CHƯƠNG 21
Đến khi thân ảnh của nữ chủ nhân biến mất sau cầu thang, trong phòng khách chỉ còn lại duy nhất tiểu chủ nhân của Lãnh gia.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía y, chỉ thấy y không nói một lời, ôm lấy Mâu Thần An bước lên lầu, khi đi ngang qua Lý tổng quản thì ngừng lại, quẳng ra sau một câu rồi đi tiếp.
“Đem hòm thuốc đến phòng ta.”
“Dạ, thiếu gia.” Ngây ngốc một giây, Lý tổng quản nhanh chóng phản ứng, gật đầu tỏ vẻ đã rõ.
Lão cứ cho rằng thiếu gia sẽ trách phạt lão, dù lúc nãy là mệnh lệnh của phu nhân nhưng dù sao cũng là chính lão động thủ. Nhưng y lại chẳng hề nhắc tới, thậm chí cũng chẳng thèm liếc lão lấy một cái, như vậy… là ý gì? Thiếu gia không truy cứu sao?
Không, làm tổng quản ở Lãnh uyển nhiều năm như vậy, lão có thể tuyệt đối khẳng định thiếu gia không phải người dễ tha thứ. Nhìn khí tức âm trầm xung quanh y, hàn băng kia sao có thể dễ dàng dập tắt.
Nhìn bóng lưng của thiếu gia khuất dần, Lý tổng quản thở dài, lão có cần chuẩn bị cho việc bị sa thải hay không đây? Dù Lãnh Linh Dạ mới 12 tuổi, y vẫn là tiểu chủ nhân của Lãnh uyển, quyền lực rõ ràng không cần phải nghi ngờ. Nếu như y thật sự muốn sa thải lão, phu nhân cùng lão gia cũng sẽ không để ý.
Tạm gác chuyện đó sang một bên, lão vẫn nên mau chóng đem hòm thuốc đến phòng thiếu gia là tốt nhất.
Khác với sự lo lắng của Lý tổng quản, những người khác lại thở phào nhẹ nhõm, vẻ âm hàn của thiếu gia khiến bọn họ thật sự không tài nào chịu nổi. Nói đến chuyện này, phải công nhận là bọn họ thật bội phục tiểu hài tử chỉ mới vào Lãnh uyển mấy tháng, Mâu Thần An.
Cậu ta có thể không e dè gì mà chịu đựng được vị thiếu gia lạnh như băng, quả là làm người ta khâm phục. Chẳng lẽ vì cậu ta cùng thiếu gia đồng trang lứa? Nhưng nếu thế thì sao bọn họ lại không thể hòa hợp với thiếu gia chứ, tuổi tác của bọn họ cũng đâu có cách thiếu gia là mấy? Chỉ là, bọn họ thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt thiếu gia.
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng bọn họ thật ra đều hiểu rõ, không phải do Mâu Thần An có dũng khí khác thường, mà điểm quyết định ở đây là do thái độ của thiếu gia. Từ khi bọn họ vào làm người hầu ở Lãnh uyển đến nay, chưa bao giờ thấy thiếu gia đối xử đặc biệt với người nào, ngay cả khi đối diện phu nhân cùng lão gia thì hàn băng trong mắt y cũng không giảm bớt chút nào.
Còn đối với Mâu Thần An, mặc dù ánh mắt y vẫn lạnh lùng, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể cảm nhận được thiếu gia đối với Mâu Thần An khác biệt. Trong đôi mắt luôn lạnh nhạt kia, đã có thể nhìn thấy một tia ấm áp.
Nếu đổi lại trước kia có người nói với bọn họ rằng thiếu gia sẽ để ý một ai đó, bọn họ nhất định sẽ cười nhạo một tiếng, thuận tiện mắng người nọ là người si nói chuyện hoang đường. Đó cũng không phải nói dối, nhớ ngày đó mấy nữ hầu mới vào làm ở Lãnh uyển, vừa thấy thiếu gia thì đều bị vẻ đẹp của y khiến cho kinh ngạc. Tuy lúc ấy thiếu gia vẫn chỉ là hài tử, nhưng so với những bạn bè đồng trang lứa thì trưởng thành sớm hơn, thân hình thon dài tinh tế.
Dựa vào vẻ bề ngoài cùng gia thế của thiếu gia, có không ít nữ nhân ảo tưởng sẽ trở thành thiếu phu nhân của Lãnh uyển, luôn cố gắng gây sự chú ý cho thiếu gia. Thử nghĩ, một đám thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi lại đi dụ dỗ một tiểu nam hài, cảnh tượng này có thể buồn cười đến mức nào chứ? Nhưng vì cuộc sống giàu có trong mơ, các nàng có thể nói là bất chấp mọi thủ đoạn. Chỉ tiếc, câu chuyện chim sẻ biến thành phượng hoàng chỉ có trong cổ tích.
Nhưng mà, câu chuyện thần tiên nay sắp thành sự thật, và đối phương lại còn là một nam hài 12 tuổi.
Không cam lòng, ghen ghét rồi lại thấy hâm mộ, nhưng có thể làm gì đây? Các nàng chỉ có thể tự an ủi mình, thiếu gia muốn đem cậu ta trở thành bằng hữu chứ không phải… người yêu.
Tình yêu giữa hai nam nhân trong xã hội hiện nay vẫn là cấm kỵ, không phù hợp lẽ thường, là vi phạm quy luật tự nhiên. Thiếu gia thông minh như vậy, sao có thể phạm sai lầm này?
