người sẽ cùng nhau về Bắc Kinh liên hoan tụ tập với bạn bè thân thích.

Hôm nay chính là cuối tuần, ba mẹ Tào Ngưng đều có mặt ở nhà.

Đã lâu không về đây, Tào Ngưng suýt nữa không tìm được đường.

Đến trước cửa rồi còn phải gọi điện thoại cho mẹ ra mở cửa, cậu không có chìa khóa, hơn nữa do đây là nhà cổ nên không có lắp chuông cửa.

Trần phu nhân sinh con muộn, bây giờ đã hơn năm mươi, thế nhưng vóc người được bảo dưỡng khá tốt, lúc này bà đang mặc một bộ đồ mặc nhà từ bên trong đi ra, dẫn Tào Ngưng vào trong.

“Quán ăn của con làm ăn thế nào? Mở ở đâu?”

“Cũng gần Bắc Kinh thôi.” Tào Ngưng trả lời qua loa.

Cậu vừa ngồi xuống liền vào thẳng vấn đề: “Chuyện xảy ra trước và sau tai nạn xe cộ là như thế nào? Mẹ có thể nói rõ cho con biết được không?”

Trần phu nhân nói: “Không nói cho con thì gọi con về nhà làm gì.” Bà tự mình pha một bình trà, thùy mắt xuống nhìn nước trà sóng sánh trong tách, thong thả nói: “Con bây giờ cũng đã lớn rồi, mẹ giấu con trong lòng cũng không thoải mái gì, cũng đến lúc phải cho con biết.”

Tào Ngưng yên lặng chờ, vểnh tai lắng nghe.

“Lúc con ở Bắc Kinh học đại học năm hai có quen một thằng con trai, sau đó bị mẹ phát hiện, liền mang con về.” Trần phu nhân ngẩng đầu nhìn hắn: “Ở trên đường cái xảy ra tai nạn, con bị đụng trúng đầu.”

“Sau đó liền mất trí nhớ?” Thần sắc Tào Ngưng bình tĩnh, những chuyện này coi như cũng gần giống với suy đoán của mình.

“Không.” Trần phu nhân chậm rãi nói: “Khiến con mất trí nhớ rồi quên cái thằng bạn trai đó của con là chủ ý của mẹ, bây giờ mẹ muốn nói với con một tiếng xin lỗi.”

Sau một năm, rất nhiều chuyện đã lắng xuống, coi như Tào Ngưng lần nữa nhớ lại, cũng là thế này thôi.

Bởi vậy Trần phu nhân mới nhân cơ hội này thú nhận mọi chuyện, dù thế nào cũng sẽ không làm ảnh hưởng quá nhiều đến tình cảm của hai mẹ con bọn họ.

“…” Tào Ngưng nhắm mắt lại, dùng tay đè lại lệ nóng nơi khóe mắt, cậu bây giờ không biết làm thế nào để đối diện với mẹ mình cũng như là hành động đó của bà.

“Mẹ xin lỗi, nếu con muốn lấy lại phần ký ức đó, mẹ có thể giúp con liên hệ bác sĩ.” Trần phu nhân đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị con trai oán trách, nhưng bà dù sao cũng là người từng trải, biết rõ rồi thời gian sẽ chữa lành tất cả.

“Mẹ, nếu như thời gian có thể quay lại, mẹ có làm như vậy với con nữa không?” Tào Ngưng mở to cặp mắt sưng đỏ, nhìn thẳng vào mẹ mình.

Người mẹ quyết đoán mạnh mẽ này, trong lòng Tào Ngưng bà còn đáng sợ hơn cả ba mình.

“Trên thế giới làm gì có nếu như…nhưng nếu quay lại một lần nữa…mẹ cũng không biết.”Mặc kệ thật giả, bà trả lời như thế này ít ra cũng có thể cứu vãn đôi chút cái nhìn của Tào Ngưng về sự việc.

Tào Ngưng gật gù, nói với bà: “Cảm ơn mẹ, con muốn lấy lại ký ức, khi nào mẹ có thể liên hệ bác sĩ giúp con?”

“Nhanh nhất cũng phải ngày mai.” Trần phu nhân lấy di động ra, tìm kiếm số điện thoại của vị bác sĩ lúc trước.

