Tỏ Tình

Chương 31: Chương 31: Xin lỗi nhé, cậu ngoan quá rồi




“Mình chỉ muốn giữ làm kỷ niệm thôi.” Hứa Tùy bối rối, vội vàng giải thích.

Đám đông vây kín xung quanh, Hồ Thiến Tây thấy bộ dạng này của Hứa Tùy là biết ngay cô đổi ý rồi, để giúp cô tránh ngại ngùng, cô ấy bước tới trước mặt Thịnh Nam Châu, nói: “Đúng vậy, đám sinh viên học Y bọn cháu chưa thấy cảnh đời thì đã làm sao? Thịnh Nam Châu, mình muốn huy chương của cậu, tốt nhất là cậu phải chiến thắng đấy.”

Thịnh Nam Châu đột nhiên bị Hồ Thiến Tây đòi huy chương thì sắc mặt có chút mất tự nhiên, anh ấy ho một tiếng: “Đương nhiên là mình sẽ thắng rồi.”

Chỉ là một chiếc huy chương thôi mà, Châu Kinh Trạch trông có vẻ không để tâm lắm, anh cúi đầu nhìn di động, không ngẩng đầu lên, nói: “Tám giờ tối nay ở Hồng Hạc.”

Có chàng trai búng ngón tay, những người khác phụ họa theo: “Ông chủ Châu thật hào phóng!”

“Được rồi, đừng phí lời nữa, mau biến đi.” Châu Kinh Trạch cười lạnh một tiếng.

Sau khi nhóm người họ rời đi, Hồ Thiến Tây và Hứa Tùy khoác tay nhau quay về trường, gương mặt của chị đại đầy vẻ nghi hoặc: “Tùy à, ban nãy là cơ hội tốt để tỏ tình mà, sao cậu lại nửa đường rút lui thế?”

“Mình vẫn chưa sẵn sàng.” Hứa Tùy lắc đầu.

Ban nãy nhiều người như vậy, Châu Kinh Trạch lại cách quá gần, hễ chạm phải ánh mắt anh là người Hứa Tùy lại mềm oặt đi, đại não trống rỗng, huống hồ, cô thật sự vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện này.

“Vậy cậu định...” Hồ Thiến Tây thử thăm dò.

Hứa Tùy hít một hơi thật sâu, trong đôi mắt đen láy tràn ngập tia kiên định: “Tối nay.”

“Được lắm! Tỏ tình thành công!” Hồ Thiến Tây búng ngón tay.

Hứa Tùy mỉm cười không tiếp lời, cô siết chặt chiếc huy chương vàng nhỏ trong lòng bàn tay.

Yêu thầm là khi vẫn chưa có được, thì đã phải lựa chọn chấp nhận mất đi rồi.

Sáu giờ tối, ráng chiều giữa mùa hạ vừa rực rỡ vừa ngắn ngủi. Hứa Tùy chọn một chiếc váy màu trắng, tiện tay buộc tóc đuôi ngựa, cả người toát lên vẻ trong trẻo sáng ngời.

Hồ Thiến Tây trang điểm nhẹ cho cô, sau khi xong xuôi thì cô ấy mở to mắt thốt lên kinh ngạc: “Wow, Tùy Tùy, cậu xinh quá đi mất.”

Hứa Tùy trong gương da trắng mắt đen, thoa thêm son môi khiến cô trông càng kiều diễm hơn, vừa thơ ngây vừa mê người.

Lúc Hồ Thiến Tây ra ngoài lấy nước, Hứa Tùy nằm bò trên bàn, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn lấy bức thứ kia ra cho vào trong túi xách.

Bức thư được viết đi viết lại trong nhiều năm như vậy, cũng vẫn nên đưa cho người ta thì hơn.

***

Châu Kinh Trạch quay về nhà ở ngõ Hổ Phách để tắm rửa trước, lúc ra ngoài, mái tóc ướt rượt nhỏ từng giọt xuống dưới sàn, anh nghiêng người hất bớt nước đi, cầm di động ở trên tủ lên nhắn tin cho ông ngoại.

