Tỏa Ái

Chương 58: Chương 58




CHƯƠNG 58

Điều kiện Nghê Mộ Ngọc đưa ra, đối với Mâu Thần An mà nói thì không phải là không hấp dẫn. Nếu như bọn họ có thể ra mặt thuyết phục cha mẹ, đồng ý cho cậu và Dạ ở cùng nhau, so với việc cậu và Dạ tự đi thuyết phục cha mẹ thì dĩ nhiên là tốt hơn nhiều lắm.

Dù sao cả hai bên đều đều là trưởng bối, hơn nữa một bên đã đồng ý, xuất phát từ cả tình lẫn lý, cha mẹ cậu chắc không đến mức phản đối quá kiên quyết?

Ngoài ra, nếu như L.S hợp tác với Lãnh thị, một trăm năm sau cơ nghiệp này vẫn thuộc về họ Lãnh, như vậy cậu cũng không cần lo lắng L.S sẽ đóng cửa vì không có người thừa kế.

Hơn nữa, Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc không yêu cầu Dạ nhất định phải có hài tử, gánh nặng trong lòng cậu cũng giảm đi rất nhiều.

Hết thảy thoạt nhìn đều rất hoàn mỹ, chỉ là –

“Làm vậy thì hai người được lợi gì?” Cái này gọi là gần đèn thì sáng, đi theo bên cạnh Lãnh Linh Dạ nhiều năm như vậy, dù Mâu Thần An vốn là người thật thà chất phác cũng dần dần biết cách nhìn người hơn.

Thực tế, đối tượng lại là Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc, dù cậu không tiếp xúc với bọn họ nhiều nhưng cậu hiểu rất rõ bọn họ xem trọng quyền thế đến đâu. Nếu không có lợi ích gì, bọn họ tuyệt đối sẽ không đến tìm cậu.

Không thể tưởng tượng được Mâu Thần An lại hỏi thế, Lãnh Diệu Huy không khỏi nheo mắt lại, đánh giá thật kỹ người đối diện.

Cậu ta quả là không đơn giản. Nói thật, nếu không phải đây là người Lãnh Linh Dạ đã lựa chọn, có lẽ hắn sẽ mãi mãi không bao giờ chú ý đến cậu ta. Kết quả thật bất ngờ, một người bình thường cũng có thể hỏi ra một câu hỏi vô cùng sắc bén, chắc hẳn là đã học được từ đứa con của hắn rồi.

Bất quá, gừng càng già càng cay, Lãnh Diệu Huy chỉ bình tĩnh nói:

“Hôm nay L.S ngày càng phát triển, ai nấy cũng đều muốn hợp tác, nếu ta không biết chớp lấy thời cơ thì chẳng phải là mất đi một cơ hội tốt hay sao?”

Nói là nói vậy, nhưng mục đích cuối cùng của hắn lại không phải là hợp tác với L.S. Hiện tại Lãnh thị đã không còn hùng mạnh như xưa, cho nên rất cần sự trợ giúp của L.S.

Bất quá, điểm này Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc tuyệt đối sẽ không nói ra.

“Nếu như tôi không đáp ứng?” Như vậy bọn họ sẽ làm thế nào? Công khai những tấm ảnh này ư?

Liếc mắt nhìn những tấm ảnh trên bàn trà đầy ngụ ý, Lãnh Diệu Huy nhếch mép, tỏ ra ý vị như đây là việc không liên quan đến hắn:

“Nói vậy, cậu muốn làm cho Linh Dạ khó xử sao? Muốn làm cho nó thân bại danh liệt?”

“……” Mâu Thần An muốn mở miệng phản bác lại không thể nói ra tiếng nào. Chuyện này mà công khai thì đối với Dạ lẫn L.S đều không có lợi.

Không đợi cho Mâu Thần An có cơ hội tự hỏi, Nghê Mộ Ngọc như nhìn trúng tim đen của cậu, trực tiếp phân tích rõ sự lợi hại:

“Không nói đến Linh Dạ, cha mẹ cậu bên kia nhất định cũng bị dư luận đàm tiếu. Theo chúng ta biết, cậu còn có hai em trai và hai em gái, bọn họ sẽ chấp nhận được việc anh trai của mình là người đồng tính luyến ái sao? Cậu muốn sau này bọn họ phải mang theo nỗi nhục này bước ra đời ư? Cậu thử đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ xem, cuộc sống bị thiên hạ chỉ trỏ sau lưng sẽ thế nào?”

