Tỏa Hồn

Chương 44: Chương 44




Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa

Không dễ gì mới tiễn được đám người ấy đi, căn phòng náo nhiệt trở về sự yên tĩnh, Tô Tiện ngồi cạnh khung cửa sổ lấy Ly Hỏa kiếm ra lau chùi, cuối cùng quang cầu cũng tìm được cơ hội lặng lẽ bay đến gần nàng.

“Sao đấy?” Tô Tiện không quay đầu nhưng vẫn nhận ra hành động của quang cầu, nàng nhẹ nhàng hỏi.

Quang cầu hơi khựng lại, nói nhỏ: “Hôm đó trong rừng cây lúc con rối chĩa đao về phía muội, muội có biết là ta sợ cỡ nào không?”

Tô Tiện biết, nàng hiểu nỗi lo sợ của hắn giống như năm đó nàng nhìn thấy Sở Khinh Tửu bị một chưởng của Vô Ưu Cốc chủ đập vào lồng ngực. Nàng bị dọa đến chẳng thốt nên lời, đến động đậy một chút cũng cảm thấy đau như kim châm, lúc đó nàng còn không dám nghĩ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng dù vậy những gì nàng không dám nghĩ đó vẫn xảy ra, cho nên đến tận bây giờ khi hồn phách của Sở Khinh Tửu đang ở bên cạnh nhưng nàng vẫn cảm thấy như mình đang nằm mơ.

“Ta sẽ không để huynh lo lắng đâu, tuyệt đối không.” Giọng Tô Tiện rất dịu dàng. thật không dễ dàng mới gặp lại Sở Khinh Tửu nàng muốn nghĩ cách để hắn sống lại, tất nhiên sẽ không để mình xảy ra chuyện, cũng sẽ không để Sở Khinh Tửu phải chịu đựng nỗi sợ hãi giống nàng khi xưa.

Quang cầu nghe nàng nói thế cũng được an ủi đôi phần, ngữ khí dịu lại: “Lúc đó muội đang nghĩ gì vậy, sao muội có thể dùng tay chặn mũi đao chứ, lỡ mà nó chém xuống...”

“Ta đang nghĩ...” Tô Tiện đáp nhưng bất chợt ngưng lại, nàng đang nghĩ gì ư, nàng phát hiện mình cũng có chút hoang mang rồi.

Khoảng khắc ấy trong đầu nàng xoẹt qua vô số ý niệm, nỗi sợ khi đứng trước sinh tử và không cam tâm, còn có lo âu, bất lực, lúc đó nàng cứ cho rằng mình không thể tránh được một dao ấy.

Nhưng còn một ý niệm ẩn sâu trong lòng nàng, nó không ngừng nói vói nàng không cần phải sợ hãi, bọn chúng ở trước mắt nàng bất quá chỉ cần một kích là có thể giết chết, thậm chí khống chế chúng...

Tại sao nàng lại có suy nghĩ như vậy?

Tô Tiện không biết, đây cũng không phải lần đầu tiên nàng có loại cảm giác này, khi nàng còn rất nhỏ Huyền Nguyệt Giáo chủ từng đưa nàng đến vực sâu Thất Hải nhìn những vong hồn nằm sâu dưới đáy vực, khi đó nàng đứng trên vách núi trong lòng cũng xuất hiện âm thanh y như vậy, nàng nhìn xuống những vong hồn dưới kia, trong tai vang lên giọng nói của giáo chủ Huyền Nguyệt Giáo.

“Ngươi hãy nhớ kỹ, bọn họ vì ngươi mà chết, vì ngươi mà sinh.”

Âm thanh đó từng là cơn ác mộng dai dẳng của nàng, nhưng nghe thấy lại có cảm giác thật thân thuộc.

Trong lúc Tô Tiện phân tâm, quang cầu chợt nói: “Sao muội không nói gì rồi? A Tiện?”

Tô Tiện khôi phục tinh thần, lắc đầu nói: “Ta không sao, chỉ là có hơi không hiểu.”

“Cái gì...” Quang cầu đang hỏi thì bên ngoài có người gõ cửa, quang cầu ngừng lại, Tô Tiện đứng dậy mở cửa, không ngờ người đang đứng ngoài cửa là người mà bọn Yêu Lan vừa nhắc đến không lâu trước - Mộ Sơ Lương.

Mộ Sơ Lương liếc mắt vào trong phòng, khẽ cười nói: “Sư muội, ta có thể vào không?”

“Không thể!” Quang cầu không vui lên tiếng.

Nụ cười của Mộ Sơ Lương càng đậm hơn, vui vẻ nói: “Tiểu Sở không hoan nghênh ta vậy sao?”