Tự an ủi mình xong, các nàng lại an phận làm người hầu tại Lãnh uyển, tiếp tục mơ giấc mơ Lọ Lem có ngày biến thành công chúa. Bởi vì các nàng hiểu rõ, các nàng hoàn toàn không có bản lĩnh hay quyền lực để can thiệp hay ngăn trở thiếu gia.
Thiếu gia vô tình lãnh khốc như vậy, tuyệt đối sẽ không vì các nàng là nữ hài tử mà thương tiếc. Về điểm ấy, từ khi bắt gặp ánh mắt cự tuyệt lạnh băng đến thấu xương của thiếu gia, các nàng đã sớm lĩnh ngộ.
Tựa như thiêu thân lao đầu vào biển lửa, biết rõ là hủy diệt chính mình nhưng vẫn không thể dừng lại. Đối với các nàng mà nói, thiếu gia chính là một loại thuốc phiện, hấp dẫn nhưng trí mạng, biết rõ không thể cùng y nói đến chữ tình nhưng vẫn không chút do dự yêu y đến điên cuồng.
Cái này, phải gọi là si, hay là ngốc? Cứ để thế nhân phán xét đi.
***
Ôm Mâu Thần An đến bên giường, vừa định đặt cậu xuống thì cậu đã cầm chặt vạt áo của y, lắc đầu:
“Sẽ… sẽ làm bẩn.” Mặc dù vết roi trên người đau đến tê buốt tâm can, Mâu Thần An vẫn không quên bản thân cậu là người hầu, thành thực nói.
Nhưng Lãnh Linh Dạ hoàn toàn bỏ ngoài tai, nghe người trong ngực nói xong vẫn thản nhiên đặt cậu xuống giường, rồi tự tay cởi quần áo trên người cậu.
Thân thể vừa tiếp xúc với chiếc giường trắng muốt, chăn nệm bằng tơ lụa cao cấp lập tức nhiễm đỏ. Cậu vừa ngăn cản bàn tay đang cởi bỏ y phục mình, vừa lo lắng nói:
“Thiếu gia, bẩn… bẩn mất.” Làm sao bây giờ, cậu làm bẩn chăn của thiếu gia mất rồi? Lát nữa chắc chắn sẽ bị Lý tổng quản mắng.
“Bẩn thì đổi cái khác.” Nếu không thì ném đi cũng được.
Kéo bàn tay nhỏ bé đang ngăn cản y sang một bên, Lãnh Linh Dạ tiếp tục việc khi nãy, thật cẩn thận không chạm vào miệng vết thương của cậu. Khi phát hiện vết roi là trải rộng toàn thần, một ít vải bị rách tươm còn dính vào bên trong chỗ da thịt bị bong tróc, trong đôi mắt phượng xẹt qua một tia âm độc.
Chuyện ngày hôm nay, y tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
“Cố chịu.”
“Ân?” Cố chịu? Chịu cái gì?
Ngay khi Mâu Thần An muốn hỏi Lãnh Linh Dạ là có ý gì, cơn đau truyền từ vết thương bị xé rách làm cậu kêu lên đau đớn:
“A!”
Kéo mấy mảnh vải dính trong vết thương ra, không ngoài dự liệu làm máu tuôn ra ồ ạt. Không chút do dự, y kéo tấm mền bằng tơ đem bọc lấy vết thương, tạm thời cầm máu.
Nhìn máu chảy ra từ miệng vết thương, Mâu Thần An gắt gao cắn chặt môi, cậu hiện tại rốt cuộc đã hiểu thiếu gia muốn cậu cố chịu đựng cái gì. Vết thương khắp người đều bị mấy mảnh vải dính vào, loại chất liệu bình thường mọi hôm nay chính là nguyên nhân gây ra đau đớn.
Cậu cố nhịn đau để thiếu gia kéo hết toàn bộ vải dính vào vết thương ra, chiếc mền tơ cũng nhuộm đỏ một mảng lớn. Nhưng lúc này cậu cũng không còn tâm tư ngăn cản thiếu gia dùng mền tơ cầm máu, nỗi đau từ miệng vết thương đã bao phủ toàn bộ tâm trí cậu.
Đợi khi đã xử lý xong hết, ở cửa ra vào liền vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi.” Kéo tấm ga giường bao lấy toàn bộ thân thể xích lõa của Mâu Thần An, Lãnh Linh Dạ ôm cậu đi vào phòng tắm.
Nghe âm thanh từ trong phòng truyền ra, Lý tổng quản mới dám mở cửa bước vào, khi vừa vào phòng ngủ thì thấy trên mặt đất là quần áo cùng mền tơ nhuốm máu. Lão không khỏi cảm thấy kinh ngạc, thiếu gia lại đặt nam hài kia trên giường của mình!? Phải biết rằng Lãnh Linh Dạ vốn không cho phép người khác tùy ý ra vào phòng y, chứ đừng nói chi là cho phép họ đụng vào đồ đạc của y.
Nhưng hôm nay y không chỉ quỳ xuống tự mình ôm lấy Mâu Thần An, còn ra lệnh lão lấy hòm thuốc đến đây, chẳng lẽ y muốn tự mình bôi thuốc cho cậu ta?
Nghĩ đến khả năng đó, Lý tổng quản quả thật khiếp sợ không ít. Mặc dù trong tiềm thức sớm đã hiểu Mâu Thần An đối với thiếu gia là đặc biệt, nhưng lão chưa từng nghĩ tới lại đặc biệt như thế.