Con người vốn ích kỷ, ai lại không tính toán cho riêng mình. Mai Tử Thường không muốn quay lại với Trương ba, nhưng cũng không muốn quan hệ giữa bọn họ quá xa cách, bà vốn cho rằng Trương ba vẫn là người luôn nhìn mình với cặp mặt ngưỡng mộ như trước đây, nhưng hóa ra là không phải.
“Quên đi, mẹ cũng chỉ nói thế thôi, ba con tái hôn mẹ rất mừng cho ông ấy.” Bà nói: “Dù thế nào đi chăng nữa, Thịnh Thịnh cũng là em con, sau này mẹ sẽ ít gặp con nhưng Thịnh Thịnh vẫn phải nhờ con chăm sóc, nó đi học ở đây, hoàn cảnh còn chưa quen thuộc, hơn nữa…Sau này có lẽ mẹ sẽ không ở đây nữa.”
Kỳ thực Trương Thanh Vận không ghét Tưởng Thịnh, đứa nhỏ này tuy có chút dính người nhưng tính cách không xấu. Hoàn cảnh coi như cũng đáng thương, rõ ràng là con nhà giàu đến cuối cùng lại phải chịu lẻ loi hiu quạnh.
Mai Tử Thường sau này có tái hôn hay không, chắc hẳn mọi người cũng hiểu rõ.
“Em ấy tất nhiên là tôi sẽ lo, chỉ là còn phải xem bản thân em ấy thế nào, dù sao tôi cũng không phải anh ruột.”
Tưởng Thịnh không giống Trương Thanh Đình, Trương Thanh Đình là em ruột của cậu, em trai không nghe lời thì đánh. Còn không phải em ruột thì mình làm gì có quyền quản giáo.
“Thanh Vận, cảm ơn con.” Nói tới mức này, Mai Tử Thường đã cảm thấy biết ơn Trương Thanh Vận lắm rồi.
Tụi nhỏ lớn rồi, muốn xây dựng tình cảm xem ra vẫn là quá muộn.
Sau khi tàn tiệc, Trương Thanh Vận để Tào Ngưng ở lại, một mình lái xe đưa Mai Tử Thường và Tưởng Thịnh về.
Hai anh em đứng dưới lầu nói chuyện một hồi: “Nghe nói sau này mẹ em phải đi hả?”
“Ừm.” Thiếu niên còn chưa tới mười tám tuổi, nãy giờ vẫn ngồi trên xe không nhúc nhích, mẹ cậu đã đi để lại không gian riêng tư cho bọn họ: “Mẹ em cũng là mẹ anh mà.”
Đối mặt với ánh mắt quật cường của thiếu niên, Trương Thanh Vận không nhịn được bật cười, đương nhiên là Trương Thanh Vận không có ý chế nhạo hay xem thường gì cả. Chỉ là có chút hiếu kỳ, không hiểu tại sao Tưởng Thịnh lại có tính cách như thế này, vừa ngốc vừa ngoan cố đến đáng thương.
“Đúng rồi, Thanh Đình cũng là anh của em đó, sao không thấy em gọi nó là anh.” Hình như trước giờ chưa từng gọi.
Tưởng Thịnh lúc đầu không trả lời được, sau bị ép quá mới miễn cưỡng nói: “Trong lòng em chỉ có anh là anh thôi.”
“Thật biết cách nói chuyện.” Trương Thanh Vận sờ đầu cậu nhóc: “Được rồi, em lên đi, chờ mẹ em đi rồi anh lại tới tìm em.”
“Vâng.” Tưởng Thịnh nghe vậy nở nụ cười, cậu luôn cảm thấy Trương Thanh Vận thân thiết với cậu hơn mẹ bọn họ nhiều. Mặc dù biết không nên nhưng cậu vẫn âm thầm mà vui vẻ.
Khi Trương Thanh Vận trở về trời đã rất khuya rồi.
Tào Ngưng để trần người trên ngồi trong phòng ngủ lau tóc, Trương Thanh Vận giật khăn giúp cậu lau khô.
Cái tên này không thích dùng máy sấy, còn bảo nghe thấy tiếng sấy tóc sẽ thấy rất bực bội.
“Tối nay tính sao?” Tào Ngưng đứng ở đằng kia, đưa tay sờ eo Trương Thanh Vận.