“Vậy con sẽ ở đây tới hết cuối tuần.” Tào Ngưng cũng cầm di động lên, gửi một tin nhắn cho Trương Thanh Vận. Gửi tin nhắn xong rồi Tào Ngưng mới giật mình nghĩ, biết mình nhớ lại mọi chuyện không biết Trương Thanh Vận sẽ phản ứng như thế nào?

Lúc đó Trương Thanh Vận đang bận rộn ở quán ăn, dù vậy cậu vẫn chú ý tới di động.

Nhìn thấy Tào Ngưng nói muốn ở Bắc Kinh tới hết cuối tuần này, cậu dừng lại một chút, cảm thấy cũng có thể, dù sao bình thường thời gian Tào Ngưng ở với ba mẹ không nhiều,

“Ừm, tôi biết rồi. Vậy cậu ở lại bầu bạn với ba mẹ, nói chuyện với bọn họ nhiều một chút. Thứ hai trở lại, yêu cậu.”

Tin nhắn có chút vội vàng, nếu như Trương Thanh Vận rảnh thì tin nhắn cũng sẽ không ngắn gọn súc tích như thế này.

Tào Ngưng mỉm cười, động tác đó làm sao qua mắt được con mắt tinh tường của Trần phu nhân, thế nhưng bà cũng chỉ im lặng chứ không nói gì.

Chờ tới tối, Trương Thanh Vận gọi điện thoại qua: “Bảo bối, ở nhà thế nào? Đã ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi, còn cậu ăn chưa?” Tào Ngưng lúc này đang ngồi trong phòng lướt web, nhìn thời gian mới biết đã muộn như vậy, chắc Trương Thanh Vận mới tan làm về: “Cậu ăn cơm trước đi, hết bận lại gọi điện cho cậu.”

Cậu không nỡ để Trương Thanh Vận bị đói.

“Ừ.” Trương Thanh Vận cúp điện thoại, tranh thủ tắm rửa ăn cơm, xong hết lại gọi điện thoại cho Tào Ngưng.

“Hỏi cậu một chuyện.”

“Hả?” Sau lưng Trương Thanh Vận lót gối, đồng thời cầm chai thuốc lên xịt vào cánh tay hôm nay không cẩn thận lỡ để bị thương: “Chuyện gì, cậu hỏi đi.”

Tào Ngưng nói: “Tôi bây giờ và tôi trước đây, nếu bắt buộc phải chọn một thì cậu sẽ chọn ai?”

“Đây là câu hỏi nhàm chán gì vậy, chọn cũng không có ý nghĩa gì, không chọn.”

“Không chọn không được.” Tào Ngưng sau khi thấy Trương Thanh Vận im lặng, cậu mới nói tiếp: “Không giấu gì cậu, hôm nay tôi về nhà chính là vì chuyện có liên quan tới tai nạn xe năm rồi, tôi cứ cho rằng bị đụng đầu mới mất trí nhớ, nhưng thật ra không phải. Đoạn ký ức đó của tôi có thể khôi phục, cậu thấy thế nào?”

Trương Thanh Vận ngây ngốc, ký ức còn có khả năng khôi phục? Không phải do tai nạn xe cộ sao?

Người nếu như không quá ngốc đều biết đã xảy ra chuyện gì.

“Thật sự có thể khôi phục?”

“Đúng vậy, cậu có muốn tôi nhớ lại không?” Tào Ngưng hỏi.

Trương Thanh Vận suy nghĩ một chút, cố gắng bình tĩnh nói: “Nếu như không có tác dụng phụ thì tất nhiên là muốn rồi, tình cảm trước đây của chúng ta rất tốt.” Biết trong lòng Tào Ngưng có khúc mắc, cậu vội vàng bổ sung một câu: “Đương nhiên hiện tại cũng rất tốt, dù sao Tào Ngưng nào thì người tôi yêu vẫn là cậu, điều đó tôi không cần phải nói thêm nữa.”

“Vậy muốn tôi nhớ lại đúng không?” Tào Ngưng hỏi lần nữa để xác nhận.

“Ừm.” Trương Thanh Vận có rất nhiều điều muốn nói với đối phương: “Ngưng Ngưng, tôi yêu cậu, không cần biết cậu có khôi phục lại ký ức hay không.” Thế nhưng cuối cùng chỉ có thể tổng kết thành một câu nói, bởi vì những lời đầu môi dù nói nhiều hơn nữa cũng là vô ích.

