Sảnh chính rất đông người qua lại, không hổ là ta tiên thủy nhược nổi danh, hơn nữa lão bản này làm việc cũng rất tốt đi, cả căn phòng lớn chia làm ba khu, gần vị trí đài xắp xếp gọn một vài bộ bàn ghế chính là cho người có thân phận cao quý ngồi, cách sau xắp thêm nhiều hàng ghế dài, theo nhận định của Tô Vũ có lẽ là dành cho quý tốc bậc thấp, người có tiền, sau cùng là nơi náo nhiệt nhất, dành cho đủ mọi thành phần của xã hội, chỉ mất vé vào cửa nhưng lại không nhìn rõ trận đấu, thủ đoạn cũng là câu ngân lượng đi? Tô Vũ nhanh chóng móc ra hai mươi lượng đưa cho tiểu nhị tùy tiện xắp xếp chỗ cho mình ở khu hai, cũng thu tầm mắt đang dò xét bốn phía của mình lại.
Trong không khí náo nhiệt của Mính Hiên bất ngờ ngưng đọng lại làm Tô Vũ không khỏi nhíu mày nhìn theo họ, không phụ nàng chờ đợi, tiến vào là hai nam nhân rất xuất. Một bên ôn nhu có lễ, ngọc thụ lâm phong Uý Trì Phong Vân, đại công tử của Uý Trì tướng quân phủ. Người đi bên cạnh hắn khí tức linh động, hoát bát thoải mái mang vẻ hào sảng là Tư Đồ Cảnh, ngũ công tử Tư Đồ thượng thư, toàn những nhân vật chủ chốt của triều đình, Tô Vũ nhíu mày, đó không phải phu thị của Hạ Vũ sao? như nhớ ra điều gì, Tô Vũ cười nhạt thưởng trà bỏ qua sự hiện diện của họ, nhưng cũng không thoát khỏi sự tinh tế của Uý Trì Phong Vân, hắn nhíu mày lại như biết ai đó tính kế, song lại không nhận ra ánh mắt kẻ nào, chỉ lẳng lặng tiến vào hàng ghế dành cho khách nhân.
Có điều Tam Tiên cũng xắp diễn ra mà nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện làm Tô Vũ có chút bất an, bất quá cũng không quá lo lắng, chỉ là chờ đợi làm cho nàng có chút chán nản muốn đi ngủ, đang trong lúc Tô Vũ gật gù muốn đi tìm Chu Công đánh thái cực quyền thì ông trời lại hận không để nàng làm điều đó, cả Mính Hiên lại lần nữa sôi trào khi một cặp nam nữ tiến vào, một nam nhân băng sơn lãnh tuấn khoác tay một thiếu nữ thanh tú ôn nhuận, cả hai nhìn chẳng khác gì kim đồng ngọc nữ tái thế, nam nhân mày kiếm, mũi cao, nổi bật là đôi mắt sáng ngời, hắc bạch phân minh, nữ nhân mắt hạnh to tròn, môi đỏ chúm chím, nhìn qua như tiểu bạch thỏ câu dẫn người đến khi dễ, nhìn người tiến vào làm Tô Vũ chỉ biết lắc đầu cười khổ không biết nên thế nào cho phải, một ngày gặp ngay ba người bát tự oan gia làm sao mà vui cho được.
Nhìn đoàn người bốn người hội tụ hi hi ha ha cười làm Tô Vũ có chút ngứa mắt, bất quá cũng không ảnh hưởng lắm đến tâm trạng của nàng, hôm nay chỉ cần thuận lợi qua ải này còn phải xem sắc mặt của Uý Trì Phong Vân thôi, Tô Vũ cười thầm.
Tam Tiên chính là cuộc thi có ba phần, nhất tiên đối thi, nhị tiên dối họa, tam tiên đối cầm, Tô Vũ ngẩng đầu lăm lăm chờ đợi cuộc khai màn, cũng bỏ qua ánh mắt của Uý Trì Như Phong vô tình lướt qua nàng để lại trong đáy mắt hắn một màn kinh diễm.