“Muộn rồi.” Trương Thanh Vận sau khi lau tóc cho đối phương xong thì hôn lên lỗ tai hắn một cái bảo hắn đi ngủ.
Tào Ngưng giật giật khóe miệng, tỏ vẻ vô cùng bất mãn.
Khoảng mười phút sau, Trương Thanh Vận mặc một chiếc quần cộc đi vào, thấy Tào Ngưng mới ngạc nhiên hỏi: “Sao còn chưa ngủ nữa?”
Tào Ngưng nói: “Cái đó của cậu có phải là không được rồi?”
Động tác Trương Thanh Vận cứng đờ, sau đó đi tới từ trên cao nhìn xuống người bên dưới: “Điều gì đã khiến cậu có suy nghĩ như vậy hả?”
Tào Ngưng liếc mắt nhìn phía dưới của đối phương, không cần nói cũng tự hiểu.
“Có được hay không hay là cậu thử xem?” Vì để chứng minh mình hoàn toàn không có vấn đề, Trương Thanh Vận đành phải kéo tay Tào Ngưng để hắn sờ soạng cái đó của chính mình.
Mặc dù là trạng thái yên tĩnh nhưng vẫn có cảm giác tồn tại như cũ.
“…” Tào Ngưng theo bản năng mà sờ thêm lần nữa, nhất thời cảm thấy vật kia trong tay mình càng ngày càng to ra.
Thế nhưng dù có to ra thì Trương Thanh Vận rất nhanh đã thả tay cậu ra, bình tĩnh chuẩn bị lên giường ngủ, không có ý muốn làm.
Tào Ngưng nhíu chặt lông mày, trực tiếp hỏi hắn: “Cứng rồi cậu cũng không thèm xử lý sao.”
Trương Thanh Vận nói: “Mỗi lần có gì liền xử lý vậy tôi còn cần làm những cái khác sao?”
Tào Ngưng bị nghẹn một bụng không cách nào xả được, giống như bản thân cậu muốn tự tìm bất mãn.
Tình trạng này kéo dài khoảng hai ngày cho tới ngày thứ ba. Hôm nay Trương Thanh Vận không có đi tới quán ăn, trong lúc trời còn chưa sáng đã đánh thức Tào Ngưng dậy.
“Sao vậy?” Tào Ngưng ngủ tới mơ màng, dù sao cũng đang ngủ ngon giữa chừng bị đánh thức là ai cũng sẽ khó chịu.
“Hôm nay không đi làm, tôi dẫn cậu đi chơi.” Trương Thanh Vận ôn nhu mở sẵn cửa phòng tắm, còn lấy kem đánh răng sẵn cho Tào Ngưng.
Tào Ngưng lúc này đã tỉnh táo hơn phân nửa, cậu vừa ngờ vực lại vừa chờ mong, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn người bên cạnh.
“Cậu có mưu đồ gì vậy?”
Nghe thấy giọng điệu ngờ vực của đối phương Trương Thanh Vận cảm thấy áy náy không thôi. Từ khi mở quán ăn cho tới giờ, cậu chưa có nghỉ ngày nào, càng khỏi nói tới đi chơi cùng Tào Ngưng.
Thế nhưng đối phương chưa hề tức giận, cũng không oán trách lời nào.
“Rốt cuộc cậu định làm gì vậy?” Tào Ngưng sau khi rửa mặt xong thì bị đẩy đi thay đồ.
“Lát nữa tới nơi cậu sẽ biết thôi.” Sau khi lấy nước nóng cho Tào Ngưng uống xong, hai người bắt đầu xuất phát.
Rạng sáng bốn năm giờ trời còn chưa sáng lắm, xe vừa mới lên đường cái, Tào Ngưng nói: “Cậu không phải là muốn đi xem mặt trời mọc chứ? Quê mùa như vậy?”
“Quê mùa hả? Tôi vẫn còn chưa được ngắm mặt trời mọc trên núi Vân Hải.” Trương Thanh Vận không phủ nhận, xem như là thừa nhận rồi.
“Cậu đúng là đồ quê mùa.” Tào Ngưng ngoài việc thì nói như vậy nhưng ánh mắt lại sáng rực rỡ, thật ra cậu cũng chưa từng ngắm mặt trời.
