Tỏa Ái

Chương 10: Chương 10




CHƯƠNG 10

Đợi đến lúc lực giam cầm trên tay mình đột nhiên mất đi, Mâu Thần An mới hoàn hồn trở lại. Liếc mắt nhìn Lãnh Linh Dạ, thấy y đang lạnh như băng nhìn mình, cậu nhanh chóng cúi đầu, màu đỏ trên mặt cũng không chút nào giảm bớt.

Nhìn chăm chú người trước mắt một hồi lâu, Lãnh Linh Dạ mới chuyển hướng sang Đỗ Tĩnh Nhu đang đứng một bên:

“Bà có thể đi.”

“Tôi… Tôi muốn cùng Tiểu An nói vài câu.”

Nghĩ đến từ nay cho đến sáu năm sau đều không được nhìn thấy con, Đỗ Tĩnh Nhu ôm chặt lấy thân hình nhỏ gầy của con, nói bên tai nó:

“Tiểu An, mẹ đi rồi, từ nay về sau con phải tự chăm sóc cho bản thân mình. Khi nào nhớ nhà thì gọi điện thoại về, biết không?

Dùng sức ôm lấy mẫu thân, Mâu Thần An nhẹ gật đầu, mắt cũng có chút đỏ. Nói cho cùng, cậu mới chỉ có 12 tuổi, chưa bao giờ nghĩ đến việc phải rời xa quê hương đến một nơi xa lạ sáu năm, trong nội tâm vẫn còn có chút mê mang cùng sợ hãi.

“Nhớ kỹ, hảo hảo bảo vệ chính mình, đừng để người khác khi dễ.” Những lời này nàng vô cùng cẩn thận nói nhỏ vào tai con mình, cảm giác được cái đầu nho nhỏ trên vai khẽ gật nàng mới yên tâm nở nụ cười, nhưng lại không hề để ý tới nét âm lãnh chỉ lóe lên rồi biến mất trong mắt của nam hài đứng kế bên.

Đưa mắt nhìn theo bóng dáng mẫu thần khuất dần sau cánh cửa, lúc này cậu mới đành lòng quay đầu nhìn về phía Lãnh Linh Dạ, người cậu phải phục vụ sau này.

“Theo ta.” Vứt lại sau hai chữ, Lãnh Linh Dạ xoay người hướng về phía trước bước đi.

Không kịp đáp lại, Mâu Thần An vội vàng đuổi theo y. Bỗng nhiên y dừng bước, tránh không kịp nên cậu đâm thẳng vào lưng y, một cú va chạm khiến cậu đau đến ôm lấy mũi.

Ngô, lưng của y cứng quá. Dù cho đau đến khó thở, Mâu Thần An cũng không nói gì, chỉ không ngừng xoa cái mũi hồng hồng của mình.

Liếc mắt nhìn người bên cạnh, Lãnh Linh Dạ nhìn về phía Lý tổng quản:

“Từ nay về sau hắn chỉ phục thị cho riêng ta, tìm cho hắn một bộ quần áo rồi đưa đến phòng ta.” Nói xong tiếp tục bước lên thang lầu.

“Dạ, thiếu gia.” Dù cho trong lòng có chút ko đồng tình, Lý tổng quản vẫn là cung kính trả lời. Xem ra lần sau hắn phải tìm lúc nào tốt dạy cho cậu ta phải phục thị thiếu gia như thế nào, tốt nhất cứ làm theo lời hắn thì mọi việc sẽ ổn thôi.

Thiếu gia chính là chủ nhân sau này của Lãnh gia, không được phép có nửa điểm sai lầm.

***

Đi theo Lãnh Linh Dạ tới lầu hai, bước vào một gian phòng ở phía Tây, ngắm nhìn bốn phía, Mâu Thần An lập tức bị bố cục rộng rãi hấp dẫn. Căn phòng này so với nhà cậu còn lớn hơn, chiếc giường to lớn trong phòng là chiếc giường lớn nhất cậu được thấy từ trước đến nay.

Cũng khó trách Mâu Thần An kinh ngạc như vậy, ngay giữa căn phòng nơi cậu đứng chính là phòng ngủ của Lãnh Linh Dạ. Trong phòng ngoài chiếc giường kingsize, trên tường còn có một loạt giá sách được sắp đặt nghiêm chỉnh, trên chiếc bàn làm việc khổng lồ để một cái laptop, TV LCD 40 inch treo trên tường, dưới đất là một dàn loa cực hiện đại.

Cả gian phòng dùng màu sắc trang nhã làm chủ đạo, cũng giống như chủ nhân của nó, tỏa ra khí tức lạnh như băng.

Đem bọc hành lý sau lưng ném lên trên ghế salon, vừa nói dứt câu, Lãnh Linh Dạ lập tức đi vào phòng tắm:

“Đến tủ quần áo mang một bộ tới cho ta.”

Ngơ ngác nhìn chằm chằm bóng lưng Lãnh Linh Dạ biến mất sau cánh cửa, đợi đến lúc bên trong truyền đến tiếng nước, Mâu Thần An mới hồi phục tinh thần lại. Cầm cái gói to trong tay đặt trên ghế salon, ngắm nhìn bốn phía, liền hướng đến cái tủ có phần giống tủ quần áo đi đến.