Vừa đến trên đài đấu một nam nhân tuấn dật, y xam tro nhạt bồng bềnh phóng khoáng đứng trên đài chắp tay lớn giọng
-”Kính chào chư vị, rất cảm kích mọi người đã đến tham dự Tam Tiên tổ chức ba năm một lần của Mính Hiên chúng tôi, theo luật hằng năm chọn ra ba người tranh tam giai, cuộc thi chính thức bắt đầu.”
xung quanh khán đài ầm ầm lên tiếng bàn tán của rất nhiều người, thoáng chốc lát đã có một số người mặc đồng phục tiểu nhị màu lục nhạt đi phát giấy mực cho mọi người trong khán đài, vị công tử áo tro cười đến nở hoa lại cất tiếng:
-”Tiên một, Tửu, các vị có một khắc để làm ra bài thơ không kể độ dài, lạc đề bị loại, thời gian bắt đầu.”
Dứt tiếng nói cả đại gian liền im ắng dị thường, hầu nư ai cũng nén thở để làm thơ, có người còn vì hồi hộp quá mà tái phát bệnh tim, được người của Mính Hiên khiêng ra ngoài. Tô Vũ trời sinh là con sâu lười biếng, nhất là trong sáng tạo này nọ nọ kia, có ăn trộm cũng là kinh thiên địa nghĩa, khi nào nàng tình nguyện sáng tạo thì nên bỏ qua, vì nó chính là phế phẩm. Cũng đúng, nàng không phải nữ chính có bàn tay vàng của mẹ ruột, nàng còn tưởng nàng chính là nữ chính có bàn tay đen của mẹ kế, còn mấy người kia chính là người mẹ kế thuê về chỉnh nàng, vả lại ai mà ngờ được sẽ xuyên không để đi học chứ, cũng không mài ra cơm.
Tô Vũ nghĩ một lát, liền vung bút...thôi bỏ qua...nắn nót viết từng chữ, nhìn qua rất chuyên tâm cùng kính cẩn, chỉ là...chữ vẫn xấu lắm...
Sau một khắc qua đi với tốc độ sét đánh Mính Hiên cũng lọc ra mười người, trong đó có Lý Bạch...khụ, la Tô Vũ đạo thơ Lý Bạch, nàng cũng không có cố ý...cố tình đấy.
Đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, trong đám ban giám khảo, Trương Công run rẩy cầm bài thơ đến trước mặt Tô Vũ, vừa đưa tờ giấy viết bài thơ của nàng lên ngang mặt nàng giống như có thể nhìn chữ đoán mặt, giọng nói cũng run rẩy ba bốn phần:
-”Tô...Cẩm Hành...là gì của ngươi...?”
Tô Vũ nhíu mày nhìn lão giả trước mặt, lão nhân hoa râm với gương mặt cương trực làm Tô Vũ không khỏi thấy sự chân thành cùng mong đợi trong mắt ông ấy, điều này khiến nàng có chút không muốn nói dối, lưỡng lự một chút cũng đáp
-”khởi, Tô Cẩm Hành là nương của tiểu nữ”
Trương Công nghe thế như sấm nổ ngang tai, trừng mắt nhìn Tô Vũ rồi điên loạn cười lớn
-”Tô Cẩm Hành. ngươi cuối cùng cũng có thể nhắm mắt rồi, nữ nhi của ngươi...hahaha...hahaha...”
Trương Công nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Vũ, bàn tay gầy guộc không tự chủ vuốt ve khuôn mặt nàng
-”Thật giống nàng, thật giống nàng, Hành nhi, sau bao nhiêu năm cuối cùng cũng gặp lại, Hành nhi. Hành nhi...”
Trương Công lẩm bẩm không ngừng cái tên Tô Cẩm Hành, bình ổn tâm tình đọc lại bài thơ của Tô Vũ
-Tô Vũ-Nguyệt Dạ Độc Bước
Hoa gian nhất hồ tửu,
Độc chước vô tương thân.
Cử bôi yêu minh nguyệt,
Đối ảnh thành tam nhân.
Nguyệt ký bất giải ẩm,
Ảnh đồ tùy ngã thân.
Tạm bạn nguyệt tương ảnh,
Hành lạc tu cập xuân.
Ngã ca nguyệt bồi hồi,
Ngã vũ ảnh linh loạn.