“Ha ha, vậy cậu ráng chịu đựng một chút, sau này có dịp sẽ dẫn cậu đi chơi chỗ khác.” Trương Thanh Vận vừa lái xe vừa cười, trời còn sớm nên trên đường có rất ít xe, xe bọn họ chạy trên đường rất là thoải mái.
Chạy được khoảng nửa tiếng xe bắt đầu tiến vào đoạn đường lên núi Vân Hải, tiếp tục chạy lên trên.
Đến nơi rồi Trương Thanh Vận dừng xe lại. Sương mù phủ đầy núi, xung quanh là một hàng rào chắn an toàn, gần đó có không ít tảng đá.
“Tới thật đúng lúc.” Trương Thanh Vận ngẩng đầu nhìn mặt trời đang từ từ lên cao, phía chân trời lộ ra một màu vàng nhạt.
Cậu lấy di động ra chụp vài tấm, sẵn tiện kéo Tào Ngưng qua chụp cho hắn mấy kiểu.
“Trong điện thoại cậu toàn là ảnh của tôi.” Tào Ngưng nhìn sơ qua album ảnh, ngoài mình ra chỉ có vài bức ảnh khác.
“Ừm.” Trương Thanh Vận cầm điện thoại lên, lấy phía sau làm phông nền, chụp cho Tào Ngưng mấy tấm.
Cậu trước giờ không thích chụp ảnh cho lắm, trừ phi là chụp chung với Tào Ngưng.
“Tôi có đẹp trai không?” Tào Ngưng trong ảnh miệng cười hớn hở, vẻ mặt vô cùng sinh động.
“Cũng được.” Trương Thanh Vận cười, cố ý chọc hắn để tránh hắn quá đắc ý: “Nhìn mặt trời mọc kìa.”
Tào Ngưng quay đầu lại, nhìn thấy vạn trượng ánh sáng, tránh không khỏi bị chói mặt.
Hai người sóng vai lẳng lặng nhìn, đột nhiên Trương Thanh Vận ôm lấy eo Tào Ngưng, trao cho đối phương nụ hôn nồng nhiệt.
Tào Ngưng cũng đáp lại, để cái hôn này kéo dài lâu hơn.
“Bảo bối, lấy giúp tôi hộp thuốc với.” Sau khi hôn xong, Trương Thanh Vận đưa chìa khóa cho Tào Ngưng, còn mình thì ngồi xuống một tảng đá gần đó tiếp tục ngắm cảnh.
Lúc này mà hút một điếu thuốc thì không còn gì bằng, Tào Ngưng biết Trương Thanh Vận có để mấy hộp thuốc ở phía sau cốp xe, cậu đi ra phía sau dùng chìa khóa mở cốp, cốp vừa mở ra cậu lập tức đứng hình tại chỗ.
Ngay lúc này một mùi hương dịu nhẹ phả vào mặt, bên trong là một bó bách hợp màu trắng, ở giữa còn có vài đóa hồng đỏ. Bó hoa này to tới nổi chiếm hết phía sau cốp xe, cánh hoa kiều diễm ướt át, phía trên còn đọng sương sớm.
“Đệt.” Tào Ngưng chỉ có thể phát ra chữ này, nghiêng đầu nhìn người đang ngồi trên tảng đá ở đằng kia, đúng là không phục không được.
Bao nhiêu uất ức mình phải chịu từ trước tới giờ, đến khi nhìn thấy bó hoa này giống như là chỉ trong chớp mắt tan thành mây khói.
“Có thích không?” Trương Thanh Vận nhớ tới bó hoa mình mua, hẳn là đạt được hiệu ứng thị giác rất lớn.
“Cũng tạm.” Tào Ngưng cứ thể để nắp cốp xe mở, chậm rãi lui về bên người Trương Thanh Vận: “Cậu thành thật nói cho tôi biết, cái này cậu đã chuẩn bị bao nhiêu ngày?”
Trương Thanh Vận cười: “Chắc khoảng một tuần.” Vào cái ngày mà Tào Ngưng nhớ lại mọi chuyện thì Trương Thanh Vận đã dự định tìm thời gian thích hợp để hai người cùng nhau nói rõ ràng mọi chuyện: “Ngưng Ngưng, qua ngày hôm nay quên hết những chuyện không vui đi được không, sau này có chuyện gì nhất định phải thẳng thắn nói ra, sau này phải sống thật vui vẻ.”
