Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
Cũng vì Sở Khinh Tửu mà kế hoạch về Huyền Nguyệt Giáo bị hoãn lại.
Bên phía Quỷ Môn và Vô Ưu Cốc còn rất nhiều chuyện cần Tô Tiện giải quyết, nàng chỉ còn cách ở lại trong khách điếm viết thư gửi tới cho bọn họ. Cứ thế các Tô Tiệb đã ở Sương Thành biết mấy ngày trời rồi.
Những ngày này, Sở Khinh Tửu không còn trầm mặc nữa, lúc rảnh rỗi không có gì làm thì một mình ngồi trong phòng đọc sách, lúc nào nhàm chán thì kéo Ngưng Nhi tới hỏi chuyện của Tô Tiện. Cũng vì lần gặp mặt trước, Tô Tiện không còn trốn Sở Khinh Tửu nữa, thỉnh thoảng sẽ ghé qua thăm hắn một chút, chỉ là thời gian hai người nói chuyện còn rất ít.
Mãi đến xế chiều một ngày nọ, Tô Tiện tới thăm Sở Khinh Tửu, hắn cười tít mắt với nàng nói: “A Tiện tới đúng lúc lắm, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
Tuy thương thế Sở Khinh Tửu vẫn chưa khỏi hẳn nhưng tinh thần của hắn lại tốt hơn bất cứ cái gì hết. Hình như hắn quên mất trong khách điếm này toàn là người của Huyền Nguyệt Giáo, mình muốn làm gì thì làm nấy, sống rất vui vẻ. Nhưng Nhi muốn lên tiếng ngăn cản, định nói giờ này không nên tùy tiện đi ra ngoài nhưng Tô Tiện đã gật đầu đồng ý luôn rồi: “Ngưng Nhi, ngươi đưa hắn ra ngoài đi dạo đi, về sớm một chút.”
Với tình trạng hiện tại của Sở Khinh Tửu, một mình Ngưng Nhi là đủ giữ hắn không chuồn mất rồi, Tô Tiện chẳng có gì không yên tâm.
Nhưng Sở Khinh Tửu không chịu, hắn nhìn Tô Tiện nói: “Ta muốn Thần nữ của ngươi đi với ta kìa.”
Tô Tiện hơi khựng lại.
Sở Khinh Tửu cười như không cười nhìn nàng, chắc ăn trong lòng là nàng sẽ không từ chối. Mấy ngày qua, đám người của Huyền Nguyệt Giáo nhất mực cung kính với hắn khiến Sở Khinh Tửu không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng hắn biết bọn họ sẽ không làm gì với mình, với biểu hiện của Huyền Nguyệt Giáo bọn họ với hắn, Sở Khinh Tửu sống ở đây còn thoái mái hơn bất cứ ai khác.
Quả thật không lâu sau, Tô Tiện đáp ứng: “Ta đi với huynh.”
Sở Khinh Tửu bước xuống giường, nhưng có điều trông bộ y phục mỏng tanh kia của hắn mà muốn đi ra ngoài với Tô Tiện, Tô Tiện nhíu mày định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im miệng không nói. Nàng đẩy cửa bước ra khỏi phòng, nhưng mới đi được hai bước bỗng khựng lại, tay trái nàng đã nằm gọn trong một bàn tay lạnh lẽo mà mềm mại.
Tô Tiện quay đầu nhìn hắn, Sở Khinh Tửu lắc lắc tay hai người, ngữ khí thản nhiên như ngày thường nói: “Ta còn chưa hồi phục này, cơ thể chẳng có sức lực gì hết, muội dắt ta đi nhé.” Lúc nói những lời này, hai mắt hắn trước sau vẫn đặt trên người Tô Tiện, nắm tay nàng càng chặt hơn như sợ bị nàng từ chối.
Lỗ tai Sở Khinh Tửu đã đỏ ửng cả lên rồi nhưng tuyệt đối không chịu lơi lỏng bàn tay. Tô Tiện nhìn hắn một hồi rồi quay đầu đi, không hất tay hắn ra mà nắm lấy tay hắn đi về trước.
