Tố Trung Tình Chi Hồ Li Tiểu Bảo Bối

Chương 21: Chương 21




CHƯƠNG 21

Hắn dựa vào cái gì mà khiến mình động tâm rồi lại rời khỏi mình.

Khổng Tước cắn răng, kéo Tố Ninh vào lòng, cảm giác lạnh như băng khiến hắn run nhè nhẹ một chút, hắn liền  niệm bí quyết, linh khí cuồn cuộn không ngừng truyền qua.

Linh lực Vũ tộc cường đại đưa vào trong cơ thể Tố Ninh, nhưng thân thể Tố Ninh chỉ rung động một chút, sau đó không còn động tĩnh, hơi thở cùng tâm mạch không có nửa điểm dao động.

“Không –” Khổng Tước dùng sức lay thân thể Tố Ninh,“Ngươi tỉnh lại, Tố Ninh, tỉnh lại!”

“Đinh” một tiếng vang nhỏ, trâm ngọc của Tố Ninh rơi xuống, tóc bị tản ra, sợi tóc mang theo hương tùng nồng đậm, Khổng Tước tham lam ngửi cỗ hương khí kia, nhớ tới trước kia mình từng nói với hắn là hắn không đủ hoa lệ, quá mức mộc mạc không giống bộ dáng của một tộc trưởng, mà Tố Ninh luôn ôn hòa cười mà nhìn mình, cũng không biện giải, không sinh khí.

Nhưng, hiện tại hết thảy đều không trở lại, mình muốn nói cho hắn, hương vị này kỳ thật tốt lắm, thật sự tốt lắm!

Tố Ninh……

“Buông phụ thân!” Đóa Đóa buồn rầu, đẩy Khổng Tước ra, bỗng nhiên nhớ tới lời của Chu Tước, vội vàng đem nội đan trong lòng ra, lo lắng lấy tay mở đôi môi đã mất đi huyết sắc của Tố Ninh ra.“Phụ thân, mau ăn cái này đi, Thần Quân nói là hữu dụng với ngươi.”

Đặt nội đan vào miệng phụ thân, tiếc rằng hơi thở của hắn đã sớm kết thúc, làm sao còn có thể tự mình nuốt.

“Phụ thân — phụ thân!” Đóa Đóa tuyệt vọng đem đầu vùi vào lòng Tố Ninh, kêu khóc thảm thiết.

Khổng Tước quát to một tiếng, thân mình run lên cướp lại thân thể Tố Ninh, lại bị Đóa Đóa kịch liệt né tránh, tê thanh nói:“Không được gặp mặt cha ta! Ngươi đi, lập tức đi!”

Khổng Tước nhìn đôi phụ tử trước mặt mình, trong mắt đau xót vô cùng, đây là lần đầu tiên tong cuộc đời hắn biết được cảm giác tên là đau lòng, run rẩy mở miệng nói:“Yên tâm, ta nhất định trả lại cho ngươi một phụ thân mạnh khỏe.”

Dứt lời, ngón tay đảo ngược để ở tâm mạch của chính mình, trong miệng thấp giọng ngâm xướng, một đạo quang mang màu tím bắn vào mi tâm Tố Ninh, cũng không có tán đi, lượn lờ trước mi tâm tong chốc lát, mới chậm rãi ẩn vào.

Thân hình trắng bệch hư vô của Tố Ninh nhất thời nhìn qua ổn định rất nhiều.

Đóa Đóa phục hồi tinh thần lại, cả kinh nói:“Đây là…… Định hồn chú,” Vừa nhấc đầu gặp sắc mặt tái nhợt của Khổng Tước, đôi mắt sáng ngời giờ phút này cũng có chút tan rã, không khỏi quan tâm nói:“Ngươi, có việc gì không?”

Định hồn chú là đại pháp, không có linh lực và tu vi cực cao thì không thể thi chú, nhưng bởi vì chú thuật nghịch thiên, cho nên tiêu hao linh lực, bị chú phản phệ cũng dị thường lợi hại, cố cũng không dễ dàng sử dụng.

Trước mắt Khổng Tước là một mảnh tối đen, âm thầm vận chuyển linh lực, lại phát hiện trong kinh mạch rỗng tuếch, không còn nửa điểm khí lực. Hắn âm thầm cắn chặt răng, miễn cưỡng nói:“Đóa Đóa, ngươi đến chỗ vương thượng, thỉnh hắn mượn tiên vật.”

Đóa Đóa nói:“Là cái gì?”

Khổng Tước thở hổn hển một chút, gian nan nói:“Hỏa liên châu, có công hiệu khởi tử hồi sinh.”

Kỳ thật hiện tại mỗi một câu nói, Không Tước đều cực kỳ hao tổn tinh lực, đau khổ chống đỡ , nhưng hắn trời sinh tính tình quật cường, không chịu hiển lộ, chỉ là đôi mắt không nhìn vào Đóa Đóa cùng Tố Ninh, cúi đầu nói: “Pháp thuật của ta duy trì được ba ngày, trong vòng ba ngày, Đóa Đóa, ngươi nhất định phải mang tiên vật về…Ta sẽ không làm chuyện có lỗi với hắn nữa, ngươi…có thể mang hắn đến cho ta ôm, đượcc không?”

Vừa nói vừa khẩn cầu, trong lòng Đóa Đóa mềm nhũn, liền khẽ gật đầu.

Khổng Tước ôm lấy Tố Ninh, cảm động vạn phần, nhìn dung nhan tuấn mĩ gầy yếu, trong mắt sáng rọi lưu chuyển, là một loại ánh mắt ôn nhu yêu say cực độ, bỗng nhiên thân mình chấn động, quay đầu khụ vài cái, tơ máu theo khóe miệng chậm rãi chảy xuống.

Đóa Đóa cả kinh, run giọng nói:“Ngươi làm sao vậy?”

Khổng tước thấy nó quan tâm liền thản nhiên cười, đó là tươi cười không có oán hận, minh diễm không thể tả.“Yên tâm, ta sẽ chiếu cố hảo phụ thân ngươi, chỉ là đột nhiên ta đã suy nghĩ thông suốt một sự tình…… Đóa Đóa đừng trì hoãn , nhanh đi, bằng không, thật sự không còn kịp rồi.”

Bỗng nhiên trong lúc đó, tâm không hề bàng hoàng.

Tố Ninh đã vì hắn mà trả giá như thế nào hắn đã hiểu được, lúc mất đi Tố Ninh, cũng làm cho hắn thấy rõ ràng cảm tình của mình.

Hắn vuốt ve thân thể mềm mại nhưng lạnh như băng trong lòng, mỉm cười hạ quyết tâm, nếu thật sự không cứu được Tố Ninh, hắn cũng không để Tố Ninh đi một mình.

Thượng bích lạc hạ hoàng tuyền, chúng ta sẽ luôn cùng một chỗ, Tố Ninh.

Đóa Đóa mặc niệm ngự vũ bí quyết, nhanh chóng chạy như bay, lo lắng trong lòng khiến nó phát lạnh phát run.

