Edit + Beta: Nhật Nguyệt Phong Hoa
“Các ngươi đến cũng sớm ghê.” Thấy Tô Tiện và Yêu Lan bước vào, Thư Vô Tri đợi giữa đại điện khoanh tay cười cười, “Không mang con rối kia theo à?”
“Ta để Tiểu Sở đợi bên ngoài rồi.” Tô Tiện biết Thư Vô Tri rất có hứng thú với Tiểu Sở nên mới không mang hắn theo.
Thư Vô Tri quả nhiên lộ vẻ thất vọng nhưng qua vài giây lại nhíu mày hỏi: “Tên tiểu quỷ kia còn chưa đến á?”
Tô Tiện đảo mắt một vòng rất nhanh đã hiểu “tiểu quỷ” mà Thư Vô Tri nói là ai, hôm qua cùng bái sư với bọn họ còn có Lý Bích, nhưng hôm nay lại chẳng thấy mặt hắn trong điện. Đương lúc mọi người đang xôn xao nói chuyện, một tiếng bước chân vang lên, Lý Bích vẻ mặt trầm tĩnh mang theo kiếm bước vào.
Thư Vô Tri cũng không trách hắn, híp mắt kêu hắn lại, sau đó chỉ ba người mới nhập môn giới thiệu qua một lượt, đợi nói xong tên tuổi của họ, hắn lại chỉ sang ba người khác, nhìn bọn Tô Tiện giới thiệu: “Đây là đại sư huynh Mộ Sơ Lương của các ngươi, chắc là gặp qua rồi đúng không?”
Bọn người Tô Tiện gọi một tiếng đại sư huynh, Mộ Sơ Lương cười cười, nhìn Tô Tiện nói: “Thật không ngờ Tô cô nương lại chọn Chấp Minh Tông, vậy thì chúng ta là đồng môn rồi.”
Thư Vô Tri nhướng mày: “Xem ra các ngươi có quen nhau trước rồi, vậy cũng tốt, chỉ là bây giờ không thể kêu cô nương này cô nương nọ nữa, phải gọi là sư muội.”
Mộ Sơ Lương gật đầu đáp một tiếng. Thư Vô Tri lại chỉ nữ đệ tử bên cạnh Mộ Sơ Lương: “Đây là tam sư tỷ Cận Tuyết.”
Tô Tiện không đổi sắc mặt gọi theo một tiếng sư tỷ, chỉ có sắc mặt Yêu Lan khẽ biến, nhận ra nàng ta là người phát chìa khóa hôm qua, đẩy bọn họ tới căn phòng rách nát kia.
Trên mặt Cận Tuyết mang theo ý cười như có như không, nói với Tô Tiện: “Sư muội, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Thư Vô Tri cũng không nói nhiều, lại giới thiệu người cuối cùng, đó là một nam tử trẻ tuổi, lúc thí luyện nhập môn hắn vẫn luôn đi theo giúp việc cho Mộ Sơ Lương, tên là Phù Úy, xếp thứ bảy trong tông môn.
Giới thiệu xong hết cả, Thư Vô Tri phất tay áo, quay người nhấc vò rượu lên uống một ngụm, cười nói: “Hôm nay rảnh rỗi không dễ gì mới tụ họp đầy đủ thế này, không bằng thử thực lực của các ngươi một chút nhé?”
Cho dù hắn nói như vậy nhưng người bên cạnh lại không đồng tình cho lắm, Mộ Sơ Lương cười khổ lắc đầu: “Sư phụ, đồ nhi vẫn còn nhiều việc phải làm lắm, sợ là hôm nay không phụng bồi người được rồi.”
“Cái tên nhà người, suốt ngày chạy vặt cho lão cáo già Mai Viễn Phương, ngươi là đồ đệ của lão hay đồ đệ của ta?” Thư Vô Tri trừng mắt nhìn hắn, buông vò rượu trong tay ra, nghiêm túc nói, “Ta mặc kệ, hôm nay ta không thả người, lão ta muốn tìm ngươi thì tự lết xác đến đây. Hôm nay sư đệ sư muội ngươi nhập môn dù sao ngươi cũng phải chỉ điểm cho chúng nó chút chứ?”