Mở cửa tủ quần áo, nhìn số quần áo bên trong, Mâu Thần An lại kinh ngạc há to miệng lần nữa. Không lâu sau, kinh ngạc đã bị nghi vấn thay thế.

Nhiều quần áo như vậy, cậu rốt cuộc phải lấy bộ nào? Dường như Lãnh Linh Dạ cũng có có nói cụ thể muốn bộ y phục ra sao, vậy cậu làm sao bây giờ? Đứng trước tủ quần áo, cầu vò đầu bứt tai không biết phải làm sao.

Cũng may, không bao lâu, ngoài cửa phòng xuất hiện người giải quyết nghi vấn của cậu.

“Cậu đứng ở chỗ này làm gì, thiếu gia?” Cầm trên tay một bộ quần áo người hầu, vừa bước vào phòng thoáng nhìn thấy Mâu Thần An ngẩn người đứng trước tủ quần áo, Lý tổng quản vẻ không vui liền nhíu mày.

Trong phòng đột nhiên vang lên thanh âm làm cho Mâu Thần An hơi sửng sốt, thấy sau lưng là nam nhân trung niên kia, cậu liền co rúm thân thể, cậu vẫn là rất sợ hắn. Bất quá, cậu lại không hề sợ ánh mắt lạnh như băng của Lãnh Linh Dạ, về điểm này chính cậu cũng không hiểu.

“Thiếu gia… thiếu gia người đi tắm rửa, người bảo con mang một bộ quần áo đến cho người.”

Đi đến trước tủ quần áo, Lý tổng quản rất nhanh lấy ra một bộ trang phục màu trắng thoải mái đưa cho cậu, kêu cậu đưa vào phòng tắm cho thiếu gia.

“Đây là quần áo của ngươi.” Để quần áo trên tay xuống ghế salon, Lý tổng quản rời khỏi phòng. Trước khi đi lại liếc nhìn Mâu Thần An một cái, làm cho tim cậu đập thình thịch.

Thật không hiểu, thiếu gia sao lại để một kẻ cái gì cũng không biết làm người phục thị? Thở dài, hắn đi ra khỏi phòng.

Thấy cửa phòng đã đóng, Mâu Thần An mới thở phào một cái, cầm quần áo đi vào phòng tắm.

“Thiếu gia, đây là quần áo của anh.” Cậu cất tiếng gọi thiếu gia.

Chỉ thấy Lãnh Linh Dạ nằm ở trong bồn tắm, quay lưng về phía Mâu Thần An. Tùy tiện chỉ chỉ bên cạnh, ý bảo cậu đem quần áo đặt ở đó. Đợi cậu đem quần áo đặt xuống, lập tức ném chiếc khăn cho cậu.

“Giúp ta chà lưng.”

“Dạ.” Tiếp nhận chiếc khăn, Mâu Thần An ngồi xỗm trên mặt đất cẩn thận chà lưng cho Lãnh Linh Dạ. Không có một chút miễn cưỡng, ngược lại cực kỳ chăm chú.

Đã đi làm người hầu, vậy tốt nhất là phải cố gắng làm việc, không được để cha mẹ mất mặt.

Chà một hồi lâu, thấy da thịt sau lưng y đều đỏ lên, Mâu Thần An mới dừng lại.

“Thiếu gia, thế được chưa?”

Chậm chạp đợi mãi vẫn không thấy Lãnh Linh Dạ trả lời, cậu khó hiểu nhìn về phía y. Thấy y nhắm hai mắt, Mâu Thần An cho là y đang ngủ, để khăn qua một bên, đứng lên chuẩn bị bước ra ngoài. Bỗng nhiên cánh tay bị một sức mạnh giữ chặt kéo lại, làm cậu cả người ngã vào trong bồn tắm.

“Khụ khụ…” Ho sặc sụa nước trong miệng ra, Mâu Thần An khó hiểu nhìn về phía người đang giữ chặt cậu.

Vốn đang nhắm hai mắt lại, giờ phút này lại chăm chú lạnh lùng nhìn cậu, tay trái nắm thật chặt tay cậu. Không chú ý quần áo trên người đã ướt đẫm, Mâu Thần An cẩn thận hỏi:

“Thiếu gia, anh… anh giận à?” Cũng gương mặt lạnh như băng đó, cũng ánh mắt lạnh như băng đó, thế nhưng giờ phút này cậu lại có cảm giác dường như tia lạnh như băng của Lãnh Linh Dạ còn mang thêm vẻ tức giận.

Thu hẹp khoảng cách lại, làm cho Mâu Thần An tựa trước ngực y, con ngươi của Mâu Thần An nhìn chằm chằm y đầy vẻ khó hiểu cùng khiếp đảm. Cảm nhận được lửa giận của chính mình, Lãnh Linh Dạ có chút kinh ngạc, mặt lại lạnh băng như trước.

“Ta chưa nói cậu có thể đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.