Nó không còn thể diện trở về gặp Chu Tước, rõ ràng nói phải rời khỏi cũng là nó, hiện tại vì phụ thân hắn phải trở về, không chỉ trở về, còn muốn hỏi hắn mượn thánh vật của Vũ tộc.

Tim giống bị đóng băng, nhất thời đau đớn vô cùng.

Thật vất vả mới đến được thánh địa của Vũ tộc, Đóa Đóa đánh xuống thân hình, hai cái thị nữ đi đến, đều mặc thúy sắc sam tử, con mắt sáng, vô cùng xinh đẹp, dịu dàng nói:“Công tử dừng bước.”

Đóa Đóa vội vàng hành lễ, nói:“Tuyết hồ tộc Tố đóa, đến cầu kiến Thần Quân.”

Không ngờ thị nữ vừa nghe tên của nó, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn nhất thời trầm xuống, lạnh lùng nói:“Vương thượng có chuyện quan trọng, không tiện gặp ngươi, thỉnh nhanh chóng rời đi.”

Đóa Đóa sợ run một chút, trong lúc nhất thời chân tay có chút luống cuống, lúng túng nói:“Ta…… Ta có việc gấp, có thể thông báo không?”

Thị nữ đứng bên phải, đôi mắt cực nhanh nhìn Đóa Đóa một chút, mang theo vài tia chua ngoa nói:“Nếu người nào đến gặp vương người đều nói như vậy, mỗi người đều gặp, vương thượng của chúng ta chẳng phải là mệt chết sao?”

Đóa Đóa biết hôm nay muốn gặp Chu Tước không phải chuyện dễ, nhưng nghĩ đến phụ thân không, nó chỉ còn lại thời gian hai ngày, Đóa Đóa nhắm mắt, ăn nói khép nép nói:“Thỉnh hai vị tỷ tỷ thông báo một tiếng, ta…… Có chuyện thập phần quan trọng.”

Thị nữ kia không kiên nhẫn nói:“Đói với ngươi thì vương thượng không rảnh, ngươi nghe không hiểu sao?”

Đóa Đóa lui nửa bước,“Đối với ta……”

Thị nữ hèn mọn nhìn hắn một cái, nói:“Nếu ngươi không đi, cũng đừng trách tỷ muội chúng ta xuất thủ vô tình.”

Thi nữ bên trái kéo xiêm y của nàng, nhẹ giọng nói:“Đừng động thủ, hắn chỉ là một đứa nhỏ.”

“Đứa nhỏ? Hắn đã làm việc kia với vương thượng, vẫn là đứa nhỏ sao?” Thị nữ lạnh lùng nói,“Lúc này nhất định lại có sự tình muốn vương thượng chúng ta làm, cho nên mới tới, hắn không phải vì đến gặp vương thượng đâu.”

Mặt Đóa Đóa đỏ bừng, tay vân vê dải lụa tại thắt lưng, hơi hơi phát run, nói không ra lời.

Tuy rằng ngữ khí của thị nữ kia rất xem thường, nhưng những câu nàng nói là tình hình thực tế, Đóa Đóa không thể cãi lại.

Thị nữ bên trái thấy Đóa Đóa dùng sức cắn môi, bộ dáng đỏ bừng thẹn thùng, liên mềm lòng, nói:“Tố công tử, vương thượng của chúng ta không ở nơi này.”

Đóa Đóa khó tránh khỏi kinh ngạc, vội la lên:“Xin hỏi tỷ tỷ, có biết Thần Quân đi nơi nào?”

Thị nữ bên phải ngắt lời nói:“Có chuyện gì thì nói đi, hạc chủ bị thương nặng, vương thượng ngày đêm chăm sóc, không rảnh hỏi việc, ngươi cũng đừng si tâm vọng tưởng .”

Trong nháy mắt Đóa Đóa cảm thấy khó thở, mặt mày trăng bệch, tim đập dữ dội, đau khổ vô cùng.

“Hạc chủ xác thực có bị thương, nhưng vương thượng là……” Thi nữ bên trái ôn tồn khuyên bảo, không ngờ lại bị thị nữ bên phải cắt ngang, nói:“Tỷ tỷ nói nhảm với hắn làm chi? Uy, ngươi mau đi đi, về sau không được đến nữa! Thánh địa Vũ tộc của ta là nơi nào, nói đến là đến, nói đi là đi, hừ!”

“Muội muội……” Thấy thần sắc của Đóa Đóa thống khổ, thị nữ kia không đành lòng nói.

“Tỷ tỷ,” Thị nữ bên phải cười khinh miệt, tiến đến bên tai nàng, dùng thanh âm không lớn nhưng đủ để Đóa Đóa có thể nghe chậm rãi nói:“Ngươi không biết sao, phụ thân hắn cũng như vậy…Dụ dỗ hoặc nhân…Cho nên…Hắn cũng chỉ đáng để cho vương thượng chơi đùa mà thôi…Tỷ đừng quá mềm lòng…Ngẫm lại chuyện của Tước chủ…Cũng là bị hồ tộc trộm tiên nguyên, cho nên mới…Tu vi dừng lại, phải biết rằng bọn họ là phụ tử…” Câu nói kế tiếp nhở đến không thể nghe thấy, chỉ nghe hai tiếng cười khinh miệt.

Những lời này Đóa Đóa rốt không nghe lọt, nhưng miễn cưỡng trấn định , xoay người đi, nó cứ đần độn đi tới, tay chân lạnh lẽo, hốc mắt lại nóng lên.

Không thấy được Chu Tước cũng không thể mượn được thánh vật, nhưng tính mạng của phụ thân…… Thật sự không thể, cùng lắm thì đưa toàn bộ linh lực của mình cho phụ thân, có lẽ có thể có tác dụng.

Thật sự là vô dụng, cứu không được phụ thân, nhận hết nhạo báng, trả lại cho tuyết hồ tộc đã đánh mất mặt……

Lưỡng đạo tầm mắt phía sau khiến nó cảm thấy lưng nóng rực, bên tai vẫn là tiếng cười khinh miệt.

Chu Tước cao quý, cũng chỉ có hạc tộc tú lệ xuất trầm mới xứng đôi với hắn.

Đi đến giữa sườn núi, ánh mắt đã mơ hồ thấy không rõ đường, tuy rằng kiệt lực khắc chế, nhưng nước mắt vẫn không thể kiềm chế, dọc theo khuôn mặt nhở nhắn tái nhợt rơi xuống.

Lúc này, trong không khí, ẩn ẩn bay tới một trận tiếng thở dài.

“…… Tố công tử.”

Một trận gió thổi tới, Đóa Đóa chà xát mắt, đã thấy Huyền Bằng hóa hình người đứng trước mặt mình.

Đóa Đóa cúi đầu, thật lâu sau mới “Ngô” một tiếng.

“Tố công tử tới nơi này là tìm vương thượng sao?”

Đóa Đóa giật mình ngẩng đầu, hơi hơi mân môi nhưng không nói ra tiếng.

Huyền Bằng cười cười, từ trong lòng xuất ra một vật, nói:“Vương thượng bảo ta đưa cho công tử cái này.”

