Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa
**
“Tây Môn tiền bối sao người lại ở đây?” Tô Tiện nhìn người đột nhiên xuất hiện trước phòng mình, ngạc nhiên hỏi.
Tây Môn Nguyệt ôm một con hồ ly trắng trong lòng, nói: “Nam Trần đã hồi phục tương đối, có thể tự chăm sóc bản thân rồi. Ta không yên tâm về ngươi nên qua đây giúp một tay.”
Tiểu hồ ly ngoan ngoãn nằm trong lòng bà ấy vẫy đuôi, nhào qua người Tô Tiện, thân mật cọ cọ lên tay nàng. Tây Môn Nguyệt nói: “Tiểu hồ ly này cũng không yên tâm đòi ta phải dẫn nó theo.”
“Tiền bối...” Tô Tiện định nói gì đó nhưng Tây Môn Nguyệt cắt ngang, “Ta và Nam Trần cũng phải về Tứ Phương Thành, huống chi chuyện ngọc bội là chuyện của Tứ Phương Thành, ta không thể không nhúng tay.”
Nếu người đã đến rồi Tô Tiện cũng không tiện nói nhiều. Nàng và Tây Môn Nguyệt cùng đi vào phòng, sau đó tỉ mỉ nói lại kế hoạch của mình với bà ấy.
Tây Môn Nguyệt nghe Tô Tiện nói xong, đầu mày khẽ chau lại, một lát sau mới lên tiếng: “Theo hộ pháp Quỷ Môn vào trong e là càng nguy hiểm hơn.”
“Nhưng nếu không như thế, chúng ta không biết ngọc bội rốt cuộc được giấu ở đâu.” Tô Tiện cũng biết cách này không phải cách tốt nhất, “Ta vốn định một mình đi vào nhưng bây giờ có thêm tiền bối và tiểu hồ ly, mọi chuyện đã tốt hơn rất nhiếu rồi.”
Tây Môn Nguyệt chỉ đành đồng ý. Hai người chuẩn bị một ngày trời, đến đêm ngày thứ hai, các nàng dùng phù chú ẩn giấu khí tức trên người, lên đường đến phân đường Quỷ Môn.
Phân đường Quỷ Môn ở Lâm Thành được ngụy trang dưới dạng một cửa hiệu cầm đồ. Nơi này nhìn ra rất bình thường, ngoài cửa có mấy tên tiểu nhị đang đứng, người thường nhìn qua tuyệt đối không nhìn ra điểm nào khác thường. Nhưng Tô Tiện biết, mấy tên này đều là tinh nhuệ trong Quỷ Môn, chỉ cần có chút động tĩnh sẽ lập tức ra tay.
Tô Tiện và Tây Môn Nguyệt canh ở chỗ khuất trong góc tường, hai người đều mặc đồ đen, còn tiểu hồ ly bò trên vai Tô Tiện. Vì để không hấp dẫn sự chú ý của người khác trong đêm mà Tô Tiện quyết định nhuộm luôn lông tiểu hồ ly thành màu đen, nhìn như cục than đen xì.
Hai người im lặng đợi ở góc tối, tình báo Tô Tiện nhận được không hề sai, quả nhiên một lúc sau, một bóng người bước chầm chậm trong đen. Người đó mặc áo bào đen, thân hình được bao phủ dưới lớp áo choàng to rộng, trông có hơi quen. Một người diện mạo phổ thông như vậy, đặt trong đám đông cũng khó mà để lại ấn tượng nhưng Tô Tiện vừa liếc mắt đã nhận ra.
Người mặc hắc bào đó là một trong bốn hộ pháp Quỷ Môn- Hắc Y, cũng là Phong Diêu Sở sau khi dịch dung.
Thấy Phong Diêu Sở đến, đám người Quỷ Môn vội vàng lên đón, nói nhỏ với hắn mấy câu nhưng khoảng cách quá xa Tô Tiện không nghe được. Hai người nói xong, một tên trong đó ra hiệu, những người khác nhanh chóng nhường lối để Phong Diêu Sở bước vào. Phong Diêu Sở khẽ gật đầu, cất bước đi vào.
Bọn người kia cũng theo sau Phong Diêu Sở chỉ chừa lại bốn tên canh cửa.
Cửa tiệm cầm đồ đóng lại ngay sau đó. Tô Tiện và Tây Môn Nguyệt nhìn nhau, lập tức hành động.
Ly Hồn hỏa trên ngón tay Tô Tiện sáng lên, dẫn lửa khởi động trận pháp đã bố trí lúc trước. Đồng thời liếc nhìn tiểu hồ trên vai một cái, tiểu hồ ly hiểu ý lập tức phóng người đi. Hai người Tô Tiện, Tây Môn Nguyệt ra tay đánh ngất bốn tên giữ cửa. Do tác dụng của phù chú, cả quá trình không hề phát ra tí âm thanh nào. Hai người trói mấy người bọn chúng lại một góc rồi từ từ đẩy cửa bước vào trong.
