CHƯƠNG 5
So với những người trên TV, nhà bọn họ xem như may mắn, chỉ là trên nóc nhà có vài chỗ bị dột nước, cộng thêm hắn bị trật chân. Bất quá, với nhà bọn họ, điều này lại là bất hạnh.
Chân của hắn bị trật ít nhất phải nghỉ ngơi một tuần lễ, đồng nghĩa với việc một tuần lễ hắn cũng không thể rời bến, trong nhà lấy cái gì sống đây? Nếu như lúc này là đầu tháng, còn có thể miễn cưỡng cầm cự, chính là năm ngày nữa thì đến cuối tháng, hơn nữa còn đến kỳ hạn phải đóng tiền thuê nhà một quý. Mấy ngày nay chủ nhà đã đến nhắc rồi, đến lúc đó không biết có thể trì hoãn được không.
Nếu chủ nhà không chịu, bọn họ cũng chỉ có thể đem tiền thuê nhà ra đóng. Không thể để bọn nhỏ ra đường ở được, bọn họ vất vả lắm mới có một mái ấm a! Những chuyện khác cũng chỉ có thể để sau rồi tính, trước mắt quan trọng là… giải quyết thỏa đáng chuyện tiền thuê nhà. Hay là tận lực nghĩ lại xem có biện pháp nào trì hoãn thêm vài ngày không.
Cái gọi là dù đã lên kế hoạch trước cũng không chống lại được sự bất ngờ chính là như vậy.
Ăn xong bữa cơm chiều, chủ nhà liền đến. Chủ nhà là một phụ nữ trung niên đã ngoài bốn mươi, là loại người bình thường tuyệt không ra khỏi nhà nhưng chỉ cần có việc thì sẽ là người đầu tiên đến. Để bọn nhỏ ở sau nhà, Đỗ Tĩnh Nhu rót chén trà đặt trên kỷ trà, thấy bà ta chỉ uống trà mà không mở miệng. Cảm thấy đã rất minh bạch, bà ta là muốn họ lên tiếng trước.
Liếc mắt nhìn chồng, nàng cười hỏi:
“Bà chủ nhà, bà có chuyện gì cứ nói đi.”
Thấy Đỗ Tĩnh Nhu mở lời, chủ nhà cũng không vội, nhàn nhã nhấp một ngụm trà. Liếc mắt xem xét hai vợ chồng, cầm cái chén thở dài, bộ dáng như là có chút khó xử.
“Chuyện này hai người cũng biết rồi, mấy ngày nữa là phải đóng tiền thuê nhà. Hai người xem, hiện tại hay cứ đóng trước cho tôi? Dù sao sớm một, hai ngày cũng vậy thôi, hai người thấy sao?” Nói trắng ra chính là sợ không thu được tiền thuê nhà quý sau, nếu như bọn họ không đóng tiền được thì bà ta cũng đã có kế hoạch rồi. Hiện tại đang lúc có bão, phòng ở muốn thuê cũng không dễ.
Trầm mặc một hồi, Đỗ Tĩnh Nhu lại mỉm cười:
“Bà chủ nhà, bà cũng biết từ lúc chúng tôi thuê nhà hàng của bà, chưa bao giờ khất nợ. Ngày hôm qua bão vừa đến, không qua một, hai ngày cũng sẽ không đi, trong khoảng thời gian này chúng tôi không thể rời bến. Tối hôm qua vì sửa nóc nhà A Đức lại té bị thương ở chân, nhìn cũng thấy chắc phải một tuần mới bình phục.” Chỉ chỉ chân Mâu Đức Hưng quấn đầy băng gạc, Đỗ Tĩnh Nhu cười làm lành nói: “Bà chủ nhà, bà xem, lần này tiền thuê nhà có thể hay không cho chúng tôi trì hoãn lại chút ít rồi mới đóng? Hiện tại trong nhà thật sự là không có sẵn nhiều tiền như thế.”
Nghe đến đây, chủ nhà liền thay đổi nét mặt khó xử trước đó, sắc mặt lập tức trầm xuống, khẩu khí cũng không còn bình thản như trước.
“Lúc trước chúng ta đã nói, tiền thuê nhà dứt khoát không thể khất nợ. Nếu không thấy hai vợ chồng các người cùng mấy tiểu hài tử có vẻ thành thật, tôi cũng không đồng ý cho các người đóng tiền theo quý.”
“Đúng là vậy, bà chủ là người tốt thế nào chúng tôi đều biết rõ, bà trước tiên đừng nóng, uống chút trà hạ hỏa đi. Chúng tôi chỉ là nói có thể hoãn lại vài ngày rồi đóng chứ không nói là không đóng, hơn nữa bà cũng nói chúng tôi là người thành thật, chúng tôi như thế nào lại không đóng?” Đá đá chân chồng dưới bàn, ý bảo hắn cùng hỗ trợ nói tiếp vào.