Mở ra bàn tay, rõ ràng là hỏa liên châu, chiết xạ ra ánh sáng trong suốt rực rỡ.

Đóa Đóa nhất thời giật mìn, chậm rãi trừng lớn đôi mắt đỏ bừng, mắt tiệp run lên một chút, như muốn khóc, như muốn cười.

Huyền Bằng nói:“Phụ thân ngươi trải qua tình kiếp này, qua cũng tốt, đừng quá thương tâm, công tử nhanh cầm lại đi cứu người đi.”

Đóa Đóa lấy Hỏa Liên, dùng sức nắm trong tay, lòng tràn đầy chua xót.

Huyền Bằng nhìn nó, hơi hơi thở dài:“Vương thượng quả thật không ở trong tộc…… Thứu tộc thông đồng ma tộc đột kích, Nha tộc cùng Hạc tộc cơ hồ toàn bộ chiến vong, thiên đình giận dữ, trách cứ vương thượng cai quản không nghiêm, cho nên hiện nay vương thượng cùng bọn họ ở biên giới Thanh Châu tác chiến.”

Đóa Đóa nghe qua ma tộc lợi hại, chân thân dài hơn mười dặm, khắp cả người tinh linh đen lấp lánh, trong miệng phun ra khói độc, không biết bọn họ sao có thể đột phá phong ấn, đánh lén Vũ tộc.

Trong lúc nhất thời nó chỉ cảm thấy hết hồn, khẩn trương lo lắng nói:“Thần Quân không có việc gì phải không, ma tộc kia……”

“Ma tộc thủ đoạn độc ác lại phần đông, ta không thể ở lâu, còn muốn chạy về bảo vệ vương thượng, công tử cũng mau trở về đi.” Huyền Bằng hướng nó gật gật đầu, sau đó vọt người mà đi, đảo mắt liền biến mất trong đám mây.

Đóa Đóa đang cầm Hỏa Liên trong tay, cảm thấy ảm đạm bi thương.

Đây là thánh vật của Vũ tộc, có công hiệu chữa thương hồi sinh, nhưng Chu Tước không nói không hỏi mà cứ đưa cho mình, hắn đối với mình…… Bỗng nhiên lại nghĩ tới khi ly biệt, ánh mắt ảm đạm của Chu Tước, Đóa Đóa đỏ đôi mắt, ngón tay chậm rãi nắm chặt.

Hỏa Liên ở lòng bàn tay hơi hơi nóng lên.

Trở lại được Cửu Hoa Sơn như thế nào nó cũng không rõ ràng , mơ hồ nhìn thấy Khổng Tước mừng như điên cầm lấy Hỏa Liên, đặt ở ngực phụ thân của hắn, phụ thân nhất thời khẽ run lên, Hỏa liên kia giống như giống sinh mệnh ẩn vào người phụ thân, sau đó phụ thân thở dài một hơi, nội đan trong miệng lập tức nhập vào, quanh thân tràn ra oánh quang, một lúc lâu sau mắt tiệp cũng bắt đầu hơi hơi rung động, giống như muốn tỉnh lại.

“Phụ thân!”

“Tố Ninh!”

Đóa Đóa xông đến, nhưng Khổng Tước so với nó nhanh hơn đem Tố Ninh ôm ở trong lòng, quả nhiên Tố Ninh chậm rãi mở mắt ra, khụ vài cái, phun ra máu, hơi hơi mở to mắt, mờ mịt nói:“Đây là làm sao…… Tuyên Tuyên?”

Cố hết sức vuốt lên khuôn mặt Khổng Tước, khiến Khổng Tước đau lòng, một giọt nước mắt dọc theo hai má tuyết trắng chảy xuống trên mặt Tố Ninh, Tố Ninh chưa thanh tỉnh, nhưng thấy Khổng Tước rơi lệ, nhất thời cả kinh, nói:“Làm sao vậy…… Tuyên Tuyên?”

Khổng Tước sợ hắn sốt ruột, thoáng định thần, trấn an nói:“Không có việc gì, ngươi vừa mới ngất đi thôi, không có việc gì , có mệt hay không, ngủ tiếp một hồi là được?”

Tố Ninh không đáp, chỉ cố sức cầm lấy tay Khổng Tước, đứt quãng nói:“Ta không sao…… Có ngươi theo giúp ta…… Không sao……”

Tay hắn đơn bạc dị thường lại lạnh lẽo vô cùng, vừa mới khôi phục khí huyết còn không thông thuận, giờ phút này còn hơi hơi phát run, cực kỳ đáng thương, Khổng Tước không đành lòng, không muốn hắn lại hao tâm tổn sức như thế, ôn nhu nói:“Ân, ta cùng ngươi, ngươi an tâm ngủ đi.”

Khóe miệng Tố Ninh hơi hơi nhếch lên, rất nhanh liền mờ mịt ngủ, đôi mắt thu thủy của Khổng Tước si ngốc nhìn hắn, không hề chớp mắt, hắn cảm thấy khuôn mặt của Tố Ninh tuấn mỹ thoát tục giống như tranh thuỷ mặc, như sao sáng, làm cho người ta không thể không sinh tình cảm trìu mến.

Hắn chậm rãi cúi đầu, chậm rãi hôn lên đôi môi tái nhợt kia, giờ phút này oán hận đã sớm diệt hết, đối với Tố Ninh, lại bắt đầu sinh ra tình ý.

Khổng Tước tộc trưởng xưa nay cao ngạo dị thường, hắn hận sâu đậm, nhưng khi đã động tình, cũng là yêu sâu đậm, khắc sâu trong lòng khắc, cốt ghi tâm.

Đóa Đóa nhìn thấy hai người dây dưa trên tháp trượng, xoay người nhẹ nhàng lui ra ngoài, nó hiểu được chuyện của phụ thân đã không cần mình lo lắng , bọn họ trong lúc đó cũng không muốn có người thứ ba ngăn trở.

Đóa Đóa chậm rãi đi lên núi, ven đường gặp rất nhiều tiểu tuyết hồ chơi đùa, thấy Đóa Đóa,  kinh ngạc ôm chân trước hành lễ nói:“Thiếu chủ đã trở lại, nha, lâu rồi không thấy, thiếu chủ càng trở nên xinh đẹp nga.”

Khuôn mặt của thiếu niên tinh xảo tú lệ, thân thể yểu điệu thon dài, nó mặc quần áo huyền sắc, ánh sáng huyết sắc toàn ra càng tôn lên làm da trắng như tuyết, xinh đẹp bức người. Nhưng đôi mắt trong suốt vô tà đôi không còn lóng lánh sáng rọi, mà là không thể che dấu một chút ảm đạm, không biết trong lòng có khổ sở gì.

Tiểu hồ nhìn thấy ánh mắt của nó, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu , cơ hồ muốn khóc, nói:“Thiếu chủ làm sao vậy, tại sao gầy nhiều như vậy, bên ngoài gặp chuyện không vui sao ?”

Đóa Đóa xoa đầu tiểu hồ, ánh mắt lại phiêu cực xa, giống như đáng nghĩ đến sự tình gì, miệng còn hơi hơi hé mở.