Trên cổ Châu Kinh Trạch vắt một chiếc khăn mặt, anh lấy một lon coca từ trong tủ lạnh ra rồi ngồi xuống sô pha. Bàn tay với những khớp xương rõ ràng giữ chặt thân lon, mở nắp, uống một ngụm, cổ họng thoải mái hơn hẳn. Kratos Đại Nhân nằm rạp bên chân anh, chốc chốc lại cắn vào ống quần của anh.

Dạo này hình như bị nóng trong, cổ họng khàn đặc đau nhức vô cùng.

Châu Kinh Trạch dựa lưng vào sô pha, ngón cái lau vệt nước trên màn hình di động, anh gửi ảnh mặt trời mọc chụp lúc ở trên máy bay ban sáng cho ông ngoại xem.

Ông ngoại trả lời tin nhắn rất nhanh: [Kết quả bay thử thế nào?]

Khi Châu Kinh Trạch định gửi ba chữ “Cũng tạm ạ” soạn trong khung trò chuyện đi thì di động đột nhiên vang lên tiếng chuông dồn dập, hiển thị người gọi đến là Sư Việt Kiệt.

Châu Kinh Trạch vô thức nhíu mày, nhưng vẫn nhấn nút nghe, thanh âm lạnh nhạt: “Chuyện gì?”

Bên phía Sư Việt Kiệt hơi ồn, hình như anh ấy đã đi ra chỗ khác, anh ấy hỏi: “Kinh Trạch, em đang ở đâu vậy?”

Châu Kinh Trạch nhoài người với lấy bao thuốc trên bàn trà rút ra một điếu rồi ngậm lên miệng, bật ra tiếng cười lạnh: “Tôi ở đâu? Hình như chẳng liên quan gì đến anh cả, anh, trai, ạ!”

Giọng điệu khiêu khích trực tiếp này của Châu Kinh Trạch cũng không làm Sư Việt Kiệt tức giận, ngữ khí của anh ấy vẫn nhẹ nhàng, nhưng có chút lo lắng: “Nếu em có thời gian thì về nhà một chuyến đi, hình như bố định... chuyển bài vị của dì đi thì phải.”

“Tôi qua ngay.” Châu Kinh Trạch bật thẳng người dậy, thanh âm lạnh lẽo.

Châu Kinh Trạch còn không kịp sấy tóc, lấy di động với thuốc lá đặt trên bàn lên là chạy vội ra ngoài. Châu Kinh Trạch lái motor, vặn ga hết nấc, người cùng xe lao về phía trước như tên bắn, để lại mình Kratos Đại Nhân đứng ở cổng, lo lắng sủa gâu gâu về hướng bóng lưng anh.

Gió trên đường rất to, thổi phần phật, phần phật, cây ngô đồng hai bên đường lùi nhanh như ấn nút. Trên con đường đi đến ngôi nhà đó, Châu Kinh Trạch đã nghĩ rất nhiều.

Ví dụ như mẹ của anh là một nghệ sĩ Cello tài giỏi nổi tiếng, sau khi lựa chọn kết hôn, bà vẫn luôn nho nhã hiền dịu, dành hết mọi tình cảm và sự dịu dàng cho Châu Kinh Trạch.

Sau khi mẹ qua đời, vẫn còn chưa qua một tuần mà Châu Chính Nham đã rước mẹ con Chu Linh vào cửa, túm tóc anh buộc Châu Kinh Trạch phải gọi một người xa lạ không có tí quan hệ máu mủ nào là anh trai.

Gió đêm quét qua, vừa lạnh lẽo vừa tới tấp, khiến cho mắt Châu Kinh Trạch đau nhức, anh gia tăng tốc độ, phi thẳng vào trong đình viện của biệt thự với gương mặt lạnh tanh, mặc kệ sự ngăn cản của bảo vệ.