Tào Ngưng ngồi bên cạnh hắn, không rõ ý của hắn cho lắm: “Cậu đang nói tới cái gì?”
“Tất cả.”
“Hả, tôi không có chuyện gì không vui hết, còn nếu cậu có thì cứ cho qua đi.” Tào Ngưng nhìn người bên cạnh một chút, ở chung càng lâu càng cảm thấy người này có uy.
Tào Ngưng rất sợ một Trương Thanh Vận nghiêm túc như thế.
Trương Thanh Vận làm sao biết trong lòng Tào Ngưng sợ mình thế nào, nghiêng đầu qua hôn nhẹ một cái lên má đối phương, còn có lỗ tai, dùng giọng điệu ôn nhu nói: “Ở cùng với cậu lâu như vậy thật sự bị cậu hành hạ không ít, hứa với tôi sau này không được dọa tôi như thế nữa, tôi thật sự không chịu nổi đâu.”
Tào Ngưng yên lặng gật đầu, ngoan hiền y chang cô vợ nhỏ.
“Hôm nay cậu có vui không?” Trương Thanh Vận ôm Tào Ngưng, dùng giọng điệu quan tâm hỏi, tay cũng không rảnh rỗi miết lấy eo đối phương.
“Vui chứ.” Tào Ngưng mím mím môi, vốn cậu không định thành thật như vậy đâu, nhưng nhìn tới cặp mắt sáng lấp lánh của đối phương cậu lại không nỡ.
“Tuần này tôi rất nhớ cậu, cậu có nhớ tôi không?” Trương Thanh Vận ấn người Tào Ngưng lên tảng đá, vùi đầu vào cổ cậu mà hôn.
“Nhớ.” Hô hấp Tào Ngưng dần trở nên rối loạn, cậu không biết Trương Thanh Vận muốn làm gì, nhưng lại có chút mong chờ chuyện sắp diễn ra.
“Đi lên xe.” Hôn xương quai xanh Tào Ngưng xong, Trương Thanh Vận liền bế cậu lên xe.
Tào Ngưng nằm ở ghế phía sau, tự cởi quần mình ra, cậu muốn rút ngắn thời gian cho Trương Thanh Vận, lại không ngờ đối phương cúi người xuống…
“Ưm…” Đàn ông vào buổi sáng thường rất nhạy cảm, lại bị kích thích một chập nên Tào Ngưng đã sớm chịu không nổi nữa.
Cũng bị rất chờ mong, nên bây giờ cậu vô cùng hưởng thụ cảm giác mà đối phương mang đến cho mình.
Đã mấy ngày không có làm nên chỗ đó có chút đau.
“Trong xe chật quá, tôi phải chậm lại thôi.” Trương Thanh Vận đang nằm trên người Tào Ngưng lên tiếng.
“Được.” Âm thanh run rẩy của Tào Ngưng vang vọng trong xe.
Bởi vì mấy ngày không có làm nên hôm nay Tào Ngưng bị ăn một trận no nê, chỉ là có chút hơi quá mức.
Làm xong liền nằm oặt xuống ghế, cả người chẳng muốn động đậy nữa.
Trương Thanh Vận mở cửa sổ để mùi trong xe tiêu tán bớt. Sẵn tiện lấy hộp thuốc ra hút một điếu, dựa vào cửa sổ ngắm mây nhả khói.
“Cậu ổn không?” Mắt rũ xuống nhìn người đang nằm bên dưới rồi lấy áo đắp lên cho hắn.
“Ừm…” Tào Ngưng từ trong mũi phát ra một tiếng, cả người lười biếng không còn chút sức lực.
“Lát nữa về lại thành phố ăn điểm tâm, rồi đi xem triển lãm thời trang…Xong rồi buổi tối sẽ dẫn cậu đi ăn bữa tối dưới ánh nến, ăn xong rồi lại làm nữa có được không?” Trương Thanh Vận hỏi trước, sợ đối phương không chịu nổi.
“Được.” Tào Ngưng không hề do dự.
“Ha ha.” Trương Thanh Vận cười vô cùng vui vẻ, lại ngắt cái mông thịt của Tào Ngưng: “Ăn bao nhiêu đều vào mông hết.” Toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có chỗ này nhiều thịt nhất.