Sau cánh cửa là một cửa hiệu hết sức bình thường, bên trong bày đủ đồ đạc, đèn dầu chiếu sáng căn phòng, đằng sau tiệm có tiếng bước chân khe khẽ. Tô Tiện liếc nhìn Tây Môn Nguyệt, đi về phía hậu viện.
Tô Tiện biết Phong Diêu Sở rất mẫn cảm với khí tức của người xung quanh, rất dễ bị phát hiện nên cả đoạn đường đều rất cẩn thận, không để lộ sơ hở. Đằng sau cửa tiệm là một trạch viện rất lớn, hai người theo sau Phong Diêu Sở xuyên qua hành lang dài, hồi lâu mới dừng lại trước một lầu gác.
Bọn người Phong Diêu Sở đi vào, Tô Tiện không thể trực tiếp vào từ cửa lớn, chỉ có thể tiến vào từ cửa sổ trên lầu, sau đó ẩn nấp kỹ rồi nhìn xuống dưới.
Nhưng mấy người vừa nãy đã biến mất tăm.
Cả tòa lâu vắng lặng không người.
Sắc mặt Tây Môn Nguyệt khẽ biến, nói nhỏ: “Trúng kế rồi?”
Tô Tiện lắc đầu không đáp, lần hành động này nàng đặc biệt nhắm vào Phong Diêu Sở, nàng cẩn thận như thế sao có thể bị phát hiện. Nàng nhíu mày suy nghĩ giây lát, bây giờ chỉ còn cách xuống lầu xem thử.
Tây Môn Nguyệt khó hiểu nhưng cũng đi theo, Tô Tiện nhỏ giọng nói: “Nếu như là bẫy bọn họ đã sớm ra tay bắt chúng ta rồi. Bọn họ còn chưa xuất hiện chắc là có nguyên do khác.” Nàng nhìn quanh một lượt, nói, “Ta đoán ở đây có mật thất gì đó. Ngọc bội rất quan trọng với bọn họ nên tuyệt đối không đặt ở một căn gác bình thường thế này đâu, chắc là trong mật thất.”
Nghe Tô Tiện nói vậy, Tây Môn Nguyệt ngước mắt quan sát xung quanh. Mũi hồ ly rất nhạy bén, dựa theo nhắc nhở của Tô Tiện nhanh chóng tìm thấy cơ quan trên giá cắm nến. Tô Tiện xoay giá nến, bức tường sau lưng dần dịch chuyển, ánh sáng lập lòe đằng sau chiếu ra, một mật đạo hiện ra trước mắt hai người.
Tô Tiện và Tây Môn Nguyệt nhìn nhau, cùng tiến vào mặt đạo. Đi được một đoạn thì nghe thấy tiếng vài người đang nói chuyện.
“Chuyện xảy ra dưới Ma môn địa cung dạo trước các ngươi đã nghe rồi ư?” Giọng nói của Phong Diêu Sở rất khác bình thường, đến điệu bộ cũng thay đổi. Nếu không phải Tô Tiện từng đồng hành cùng hắn một khoảng thời gian e là khó mà phân biệt được Phong Diêu Sở và Hắc Y Quỷ Môn là cùng một người.
Giọng của người bên cạnh hắn vang lên, “Vâng ạ, nghe nói... Cánh cửa Ma giới tạm mở ra trong thời gian ngắn.”
“Không sai, chuyện này quan hệ trọng đại, không lâu nữa Huyền Nguyệt giáo và Vô Ưu Cốc sẽ có hành động thôi. Cánh cửa Ma giới có động tĩnh vậy thì mục tiêu tiếp theo chắc là Tứ Phương Thành rồi.” Phong Diêu Sở nhàn nhạt nói, “Lần này ta đến Thất Tinh lao Thiên Cương Minh để đoạt ngọc bội ai ngờ bị cái tên Quỷ Lục kia phá hoại. Tây Môn Nguyệt bị người ta cứu đi cũng không rõ đang ở đâu, nếu kẻ đó đã có được ngọc bội từ tay Tây Môn Nguyệt thì rất nhanh sẽ tìm đến đây thôi.”
“Bây giờ nơi này thành món mồi ngon của nhiều người, các ngươi không được lơi lỏng cảnh giác.” Phong Diêu Sở nói xong, người lên tiếng vừa nãy nói, “Hộ pháp, người có biết người cứu Tây Môn Nguyệt đi là ai không? Tại sao chúng ta không đoạt lại ngọc bội từ tay kẻ đó?”