Tiểu tuyết hồ cảm thấy bộ dáng Đóa Đóa thực không bình thường, vì thế thử nói:“Thiếu chủ có phải nghĩ đến ai hay không, tựa như năm đó nương ta nghĩ đến cha ta, cũng là bộ dáng này.”

Đóa Đóa cười, thuận miệng nói:“Nương ngươi có bộ dáng thế nào?”

Tiểu tuyết hồ nói:“Nương ta a, nàng nghĩ oan cho cha ta, cho rằng cha ta xuống núi là cùng người khác vui vẻ, sau lại biết cha ta chỉ là vì cho muốn đến nhân gian hái hoa cho nương ta, loài hoa mà nàng thích…… Nhưng nương mắng cha, cha liền một mạch ly khai, nương liền mỗi ngày đứng ở vách đá chờ cha ta, chăm chú nhìn sơn đạo, trông mòn con mắt, nhưng, sau lại……” Tiểu hồ ly hắc hắc nở nụ cười, nói:“Có một ngày, nương ta rốt cục suy nghĩ cẩn thận , không thể chờ như vậy, cha là sẽ không trở về , nương ta đã xuống núi tìm, tìm được cha, cuối cùng, hai người đã trở lại.”

Tiểu hồ giương mắt nhìn, thấy Đóa Đóa chăm chú lắng nghe, không khỏi tự hào, ưỡn ngực tiếp tục nói:“Nhưng cha trở về lại nói, vì người yêu chịu ủy khuất hắn không so đo, hắn không trở lại, là vì đang đợi nương ta nguôi giận mà thôi.”

Vì người yêu mà chịu ủy khuất cũng không so đo…… Đóa Đóa yên lặng suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên mở miệng cười, miệng nó hồng nhuận, răng nanh lại trong suốt tuyết trắng, liền nhẹ nhàng  cười, cũng là lệ sắc bức người, khiến tiểu tuyết hồ lăng lăng nhìn.

Đóa Đóa ôm lấy tiểu tuyết hồ nói:“Ngươi nói rất khá, ta có chút việc phải đi trước , sau này lại nghe ngươi nói chuyện.”

Nói xong mặc niệm ngự vũ bí quyết, dáng thiếu niên thanh nhận bay lên không trung, một cái chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Đóa Đóa dùng hết toàn lực, trong thời gian ngắn nhất chạy tới Thanh Châu.

Kia là lãnh địa biên giới của Vũ tộc, núi trập trùng tạo thành một sơn cốc thật lớn, bên trong sương mù dày đặc bao phủ, không thể nhìn thấy gì, nhưng có thể cảm giác rõ ràng được một cỗ khí tà ác nối tiếp nhau trong không trung.

Đóa Đóa ngửi vài cái liền cảm thấy ghê tởm muốn nôn, dùng ống tay áo che , hướng lên phía. Trên cao đã cháy đen một mảnh, cỏ cây không sống nổi, đạp dưới lòng bàn chân có cảm giác hơi hơi nóng lên.

Đi nửa ngày, rốt cục thấy được đỉnh núi có nhiều màu thần quang long lánh như nước, chân Đóa Đóa mềm nhũn, rốt cuộc chống đỡ không được.

Nó vội vàng thở hào hển, trong lòng biết mình không thể đi tiếp, con mắt sáng gắt gao nhìn chằm chằm đỉnh núi, hy vọng có thể nhìn đến thân ảnh mà nó nhớ thương.

Đỉnh núi bỗng nhiên lại nổ ra, giống như thiên quân vạn mã từ xa đến gần, khiến người ta ù tai. Chỉ thấy màu quang bên trong tràn màu đỏ sáng mờ, chậm rãi bao trùm bóng đen trong không trung.

Xích quang càng thu càng chặt, bóng đen giãy dụa, còn không ngừng phun ra từng trận khói độc, giằng co hồi lâu, xích quang dường như chống đỡ hết nổi, Đóa Đóa kinh hãi, đôi mắt co rút lại, bình ổn hô hấp.

Ước chừng sau nửa canh giờ, một tầng kim quang tự như xích quang tràn ra, nháy mắt bao trùm, một tiếng thét thống khổ vang lên, bóng đen như thủy triều rút đi, trong khoảnh khắc liền biến mất không thấy.

Đám mây đen trong sơn cốc dần dần tán đi, màu xanh chậm rãi khôi phục lại, Đóa Đóa hít vào một hơi, cảm thấy không khoẻ, đang chuẩn bị đứng dậy niệm bí quyết, thì từ đỉnh núi, đột nhiên có hai cánh chim màu đỏ rất lớn bay đi, ánh nắng chiếu lên, cánh chim tỏa ra một đạo viền vàng, tràn giống như hỏa diễm đốt cháy, quang mang mê ly khiến người ta hoa mắt.

Một con phượng hoàng thật lớn vô cùng rực rỡ chói mắt, tư thái cao quý đứng ở đỉnh núi!

Thiên địa biến sắc!

Nhật nguyệt chợt thất huy!

Đóa Đóa trên mặt lộ ra ý cười vui sướng, đang muốn mở miệng, không ngờ đột nhiên sấm chớp náo động, các màu lông chim hỗn độn phất phới, tiếng động bi thương nổi lên bốn phía –

“Vương thượng –!”

Mới vừa rồi Chu Tước dùng tiên lực bảo hộ nên mọi người Vũ tộc đều an toàn, bây giờ hiện thân, mặt biến sắc, thanh âm rên rĩ ở trong sơn cốc quanh quẩn không ngớt.

“Vương thượng –!”

“Không –! Vương thượng, chớ đi!”

Đóa Đóa ngẩn ra, một điềm xấu nhất thời dâng lên.

Nó bối rối nói:“…… Thần Quân…… Thần Quân!”

Chỉ thấy đỉnh núi đột nhiên xuất hiện một biển lửa, bốc lên đem thân hình Chu Tước cuốn vào bên trong!

Chu Tước chậm rãi mở mắt, ánh mắt như nước, sáng quắc tỏa sáng, trên cao nhìn nhìn xuống Vũ tộc, nói:“Ta ứng kiếp nạn này, không cần quá bi thương, sự vụ của Vũ tộc do Huyền Bằng tiếp quản.”

Đóa Đóa cảm thấy phát lạnh, nhất thời dùng sức đẩy người Vũ tộc che ở phía trước, kinh hoàng run giọng nói:“Thần Quân! Thần Quân!” Kêu lần thứ hai, đã mang theo khóc âm.

Nhưng Chu Tước lại không có nghe đến, đôi mắt chợt tắt, ánh lửa nhất thời hỏa trụ thân hình của hắn!

Đóa Đóa như si như mộng, kinh ngạc nhìn kia ánh lửa rực rỡ, trong nháy mắt, tâm của mình cũng giống như đã chết. Lửa tan, nó nghe được một tiếng thở dài, mang theo ôn tồn, cũng mang theo ẩn ẩn thống khổ.