Nghĩ đến hai đứa em trai còn học đại học ở nhà, gương mặt sáng sủa luôn tươi cười của bọn nó, rồi khuôn mặt già nua của cha mẹ ngày càng tăng thêm nếp nhăn, nội tâm của cậu tránh không khỏi một cơn đau đớn.

Khó trách tại sao Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc lại điều tra cậu. Cho dù bọn họ không nói, những giả thiết này vẫn luôn tồn tại.

Cố gắng đè nén tâm tình khổ sở trong lòng, Mâu Thần An hít sâu một hơi, nhìn về phía đối phương:

“Xin để tôi từ từ suy nghĩ đã.”

Thấy Mâu Thần An đã dao động, Lãnh Diệu Huy cũng không có thừa thắng xông lên, hắn chỉ đứng dậy thu hồi lại văn kiện. Đã đạt được mục đích của chuyến viếng thăm này, bọn họ cũng không cần ở đây nữa.

“Chúng ta cho cậu thời gian ba ngày để suy nghĩ, hy vọng đáp án của cậu sẽ không làm chúng ta thất vọng.” Liếc nhìn thê tử một cái, hai người lập tức rời đi.

“Anh nói, nó có đồng ý không?” Tuy bọn họ đã chuẩn bị chu đáo kế hoạch này, nhưng nếu Mâu Thần An không diễn theo kịch bản, như vậy chẳng phải sẽ phí công sao?

“Nó sẽ đồng ý.” Trừ khi cậu ta không quan tâm đến người nhà lẫn Lãnh Linh Dạ.

Nghĩ đến thắng lợi không lâu nữa sẽ có, trên mặt Lãnh Diệu Huy không khỏi tươi cười đắc ý.

Thấy Lãnh Diệu Huy như thế, Nghê Mộ Ngọc chỉ khẽ chau đôi mày liễu. Nàng không có tự tin như hắn, bốn năm trước chính vì bọn họ khinh thường Lãnh Linh Dạ nên mới có cục diện như bây giờ.

Không đường, nàng phải suy tính thật kỹ một con đường lui cho bản thân. Nếu không, có khả năng nàng sẽ mất hết tất cả.

Lãnh Linh Dạ cùng Nghê Mộ Ngọc đi rồi, Mâu Thần An khẽ thở dài bưng hai ly cà phê vào phòng bếp, vừa rửa ly vừa suy nghĩ, nội tâm càng thêm nặng nề ngạt thở.

Cậu có nên đồng ý không? Chính miệng Dạ đã nói sẽ không hợp tác với Lãnh thị, cậu thuyết phục Dạ thì chẳng phải là làm khó Dạ sao? Dạ từ trước đến nay vẫn không thích ai thay anh ấy tự tiện làm chủ.

Bốn năm trước ly khai đã làm cậu ý thức được rất rõ điểm đó, nếu lần này…

Nhưng mà, nếu không đồng ý, Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc sẽ đem công bố ảnh chụp, giống như Diêu Quân Hạm từng uy hiếp Dạ vậy. Hôm nay chẳng qua là thay đổi đối tượng thôi, rốt cuộc vẫn là bình mới rượu cũ.

Danh dự của L.S, danh dự của cha mẹ cùng Dạ, toàn bộ đều gắn với một ý niệm của cậu.

Cậu phải lựa chọn thế nào đây…

< Răng rắc — >

Ly cà phê rơi xuống đất tạo thành thanh âm thanh thúy, kéo suy những suy tưởng trầm tư đang bay xa của Mâu Thần An quay trở về. Nhìn những mảnh thủy tinh rơi đầy dưới đất, cậu ngồi xổm xuống nhặt.

“Ngô.”