“…” Tào Ngưng cũng muốn cãi lại thế nhưng không tìm được từ nào đành phải im lặng cười cười, cậu cũng rất hài lòng với cái mông của mình.
“Hút một điếu không?” Trương Thanh Vận đưa điếu thuốc của mình tới miệng Tào Ngưng, cho cậu hút một cái.
“Lúc cậu hút thuốc nhìn rất đẹp trai.” Tào Ngưng nằm đó, ngước lên nhìn đối phương.
Trương Thanh Vận cười cười, tầm mặt hai người giao nhau trong không trung, đâu đâu cũng là gian tình.
Ngày hôm đó theo kế hoạch Trương Thanh Vận đã sắp xếp từ trước, hai người vô cùng vui vẻ trải qua hết một ngày.
Tào Ngưng rất thỏa mãn, ở trong cuộc sống bình thản này thỉnh thoảng được đối xử lãng mạn một lần, làm sao mà không cảm động.
Sắp tới ngày chú cậu kết hôn rồi, xung quanh cũng có vài người quen sắp kết hôn.
Mấy đứa nhỏ thấy thế cũng hỏi dò Trương ba xem ông với Vương Anh định khi nào thì kết hôn?
Trương ba nghĩ cũng đúng, dù mình thì không để tâm mấy cái chứng nhận kết hôn gì đó, nhưng người ta là con gái theo mình dù gì cũng phải cho người ta cái danh phận.
Hai người thương lượng một chút mới nói chắc khoảng cuối năm, nếu không có gì thay đổi thì cuối năm làm lễ kết hôn luôn.
Trương Thanh Vận thấy nhà mình bên kia cũng đã sửa xong rồi, không bằng cũng sửa sang lại căn nhà này một chút, đợi mình với Tào Ngưng dọn đi rồi, nhà này sẽ dành cho hai người bọn họ.
Trương ba không có ý kiến, cảm thấy bọn nhỏ dọn ra ngoài cũng tốt, dù sao cũng không quá xa, bình thường cũng có thể thường xuyên lui tới.
“Còn có chuyện…” Chuyện của trưởng bối, Trương Thanh Vận biết mình không tiện nhúng tay nhiều quá, cậu ở trước mặt Tào Ngưng nhỏ giọng hỏi ba mình: “Ba có nói chuyện với Anh tỷ chưa? Có muốn có con không?”
Mặt Trương ba đỏ lên: “Chuyện này…” Ông quả thật chưa từng nghĩ tới, sau đó lập tức nói: “Lớn từng này rồi.”
“Không phải, Anh tỷ dù sao cũng là lần đầu kết hôn, có thể sẽ muốn có một đứa nhỏ, ba cứ hỏi rõ xem sao.”
“Ừm.” Trương ba nghĩ cũng đúng, phải tìm thời gian để hai người thương lượng.
Tào Ngưng trêu chọc: “Nếu như Anh tỷ lại sinh con trai, cậu sẽ có tới ba thằng em trai.”
Trương Thanh Vận nói: “Cũng có thể là em gái mà?” Nếu như có thể cậu muốn có em gái hơn, con trai chả có gì tốt.
Lại nói Vương Anh năm nay đã bốn mươi tuổi, lại chưa từng sinh con, nên lần này muốn sinh con cũng không phải dễ dàng gì.
Bản thân cô muốn thuận theo tự nhiên lại không ngờ lại khéo tới như vậy, vừa mới qua tháng bụng liền lộ ra giống như mang thai, nhưng còn chưa xác định.
Trương ba căng thẳng làm việc cũng không tập trung được, qua hai tháng liền lập tức dẫn Vương Anh đi kiểm tra, kết quả là có thai hơn một tháng.
Trở về nói với mấy đứa con, người nào người nấy đều há hốc cả mồm.
Nhanh như vậy sao?
Nhắm chừng thời gian, rõ ràng là trước khi đưa Vương Anh về nhà hai người đã làm chuyện đó rồi.
Đón nhận cặp mắt kính nể của các con, mặt Trương ba đỏ lựng, ông cũng biết chuyện này quá nhanh, sao chỉ mới có một lần mà đã dính rồi.
Đó là một bữa tối sau khi đưa Vương Anh về nhà rồi bị cô giữ ở lại.