Nó đần độn không biết đứng bao lâu, bỗng nhiên một thân ảnh bạch sắc theo xa xa vọt tới, đối với Đóa Đóa quát lên:“Ngươi sao dám lại đến Vũ tộc!”

Người tới y phục tuyết trắng, mặt mày thanh tú thần thái đoạt nhân, đúng là Hạc chủ Hạo Thanh mà Đóa Đóa từng gặp qua.

Hắn trừng mắt nhìn Đóa Đóa, trong mắt hiện lên hận ý ác độc, nói:“Vương thượng đã cho ngươi thánh vật của Vũ tộc, ngươi còn đến đây làm cái gì?”

Đóa Đóa khẽ run lên, nói:“Ta đến…… Nhìn xem Thần Quân.”

Hạo Thanh nghe xong, thần sắc đau xót, trong mắt lửa giận thiêu đốt càng sâu.“Ngươi vừa mới thấy được, vương thượng niết bàn, nhưng tam hồn lại thiếu đi một mệnh hồn! Nếu không thể trong vòng ba ngày tìm được, vương thượng liền không thể trọng sinh! Có phải hay không ngươi, có phải hay không ngươi lấy đi mệnh hồn của vương thượng?”

“Không phải…… Không……” Sự lãnh lẽo lại dâng lên trong cơ thể Đóa Đóa, nó lắc lắc đầu, yết hầu lại phát không ra tiếng, thân thể co rút , giống như lại thấy được đôi mắt của Chu Tước, thản nhiên lại giống như hàm chứa thâm tình, trong lòng đau như dao cắt, mọi vật trước mắt đều mờ mịt.

“Đủ rồi, Hạo Thanh, không trách hắn.” Huyền Bằng chậm rãi tới, phất tay một cái, đem Đóa Đóa ra phía sau.

Hạc chủ thấy Huyền Bằng dốc hết sức che chở tiểu hồ ly, giống như Chu Tước, trong lòng đau khổ, khuôn mặt trắng bệch, buồn bã nói:“Ta cũng không nói gì sai, nếu không phải hắn, vương thượng sẽ không bi thương, nếu không phải hắn, vương thượng sao lại niết bàn trọng sinh, hỏa liên châu đủ để trị thương cho Vũ tộc! Nhưng hôm nay, vương thượng vì tiểu hồ ly này, ngay cả tộc nhân đều từ bỏ…… Huống hồ, qua thời gian ba ngày, đi nơi nào tìm mệnh hồn vương thượng?”

Nói đến mệnh hồn của Chu Tước, Huyền Bằng cũng trầm mặc không nói gì.

Qua ba ngày, thiên địa to lớn, phải đi đâu để tìm kiếm mệnh hồn di lạc của Chu Tước.

Hạc chủ Hạo Thanh lại nói:“Ngươi có thừa lực bận tâm tiểu hồ ly này, không bằng dùng tâm tư đi tìm mệnh hồn vương thượng.” Nói xong, dùng sức liếc mắt Đóa Đóa một cái, xoay người hóa thành bạch hạc, phát cuồng hung hăng bay đi.

Sắc mặt Đóa Đóa trắng bệch, tâm giống nhau bị xé rách thành từng mảnh, bén nhọn đau đớn, khí huyết đều bốc lên.

Chu Tước hắn…… Thật sự sẽ không về sao?

Mình rốt cuộc cũng không thể bên cạnh hắn !

“Tố công tử,” Huyền Bằng đỡ lấy nó, lo lắng nói:“Đừng quá thương tâm,việc lúc này là phải tìm được mệnh hồn vủa vương thượng, thỉnh công tử bảo trọng.”

Đóa Đóa gật gật đầu, gắt gao cắn răng, tựa hồ như vậy mới có thể khắc chế nức nở, gân xanh đều nổi lên tên trán, thanh âm mang theo run run, nói:“Huyền đại ca nói đúng, chỉ cần còn có một tia hy vọng…… Ta định sẽ không buông!”

Huyền Bằng thấy nó như thế cũng chỉ có thể than nhẹ một tiếng, nói:“Ta không ở cạnh ngươi lúc này, Tố công tử, vương thượng rất yêu ngươi…… Mệnh hồn của Vương thượng có lẽ công tử có thể tìm được.”

Đóa Đóa gật gật đầu, nghĩ Chu Tước đối với mình yêu thương như thế, tâm càng nặng nề khó nhịn, trong ngực đau dữ dội, thanh âm Huyền Bằng đã từ xa xa truyền đến.

“Công tử bảo trọng, ta muốn đi tìm Thanh Long Thần Quân và Bạch Hổ Thần Quân, bọn họ cùng vương thượng tiên khí tương thông, có thể giúp hồn phách vương thượng chống đỡ mấy ngày, chính là…… Mấy vị Thần Quân đều dạo chơi bên ngoài, cũng không biết bao mới tìm được.”

“Ân,” Trong đầu Đóa Đóa bỗng nhiên lóe lên, nhớ tới cái gì vội vàng đứng dậy nói:“Không cần đi tìm , ta có biện pháp tìm được Kiến Chương Thần Quân.”

Nói xong xuất ra vài miếng long lân trong lòng, tán màu vàng quang mang.

Đôi mắt Huyền Bằng sáng ngời, thanh âm cao thêm vài phần nói:“Đây là long lân, Thanh Long Thần Quân ?”

“Đúng, ngày ấy hắn tìm đến Thần Quân, không biết vì sao động thủ, rơi xuống mấy miếng này, Thần Quân liền cho ta.”

Trong lòng Huyền Bằng chấn động, nhìn nó một cái, ánh mắt thập phần phức tạp, nói:“Công tử thật sự là gặp may mắn, ta đi theo vương thượng gần một vạn năm, chưa bao giờ gặp qua vương thượng yêu thương ai như thế, có công tử ở đây, có lẽ vương thượng cũng không nguyện ý đi xa……”

Sắc mặt Đóa Đóa lập tức trắng bệch, nó quay đầu đi lấy lại bình tĩnh, mới nói:“Nhưng lại là ta…… Ta phụ……” Dùng sức kìm nén tình cảm, sau đó nhẹ giọng lại kiên định dị thường nói:“Ta nhất định đem Thần Quân trở về!”

“Khách tra” Một tiếng vang nhỏ, long lân màu vàng bị vỡ. Đóa Đóa ngẩng đầu nhìn trời, vẫn tinh không vạn lí, không có một tia không yên tĩnh.

Chẳng lẽ là một mảnh không đủ?

“Khách tra, khách tra,” Lại là hai tiếng, vẫn không có hiện tượng gì, Đóa Đóa hung ác, đem toàn bộ long lân còn lại bẻ gẫy.

Còn chưa kịp ngẩng đầu, chợt nghe không trung có một tiếng nổ, một bóng đen thật lớn rơi thẳng xuống, tốc độ cực nhanh không thể thấy rõ ràng thân ảnh hắn, khi rơi xuống đất khói nhẹ lan tỏa, sau khi tán đi thì thấy được Thanh Long Thần Quân – Kiến Chương.