“…” Tào Ngưng lần đầu tiên nghe thấy Trương Thanh Vận nói “Tôi yêu cậu”, nhưng mà đặt vào tình huống như thế này dù sao cũng không vui vẻ nổi, nói cậu để ý chuyện vụn vặn cũng được, khó chiều cũng được, nhưng chính là không vui.

“Ngưng Ngưng?” Trương Thanh Vận suy nghĩ một chút, không phải lại ghen nữa đó chứ, cậu cười khổ, nào có ai lại đi ghen với chính mình bao giờ.

“Được rồi, cậu nghỉ sớm đi, tình hình ngày mai thế nào tôi sẽ gọi báo cho cậu biết.” Tào Ngưng tỏ ý muốn cúp điện thoại.

“Cậu giận hả?” Gần đây Trương Thanh Vận hỏi nhiều nhất chính là câu này, cậu cũng biết gần đây mình càng ngày càng thận trọng, là vì sợ lại chọc giận Tào Ngưng.

“Không có, cậu bận rộn cả ngày rồi, tôi không muốn làm phiền cậu nghỉ ngơi.” Tào Ngưng giải thích vài câu rồi cúp máy.

Người không ở bên cạnh, Trương Thanh Vận muốn mắng cho một trận cũng không biết mắng như thế nào. Cậu nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, gởi tin nhắn qua: “Bảo bối ngủ ngon, yêu cậu.”

Chủ nhật, Trần phu nhân mời vị bác sĩ kia tới nhà, dùng thuật thôi miên giúp Tào Ngưng lấy lại ký ức đã mất.

Dù sao cũng đã qua một năm, vị bác sĩ đó không chắc có thể khôi phục hoàn toàn hay không, anh ta yêu cầu được nói chuyện phiếm với Tào Ngưng trước, làm quen chút với tình huống bây giờ của Tào Ngưng.

Vị bác sĩ này khoảng chừng hơn ba mươi, khí chất tao nhã, thế nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén. Anh ta ở trong thư phòng hỏi Tào Ngưng câu hỏi đầu tiên: “Nguyên nhân lớn nhất khiến cậu muốn khôi phục ký ức là gì?”

“Tìm lại ký ức còn cần có nguyên nhân sao?” Tào Ngưng nhìn thẳng vào mắt anh ta, cũng không sợ bị thăm dò.

“Nếu như cậu không nói cho tôi biết, tôi không chắc có thể giúp cậu khôi phục hoàn toàn lại ký ức, tôi thăm dò cậu cũng chỉ vì muốn giúp cho việc khôi phục ký ức trở nên dễ dàng hơn thôi.” Bác sĩ ôn hòa nhìn Tào Ngưng, không hề để ý thái độ chống cự của cậu.

Tào Ngưng im lặng, cân nhắc rất lâu.

Rất lâu sau đó cậu mới lên tiếng: “Tôi đã gặp lại người bị tôi quên mất, nên tôi muốn nhớ lại cậu ấy.”

Bác sĩ kinh ngạc gật gù, nói: “Vậy trí nhớ của cậu hẳn là có thể khôi phục, chúng ta bắt đầu thôi.”

Một lần nữa gặp lại người từng bị mình quên đi, nhưng vẫn có cảm giác như cũ, nói rõ sự tồn tại của người ấy đối với cậu rất quan trọng, không cách nào quên được.

Sau khi Tào Ngưng rơi vào hôn mê, vị bác sĩ đó mới từ trong thư phòng đi ra.

Vợ chồng Tào gia ngồi trong phòng khách, hồi hộp chờ đợi.

“Bác sĩ, thế nào rồi?” Trần phu nhân lên tiếng trước.

“Cậu ấy nói cậu ấy đã gặp lại người cậu ấy quên trước kia.” Giọng điệu anh vô cùng ôn hòa: “Xem ra là lại thích thêm một lần nữa, hai người thấy thế nào?”

Tiếp tục thôi miên cậu, hay là trả lại ký ức.

“Tôi…” Trần phu nhân vừa định nói gì đó thì bị Tào Khinh Chi cắt ngang: “Bác sĩ, cậu giúp nó khôi phục lại trí nhớ đi.”

“Khinh Chi?” Trần phu nhân như không tin được nhìn chồng mình.