Vương Anh mang thai, cả nhà vừa mừng vừa lo, dù sao cô cũng đã lớn tuổi, làm sao không lo lắng đây.
Bởi vậy mọi người quyết định cô không cần đi làm nữa, cứ ở nhà an tâm dưỡng thai.
Chuyện trang trí nhà cũng bị hoãn lại, chờ thai nhi ổn định khoảng bốn tháng, liền đi tới quán ăn làm việc lại, cho tới khi thai nhi được tám tháng mới về nhà nghỉ ngơi.
Cũng may là thân thể Vương Anh khỏe mạnh, nên lúc mang thai cũng không bị hành gì.
Em bé còn chưa được sinh ra mà ba người trẻ trong nhà đã không chờ được, tò mò không biết sẽ là em trai hay em gái đây.
Trương Thanh Vận nghĩ là em gái, Tào Ngưng thì lại cho rằng đó là em trai, Trương Thanh Đình không để tâm lắm, nhưng sợ đại ca nên đành nói là em gái.
Tới ngày Vương Anh sinh, quán ăn đóng cửa ba ngày liền.
Sản phụ lớn tuổi nên phải mổ bụng, bệnh viện không cho phép sinh tự nhiên. Tuy rằng Vương Anh cảm thấy chính mình có thể sinh tự nhiên nhưng cuối cùng vẫn chọn mổ.
Chín giờ tối, mọi người trong nhà có mặt đầy đủ trong bệnh viện chờ đợi, một lát sau nghe thấy trong phòng mổ truyền tới tiếng khóc của trẻ con.
“Nghe âm thanh vang dội như này chắc chắn là em trai không chạy đi đâu được.” Tào Ngưng hài lòng nhếch khóe miệng, chuẩn bị nhận tiền đặt cược của Trương Thanh Vận.
“Thấy mới biết được.” Trương Thanh Vận nhìn thấy Trương ba đứng ngồi không yên, muốn vào xem xem, lập tức kéo ông lại: “Ba, phòng sinh không cho đàn ông vào đâu.”
Quả nhiên có nữ y tá đi ra hỏi: “Có ai là nữ không? Có thể vào ẵm đứa nhỏ được rồi.”
Đứa nhỏ được để trong khu giữ ấm, bác sĩ vội vàng khâu lại vết mổ cho Vương Anh, không có ai để ý tới đứa nhỏ.
“Mẹ Vương Anh còn chưa tới.” Đứa nhỏ tới quá đột ngột, sớm hơn dự định hẳn một tuần.
Nhà bọn họ bên này lại không có thân thích nào là nữ, bốn người đàn ông gấp tới độ không biết phải làm sao.
“Không sao không sao, vậy cứ chờ ở khu giữ ấm, một lúc khâu xong sẽ đưa lại vào phòng bệnh.” Y tá cũng rất bận rộn, nói xong liền quay trở về phòng mổ, hỗ trợ chăm sóc sản phụ.
“…” Trương ba ghé mắt vào khe cửa nhìn tình hình bên trong, sốt ruột không biết tình huống như thế nào.
Đại khái khoảng mười phút sau, Vương Anh được bác sĩ đẩy ra, một bên ôm đứa nhỏ.
Bây giờ vẫn chưa thể giao cho người nhà, vào phòng bệnh mới có thể.
“Anh Tử.” Trương ba không để ý tới đứa nhỏ, vừa nhìn tới sắc mặt tái nhợt của vợ đã lo lắng đến lạnh cả người.
Phụ nữ sinh con chẳng khác nào đặt một chân vào Quỷ Môn Quan, đừng nói tới Vương Anh lại còn lớn tuổi.
Cũng còn may, bác sĩ nói tình huống không xấu, chỉ cần dưỡng khoảng một tháng sau đó tình trạng sẽ từ từ khá lên.
Vào phòng bệnh cuối cùng bọn họ cũng được ẵm đứa nhỏ, ba người trẻ nhìn ba mình ôm đứa nhỏ, ba ẵm xong rồi cũng cho tụi con ẵm với chứ.
Trương ba ẵm con một hồi mới nhớ ra, lúc nãy quên hỏi bác sĩ xem là con trai hay con gái.
Trước mắt bác sĩ và y tá đều đi rồi, chỉ có Vương Anh có thể cho ông đáp án, người vừa sinh con xong cười nói: “Là con trai.”