Châu Kinh Trạch tắt xe, đi thẳng vào trong, vừa vào phòng khách quả nhiên nhìn thấy một đám người đang đứng ở đó, Chu Linh giơ tay chỉ đạo bọn họ tháo gỡ bài vị.

Chu Linh nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn, lúc nhìn thấy rõ người đến thì sững sờ, nhưng rất nhanh đã để lộ ra một nụ cười dịu dàng: “Kinh Trạch, con đến khi nào vậy, đã ăn cơm chưa?”

Sau khi hỏi xong, Chu Linh ngoảnh đầu nhìn người làm, ngữ khí nhẹ nhàng: “Ấy, các cậu bưng đĩa hoa quả trước bài vị đi, để tôi tới chuyển, sợ các cậu làm không tốt.”

Châu Kinh Trạch nhíu chặt mày, nói từng câu từng chữ: “Đừng động vào bà ấy!”

Khi Châu Kinh Trạch nói chuyện vừa chậm vừa ngắn, điều này đồng nghĩa với việc anh đang tức giận. Tay của Chu Linh đờ ra trong không trung, gương mặt gượng gạo, bà cho rằng Châu Kinh Trạch chỉ đang để ý đối tượng là bà, vậy nên tùy ý nói: “Vậy các cậu tới chuyển đi, cẩn thận một chút.”

Trái phải có hai người đàn ông mặc đồ đen bước lên trước, chuẩn bị chuyển dời bài vị đi. Châu Kinh Trạch đứng ở đó, con ngươi đen láy nhìn quanh một vòng, vừa nhìn đã thấy ngay cây gậy bóng chày để ở trong góc, bàn tay buông thõng bên mép quần động đậy, sau đó sải bước lớn đi qua tóm lấy cây gậy bóng chày, anh nhìn chằm chằm vào bình hoa ở bên cạnh, mắt không chớp, cứ thể giáng mạnh xuống.

“Xoảng” một tiếng, bình hoa vỡ tan tành, rơi vãi đầy đất, Chu Linh sợ hãi hét toáng lên. Châu Kinh Trạch cầm cây gậy bóng chày, ánh mắt sác bén nhìn chăm chăm vào bọn họ, thanh âm lạnh lẽo: “Các người thử động vào nữa xem.”

Cục diện lanh tanh bành, hơn nữa động tĩnh không hề nhỏ, Châu Chính Nham nghe tiếng tức tốc chạy từ trên tầng xuống, tức giận đến mức run lên bần bật. Ông không thể hiểu nổi, chỉ mới lên trên tầng nghe một cuộc điện thoại thôi mà sao đã thành ra như thế này rồi.

Sư Việt Kiệt nghe thấy động tĩnh cũng chạy vội tới, nhìn thấy gương mặt trắng bệch vì sợ của Chu Linh thì đi qua ôm lấy vai của bà, hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ ạ?”

“Mẹ không sao.” Thanh âm của Chu Linh yếu ớt.

Để duy trì sự uy nghiêm của mình, Châu Chính Nham chỉ vào anh: “Mày lại tới đây phát điên gì vậy, dọa cho dì mày sợ tới mức kia.”

Nghe thấy lời này, Châu Kinh Trạch cúi đầu bật cười, vẻ bất cần đời xuất hiện trên gương mặt anh, ngữ điệu thong thả: “Nếu không phải bài vị của mẹ sắp bị gỡ bỏ, bố nghĩ con muốn đến đây chắc.”

Nhất thời, Châu Chính Nham nghẹn họng, rõ ràng ông không có ý đó, khi đang định lên tiếng giải thích thì Châu Kinh Trạch đột nhiên cắt ngang ông, ánh mắt lạnh như băng, lộ ra một sự kiên quyết:

“Bố không thể bao dung bà ấy được sao? Vậy thì sau này bố cứ coi như không có đứa con trai là con.”

Lời vừa dứt, mọi thứ xung quanh như ngưng đọng lại, Châu Chính Nham tức điên người, ông bước hai ba bước đi qua giáng thật mạnh cái tát xuống mặt Châu Kinh Trạch.