Mộ Sơ Lương nhìn mấy người xung quanh, do dự giây lát rồi gật đầu: “Cũng được ạ.”
Thư Vô Tri lại nhìn những người bên dưới, Tô Tiện và Yêu Lan đều giữ dáng vẻ chuyện không liên quan tới mình, dường như chẳng quan tâm tỉ thí hay không tỉ thí. Còn Lý Bích lại nhìn chầm chậm Thư Vô Tri, cau chặt mày: “Ngươi nói ta xếp thứ mười lăm sao trong điện này chỉ có mấy người vậy?”
Hình như Thư Vô Tri đã dự liệu trước câu hỏi của hắn, “Ồ” một tiếng, tùy ý đáp: “Chấp Minh Tông bây giờ chỉ có bấy nhiêu thôi, những đệ tử khác không còn ở đây nữa rồi.”
Không ở đây nữa, có rất nhiều ý nghĩa, Lý Bích chú ý đến sắc mặt của bọn Mộ Sơ Lương có gì đó không đúng lắm nên thức thời ngậm miệng không hỏi “không còn nữa” là ý gì.
Thư Vô Tri nói: “Lúc các ngươi nhập môn ta cũng đã nói rồi, Chấp Minh Tông tu là tâm đ*o, tâm đ*o chính là buông bỏ đao kiếm, lấy tu tâm là chính.”
“Đó là ý gì?” Những người khác đều im lặng đến kỳ lạ chỉ có mỗi Lý Bích trả lời Thư Vô Tri.
Thư Vô Tri sờ sờ mũi, cảm thấy hơi không thú vị rồi, nhưng vẫn nói tiếp: “Tiểu Mộ.”
“Có đệ tử.” Mộ sơ Lương bước lên trước.
Thư Vô Tri chỉ Lý Bích nói: “Ngươi đấu với hắn hai chiêu thử xem.”
“Vâng.” Mộ Sơ Lương đến trước mặt Lý Bích.
Lý Bích tất nhiên biết hắn là ai, hắn chau mày, rút kiếm bên hông ra, ngưng thần nói: “Vũ khí của ngươi đâu?”
Mộ Sơ Lương trầm mặc giây lát, quay đầu nói với Thư Vô Tri: “Sư phụ, không bằng cứ cho con một món vũ khí vừa tay đi.”
Thư Vô Tri tùy ý vứt một thanh kiếm cho Mộ Sơ Lương, “Nhận lấy.”
Mộ Sơ Lương nắm lấy chuôi kiếm, ngay khoảnh khắc cầm kiếm khí thế trên người hắn tức khắc thay đổi, hoàn toàn khác với vẻ ôn nhu nội liễn ban đầu. Hắn nghiêm nghị đứng đối diện Lý Bích, có một loại uy phong khiến người khác khó nhìn thẳng.
Lần đầu tiên Tô Tiện nhìn thấy Mộ Sơ Lương là ở Trường Thiện Trang, Mộ Sơ Lương đối mặt với sát thủ của Quỷ Môn, không rõ vì đâu không thể thi triển tu vi của mình. Nhưng lần này, khí chất hoàn toàn khác biệt với đợt trước, Tô Tiện nghĩ chắc tu vi của Mộ Sơ Lương đã hồi phục rồi. Cảnh giới Thanh Viêm quả thật không thể xem thường.
Lý Bích cũng rất ngạo nghễ, nhưng cũng rõ người đứng trước mặt rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ. Hắn rút kiếm bên hông ra, bắt đầu tấn công.