Quang cầu hơi khựng lại, lúc này mới chợt nhớ Mộ Sơ Lương cũng là người tinh thông tâm đ*o tất nhiên có thể nghe thấy lời hắn, nó do dự giây lát mới hỏi: “Ngươi tới tìm A Tiện làm gì?”

Mộ Sơ Lương không trả lời chỉ nhìn Tô Tiện, nàng khẽ gật đầu, Mộ Sơ Lương mới bước vào phòng, hắn xuất thân từ Mộ gia là thủ lĩnh của Bát đại thế gia, lễ phép đương nhiên phải có, đến khi Tô Tiện đóng cửa quay đầu ra hiệu hắn mới ngồi xuống, thấp giọng nói: “Mấy ngày nữa là trận cuối cùng của Huyền Thiên Thí rồi sư muội đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?”

Tô Tiện khẽ gật đầu, cùng lắm chỉ còn mấy ngày có chuẩn bị nữa cũng không có gì khác biệt.

Mộ Sơ Lương gật gật đầu, trên mặt mang theo ý cười như có như không, nhìn quang cầu một cái rồi nói: “Muội muốn giành hạng nhất Huyền Thiên Thí là vì Tố Hồn Châu?”

Nghĩ lại thì Mộ Sơ Lương là người đầu tiên Tô Tiện quen biết ở Không Thiền Phái, nàng lên Không Thiền Phái cũng bởi vì hắn mà ra, hẳn ra hắn cũng là người biết rõ nhất về Tô Tiện, cho nên Tô Tiện cũng không định giấu giếm, chỉ nói: “Không sai.”

“Muội muốn Tố Hồn Châu là vì Sở Khinh Tửu hay vì Tiểu Sở?”

Tô Tiện biết rằng trừ mình với Yêu Lan, thêm cả Thư Vô Tri e là không còn ai biết Tiểu Sở và Sở Khinh Tửu là một người, nàng cũng không muốn giải thích nhiều với Mộ Sơ Lương chỉ thuận miệng đáp “Sở Khinh Tửu”, không biết Mộ Sơ Lương hỏi như vậy có ý gì.

Mộ Sơ Lương hơi cụp mắt, sau đó thấp giọng nói: “Không biết sư muội có từng nghe đến Mộ Thâm Viện?”

Tô Tiện nghe thấy ba chữ này không khỏi nhíu mày nhớ lại, nếu không có ai nhắc có lẽ nàng không bao giờ nhớ đến nó này nhưng nghe Mộ Sơ Lương nhắc đến nàng mới cảm thấy hình ảnh mình từng nghe Sở Khinh Tửu nói về nơi đấy.

“Sở Khinh Tửu có nói.”

Mộ Sơ Lương ngước mắt, hắn vốn có dáng vẻ văn nhã lễ độ giờ phút này cười lên càng giống như gió xuân thổi qua, khiến người khác yên tâm hơn hẳn, hắn nói tiếp: “Hơn mười năm trước, thế lực Vô Ưu Cốc rất lớn mạnh, trong nội bộ Bát đại thế gia cũng có nội ứng của bọn họ, đến cả sư huynh của ta cũng bị bắt đi làm công cụ kìm chế Mộ gia. Vì thế, mọi người trong Bát đại thế gia sợ lại giẫm lên vết xe đổ nên đã phái tâm phúc đưa người kế thừa của Bát đại gia tộc đến một nơi, cùng nhau học nghệ cùng tu luyện trong mấy năm liền, có tâm phúc của Bát đại thế gia bảo vệ.”

“Nơi đó chính là Mộ Thâm Viện?” Tô Tiện hiểu ra, mặc dù Bát đại thế gia nổi danh nhưng cách biệt vẫn rất lớn, Tô Tiện vốn không hiểu tại sao Phong Diêu Sở và Bạch Hoàng Chúc bọn họ lại thân thiết như vậy thì ra là lớn lên cùng nhau, đương nhiên là phải có quen biết.

Tô Tiện nghĩ đến đây, lại nói: “Huynh và Sở Khinh Tửu...”

“Chúng ta là bạn tốt của nhau.” Mộ Sơ Lương giải thích.

Tô Tiện nghe xong bất giác nhìn quang cầu đang trôi nổi trên không trung, nhưng tên đấy chẳng có tí phản ứng nào xem ra là không nhớ chuyện này.

Bây giờ quang cầu ấy chỉ nhớ mỗi chuyện liên quan đến Tô Tiện những người đã từng quen khi xưa thì hoàn toàn không chút ấn tượng.

Tô Tiện sực nhớ đến cuộc gặp gỡ giữa nàng và Mộ Sơ Lương ở Trường Thiện Trang: “Cho nên huynh đã sớm biết Sở Khinh Tửu kia là giả?”