Châu Kinh Trạch loạng choạng đứng không vững, mặt nghiêng sang một bên, hứng trọn nguyên một cái bạt tai, anh cảm giác bên tai như truyền đến một trận âm thanh ù ù. Châu Chính Nham vẫn đang tức giận, lớn giọng nói: “Mày đang nói nhăng nói cuội gì vậy, tao không bao dung mẹ mày chỗ nào, là thầy Phong thủy tới nhà xem bói, nói tao chuyển bài vị tới gian phòng khác. Mày không đâu chạy tới đây gây sự, còn ra cái thể thống gì?”

Châu Kinh Trạch phút chốc hiểu ra, hóa ra anh đã bị gài.

“Ai nói với mày là tao muốn chuyển bài vị của mẹ mày đi, hả?!” Lồng ngực của Châu Chính Nham phập phồng không yên.

Châu Kinh Trạch không lên tiếng, nhìn sang Sư Việt Kiệt, người phía sau bước lên, bày ra điệu bộ của anh trai, bắt đầu nhẹ giọng giải thích: “Bố, con xin lỗi, là con không tìm hiểu kỹ đã nói với Kinh Trạch, con tưởng rằng... con sợ em ấy lo lắng.”

“Mày nhìn mày đi! Làm chuyện gì cũng bốc đồng, chưa phân rõ trắng đen đã chạy tới nhà gây sự, mày nhìn anh mày kia kìa, lúc nào cũng nghĩ cho mày, luôn chăm sóc tao, còn mày thì sao? Ông đây đúng là nuôi tốn công mày bao nhiêu năm qua rồi!”

Châu Kinh Trạch bị đánh đau đến mức nửa khuôn mặt vẫn bỏng rát, anh nhổ một bãi nước bọt dính màu vào trong thùng rác, sau đó ngước mắt liếc nhìn từng người một có mặt tại đây, đột nhiên bật cười: “Nếu đã như vậy, tôi không làm phiền gia đình các người đoàn viên nữa.”

“Nếu ngày nào đó bố không cần bài vị của mẹ con nữa, thì cứ báo với con một tiếng là được, con sẽ đưa bà ấy đi.”

Khuôn mặt khó khăn lắm mới khôi phục lại huyết sắc của Châu Chính Nham đột nhiên lại trở nên trắng bệch, hô hấp cũng dần khó khăn: “Mày... cái thằng nghịch tử nhà mày!”

Sư Việt Kiệt thấy Châu Chính Nham tức đến mức phát bệnh thì vội vã vỗ vỗ lưng ông cho thông khí: “Bố, con đỡ bố về phòng uống thuốc trước đã, đừng làm hại đến cơ thể.”

Nói đoạn, Sư Việt Kiệt đỡ Châu Chính Nham ra ngoài, Chu Linh cũng đi theo bên cạnh, bóng dáng của một nhà ba người trông hợp mắt không gì sánh bằng. Châu Chính Nham ôm ngực thở dài mấy tiếng: “Con trai ruột còn không bằng con trai nuôi bên cạnh.”

Thanh âm than thở của Châu Chính Nham truyền đến, Châu Kinh Trạch mặt không cảm xúc lắng nghe, bàn tay buông thõng bên quần chầm chậm cuộn chặt thành nắm đấm.

Khi Châu Kinh Trạch đi ra khỏi cổng nhà, di động trong túi đổ chuông, anh rút ra nhìn, là Thịnh Nam Châu gọi đến, thế là anh nhấn nút nghe.

“Alo.” Vừa cất lời, Châu Kinh Trạch mới phát hiện thanh âm của bản thân khàn đặc vô cùng.

Thịnh Nam Châu ở trong phòng bao, âm thanh của ca nhạc vang dội như sấm rền, anh ấy cười hỏi: “Người anh em à, cậu đang ở đâu thế? Bọn mình đợi cậu lâu lắm rồi đấy, cậu không biết thì thôi, thằng nhóc Đại Lưu kia bị chuốc rượu cho sắp không ổn tới nơi rồi.”