Hoàn toàn không còn bộ dáng phong lưu như hai lần trước, một thân chật vật vô cùng. Tiên bào không hề sáng bóng, lung tung trên người, dải lụa ngọc bội không thấy tung tích, liền ngay cả tóc đều không gọn gàng, vô cùng hỗn độn, hai mắt gắt gao mở to, một đôi mắt hoa đào hung hăng trừng mắt nhìn Đóa Đóa, nổi trận lôi đình hướng tới bọn họ quát:“Lăng Quang không muốn cho bản quân sống có phải hay không?! Bẻ gãy long lân của ta như vậy, hắn muốn lão tử chết sao! Hắn ở đâu, lão tử cùng với hắn liều mạng!”

Đóa Đóa đứng lên, đi tới hai bước, nhìn Thanh Long hiện thân, kích động đến mức một câu cũng nói không nên lời, đột nhiên bùm một tiếng quỳ xuống, nước mắt liên liên, rơi vào cái cổ mảnh.

Động tác này khiến Thanh Long hoảng hốt, cả kinh nói:“Ngươi làm cái gì?”

Đóa Đóa ngẩng đầu, con mắt đen tinh lượng đều là nước mắt, nức nở nói:“Cầu ngài cứu cứu Thần Quân!”

Huyền Bằng cũng quỳ xuống, kính cẩn dập đầu nói:“Thỉnh Kiến Chương Thần Quân cứu vương thượng.”

Thanh Long mới kịp phản ứng, trừng mắt thất thanh nói:“Lăng Quang đã xảy ra chuyện? Hắn mà có thể gặp chuyện không may?!”

“Vâng,” Huyền Bằng đi lên bước, lấy ra trong lòng một cái linh vũ xanh ngọc, nói:“Khi Vương thượng niết bàn, thuộc hạ góp nhặt hồn phách của vương thượng, nhưng trong này chỉ có hai hồn, mệnh hồn của vương thượng chẳng biết đi đâu, cho nên thỉnh ngài đến bảo vệ hồn phách vương thượng, để thuộc hạ có đủ thời gian đi tìm mệnh hồn.”

Thanh Long gật gật đầu, không chút do dự đem linh vũ nhét vào trong lòng mình, thanh âm cũng có chút bình thản,“Không thành vấn đề, có ta che chở, sẽ không làm cho hắn gặp chuyện không may, thời gian cấp bách, các ngươi nhanh đi tìm đi.”

Lại nhíu mi nhìn thoáng qua Đóa Đóa quỳ trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn tú lệ mượt mà trong nháy mắt liền gầy yếu tiều tụy rất nhiều, không đành lòng nói:“Đứng lên đi, nếu Lăng Quang biết ta để ngươi quỳ , không biết sẽ trách ta như thế nào.”

Đóa Đóa nghe được hắn nhắc tới Chu Tước, tâm lại đau, thở dốc một trận mới ách thanh nói:“Đa tạ Kiến Chương Thần Quân.”

Thanh Long bĩu môi, đi đến trước mặt Đóa Đóa, kéo nó lên, nói:“Ta sẽ dùng tiên lực chân nguyên bảo vệ Lăng Quang, các ngươi không cần quá mức lo lắng, tốc tốc đi tìm mệnh hồn quan trọng hơn,” Dừng một chút, nhưng nhịn không được lại nói:“Tiểu hồ ly, đem long lân đưa ta.”

Đóa Đóa cúi đầu nói:“Đã không còn, đều dùng hết rồi…… Vừa rồi là ta lỗ mãng, đắc tội Thần Quân.”

Thanh Long nhẹ nhàng thở ra, ra vẻ tiêu sái phất áo choàng, nói:“Không có là tốt rồi, các ngươi đừng trì hoãn, mau đi đi.” Nói xong xoay người rời đi.

“Biết tìm như thế nào không?” Huyền Bằng bình tĩnh hỏi một câu.

Đóa Đóa lắc đầu, ngón tay gắt gao nắ, chặt, nói:“Ngươi nói cho ta biết, mặc kệ ở nơi nào, ta đều đi.”

Huyền Bằng gật gật đầu, nói:“Vương thượng gần đây vẫn cùng ngươi nhất thân mật, hắn thường đi nơi nào, ngươi cẩn thận tìm xem, mệnh hồn là tam hồn chi nhất, có hơi thở của vương thượng, nếu tiếp cận ngươi liền có thể có cảm giác.”

Đôi mắt Đóa Đóa dần dần khôi phục trong trẻo, nói:“Mặc kệ như thế nào, chúng ta sẽ tìm được, đúng không?”

Vô luận như thế nào, nó cũng không để Chu Tước đi một mình.

Hắn đưa thánh vật của Vũ tộc chữa thương cho phụ thân, như vậy vết thương của hắn nó phải phụ trách.

Cho tới nay đều là Chu Tước vì nó làm rất nhiều, nó lại tỉnh tỉnh mê mê, không biết tình thâm ý trọng, hiện tại…… Rốt cục cũng đến lúc nó nên vì Chu Tước làm cái gì đó.

Đóa Đóa nhớ kỹ ngự vũ bí quyết, đi đến những nơi có dấu chân của nó và Chu Tước, mặc kệ là trấn nhỏ ở nhân gian hoặc là nơi Chu Tước tu luyện.

Nó không trì hoãn một khắc, mỗi một chỗ, đều dùng linh lực tinh tế cảm thụ hơi thở và tiên lực của Chu Tước, nhưng cuối cùng luôn mang theo thất vọng cùng hy vọng đi đến nơi tiếp theo.

Ba ngày đảo mắt liền qua, Đóa Đóa ngày đêm tìm kiếm, nhưng vẫn không phát hiện cái gì.

Thần Quân…… Ngươi rốt cuộc ở nơi nào?

Trong cổ họng như bị hỏa thiêu, chỉ cần cử động mạnh chút sẽ cảm thấy suy kiệt, Đóa Đóa hiểu được mình còn chống đỡ không được bao lâu, nhưng nó không muốn dừng lại cước bộ, bởi vì nghỉ ngơi một chút, có thể thành nuối tiếc lớn nhất cuộc đời!

Vân phong càng thổi càng lạnh, Đóa Đóa cắn môi, lại cảm giác thân thể tựa hồ càng ngày càng nặng, muốn ngã xuống. Mở to đôi mắt, còn muốn tiếp tục ngự phong mà đi, nhưng trong cơ thể rỗng tuếch, linh lực đều tiêu hao hầu như không còn, nó chỉ có thể thả lỏng thân thể, chậm rãi bay xuống.

Hai chân chạm đất, không khỏi mềm nhũn té ngã, Đóa Đóa miễn cưỡng giương mắt nhìn xem bốn phía, may mà là cái sơn cốc, cũng không người ở, sẽ không kinh hách đến phàm nhân.

Ánh mặt trời sáng ngời áp bức khiến mi mắt Đóa Đóa không mở ra được, mà xương cốt cả người đều bủn rủn không thể nhúc nhích, Đóa Đóa té trên mặt đất, cực độ mỏi mệt, làm cho người ta hận không thể ngủ như vậy.

Thật kì lạ! Nơi này rất là cổ quái!