Yêu Lan và Tô Tiện đứng bên cạnh quan sát, thấy tình hình như thế Yêu Lan bất giác nhỏ giọng nói: “Lý Bích này đúng thật là thiên tài, xem ra có lẽ có khả năng tiếp hơn mười chiêu với Mộ Sơ Lương.”
“Chưa chắc.” Tô Tiện cũng rất nghiêm túc xem cuộc quyết đấu của hai người. Kiếm chiêu của Lý Bích rất nhanh, mang theo uy thế đủ phá hủy tất cả nhắm tới Mộ Sơ Lương, Mộ Sơ Lương không trách không né, trường kiếm trong tay nhẹ nhàng quét qua, rất nhanh sau đó một loạt tiếng “leng keng” lọt vào tai, chặn lại mọi công kích của Lý Bích.
Lý Bích dùng hết mọi chiêu nhưng vẫn không thương tổn được Mộ Sơ Lương một tấc nào.
Mộ Sơ Lương nhìn Lý Bích, chấp tay trái sau lưng, tay phải xoay kiếm, khoảnh khắc vừa trở tay, kiếm quang liền rơi xuống.
“Lý Bích thua rồi.” Tô Tiện khẽ nói.
Ngay lúc Tô Tiện vừa dứt lời, tay Lý Bích run lên không cầm nổi kiếm nữa, trường kiếm rời khỏi tay rơi xuống mặt đất.
Sắc mặt Lý Bích xanh mét đáng sợ.
“Kiếm pháp của sư đệ thật lợi hại.” Mộ Sơ Lương thu kiếm vào vỏ, cúi người nhặt thanh kiếm giúp Lý Bích.
Lý Bích im lặng không nói gì nhìn Mộ Sơ Lương hồi lâu, nhận lại kiếm rồi nhỏ giọng nói: “Vì sao?”
“Tại sao lại thua?” Thư Vô Tri rảo bước đi đến, Mộ Sơ Lương cung kính lui về sau. Thư Vô Tri cười nói: “Đây là mục đích ta muốn ngươi đấu với nó, tâm đ*o Mộ Sơ Lương tu đã đến tuyệt hảo, nó có thể dự kiến được đường kiếm của ngươi, biết tiếp theo ngươi sẽ ra tay như thế nào thì làm sao ngươi có thể đánh lại được.”
Lý Bích cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay mình, cau chặt đầu mày nhưng không nói gì. Thư Vô Tri lại nói: “Ta biết ngươi bái sư là vì mục đích gì nhưng nếu ngươi đã là đồ đệ của ta, ngươi muốn học tâm đ*o này ta sẽ dạy ngươi, thế nào?”
Lý Bích nghe vậy ngẩng đầu nhìn Thư Vô Tri nhưng vẫn không trả lời.
Thư Vô Tri buồn cười nhìn hắn, một lúc sau mới nói: “Hai nha đầu kia, các ngươi cũng đến thử xem.”
Người Thư Vô Tri nói đến tất nhiên là Tô Tiện và Yêu Lan. Nghe hắn nói vậy, hai người nhìn nhau một lát, Yêu Lan bước lên trước nói: “Hiện tại Tô Tiện không có tu vi hay là để ta thử được rồi.”
“Được thôi.” Thư Vô Tri gật đầu đáp. Mộ Sơ Lương bèn bước lên trước nhưng bị Thư Vô Tri cản lại: “Lần này để ta đi.”
Không ngờ Thư Vô Tri lại muốn tự mình tỉ thí với Yêu Lan, hắn là sư phụ của Mộ Sơ Lương, tuy thường ngày lười biếng chỉ thích uống rượu nhưng tu vi tuyệt đối không thấp, cũng không ai rõ hắn đã đạt đến cảnh giới nào, lần này muốn động thủ với Yêu Lan rốt cuộc là vì nhất thời hưng phấn hay có ý đồ khác cũng không biết được.
Yêu Lan cắn môi, biểu cảm có chút lo lắng.