Châu Kinh Trạch cười khẩy một tiếng: “Tới ngay đây.”

Ngắt điện thoại, Châu Kinh Trạch đứng bên kia đường im lặng hút hết ba điếu thuốc, cuối cùng sau khi bình ổn lại tâm trạng mới lái motor về hướng Câu lạc bộ Hồng Hạc.

Hứa Tùy ngồi trong phòng bao chật kín người, vẫn luôn cảm thấy khó chịu, mỗi một người bước vào khỏi cửa phòng bao là cô đều sẽ bất giác nghiêng đầu nhìn, kết quả đều không phải Châu Kinh Trạch.

Thất vọng viết rõ trên gương mặt cô.

Hứa Tùy nhìn thời gian, 8 giờ 45 phút, đã trôi qua gần một tiếng rồi, cậu ấy vẫn sẽ đến chứ?

Cô cúi người cầm cốc nước ép trên bàn lên uống một ngụm, một giây sau, có người đẩy cửa đi vào. Thịnh Nam Châu ở bên cạnh hét lên: “Sao bây giờ cậu mới tới thế.”

Hứa Tùy ngước mắt, ánh sáng hắt qua, Châu Kinh Trạch mặc áo T-shirt đen bước vào phòng bao, khóe môi anh có vết thương đọng máu, da dẻ trắng bệch, biểu cảm trên gương mặt không rõ ràng, khiến cho cả người trông vừa chán nản vừa bất cần.

“Có chút chuyện.” Châu Kinh Trạch cười khẽ một tiếng.

Châu Kinh Trạch nhìn mọi người trong phòng một lượt, khi chạm phải ánh mắt của Hứa Tùy thì gật đầu khẽ một cái, sau đó bước qua ngồi xuống.

Người ngồi giữa sô pha tự động nhường vị trí cho anh, Đại Lưu ở bên cạnh đã uống say khướt, nhìn thấy vết thương trên mặt Châu Kinh Trạch thì sững người, nói chuyện không suy nghĩ gì: “Này người anh em, vết thương trên mặt cậu là sao đấy hả?”

Mọi người im bặt, Châu Kinh Trạch ném bật lửa và thuốc lá lên trên bàn, cúi người tìm thìa xúc miếng dưa hấu cho vào miệng, ngữ khí lười biếng: “Còn có thể làm sao, trên đường đi xe bị va chạm thôi.”

“Ha ha ha ha, cậu cũng có ngày này á.” Đại Lưu đập vào vai anh cười lớn.

Hôm nay người đến phòng bao rất nhiều, Châu Kinh Trạch nhiều bạn, rồi còn dẫn theo người nhà nữa, người chơi game thì chơi game, người ca hát thì ca hát, trong phòng bao vô cùng náo nhiệt.

Người thân với Châu Kinh Trạch đều biết rõ, hôm nay tâm trạng của anh không tốt, vậy nên Thịnh Nam Châu biết ý không quấy rầy anh, điều này ngược lại đã tạo cơ hội cho một cô gái thuộc khoa Tiếng Anh thương mại.

Hứa Tùy có chút ấn tượng với cậu ta, diện mạo lẳng lơ, vóc dáng cũng tạm, tên là Lưu Ty Cẩm, buổi liên hoan chiến thắng cuộc thi ca nhạc lần trước cậu ta cũng có mặt.

Tâm trạng khó chịu của Châu Kinh Trạch hôm nay đã đạt tới cực điểm, không chút cảm xúc mà vùi người trong sô pha, mở một chai XO, muốn uống thẳng luôn bằng chai.

Lưu Ty Cẩm ngồi bên cạnh giơ tay ngăn lại, Châu Kinh Trạch ngước mắt liếc cậu ta, cô gái không ngại, cười hi hi nói: “Cậu muốn uống tới chết ở đây hả? Dùng ly rượu đi.”