Tào Ngưng nghe thế cười lên: “Tôi nói đúng chứ.” Chính là con trai.
“Khụ khụ.” Trương Thanh Vận lấy tay che miệng, ho nhẹ một cái, sau đó giành lấy em trai: “Ba, em để con ẵm cho, ba nói chuyện với Anh tỷ đi, hôm nay chị ấy vất vả nhiều rồi.”
Dù sao cũng kết hôn rồi, gọi chị không đúng quy củ lắm, thế nhưng đã quen rồi khó mà sửa được.
Ngược lại mọi người cũng không thấy có vấn đề gì, nên Trương Thanh Vận cứ tiếp tục gọi như thế.
Đứa nhỏ ẵm trong tay, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, thật sự không thể nói là đáng yêu, thế nhưng cũng không phải xấu, dù sao gen của Trương gia vốn rất tốt.
“Đang ngủ hả.” Tào Ngưng lúc này cũng đi tới, không dám chạm đứa nhỏ sợ lại làm nó thức giấc.
“Y chang con khỉ.” Trương Thanh Đình nhìn đứa nhỏ, trong miệng lẩm bẩm.
Sau khi đứa em trai này được sinh ra thì cậu sẽ không còn là người nhỏ nhất trong nhà nữa. Vốn là có một Tưởng Thịnh đã đủ phiền rồi, giờ lại có thêm một đứa em trai, cảm giác sự tồn tại của mình sẽ càng ngày càng mờ nhạt.
Nơi Vương Anh sinh là bệnh viện lớn, người có điều kiện đều muốn chọn nơi này để sinh đẻ.
Phí tất nhiên là đắt, thế nhưng chỉ cần mẹ con bình an là được, trong nhà cũng không tiếc chút tiền này.
Ngày hôm sau mẹ Vương Anh đến, bà cụ sau mươi tuổi tóc cũng sắp bạc trắng hết cả đầu, thế nhưng thân thể lại rất khỏe mạnh, có kinh nghiệm chăm sóc con nít.
Sau khi bà cụ đến nơi bốn người đàn ông nhẹ lòng hẳn.
Trương Thanh Vận dẫn hai người kia về nhà, Trương ba ở lại bệnh viện chăm con nhỏ.
Sau ba ngày quán ăn mở cửa lại bình thường, chỉ có Trương ba không đến, còn lại Trương Thanh Vận và Tào Ngưng đều có mặt đầy đủ.
“Xin lỗi.” Nhìn thấy Tào Ngưng theo mình chịu vất vả, Trương Thanh Vận cảm thấy rất áy náy.
Trước mắt cậu đã đồng ý với Tào Ngưng, qua đợt này sẽ giao lại quán ăn cho Trương ba và Vương Anh, bây giờ vẫn còn phải bận rộn một khoảng thời gian nữa.
“Không có gì.” Tào Ngưng đề nghị: “Hay là cậu tuyển thêm người đi, đợi Anh tỷ đi làm lại cũng phải mấy tháng nữa, còn có sau này mở thêm chi nhánh, cũng cần thêm người.”
“Ừm tôi cũng đang định vậy.” Trương Thanh Vận nói.
Từng ngày trôi qua đứa nhỏ kia cũng sắp về nhà. Trương ba mới thương lượng với mấy đứa con: “Mẹ của Anh Tử muốn tới đây phụ Vương Anh chăm sóc đứa nhỏ, hay là mấy đứa ở đây vài ngày rồi dọn về bên đó được không?”
“Được.” Trương Thanh Vận đồng ý, sắp tới hẳn là sẽ bận tới thở không ra hơi.
Dọn nhà, tuyển người, trông coi quán ăn, liền bận rộn hết một tháng.
Khoảng thời gian này Trương Thanh Vận tuy rằng bận rộn nhưng thỉnh thoảng sẽ nghĩ, ba mẹ Tào Ngưng bên kia sao không thấy động tĩnh gì, chuyện này không bình thường cho lắm.
Liên quan đến chuyện mang thai hộ, Trương Thanh Vận biết bên kia bỏ qua chỉ là nhất thời. Sau này chắc chắn sẽ ép buộc Tào Ngưng tới khi chịu đi nhờ người mang thai hộ thì thôi.
Sau cùng Tào Ngưng sẽ có đứa con, đây là chuyện chắc chắn.