Đóa Đóa nhắc nhở mình bảo trì thanh tỉnh, nhưng ngay cả khí lực nắm tay cũng không có, đừng nói là đứng dậy rời đi.

Bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng cười duyên ha ha,“Nha, tỷ tỷ đến xem, vân mộng hương của ngươi thật hữu hiệu, quả thực đến đây là một tiểu tiên nhân.”

Trong đôi mắt mông lung của Đóa Đóa chiếu ra hai khuôn mặt, nhưng Đóa Đóa nhìn không thấy phía dưới các nàng là thân rắn!

“Hai vị……” Đóa Đóa mở miệng, cảm thấy thanh âm của mình giống như bị phá, khàn khàn khó nghe.

Bàn tay trắng mịm mềm lạnh như băng sờ ở hai gò má Đóa Đóa, ha ha cười nói:“Mĩ tiên nhân như vậy, nếu ăn hắn, tỷ tỷ ta cũng có thể có dung mạo như vậy.”

Thân thể cảm  thấy buồn ngủ như thủy triều dâng, Thanh tỉnh mà Đóa Đóa cố bảo trì cũng bị cắn nuốt, quanh thân càng lúc càng nhẹ, trước mắt tối đen, Đóa Đóa lâm vào hôn mê.

Xà nữ thấy nó không hề nhúc nhích, yên tâm đi lên, thân thể lạnh lẽo bò lên Đóa Đóa, tràn đầy hàn ý, nàng để sát vào chop mũi Đóa Đóa, đem linh khí chậm rãi hút đi qua.

Linh khí tươi mát, xà nữ đắm chìm trong vui sướng, bỗng nhiên trên người nóng lên, tiếp theo là đau đớn theo làn da truyền đến, nàng kêu rên một tiếng, buông lỏng thân thể Đóa Đóa ra.

Giương mắt nhìn lại, nguyên lai ltrên cổ tay Đóa Đóa là một cái vòng tay màu đỏ sáng mờ, một cỗ lửa lập tức theo tới, lửa nhiều màu hiện lên rực rỡ, quấn chặt chẽ hai yêu tinh, khiến các nàng đau đớn không ngừng quay cuồng kêu rên.

Không bao lâu, hai yêu liền hóa thành khói nhẹ.

Một thân ảnh thản nhiên theo ánh lửa bốc lên chậm rãi đi ra, ánh lửa tùy theo mà diệt, đôi mắt hắn nhìn Đóa Đóa té trên mặt đất, khuôn mặt tuấn mĩ cao quý tiều tụy kinh người, hắn vươn tay giống như muốn đem Đóa Đóa ôm lấy, nhưng thân ảnh rất mỏng, chỉ một trận thanh phong đều có thể đem thổi tán.

Trong sơn cốc tiếng gió không ngừng, thổi qua rừng trúc rung động, thân ảnh hắn càng lúc càng mờ nhạt, sắp ẩn vào âm thầm.

Người nọ vẫn là yên lặng nhìn chăm chú, sau một lúc lâu chậm rãi vươn tay, ngón tay thon dài, như hư không vuốt lên mặt mày thanh tú của Đóa Đóa, cuối cùng hắn khe khẽ thở dài, biến mất trong không khí.

Đóa Đóa mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, chóp mũi ngửi được một hương vị như có như không, thanh quý sâu thẳm, như là lúc Hồng Liên nở rộ, trên mặt Đóa Đóa có chứa một giọt sương vương hương khí.

Trong nháy mắt, hắn nghĩ đến Chu Tước vẫn bên người nó, còn thường xuyên bên cạnh, luôn bên người nó!

Không đúng!

Nó lập tức nhớ tới trước lúc mê man, rõ ràng bên người có hai nữ yêu, nhưng hiện tại nhìn quanh bốn phía, trừ bỏ rừng trúc che phủ, không có thân ảnh người thứ hai!

Sao lại thế này? Đến tột cùng là ai cứu mình?

Trong lòng đột nhiên hỗn loạn, hay là thật sự là……

“…… Thần Quân?…… Thần Quân! Thần Quân! Thần Quân –!”

Đóa Đóa điên cuồng ở trong rừng tìm kiếm, thét lên khàn cả giọng, nhưng như trước không thấy bóng dáng Chu Tước.

Hay là, là mình nghĩ sai rồi……

Đóa Đóa rốt cục thở hổn hển, mấy ngày nay bôn ba không ngừng, tâm lại thê lương, linh lực đã sớm bị hút cạn, giờ phút này lại trải qua thất vọng đả kích, trong lòng đau đớn khó nhịn, khó có thể chống đỡ chính mình.

Tay chân mềm nhũn, liền ngã ngồi trên mặt đất, vùi đầu trong lòng bàn tay, thật lâu không thể đứng dậy.

Trong không gian xuất hiện một bóng người, ti bào tuyết, dáng người thoát tục. Mái tóc dài của hắn bán vãn ở sau đầu, một đôi mắt quyến rũ, nhẹ giọng kêu:“Đóa Đóa.”

Đóa Đóa ngẩn ra, ngẩng đầu lên, chậm rãi đứng dậy nhưng không ngờ đầu choáng váng, trước mắt biến thành màu đen, thiếu chút nữa ngã xuống, may mà Khổng Tước tay mắt lanh lẹ, vững vàng đỡ nó.

Đóa Đóa đờ đẫn nói:“Cha thân.”

Ngón tay Khổng Tước vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của Đóa Đóa, nói:“Mới mấy ngày đã thành bộ dáng này ?”

Đóa Đóa muốn khóc, trong mắt phủ sương, tránh né vấn đề nói:“Cha thân sao lại đến đây, phụ thân đã khỏe chưa?”

“Phụ thân ngươi vô sự , chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là được, nếu không sao ta lại đến đây…… Ai, Vũ tộc xảy ra chuyện lớn như vậy, ta thân là Tước tộc tộc trưởng, ở thời điểm mấu chốt không thể cùng vương thượng chống đỡ, nói đến cũng là thẹn trong lòng.” Khổng Tước cẩn thận nhìn nhìn tiểu hồ ly, ôm bờ vai của nó, ôn nhu nói:“Chuyện của Vương thượng ta có nghe nói , Đóa Đóa đừng nóng vội, chúng ta còn có thời gian.

Bàn tay Khổng Tước truyền đến ấm áp cùng kiên định, Đóa Đóa bắt đầu cảm thấy trong lòng không hề mê mang bất an như trước.

Đáy mắt nhiệt nhiệt , Đóa Đóa ngượng ngùng lấy ống tay áo che lại, nói:“Ân, đa tạ cha thân.”

Khổng Tước cố ý kéo tay Đóa Đóa khỏi khuôn mặt, nói:“Biết là cha thân, sao còn xa lạ như thế, trách ta phụ phụ tử ngươi sao?”

Đóa Đóa vội vàng ôm thân hình thon dài kia, nói:“Sao có thể?”