Châu Kinh Trạch buông tay, để cậu ta rướn người qua rót rượu vào trong ly. Châu Kinh Trạch uống hết ly này đến ly khác, góc mặt nghiêng vừa trầm lặng vừa lạnh lùng.

Hứa Tùy ngồi trong góc, nhìn cô gái quyến rũ lả lướt bên cạnh Châu Kinh Trạch, anh đang uống rượu, thỉnh thoảng Lưu Ty Cẩm lại ngoắc ngoắc ngón tay với anh.

Châu Kinh Trạch cúi người lắng nghe, khóe môi hơi nhếch lên, mái tóc xoăn dài của cô gái quét qua cánh tay anh, anh không gạt ra, cũng không chủ động.

Vừa đắm đuối mà lại vừa mờ ám.

Hứa Tùy siết chặt lòng bàn tay, cảm giác đau đớn truyền đến từ lòng bàn tay bị ngón tay đâm vào khiến cô tê dại, hốc mắt dần dần nóng lên, cô thu lại tầm nhìn, không muốn tự ngược bản thân mà nhìn cảnh đó một lần nữa.

Cô đứng dậy, đi đến trước máy chọn bài hát chọn một bài, là bài Thư hồi âm của Keanu Reeves do Tiết Khải Kỳ thể hiện.

Chỉ cần đứng quay lưng lại với bọn họ, không nhìn thấy là ổn rồi.

Đèn neon màu đỏ chiếu qua, Hứa Tùy cầm micro đang chuẩn bị hát thì có người kéo kéo vạt áo cô.

Hứa Tùy xoay người, Hồ Thiến Tây kéo tay cô, sát lại gần bên tai nói: “Tùy Tùy, cậu ra ngoài một lát đi.”

Cô chỉ đành đặt micro lại lên kệ, nhảy xuống khỏi ghế chân cao, hai người nắm tay nhau, cúi người đi qua màn hình ra ngoài.

Ngoài hành lang, Hồ Thiến Tây hỏi cô: “Tùy à, không phải đã nói sẽ tỏ tình ư? Sao không có động tĩnh gì hết vậy.”

Hứa Tùy cụp mắt, hít một hơi rồi nói: “Cậu ấy... bên cạnh cậu ấy có người.”

Hồ Thiến Tây phút chốc hiểu ra, cô ấy vỗ vào bả vai cô: “Haiz, cậu không biết đấy thôi, cậu mình mà thích đứa con gái đó thật thì đã ra tay lâu rồi, tâm trạng của cậu ấy mà không tốt là sẽ bày ra bộ dạng ấy đấy, ai cũng có thể nói qua nói lại với cậu ấy vài câu, còn một giây sau mà giẫm phải mìn của cậu ấy thì sẽ không còn dễ nói chuyện nữa đâu.”

“Mà Lưu Ty Cẩm cứ dính sát lấy cậu mình, cậu mà còn không lên, đứa con gái đó sắp bò rạp ra người cậu ấy rồi, hệt như con nhện vậy.” Ngữ khí của Hồ Thiến Tây đầy tức giận.

“Đừng sợ, Tùy Tùy, cậu mà không thử thì sẽ vĩnh viễn không biết được đáp án, ngộ nhỡ thì sao?”Hồ Thiến Tây khích lệ.

Hứa Tùy im lặng một hồi, cuối cùng gật đầu: “Được.”

Hai người quay trở lại phòng bao, Hứa Tùy ngồi về vị trí trong góc, hai tay cô đặt trên đầu gối, nói thế nào cũng vẫn có chút căng thẳng. Mượn rượu lấy can đảm, trong phòng bao ồn ào náo nhiệt, cô đã một hơi uống cạn sạch ba ly rượu.

Đó là lần đầu tiên cô uống rượu.

Trên mạng nói gì mà vị của rượu rất ngon, khiến người ta mê đắm, Hứa Tùy chẳng cảm nhận được chút nào cả. Ngụm rượu đầu tiên vào miệng, Hứa Tùy cảm thấy cay đến mức nước mắt sắp chảy ra tới nơi.