Nếu thật sự cương quyết không cho sinh, cuối cùng khéo Tào Ngưng lại đổ mọi trách nhiệm lên đầu mình.
Thế nhưng đứa nhỏ này sinh thế nào, Trương Thanh Vận vẫn hy vọng do mình làm chủ.
Em trai có bà ngoại chăm nên Trương ba cũng về quán ăn làm lại, quản lý mới làm việc cũng không tệ, cuối cùng Trương Thanh Vận với Tào Ngưng cũng được rảnh rỗi.
Việc hai người thích nhất là chơi với em trai, lâu lâu Trương Thanh Vận cũng sẽ chở Tưởng Thịnh qua ăn cơm, cuối tuần cũng để người tới nhà mới bên kia ở hai ngày.
Mẹ của Tưởng Thịnh nghe đâu là sang nước ngoài gặp được đối tượng thích hợp, sắp kết hôn.
Gần đây không về thăm được mấy lần, Trương Thanh Vận cảm thấy Tưởng Thịnh rất đáng thương nên quan tâm cậu nhóc hơn hẳn lúc trước.
Cậu nhìn hoàn cảnh của Tưởng Thịnh bây giờ giống như thấy được bản thân mình trước kia.
“Ngày mai con với Tào Ngưng sẽ dẫn đứa nhỏ đi chích ngừa.” Em trai được hai tháng, chích ngừa chính là chích mũi đầu tiên chống viêm tủy sống, hai người cũng không tới quán ăn, việc dồn một đống, bà cụ thì ở nhà lo làm cơm cho Vương Anh.
Vương Anh bây giờ đã khá hơn rất nhiều, có điều mới qua được hai tháng quan trọng, bà cụ vẫn không yên tâm cho cô đi tới quán ăn làm việc.
Để Trương Thanh Vận chăm sóc đứa nhỏ mọi người đều rất an tâm, kỹ thuật thay tã của cậu bây giờ còn tốt hơn cả Vương Anh.
Người trong nhà trêu chọc nói, nếu Trương Thanh Vận mà có con khẳng định sẽ là một người ba tốt.
Mỗi lần như vậy Tào Ngưng sẽ nói, trừ phi con sinh được, nếu không Trương Thanh Vận sẽ không có.
Trước khi Vương Anh sinh con, Trương ba thỉnh thoảng cũng sẽ lo lắng, hai đứa này không có con về già thì biết làm sao. Nhưng giờ trong nhà có thêm đứa nhỏ, ông coi như cũng đỡ lo hơn nhiều.
Đứa nhỏ này có thể cho hai đứa nó làm con nuôi, sau khi mình với Vương Anh qua đời cũng không cần phải lo nữa.
Chuyện đi bệnh viện Trương Thanh Vận đã quá quen thuộc. Cậu phụ trách ẵm em, để Tào Ngưng cầm đồ, lúc hai người xếp hàng thì thấy mấy người đang đứng ở phía trước.
Đó là Trần phu nhân cùng với một bảo mẫu, bọn họ cũng là một người cầm đồ một người ẵm đứa nhỏ, nhìn kiểu gì cũng là đến tiêm ngừa.
Tác giả có lời muốn nói: Trương Thanh Vận đã sớm biết Tào Ngưng kiểu gì cũng sẽ có con, thế nhưng chuyện này đến quá đột ngột, bởi vậy vẫn phải ngược Tào Ngưng một chút, để hắn lựa chọn, rời đi hay là để đứa nhỏ chuyển vào hộ khẩu Trương gia, đổi sang họ của Trương Thanh Vận, làm khó hắn là đúng rồi.
Truyện sắp hoàn tôi lại dài dòng rồi, nhân vật dưới ngòi bút của tôi cũng không phải hoàn mỹ, dù cho lúc đầu có chút giống truyện cổ tích, nhưng giữa chừng sẽ đan xen các yếu tố hiện thực vào một cách hợp lý.
Có điều tôi viết văn không quá giỏi đó là sự thật, logic hành văn thường rất kém cỏi, viết xong cái này có thể sẽ nghỉ ngơi một thời gian, cũng có thể sẽ hận không thể lập tức mở hố mới, nhân sinh chính là chứa đầy bất ngờ như vậy đó, nếu không có thì sẽ rất vô vị.