Sở Khinh Tửu đi theo Tô Tiện ra khỏi phòng, hai người đi thẳng một mạch ra ngoài khách điếm.
Gian khách điếm này nằm ở phía ngoại ô, bên ngoài là một rừng trúc xanh mướt, một con đường nhỏ hẹp dẫn vào trong rừng, không biết thông tới nơi nào. Tô Tiện không quay đầu nhìn Sở Khinh Tửu nhưng cố ý bước thật chậm rãi để Sở Khinh Tửu đang bị thương có thể theo kịp nàng. Sở Khinh Tửu mỉm cười sau lưng Tô Tiện, hai người đi vào khu rừng kia, Tô Tiện im lặng không nói, Sở Khinh Tửu chợt lên tiếng: “Khung cảnh ở đây cũng được lắm, tên Thu Đường kia cứ khen khung cảnh ở Tứ Phương Thành của hắn đẹp nhất thiên hạ, ta thấy chỗ này cũng không thua gì ở Tứ Phương Thành đâu.”
Sở Khinh Tửu nói bừa vài câu vậy thôi nhưng cảnh sắc trong rừng trúc này đúng thật là rất đẹp, bấy giờ đang là giữa mùa hạ, nhiệt độ ban đêm trong rừng hơi nóng, gió lạnh thổi lất phất, ánh sao ẩn hiện sau những hàng cây, gió thổi lá trúc bay loạn xung quanh hai người, lắc lư mấy vòng rồi lại bay xa, thật giống một bức tranh thanh nhàn và bình yên.
Hai người đi được một lúc, một tòa đình hóng mát hiện ra trước mắt, bốn góc trên mái đình có treo đèn lồng, cả rừng trúc ngập tràn trong ánh sáng vàng ấm áp. Sở Khinh Tửu nhìn về phía đó, cười nói: “Vào ngồi một tí nhé?”
“Cũng được.” Tô Tiện không cự tuyệt, hai người nắm tay nhau bước vào đình, cái đình hóng mát này có lẽ do khách điếm cố tình đặt ở đây, trong đình có ấm có nước trà đầy đủ, bên cạnh còn có một cây đàn cổ, lá trúc rơi đầy xung quanh cây đàn. Sở Khinh Tửu nhìn ngó cây đàn một hồi, không biết nhớ ra gì chợt bật cười thành tiếng.
Tô Tiện liếc nhìn hắn, nụ cười của hắn dưới ánh đèn càng dịu dàng đến lạ.
Sở Khinh Tửu quay đầu nói với Tô Tiện: “Ta đàn cho muội nghe nhé?”
Lần này Tô Tiện ngờ vực nói: “Huynh?”
Một tiếng này của nàng chẳng nghe ra ngữ khí gì, ý cười trên môi Sở Khinh Tửu càng đậm hơn, hắn gật đầu nói: “Đúng vậy.” Dứt lời, hắn kéo Tô Tiện qua bảo nàng ngồi xuống phía đối diện mình. Sở Khinh Tửu phất tà áo, ngồi ngay ngắn trước đàn, thật sự rất có dáng một người sắp gảy đàn.
Lúc trước khi Sở Khinh Tửu bị nhốt ở Huyền Nguyệt Giáo đã rất thích đánh đàn, cây đàn của hắn là mượn được từ chỗ Tô Tiện, tiếng đàn đó đúng là khó nghe không gì bằng, dẫn đến trên dưới Huyền Nguyệt Giáo hễ nghe thấy tiếng đàn là nổi da gà đầy mình. Sau này Sở Khinh Tửu nhàn rỗi thì ôm đàn qua tìm Tô Tiện, để Tô Tiện dạy đàn cho hắn nhưng bất luận nàng dạy thế nào hắn vẫn cứ đàn không thành điệu.
Dù vậy, Tô Tiện vẫn rất vui vẻ dạy Sở Khinh Tửu luyện đàn, thế là mỗi ngày Sở Khinh Tửu đều tới tìm nàng.