Khổng Tước gật gật đầu, đối với động tác của Đóa Đóa cực kì hưởng thụ, nói:“Vương thượng thành tiên đã lâu, mệnh hồn sẽ không yếu ớt như thế, có thể là ở nơi quen thuộc nào đó, Đóa Đóa ngươi ngẫm lại, ngươi là ngươi thân cận nhất với hắn một trăm năm qua, mấy ngày này có tìm thấy dấu vết gì không?”

Đóa Đóa ngưng thần nghĩ lại, bỗng nhiên trong đầu lóe linh quang, rõ ràng nói:“Có, ngay vừa rồi.”

Lập tức tinh tế cảm nhận, Khổng Tước nhíu lại mi, gật đầu nói:“Đúng vậy, trong không trung, cũng cảm nhận được tiên khí của vương thượng…… Nói như vậy, mệnh hồn của vương thượng ở gần đây.”

Khổng Tước tĩnh tĩnh khí, ống tay áo dùng sức phất một cái, một chút ánh sáng màu xanh theo trong tay áo tán ra, nhất thời hướng mọi nơi tan đi.

“Đinh……” Một tiếng, lục quang ở không trung quay về một vòng, đột nhiên ẩn vào ống tay áo Đóa Đóa, phát ra thanh âm ngắn ngủi, réo rắt như chim minh.

Đóa Đóa chấn động giật mình, run run xốc lên ống tay áo, trên cổ tay gầy nhỏ, kim hoàn sáng rọi, đúng là linh vũ Chu Tước đưa cho nó.

Nguyên lai…… Hắn vẫn chưa từng rời đi!

Trong nháy mắt, bên tai tựa hồ không nghe thấy thanh âm gì, chỉ có tiếng tim đập của mình, đông! Đông!– đông! Đông! Thanh âm vang lên từng tiếng chậm chạp.

“…… Đóa Đóa…… Đóa Đóa?”

Đóa Đóa mỉm cười, ánh mắt đỏ bừng nhìn Khổng Tước, nức nở nói:“Chúng ta trở về, cha thân…… Hắn ở trong này, vẫn đều ở bên cạnh ta……”

Khổng Tước ôn hòa nói:“Hảo.” Nói xong ôm lấy con cưỡi gió mà đi.

Trở lại thánh địa Vũ tộc, Thanh Long nhìn thấy bọn họ nhẹ nhàng thở ra, khuôn mặt có chút mệt mỏi, nói:“Lăng Quang này mệnh hảo, đều được các ngươi tận tâm như vậy.”

Huyền Bằng cung kính nói:“Vương thượng là vì Vũ tộc nên mới có thể như thế, ta muôn lần chết đều không thể hồi báo, ân tình của Kiến Chương Thần Quân, thuộc hạ nhất định sẽ hướng vương thượng báo cáo, Thần Quân cũng không phải vô tình như Vương thượng nghĩ.”

Thanh Long nhếch miệng cười cười, khoát tay nói:“Không cần không cần, chỉ cần hắn mỗi lần gặp ta đừng đối phó với ta là tốt rồi,” Dứt lời đem linh vũ từ trong tay áo lấy ra, hiện lên một tầng trong suốt thanh quang.

“Có tiên lực của ta duy trì, thiên hồn đều hảo , nếu mệnh hồn các ngươi cũng tìm được, ta đây cũng không đợi nữa,” Đứng dậy ngáp một cái thật dài, hoạt động gân cốt, nói:“Bản quân còn phải đi mang Chấp Minh trở về, nếu không chờ tên phượng hoàng này trở về, hắn lại mặt lạnh với ta.”

Trước khi đi còn không quên ngả ngớn sờ soạng khuôn mặt Đóa Đóa, cười nói:“Gầy nhiều như vậy, ta thấy đau lòng, nếu về sau Lăng Quang khi dễ ngươi, ngươi cứ tìm Kiến Chương ca ca a, ta có thể thức thời hơn khối đầu gỗ kia.”

Hắn thản nhiên đi đến cửai động, không biết lấy ra cây quạt từ đâu, ngọc phiến lay động lại thành Kiến Chương Thần Quân phong lưu lỗi lạc, đảo mắt liền biến mất.

Thanh Long vừa đi, lực chú ý của Vũ tộc tự nhiên tập trung trên người Đóa Đóa, trong nháy mắt vô số cặp mắt như lửa chăm chú vào nó, mang theo vui sướng không thể biểu thị.

“Tố công tử, thỉnh đưa ra mệnh hồn vương thượng.”

Đóa Đóa gật gật đầu, kéo ống tay áo lên, một cái linh vũ giống như kim hoàn đeo ở cổ tay tuyết trắng của Đóa Đóa, tràn nhiều màu oánh quang.

“A……”

“Vương thượng!”

“Là vương thượng!”

Vũ tộc thất thanh hô??? phát ra sợ hãi, cùng cảm giác vui sướng khó nén, Đóa Đóa có chút không được tự nhiên, hình như là mình cầm đi thứ người khác trân ái nhất, đặc biệt là Hạc tộc trưởng – Hạo Thanh, vui sướng vô cùng.

Đóa Đóa không đành lòng nhìn hắn, vội vàng giật giật cổ tay, muốn cởi nó ra, nhưng ai linh vũ này hình như có sinh mệnh bình thường, chặt chẽ quấn ở cổ tay, không có một chút khe hở.

“Này……” Đóa Đóa không khỏi nóng nảy, dùng sức kéo, kim hoàn như trước không chút sứt mẻ, dính sát vào nhau bám chặt cổ tay.

Cổ tay không thể ức chế run run, nhóm người Vũ tộc bên cạnh cũng hấp một ngụm lãnh khí.

Không thể thu lại linh vũ, làm sao đem tam hồn hợp nhất, đưa vào tam muội chân hỏa rèn luyện trọng sinh.

Sắc mặt mọi người đều thay đổi, sắc mặt Đóa Đóa lại tái nhợt, Hạc chủ Hạo Thanh liếc mắt nhìn nó, tánh mắt ngoài chán ghét, còn có thâm ý phức tạp.

Không khí trầm xuống, chỉ nghe thấy vài tiếng hít thở nho nhỏ, ở trong động yên tĩnh càng trở nên rõ ràng.

Đóa Đóa nhắm mắt, rồi lại mở, nói:“Ta……”

“Ngươi mệt mỏi,” Khổng Tước đột nhiên cắt ngang, không khỏi phân trần giúp nó,“Đi trước nghỉ tạm một chút, chúng ta sẽ thương nghị, mặc kệ như thế nào cũng không thể tùy hứng, luôn luôn có biện pháp .”

“Nhưng…… Nhưng là……” Đóa Đóa thật mạnh thở hổn hển, thân mình bị Khổng Tước dễ dàng bế lên, đi ra ngoài.

Bên tai lại rành mạch nghe được Hạo Thanh cười lạnh một tiếng.

Đóa Đóa cũng không muốn rời đi, nhưng không biết sao mắt càng ngày càng nặng, mí mắt cũng không mở ra được …… Không được…… Nó lắc lắc đầu, muốn kháng cự, nhưng Khổng Tước nhanh hơn, đầu ngón tay tỏa một chút khói nhẹ, đều đi vào mũi Đóa Đóa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.