“Nếu ta biết thì bây giờ có cần lo lắng vậy không.” Phong Diêu Sở lạnh nhạt nói, “Chỉ là kẻ đó có thể cứu Tây Môn Nguyệt đi mà thần không biết quỷ không hay, có khi cũng thần không biết quỷ không hay đột nhập vào đây rồi, có khi bây giờ bọn họ đang nấp ở chỗ nào đó không chừng.”
Hắn vừa dứt lời, Tô Tiện và Tây Môn Nguyệt đếu bất giác căng thẳng.
Lời này của hắn như có ý gì khác, Tô Tiện nhất thời không rõ rốt cuộc hắn chỉ nói bừa như vậy hay đã sớm có cảnh giác. Một lúc sau, Phong Diêu Sở tiếp tục đi về phía trước, đám người nọ cũng vội vàng rời theo. Tây Môn Nguyệt và Tô Tiện nhảy ra khỏi chỗ nấp, may mà không ai phát hiện ra hai người. Đoàn người phía trước đi được một đoạn xa, hai người Tô Tiện bám theo sau bọn họ. Phía đầu kia mật đạo là một căn thạch thất bày trí đơn giản, giữa phòng đặt một bức tượng đá, đó là Ma quân Hòa Anh đã dẫn chúng Ma tiến vào Nhân giới hơn hai ngàn năm trước.
Tô Tiện lớn lên ở Huyền Nguyệt giáo, những người trong giáo đều rất mực cung kính vị Ma quân này nên nàng vừa nhìn đã nhận ra. Trước mặt pho tượng có một thạch đài, thứ đặt trên thạch đài ấy chính là khối ngọc bội cuối cùng để mở cổng Tứ Phương Thành.
“Là nó ư?” Tô Tiện nhìn ngọc bội, hỏi.
Tây Môn Nguyệt quan sát giây lát rồi gật đầu khẳng định: “Chính là nó.”
Tô Tiện khẽ gật đầu nhưng không tiến lên lấy ngọc bội ngay. Nàng niệm pháp quyết tâm đ*o, dùng thần thức do thám thạch đài, trên đó quả thật có bày trận pháp. Nàng thu hồi thần thức, động tác nhanh lẹ rút ra mấy tấm phù dán lên thạch đài. Lửa cháy bừng lên ngay sau khi phù chú tiếp xúc với thạch đài, Tô Tiện cau mày nói: “Trận pháp này có chút lợi hại.”
Nhưng cũng không phải không có cách. Trong lúc Tô Tiện chuẩn bị dùng Ly Hồn Hỏa phá trận thì Tây Môn Nguyệt bất chợt ngăn lại: “Để ta thử.”
Tô Tiện nhìn bà ấy một cái, gật đầu rồi lùi về sau.
Công pháp của Tây Môn Nguyệt rất đặc biệt không hề giống người thường, trận pháp của một người tu vi bình thường không hề ảnh hưởng gì đến bà ấy. Tây Môn Nguyệt nhắm mắt, bích quang nhàn nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay, bà ấy từ từ đưa tay về phía ngọc bội. Trận pháp trên thạch đài như chưa hề tồn tại, không có phản ứng gì trước động tác của bà ấy.
Tây Môn Nguyệt nhẹ nhàng lấy ngọc bội ra khỏi thạch đài.
Cả thạch thất yên tĩnh, không có âm thanh dị thường nào.
Tô Tiện và Tây Môn Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Chuyến đi này xem ra còn thuận lời hơn tưởng tượng của họ rất nhiều. Tây Môn Nguyệt nói với Tô Tiện: “Chúng ta đi.”
Tô Tiện gật đầu, tiểu hồ ly nhảy lên vai nàng. Hai người men theo mật đạo vừa nãy quay về, nhưng khi đến lối vào sắc mặt cả hai đều trở nên nghiêm trọng, dừng bước. Bọn người Phong Diêu Sở vừa rời khỏi đã đóng cửa mật đạo lại mất rồi, bây giờ trước mặt họ chỉ là một bức tường đá bằng phẳng và dày cọm.
Bên ngoài có cơ quan mở cửa thì bên trong cũng phải có mới đúng. Tô Tiện nói nhỏ với tiểu hồ ly bảo nó đi tìm cơ quan như lúc nãy. Nhưng tiểu hồ ly chỉ mới định nhảy xuống, bức tường trước mặt chợt mở ra, một người khoanh tay đứng ngoài cửa, vẻ mặt không rõ nhìn hai người Tô Tiện trong mật đạo.
- Hết chương 78 -
Lảm nhảm:
Dạo này t siêng năng trở lại rồi nên mỗi ngày 1c, chắc tháng 8 sẽ full.
Ông đi qua bà đi lại cho em xin tí bình luận, nhận xét với ạ. Để em biết mình dịch dở hay dịch tệ nữa chứ ạ.