Nhưng hôm nay, tiếng đàn của Sở Khinh Tửu rất khác so với trước.
Tiếng đàn thanh thót vang lên dưới bàn tay hắn, dường như đến cả gió trong rừng trúc vắng lặng cũng ngừng hẳn lại, chỉ nghe thấy một giai điệu hết sức thân thuộc, ngàn vạn tâm tư đọng lại ở trong tim.
Đây là khúc “Tương Tư”, là nhạc khúc Tô Tiện dạy Sở Khinh Tửu hơn trăm ngàn lần ở tiểu lâu trong Huyền Nguyệt Giáo, cũng là khúc nhạc Tô Tiện thổi để trị thương cho Sở Khinh Tửu mấy hôm trước.
Sở Khinh Tửu đàn rất lưu loát như đã đàn qua ngàn vạn lần như thế.
Hắn ngước mắt nhìn Tô Tiện, ý cười trong mắt đã chìm xuống từ lâu, giờ khắc này là đôi mắt âm trầm chất chứa tình cảm khó nói nên lời.
Tô Tiện không nhìn Sở Khinh Tửu, nàng ngồi trong đình mà đầu hơi hướng ra ngoài đình, Sở Khinh Tửu chỉ nhìn thấy gương mặt nghiêng nghiêng của nàng, nhìn thấy hàng mi dài dài đang khẽ run lên của nàng.
Sở Khinh Tửu cũng trầm mặc, hắn cúi đầu nghiêm túc gảy đàn. Tiếng đàn vang vọng khắp khu rừng, chim chóc cũng phải tỉnh giấc, trời đêm thêm tĩnh mịch.
Một lúc sau, Sở Khinh Tửu đàn nốt âm cuối cùng, hắn ngồi trước đàn, rất lâu chẳng nói lời nào.
Hắn nhìn về phía Tô Tiện nhưng lại thấy nàng dựa lưng vào cây cột trong đình, nhắm mắt lại như đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào. Sở Khinh Tửu nhếch môi muốn mỉm cười với Tô Tiện đang ngủ say nhưng cuối cùng không cười nổi. Trước nay hắn là người thích nghi tốt với hoàn cảnh, hẳn cảm thấy con người sống trên đời chỉ cần sống cho thật vui vẻ là được, bất kể đi đến đâu cũng vậy.
Nhưng trong những ngày qua, lần đầu tiên hắn cảm thấy cười cũng là một chuyện miễn cưỡng như vậy. Mấy ngày qua ngày nào hắn cũng gặp Tô Tiện, cũng nói được mấy câu nhưng đối với hắn, khoảng cách giữa hai người chưa bao giờ xa vời như thế. Hắn không biết Tô Tiện đang nghĩ điều gì, không biết nàng muốn gì, một người từng rất thân thuộc giờ lại trở nên xa lạ như thế, Sở Khinh Tửu nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.
“A Tiện.” Âm thanh Sở Khinh Tửu rất nhẹ như muốn nói với Tô Tiện vài lời nhưng lại sợ đánh thức nàng.
Nàng lặng người nhìn Tô Tiện, đợi một lúc mà chẳng thấy nàng có phản ứng gì, hắn cười khổ nói: “Thật ra muội còn nhớ mà có đúng không?”
“Ngày đó trong khách điếm, muội thổi sáo trị thương cho ta, thật ra ta đã tỉnh rồi, ta nghe thấy cả, ngày hôm đó nàng thổi chính là khúc nhạc này.” Sở Khinh Tửu đứng dậy, hắn ngồi trước gió hồi lâu, cơ thể vẫn vô lực như trước, hắn cố gắng giữ thân thể đứng vững, từ từ lê bước về phía Tô Tiện.
Tô Tiện vẫn còn ngủ rất ngon, Sở Khinh Tửu ngồi xuống bên cạnh nàng, cụp mắt thấp giọng nói: “Muội nhớ khúc nhạc này, nhớ ta, muội đều nhớ...”