“Nó dù sao cũng là người trưởng thành rồi, em đối với nó như vậy rất không công bằng, cũng không hề tôn trọng nó, lẽ nào em vẫn chưa ý thức được chuyện em làm là hoàn toàn sai sao?” Tào Khinh Chi nói với vợ mình: “Em dù sao cũng chỉ là mẹ nó, chứ không phải nó.”

Bác sĩ nhận được chỉ thị, lần nữa tiến vào thư phòng, đi làm chuyện chính mình nên làm.

“Người nó thích là đàn ông đó.”

“Không sai.”

“Em…”

“Thế gian chuyện gì mà không có, em còn chưa nhìn thấu sao?”

Trần phu nhân không biết phải nói gì nữa, nếu so với chồng mình xem ra mình đúng là người quá tầm thường.

=======

Buổi tối, mấy cha con Trương gia về tới nhà, phát hiện dưới lầu nhà mình có một chiếc xe màu lam đang đậu.

Trương ba cười: “Tiểu Ngưng về rồi.”

Hai ngày nay Tào Ngưng không có ở đây, ông thấy rõ con trai mình không còn tâm trí làm việc nữa. Lần này được rồi, cuối cùng cũng lôi người trở về.

“Đúng là em ấy rồi.” Trương Thanh Vận cười so với ba cậu còn vui hơn, tuy rằng trước đó đã được Tào Ngưng báo rằng hôm nay sẽ trở về.

Nói thật, khi Tào Ngưng nói muốn về nhà, trong lòng Trương Thanh Vận vô cùng hoảng sợ, cậu thật sự rất sợ Tào Ngưng sẽ một đi không trở lại, giống như lúc trước vậy.

“Nhanh lên đi.” Hai cha con vội vàng lái xe vào tầng hầm, sau đó cầm theo nguyên liệu nấu ăn lên lầu.

Trương ba vừa vào nhà đã cầm lấy nguyên liệu trong tay con lớn, nói: “Đồ ăn để ba lo, con vào phòng coi vợ con sao rồi.”

Tiểu biệt thắng tân hôn, hai ngày này quả thật cậu rất nhớ Tào Ngưng. Nói một tiếng cảm ơn ba mình xong lập tức đi vào phòng.

Vừa mở cửa ra thì bỗng đâu có một bóng người ập tới, còn cắn cắn miệng cậu… “Ngưng Ngưng…” Trương Thanh Vận bị đối phương gặm tới sắp không chống đỡ nổi, ngã người về sau.

“Nhớ cậu chết đi được!” Tào Ngưng trèo lên người Trương Thanh Vận, hai chân vắt ngang eo, vẻ mặt vô cùng rạng rỡ, mắt lấp la lấp lánh.

“Tôi cũng nhớ cậu lắm, bảo bối.” Trương Thanh Vận ấn gáy Tào Ngưng đặt xuống một nụ hôn thật sâu, xong mới đối diện hắn nói: “Thế nào? Không phải nói báo cáo tình huống cho tôi biết sao?”

Tào Ngưng gặm miệng đối phương thêm mấy cái mới chịu thôi: “Báo cáo tình huống gì?”

Trương Thanh Vận vỗ vỗ mông Tào Ngưng nói: “Mới đây mà đã quên rồi? Cậu hôm trước không phải nói với tôi muốn về nhà tìm cách khôi phục trí nhớ sao, tình hình thế nào?”

“…” Tào Ngưng cắn môi, trước tiên nhảy xuống người Trương Thanh Vận, lôi ra một cái ghế ngồi xuống nói: “Thanh Vận, để tôi nói cho cậu biết một chuyện rất tà môn, ngày hôm đó tôi theo mẹ tôi lên xe, giữa đường tìm cách nhảy xuống, khiến đầu bị thương, nháy mắt đã qua một năm, may mà tôi còn biết đường về nhà cậu.”

“Cậu nói cái gì?” Trương Thanh Vận trợn mắt ngoác mồm đứng ở đằng kia, giống như phải dùng một sức lực rất lớn mới tiêu hóa hết được câu nói này, ý của Tào Ngưng là…Hắn nhớ lại chuyện lúc trước, nhưng lại quên hết chuyện xảy ra trong một năm này?