Tỉnh thì đồng giao hoan,
Tuý hậu các phân tán.
Vĩnh kết vô tình du,
Tương kỳ mạc Vân Hán.
Dịch nghĩa
Trong đám hoa với một bình rượu
Uống một mình không có ai làm bạn
Nâng ly mời với trăng sáng
Cùng với bóng nữa là thành ba người
Trăng đã không biết uống rượu
Bóng chỉ biết đi theo mình
Tạm làm bạn với trăng và bóng
Hưởng niềm vui cho kịp với ngày xuân
Ta hát trăng có vẻ bồi hồi không muốn đi
Ta múa bóng có vẻ quay cuồng mê loạn
Lúc tỉnh cùng nhau vui đùa
Sau khi say thì phân tán mỗi một nơi
Vĩnh viễn kết chặt mối giao du vô tình này
Cùng nhau ước hẹn lên trên Thiên hà gặp lại.
Mính Hiên bất ngờ im ắng lại, tiếng hít thở, kinh ngạc có, ghen tị có. Bài thơ là hình ảnh bên dưới ánh trăng tịch liêu một người cô độc thưởng rượu, cô độc vọng lại
Bỗng chốc cả đài tiếng pháo tay vang dội, Uý Trì Phong Vân cười nhẹ thâm ý nhìn Tô Vũ làm nàng không khỏi lạnh hết sống lưng
-”Không ngờ Tô cô nương lại có tài văn chương giỏi đến vậy”
Tô Vũ ý cười không đọng đáy mắt đối Uý Trì Phong Vân có lễ
-”Uý Trì công tử quá khen, bài thơ của ngài cũng xuất sắc có hơn không kém”
Lén lén liếc nhìn Tư Đồ Cảnh bên cạnh Uý Trì Phong Vân, tên này nãy giờ không ngừng nhìn nàng làm nàng có chút mất tự nhiên, không khỏi lo lắng. Qua lại với Uý Trì Phong vân vài câu cũng đã qua Tiên hai, đối họa. Đối thủ của Tô Vũ là Phạm Thiên, đại công tử Phạm gia, ôn nhu nho nhã, cầm kì thư họa đều tinh thông, có điều vẽ chính là khát khao từ nhỏ của Tô Vũ, lão sư dạy vẽ cũng nói nàng có năng khiếu, đáng tiếc nàng lại theo học bác sĩ thú y. Tiếng kẻng báo hiệu bắt đầu, Tô Vũ từng nét lại từng nét phác họa lại hình ảnh mơ hồ trong đầu, liếc qua Phạm Thiên, Tô Vũ không khỏi cảm thán hắn rất giỏi, mông lung suy nghĩ đến lúc Tô Vũ vẽ xong cũng vừa kịp thời gian, hài lòng nhìn tác phẩm của mình.
Trong khung cảnh tuyết trắng của mùa đông lạnh lẽo, ngôi nhà to lớn trong tranh càng thêm cô độc, tịch liêu, bên dưới chiếc đèn lồng trắng treo cao một nam nhân anh tuấn khoác chiến bào đen còn loang lổ vệt máu, ngón tay thanh mảnh nâng chén rượu, thâm tình nhìn sang bên cạnh, nơi đó có mộc bài của một người, có lẽ là người hắn yêu sâu đậm, trong ánh mắt nam nhân là nỗi bị thương sâu sắc nói không nên lời, sau lưng hắn ánh đèn mờ chiếu qua khe cửa tỏa ra sắc vàng ấm cúng, bên dưới bậc thềm nổi bật là bóng cây khô đơn độc trơ trọi một nhành mai đỏ, trên tranh đề dòng chữ :“hẹn kiếp sau lại cùng song phi.”
Trương Công nhìn cảnh trước mắt một mặt nghẹn ngào tựa như bắt gặp một cảnh quen thuộc trong quá khứ làm hắn không khỏi nghẹn ngào, tại khóe mắt già nua có một dòng nước ấm trực trào ra, tiến lên ôm lấy bức tranh Tô Vũ vẽ như người hắn yêu nhất, giọng nói không kìm nén xúc động
-”Cô nương, ngươi có thể tặng lão già này bức tranh này không.”