“Nhưng vì sao muội vẫn như vậy?” Giọng nói Sở Khinh Tửu giống như đang than thở, hắn yên lặng nhìn Tô Tiện, một lúc sau mới nói tiếp: “Ký ức và tâm tính của Vạn linh ma tâm thật sự có thể xóa sạch mọi thứ trước đó sao? Đến cả nói chuyện với ta muội cũng không muốn nói ư?”
“Rốt cuộc ta phải làm thế nào?” Sở Khinh Tửu nhíu mày, đưa tay khẽ vuốt má Tô Tiện, giọng nói hơi run rẩy, “A Tiện.”
Những lời này chỉ vào lúc thế này hắn mới có thể nói ra.
Khi Tô Tiện tỉnh táo nhưng thái độ lạnh nhạt, hắn không biết mình nên làm ra biểu cảm gì để đối mặt với nàng nữa.
Ngón tay Sở Khinh Tửu lướt qua mặt Tô Tiện, hắn định nói tiếp nhưng khi nhìn thấy giọt nước mắt óng ánh lăn xuống từ khóe mắt Tô Tiện, hắn khựng lại.
“Thì ra muội không ngủ.” Giọng Sở Khinh Tửu hơi chua chát, hắn đưa tay lau nước mắt cho Tô Tiện.
Tô Tiện từ từ mở mắt ra, trong mắt còn đọng giọt nước mắt.
Hai người im lặng nhìn nhau, không ai lên tiếng, không ai dám lên tiếng trước.
Sở Khinh Tửu hô hấp khe khẽ như sợ chỉ một động tác của mình sẽ phá tan mộng cảnh trước mắt.
Tô Tiện chớp mắt, chút xảm xúc cuối cùng trong mắt cũng tan biến, nàng bình tĩnh nói: “Lúc nãy huynh không chạy đi e là tương lai huynh không còn cơ hội chạy nữa đâu.”
“Tại sao ta phải chạy.” Sở Khinh Tửu bật cười, nhưng nụ cười này trong mắt người ta thật quá miễn cưỡng: “Ở đây có ăn có uống, còn có mỹ nhân trong lòng, lại không có ai làm khó ta thì tại sao phải chạy?”
Tô Tiện vẫn im lặng, Sở Khinh Tửu nói tiếp: “Muội cố ý vờ ngủ là muốn thả ta đi?”
Tô Tiện không đáp, Sở Khinh Tửu hỏi: “Tại sao?”
Tại sao?
Tô Tiện nhàn nhạt nói: “Bởi vì ta không cần thiết giết huynh...”
“A Tiện.”
Tô Tiện chưa dứt lời, người đã sa vào một cái ôm quen thuộc.
Cái ôm của Sở Khinh Tửu bao giờ cũng rất ấm áp nhưng bây giờ lại siết chặt khiến nàng cảm thấy hơi đau. Tô Tiện chưa thấy hắn như vậy bao giờ, giống như một người sắp rơi xuống vực thẳm, liều mạng ôm lấy hy vọng nho nhỏi cuối cùng bên cạnh mình. Âm thanh Sở Khinh Tửu khàn đặc nói: “Tại sao phải như vậy, tại sao không nhận ta, rốt cuộc muội đang giấu ta cái gì, muội nói với ta có được không... nói hết với ta có được không, để ta giúp muội, cái gì ta cũng làm được, ta không lo lắng cái gì hết, muội đừng... không quan tâm ta có được không?”
Tô Tiện vốn đã hạ quyết tâm, vốn đã chuẩn bị sẵn những lời cần nói nhưng nghe tiếng nói nghẹn ngào của Sở Khinh Tửu, nước mắt không kìm được lăn dài xuống má.
Vì sao lại thành ra như vậy là câu hỏi mà mỗi ngày Tô Tiện đều tự hỏi mình, mỗi ngày nàng đều sợ, mỗi ngày đều sống không bằng chết nhưng mà... nàng không dám nói, không thể nói.
- Hết chương 97 -