Hiểu ý thê tử, Mâu Đức Hưng vội nói:
“Bà chủ nhà, tôi cam đoan chờ chân tôi thương thế tốt lên, tôi lập tức rời bến đánh cá, một khi kiếm được tiền lập tức sẽ đem tiền thuê nhà đóng cho bà. Bà thư thả cho chúng tôi thêm một thời gian thôi, chúng tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không khất nợ.”
Nghe xong những lời nói tốt đẹp như thế, chủ nhà vẫn là mặt không đổi sắc, tay đập xuống thẳng thừng nói:
“Đủ rồi, đừng nói nữa, các người có nói nhiều cũng vô dụng thôi. Tôi vẫn là câu nói kia, tiền thuê nhà không thể khất nợ, đến lúc đó các người không đóng tiền thuê thì chuẩn bị dọn đi cho tôi. Tôi đã nói trước rồi đó, đến lúc đó cũng đừng trách tôi.” Không đợi hai người phản ứng, vừa dứ lời chủ nhà lập tức bỏ đi.
Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, nếu lần này đồng ý cho bọn họ khất nợ tiền thuê nhà, như vậy tiếp theo khó đảm bảo bọn họ sẽ không tiếp tục sử dụng thủ đoạn này. Tóm lại bà quyết tâm, đến lúc đó không giao ra tiền thuê nhà bà sẽ đuổi bọn họ đi.
Phanh –
Hai người chăm chú nhìn chủ nhà đi ra cửa chính, cánh cửa bị dùng sức đóng “Rầm” 1 tiếng, lòng của bọn họ cũng run lên như bị ai xô ngã trên mặt đất.
“Ai, anh nói làm sao bây giờ?” Xem ra lần này chủ nhà tuyệt không thể nào cho bọn họ khất nợ tiền thuê nhà.
Nhìn nét khổ sở trong mắt thê tử, Mâu Đức Hưng thở dài, trầm giọng nói:
“Lần này không đóng tiền thuê nhà, chúng ta nhất định sẽ bị đuổi đi.” Ý tứ chính là trước mắt đành phải đem tiền đi đóng tiền thuê nhà.
“Ân, cũng đành phải vậy thôi.” Hai người hiểu rõ, có khổ cực thế nào cũng không thể để cho bọn nhỏ theo hắn ra ngoài cùng chịu khổ.
Đỗ Tĩnh Nhu tính toán nếu lần này đóng tiền thuê nhà, bọn họ chẳng còn lại bao nhiêu tiền nữa. Ngày mai, nàng phải ghé xưởng nhận thêm nhiều hàng một chút, như vậy có thể kiếm thêm chút thu nhập.
Khóe mắt thoáng nhìn qua đám con đang đứng trong phòng nhìn bọn họ, nàng vội quay sang một bên lau giọt lệ còn vương trên mi, rồi lại hướng về bọn chúng, trên mặt giả vờ tức giận:
“Mấy đứa tiểu quỷ đứng đó làm chi, còn không mau tới đây!?”
Nghe tiếng mẫu thân, năm đứa yên lặng đi ra, không còn bộ dáng nghịch ngợm gây sợ, cợt nhã như trước mà thay vào đó là vẻ trầm mặc. Những gì cha mẹ cùng chủ nhà nói, bọn họ nghe không sót một chữ, nhìn cách cha mẹ khép nép nói cười, chính là vì muốn thương lượng để lùi lại thời hạn đóng tiền thuê nhà.
Sự ấm lạnh trong cuộc sống bọn họ đã sớm thấu hiểu, nhất là mấy năm này mỗi lần đóng tiền thuê nhà thì cha mẹ lại có bộ dáng ăn nói khép nép, nhưng nhìn trong mắt thì có thể biết trong lòng họ vô cùng khó chịu.
Nhưng mà bọn chúng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, vì bọn chúng hiểu không thể làm cha mẹ thêm phiền não, dù sao trong mắt người khác bọn chúng cũng chỉ là một đám nhóc. Những gì bọn chúng có thể làm là ít nhiều đỡ đần thêm cho cha mẹ trong cuộc sống, như là nhận làm đồ thủ công trong xưởng cùng với mẫu thân.
Bọn nhỏ hiểu chuyện như thế lại càng làm cho Mâu Đức Hưng cùng Đỗ Tĩnh Nhu thêm khó chịu, nếu không vì bất đắc dĩ, bọn họ làm sao đành lòng để các con theo họ chịu khổ? Nhiều lần, Đỗ Tĩnh Nhu chỉ có thể trong đêm dài thanh tĩnh lặng lẽ rơi lệ, nàng không dám khóc thành tiếng, dù chỉ là một tiếng khóc nhỏ cũng không dám, chỉ vì sợ đánh thức chồng nàng đang nằm bên cạnh.
Kỳ thật Đỗ Tĩnh Nhu vốn không cần đè nén chính mình như thế, mỗi lần nàng rơi lệ Mâu Đức Hưng cũng biết, hắn tình nguyện để nàng khóc ra thành tiếng để nhẹ lòng chút ít, còn hơn phải vụng trộm rơi lệ thế này.