“Tạm thời còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, tôi lúc tỉnh lại ở nhà tôi, lấy di động ra nhìn mới phát hiện đã trôi qua một năm rồi.” Tào Ngưng lấy di động ra, là một cái điện thoại rất xa lạ, thế nhưng bên trong là hình mới nhất của cậu và Trương Thanh Vận chụp cùng nhau: “Tôi vẫn ở cùng với cậu chứ?”

Trương Thanh Vận không hiểu chuyện gì, ngơ ngác trả lời: “Không có, chúng ta tách ra một năm, gần đây mới gặp lại nhau.”

“Chiếc nhẫn này là cậu mua cho tôi có đúng không, lúc trước ở siêu thị cậu đã nói khi nào có tiền sẽ mua cho tôi.” Tào Ngưng nhìn tới nhìn lui, trên mặt vẫn mang ý cười như cũ, cậu lần nữa gặm cắn Trương Thanh Vận: “Cảm ơn cậu, nói được làm được.”

“…” Trong lòng Trương Thanh Vận loạn thành một đoàn, biểu cảm chết lặng để mặc Tào Ngưng hôn mình, nhưng cũng không có đáp lại. Cậu nuốt một ngụm nước bọt rồi ngồi xuống giường, không dám tin nói: “Ngưng Ngưng, cậu thật sự không nhớ chuyện gần đây sao? Cái gì cũng không nhớ?”

Tào Ngưng gật gù, sau đó lại bĩu môi, ngồi xuống bên cạnh Trương Thanh Vận: “Tôi cũng không biết tại sao lại như vậy, nhưng biết chúng ta vẫn ở bên nhau, tôi thật sự rất vui.” Cậu nhìn thấy thái độ không đúng của Trương Thanh Vận: “Nè, dù tôi có quên mất một số chuyện nhưng tôi vẫn là tôi mà.”

Trương Thanh Vận sững sờ, đấm Tào Ngưng một cái: “Dựa vào cậu, đây là thái độ gì? Lẽ nào tôi không thể buồn bực sao?”

Trương Thanh Vận sau khi hồi phục lại tinh thần mới ôm chặt lấy Tào Ngưng nói: “Cậu đừng nóng, tôi chỉ là…” Chỉ là, không nghĩ tới, mình trong lòng hoài niệm Tào Ngưng trước kia, kết quả giờ lại mất đi một Tào Ngưng khác.

Nhớ lại tối hôm trước Tào Ngưng gọi điện thoại hỏi mình, sẽ chọn Tào Ngưng nào?

Không có lựa chọn khác, cái này bảo người ta làm sao mà lựa chọn đây?

Tại sao lại trêu người như vậy? Trương Thanh Vận cảm giác mình sắp không chống đỡ nổi nữa, cậu thật sự muốn biết mình rốt cuộc đã tạo nghiệt gì.

“Cậu làm sao vậy?” Tào Ngưng thấy Trương Thanh Vận như vậy, chỉ ngồi đó lẳng lặng mà nhìn hắn.

“Tôi không sao… Cậu cái tên ngốc này, không phải nói là không có tác dụng phụ sao?” Trương Thanh Vận nói, không khống chế được tâm tình nữa, đưa hai tay lên che mắt.

“…” Tào Ngưng lẳng lặng nhìn hắn khóc, lấy một cái khăn tay đưa qua, nghe người trước mặt lải nhải.

“Cậu có phải muốn ngược chết tôi mới chịu không, một lần rồi lại một lần, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi…” Trương Thanh Vận nhận lấy khăn tay, cúi đầu xuống, dùng bàn tay hứng lấy nước mắt đang rơi.

“Xin lỗi.” Tào Ngưng nói xin lỗi.

“Tôi không phải trách cậu, việc này không trách cậu được.” Âm thanh Trương Thanh Vận rất nhỏ.

“Tôi là nói, xin lỗi vì đã gạt cậu.” Âm thanh Tào Ngưng cũng rất nhỏ, đưa tay lên vỗ nhẹ lưng của Trương Thanh Vận, cắn môi nói: “Tôi không có quên, cũng nhớ lại hết thảy mọi chuyện rồi.”

“Cái gì?” Trương Thanh Vận ngẩng đầu lên, cũng quên là mình đang khóc.

Gương mặt đẹp trai kia xuất hiện, nhưng lúc này hai mắt đã sưng đỏ, khiến Tào Ngưng càng thêm cảm giác tội lỗi: “Xin lỗi! Lúc nãy tôi chỉ gạt cậu thôi, tôi không có quên gì hết.”