Thịnh Nam Châu vừa khéo ngồi bên cạnh, chú ý được sự khác thường của cô, quan tâm hỏi: “Em gái Hứa, cậu không sao chứ?”

Hứa Tùy lắc đầu, cô giơ tay quệt vệt bọt còn dính trên khóe môi, đứng dậy, thò tay vào trong túi áo nắm lấy một góc của bức thư, sau đó bước về phía Châu Kinh Trạch trong thứ ánh sáng mờ ảo lay động.

Châu Kinh Trạch đang cúi người rót rượu, trên mặt nở một nụ cười bất cần, bàn tay cầm ly rượu còn kẹp một điếu thuốc. Một bóng người mảnh mai phủ xuống, chặn lại tầm nhìn trước mắt của anh.

“Có chuyện gì vậy?” Châu Kinh Trạch ngước đầu, khóe môi rướn lên.

Hứa Tùy nhìn anh, thanh âm có chút căng thẳng: “Cậu có thể ra ngoài một lát không?”

Châu Kinh Trạch hơi sững người, sau đó buông ly rượu xuống, giơ tay ấn đầu thuốc vào trong gạt tạt toan đứng dậy, ai ngờ lại bị Lưu Ty Cẩm giữ chặt cánh tay, thanh âm của cậu ta vẫn mềm mại song có chút gấp gáp:

“Có chuyện gì mà không nói được ở đây thế?”

Lưu Ty Cẩm đã để ý đến người con gái ở trước mắt này lâu lắm rồi, thanh thoát nho nhã, ngoan ngoãn, không hợp chút nào với khung cảnh trăng gió nơi đây, tuy nhiên lại khiến cô ta nảy sinh ra cảm giác khủng hoảng.

Cô ta cố ý nói to, đúng lúc có người đổi ngang một bài hát, đoạn dạo đầu là khoảng trống kéo dài, chỉ có một chút âm thanh, sự chú ý của tất cả mọi người đều hướng về phía bên này, khắp cả phòng bao bất chợt yên ắng hẳn.

Ý cười trên mặt Châu Kinh Trạch tắt dần, tâm trạng anh không tốt không muốn nói chuyện không có nghĩa là Lưu Ty Cẩm có thể dùng thân phận của bạn gái để thích nói gì thì nói, anh tôn trọng con gái không có nghĩa là cô ta có thể làm như vậy.

Anh ngước mắt liếc Lưu Ty Cẩm, điệu bộ như cười như không, ánh mắt ẩn giấu tia cảnh cáo, trong lòng Lưu Ty Cẩm rét run, bất giác buông vội tay.

Châu Kinh Trạch đứng dậy định ra ngoài cùng Hứa Tùy, nhưng Hứa Tùy đã hạ quyết tâm, như thể không muốn chừa đường lui cho mình, cô đột nhiên đứng chặn trước mặt anh, chặn mất đường đi của anh.

Dưới sự chứng kiến của hơn mười mấy người, Hứa Tùy đứng trong phòng bao với ánh sáng mờ ảo, Châu Kinh Trạch cao hơn cô cả một cái đầu, cô cần phải ngẩng cổ thì tầm nhìn của hai người mới có thể chạm nhau.

Mọi người xung quanh phát giác ra được điểm khác lạ, tự giác im lặng, có chàng trai thông mình còn hét lên một tiếng. Trái tim của Hứa Tùy đập loạn xạ không theo tiết tấu, vừa căng thẳng vừa không thốt ra được lời nào.

Đúng lúc bài hát mà Hứa Tùy chọn vang lên, không có ai hát, chỉ có thanh âm của Tiết Khải Kỳ vang vọng khắp phòng bao, thanh âm của cô ấy kiên định lại có chút chua chát:

...

Ngày ngày viết, bức nào cũng viết kín sáu trăm câu em yêu anh

Viết những mười năm chưa từng cảm thấy phai nhạt

Tiếp tục bị động để làm quần chúng bình thường

Thực sự không cần tình nguyện không sợ đỏ mặt

Ngoan cố tấn công để được chấp thuận

Hệt như mọi liệt sỹ bất tử trong các triều đại

Biết rõ đôi ta cách một khoảng trời không

Nhưng vẫn đem lòng mến mộ ngày ngày gửi gắm vào trong thư

...