Thư Vô Tri lại bật cười, hắn lấy thanh kiếm ban nãy của Mộ Sơ Lương quay người nói với Yêu Lan: “Ngươi đừng sợ, tùy tiện ra tay là được rồi.”
Câu an ủi này của hắn lại không có tác dụng gì, Yêu Lan gắt gao nhìn hắn, sau đó rút chiếc roi dài bên hông ra.
Hai người lập tức động thủ, trường kiếm của Thư Vô Tri nhắm thẳng đến Yêu Lan, thần sắc Yêu Lan bỗng chốc biến đổi, hai mắt trầm xuống. Roi dài mang theo gió hướng tới tay Thư Vô Tri quật tới nhưng động tác của hắn chợt biến hóa, đổi thành tay trái cầm kiếm, thân hình không dao động, tiếp tục hướng thẳng tới Yêu Lan. Mắt thấy một chiêu của hắn sắp đánh tới, nàng bắt giác kêu lên một tiếng, vội vã thu tay.
Nhát kiếm của Thư Vô Tri vừa vặn dừng ngay bên cổ Yêu Lan.
“Ta thua rồi.” sắc mặt Yêu Lan rất xấu, hơi mệt mỏi phun một câu.
Nét mặt tươi cười thường ngày của Thư Vô Tri không còn, chỉ có chút cổ quái nhìn nàng ấy: “Tại sao vừa rồi ngươi lại thu tay?”
Yêu Lan không trả lời ngay, nàng không dùng đến yêu lực, bản thân cũng biết kỳ thực một roi kia rơi xuống cũng không tổn thương chút nào đến Thư Vô Tri nhưng trong tình thế cấp bách, nàng cũng không biết vì sao mình lại thu tay.
Thấy Yêu Lan không đáp, Tô Tiện bèn tiến lên giải vây, nhặt giúp vỏ kiếm rơi dưới đất đưa cho Thư Vô Tri: “Tông chủ.”
“Chuyện gì?” Thư Vô Tri híp mắt nhìn Tô Tiện.
Tô Tiện thấp giọng nói: “Câu hôm qua người nói là thật ư?”
Thư Vô Tri giương giương mày, ý cười lại trở lại: “Đương nhiên là thật rồi.”
Hắn đưa tay nhận lấy vỏ kiếm trong tay Tô Tiện, chỉ là đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, động tác chợt biến rụt tay lại.
Nhưng Tô Tiện rất nhanh đã vững vàng giao vỏ kiếm vào tay hắn.
Thư Vô Tri suy tư nhìn Tô Tiện, thỏa mãn đáp: “Tư chất của ngươi không tệ, nếu như muốn học, có thể trong vòng nửa năm là có thể đạt đến mức độ ta nói.”
Hôm qua lúc Tô Tiện đến, Thư Vô Tri có ý muốn giữ nàng lại nên đã nói đến chuyện liên quan đến tu tâm đ*o, Tô Tiện nhớ rất rõ lời hắn nói. Pháp thuật tu hành này có thể nhìn thấy những gì người thường không thấy, biết những chuyện người thường không biết, hoặc có thể nhìn thấy tàn hồn lưu lại trong cơ thể Tiểu Sở.
Chỉ là Thư Vô Tri lại nói: “Bất quá con đường tu hành này sẽ tương đối khổ cực, ngươi có thể chịu được không?”
“Tu hành vốn đã là khổ, có gì không thể chịu được?” Tô Tiện vốn là người tùy tâm sở dục, đối phương đã dám dạy thì nàng cũng dám học. Lập tức cười nói: “Sư phụ.”
Yêu Lan đứng bên cạnh kinh ngạc không thôi, không ngờ được Tô Tiện lại nhận sư phụ.
Thư Vô Tri nghe một tiếng sư phụ này mà trong lòng thích thú vô cùng, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Vậy ngày mai ngươi tới đây, sẵn tiện mang theo con rối kia của ngươi luôn.”
- Hết chương 11 -