Trương Thanh Vận nhìn đối phương hai giây, sau đó cho đối phương một đấm.

“Cậu có phải muốn hù chết tôi cậu mới cam tâm không!”

Tào Ngưng bị đánh cảm thấy rất bất ngờ, dùng tay chạm tới khóe miệng bỏng rát, sau một giây bắt đầu bùng nổ: “Mẹ nó cậu dám đánh tôi!” Bên nhau lâu như vậy, đối phương ngay cả nặng lời với mình còn không có, chứ đừng nói chi là đấm!

“Đánh cậu không có lương tâm, cậu có hiểu cho tôi hay không, cậu tưởng tôi là tảng đá vô tri hay sao?” Trương Thanh Vận lần này thật sự tức giận.

“Cậu…” Tào Ngưng trừng mắt, lục lọi khắp nơi, lát sau dùng gối đập liên tục vào mặt Trương Thanh Vận: “Cậu làm gì tôi cũng được nhưng mà không thể đánh tôi!”

Còn là một đấm ngay mặt, Tào Ngưng quả thật không nuốt trôi cơn giận này.

“Vừa trở về là khóc lóc om sòm, cậu không nhớ lại xem ra còn tốt hơn.” Trương Thanh Vận bị đáp một phát ra khỏi cửa.

“Đệt mợ cậu!” Tào Ngưng nghe câu này không chịu nổi nữa, cậu xuống giường cầm chiếc dép đuổi theo, ném một phát vào lưng Trương Thanh Vận: “Tức chết tôi rồi!”

“Cậu còn giận tôi?” Trương Thanh Vận vừa nghĩ tới bản thân mình khi nãy còn ngồi khóc, chỉ muốn bắt Tào Ngưng lại đánh cho một trận.

“Tôi không phải chỉ thăm dò cậu một chút thôi sao, xem cậu có quan tâm đến tôi của sau này không, ai biết cậu sẽ phản ứng lớn như vậy.” Tào Ngưng vì bản thân mà giải thích.

“Chỉ trách tôi quá ngu, quá yêu cậu, cậu hài lòng chưa?” Trương Thanh Vận trừng mắt với đối phương, nhặt chiếc dép lên ném trả: “Mang dép vào đi, đồ nhẫn tâm.”

“Mẹ nó, cậu không kích thích tôi chắc?” Tào Ngưng mang dép vào, trở lại phòng ngủ, cậu sợ mình không nhịn được lại động thủ với Trương Thanh Vận.

“Rầm!” Cửa phòng đóng lại.

Trương ba bây giờ mới dám từ trong bếp đi ra, nét mặt già nua vừa mới bị dọa sợ: “Có chuyện gì, sao vừa về tới đã rùm beng rồi?”

“Không có chuyện gì đâu ba.” Trương Thanh Vận đi qua đi lại mấy vòng trong phòng khách, cố gắng bình tĩnh lại rồi đi vào xin lỗi.

Đánh người là sai, mặc kệ thế nào đi chăng nữa.

“Cút!” Người bên trong cỡ nào cũng không chịu mở cửa, còn tàn nhẫn: “Tôi cho cậu biết Trương Thanh Vận, cả đời này tôi cũng không quên cú đấm đó.”

Trương Thanh Vận tiếp tục gõ cửa: “Tôi làm bao cát cho cậu đánh, muốn đánh bao nhiêu cũng được, thế nào?”

“Tôi cần chắc?”

“Hỏi tôi làm gì, hỏi cậu ấy?”

“…” Tào Ngưng vô cùng oan ức mà ngồi chờ ở trong phòng, qua chừng hai phút mới cho Trương Thanh Vận vào, ở trên giường đánh cho một trận.

Từ khi vào phòng Trương Thanh Vận không nói gì cũng không đánh trả, đối phương nói cái gì cũng nhịn.

“Đồ ngốc, cậu suy nghĩ đi, tại sao tôi lại đối với cậu như vậy?”

Tào Ngưng lúc này đang ngồi trên người Trương Thanh Vận, nghe thế đột nhiên dừng lại, khó chịu nói: “Tôi trước giờ đánh cậu chưa bao giờ dùng sức, cậu đánh tôi mới thật sự là đánh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.