Tay phải Hứa Tùy cho vào trong túi áo, bức thư bên trong bị cô bóp đến biến dạng. Rõ ràng không dám nhìn anh, song vẫn ép bản thân phải nhìn thẳng vào anh, hàng mi đen dày của cô lay động, thanh âm có chút run rẩy:

“Châu Kinh Trạch, mình... thích cậu.”

Cuối cùng cũng nói ra được rồi, đám đông lập tức phát ra những tiếng hò hét của cả nam lẫn nữ “Hẹn hò đi! Hẹn hò đi!“. Sau khi nói xong, Hứa Tùy nhanh chóng rời mắt sang chỗ khác, không dám nhìn anh nữa, cô cho tay lại vào trong túi áo, điên loạn tìm kiếm bức thư kia.

Châu Kinh Trạch kinh ngạc, sau đó rướn khóe môi một cách ung dung, thanh âm vẫn luôn dễ nghe như vậy:

“Xin lỗi nhé, cậu ngoan quá rồi.”

Anh nói rất nhỏ, có lẽ là để ý đến lòng tự tôn của Hứa Tùy, người xung quanh không nghe thấy thanh âm của Châu Kinh Trạch, bọn họ vẫn đang ở đó hò hét.

Châu Kinh Trạch đút tay vào túi quần, liếc mắt nhìn đám người đang gào thét điên cuồng kia, xung quanh bất giác im bặt.

Đáp án quả không ngoài dự liệu, Hứa Tùy buông bàn tay đang siết chặt bức thư ra, cụp mắt, chỉ cảm thấy mắt cay xè, may mà chưa lấy thư ra ngoài.

Phải, cô mãi mãi không phải mẫu người mà Châu Kinh Trạch thích.

Hứa Tùy mặc váy hai dây màu trắng, để lộ bả vai trắng ngần, mặc dù đã trang điểm nhưng vẫn rất nhẹ nhàng, thanh thuần. Mặc dù đã uống rượu, nhưng sẽ không phải kiểu người uống đến mức khóc nghẹn.

Cô ngoan ngoãn, yên tĩnh, thường xuyên bị chìm ngỉm trong đám đông. Hệt như một tờ giấy trắng, an phận song lại mong mỏi mạo hiểm, nhưng chuyện gan dạ nhất mà Hứa Tùy đã làm cũng chỉ là giấu người nhà chơi game và kiên trì học đánh trống. Nguyện vọng lớn nhất cũng chỉ là hy vọng người nhà mạnh khỏe, bản thân có thể sống thật tốt.

Châu Kinh Trạch, bất cần, ngỗ nghịch, tự do, thường xuyên làm những chuyện mạo hiểm, nhảy bungee, đua xe, nhảy dù ở Grand Canyon, hy vọng vào một ngày nào đó khi chết đi có thể vừa khéo nhìn thấy được con đường lúc mặt trời lặn.

Hệt như hai con người ở hai thế giới khác nhau.

Châu Kinh Trạch cúi đầu nhìn dáng vẻ đỏ mắt nhưng lại cố gắng để bản thân không khóc của Hứa Tùy thì có chút thất thần, từ chối người khác là chuyện thường làm, nhưng đối diện với cô, anh lại có một loại cảm xúc không thể nói nên lời và không biết phải làm như thế nào.

Ngón tay buông thõng bên quần của anh động đậy, muốn giơ tay lau nước mắt cho cô.

Đột nhiên, Châu Kinh Trạch vô tình liếc ra bên ngoài, liếc thấy một bóng người ngoài cửa phòng bao, lòng căm hận gần như là bùng lên trong phút chốc, anh cười gằn, lập tức đổi giọng:

“Nhưng có thể thử.”

~Hết chương 31~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.