Mảnh vỡ sắc bén không chút lưu tình cắt vào da cậu, lập tức một giọt máu đỏ tươi rơi xuống những mảnh sứ màu tuyết trắng. Đem ngón tay cho vào miệng mút mút để cầm máu, mùi máu tươi lan tỏa trong miệng khiến cậu không khỏi cau mày.

Cảm giác miệng vết thương đã không còn đau đớn, cậu lại bắt đầu thu thập các mảnh vỡ trên mặt đất.

Tối về, Lãnh Linh Dạ thấy vết thương đó, nghe cậu giải thích y cũng không nói gì thêm gì, chỉ lấy băng keo cá nhân từ hộp thuốc ra dán vào ngón tay thon dài của cậu.

Nhìn những động tác ôn nhu của Lãnh Linh Dạ, Mâu Thần An có chút không quen. Cảm nhận được ngón tay thon dài của y chạm vào miệng vết thương, trong mắt cậu đột nhiên như nổi dậy một đợt sóng ngầm. Cố gắng đè nén những suy nghĩ rối loạn trong đầu, cậu tỏ ra bình tĩnh như mọi ngày, nói:

“Dạ, em muốn về nhà một chuyến.”

Nghe Mâu Thần An nói thế, nam nhân đang cúi đầu lập tức ngẩng lên nhìn về phía cậu.

“Chiều nay mẹ em gọi điện, bảo em về nhà một chuyến. Mấy ngày nữa là đến sinh nhật của em gái em rồi, em muốn về tham dự.” Việc sinh nhật không phải là giả, chỉ có điện thoại là không có thôi, vì Đỗ Tĩnh Nhu luôn lo lắng con mình bận rộn công tác nên không muốn làm phiền.

Nhìn vào hai con ngươi đen thanh tịnh, Lãnh Linh Dạ lạnh như băng hỏi:

“Khi nào thì trở về?”

“Ngày mai.” Cho cậu thêm một ngày hôm nay nữa thôi.

“Ân.” Khẽ gật đầu xem như đồng ý.

“Cái kia, anh có thể tháo chiếc nhẫn này giúp em được không?” Thấy nhiệt độ trong đôi mắt phượng tức khắc hạ xuống, cậu chủ động nắm lấy tay y: “Em đột nhiên đeo một chiếc nhẫn thế này, cha mẹ em nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quái. Em nghĩ chờ thêm một thời gian nữa mới giải thích với bọn họ, có được không?” Ngoại trừ nguyên nhân đó, quan trọng hơn là Mâu Thần An không muốn mang theo một vật sẽ khiến cậu nhớ về Lãnh Linh Dạ.

Nghe Mâu Thần An giải thích như thế, nhiệt độ trong mắt Lãnh Linh Dạ cũng không tăng lên chút nào, y vẫn lạnh băng nhìn chăm chú cậu.

Biết rõ nam nhân sẽ không dễ dàng đáp ứng, Mâu Thần An đưa tay ôm lấy thân hình thon dài của Lãnh Linh Dạ, tựa trên vai y, kiên nhẫn thuyết phục:

“Em hứa với anh, lần sau em sẽ không tháo ra nữa, được không? Chỉ một lần này thôi.” Ở góc độ này, Lãnh Linh Dạ không thể nhìn thấy đôi mắt cậu là ngập tràn thống khổ. Cậu ôm chặt lấy y, hai tay không ngừng run rẩy nhè nhẹ.

Lần sau… Sẽ không còn lần sau nữa…

Âm thanh mang theo hy vọng cùng thân hình gầy nhỏ run run trong ngực làm Lãnh Linh Dạ bất đắc dĩ thở dài. Y cầm tay trái của cậu lên, đối chiếu dấu vân tay xong thì lấy chiếc nhẫn xuống đặt vào lòng bàn tay mềm mại của cậu.

“Nhớ kỹ những gì em đã nói.” Lần sau, y tuyệt đối không cho phép cậu tháo chiếc nhẫn này ra nữa.

Nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, Mâu Thần An lộ ra một nụ cười nhàn nhạt:

“Cám ơn anh.”

Cám ơn những hạnh phúc anh đã mang đến cho em, tuy chỉ là ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để em trân trọng cả đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.