“Khinh Tửu không thể nào không biết ta, nên ta đã thấy hoài nghi thân phận của hắn từ lâu, hôm đó ta đến Trường Thiện Trang cũng vì chuyện của Khinh Tửu.” Mộ Sơ Lương giải thích xong, nói tiếp, “Cho nên ta muốn giúp muội có được Tố Hồn Châu.”

Tô Tiện ngưng mắt nhìn Mộ Sơ Lương, hắn thấy vẻ mặt nàng có vẻ chần chừ, lập tức mỉm cười nói: “Thi đấu tất nhiên là công bằng, muốn ta giở thủ đoạn đằng sau thì ta không làm được đâu, ta chỉ muốn nói chuyện với muội thôi.”

Tô Tiện nghe ra ý của Mộ Sơ Lương: “Sư huynh muốn chỉ điểm cho ta?”

“Chỉ điểm thì không hẳn nhưng chúng ta cùng tu tâm đ*o, công pháp tương đồng, hai người chúng ta đàm luận một chút có lẽ sẽ giúp muội thu hoạch được ít nhiều.”

Mộ Sơ Lương là người Tô Tiện không thể nhìn thấu, bất quá hắn có ý giúp đỡ Tô Tiện cũng không từ chối. Ba ngày sau đó, mỗi ngày Mộ Sơ Lương đều giải giảng cho Tô Tiện vấn đề tu hành, đối với con đường tu tâm đ*o này Mộ Sơ Lương đã đạt đến độ đăng phong tạo cực(*), không giống Thư Vô Tri chỉ mở một cánh cửa để đệ tử tự bước đi tự mình lần mò, còn Mộ Sơ Lương lại có trải nghiệm tu hành rất khác với Tô Tiện, lúc truyền thụ sẽ nói luôn đến phương pháp tu hành, Tô Tiện tiếp thu rất dễ dàng, chỉ qua mấy ngày đã cảm thấy thực lực của bản thân khác trước một cách rõ ràng.

(*) Lên tới đỉnh cao nhất.

Đến trước trận quyết chiến cuối cùng của Huyền Thiên Thí một ngày, Yêu Lan như thường lệ đến tìm Tô Tiện chợt phát hiện nàng đang nhắm mắt ngồi bên cửa sổ, một lớp sáng xanh đạm bạc đang lưu chuyển quanh người.

Yêu Lan ngẩn người, nói: “Cảnh giới của ngươi...” Nàng ấy ngơ ngác giây lát có hơi không dám tin, hỏi, “Thanh Viêm trung cảnh?”

Tô Tiện không che giấu, gật đầu. Thực lực của nàng vốn dĩ là tăng lên rất nhanh, sau khi rời khỏi Huyền Nguyệt Giáo vẫn tiếp tục tăng, đến trận chiến ngoài Trường Thiện Trang thì đã tăng đến trung cảnh Xích Diên, nhưng đến Không Thiền Phái tu hành mấy tháng lại không thấy tăng nữa, Tô Tiện cũng từng hoài nghi phải chăng phương pháp tu hành của mình có vấn đề nhưng bây giờ nghe Mộ Sơ Lương giảng giải nàng mới phát hiện không phải phương pháp sai mà là con đường tu tâm đ*o này vốn chính là như vậy.

Không Thiền Phái gồm bốn đại tông môn, phân biệt là tu tâm đ*o, kiếm đạo, võ đạo và pháp đạo, trong đó tâm đ*o là khó nhất, tiến độ tu hành rất chậm bởi vì nó đòi hỏi phải tích lũy kinh nghiệm. Giống như thực lực của Mộ Sơ Lương, ba tháng trước chỉ là trung cảnh Thanh Viêm nhưng thực ra tu vi của hắn đã sớm vượt qua những người tu hành khác trong cùng cảnh giới, có một ngày sẽ bộc phát thực lực đáng sợ mà người khác chưa từng tưởng tượng tới. Qua hiểu biết mấy ngày nay của Tô Tiện, thực lực thật sự của Mộ Sơ Lương có lẽ đã đến trung cảnh Tử Tiêu.

Yêu Lan nghe Tô Tiện nói mà kinh ngạc không thôi, tuy không hiểu lắm nhưng vẫn không kìm được niềm vui: “Nói như vậy, thực lực của ngươi và Phong Thanh Thanh cũng không xa gì nhau rồi, bây giờ mà hai người các ngươi đánh một trận ai thắng ai thua thì khó nói rồi.”

Nhưng đối với Tô Tiện, nàng không muốn cái kết quả “khó nói” này, vì Sở Khinh Tửu, nàng nhất định phải thắng.

Thời gian quyết chiến cận kề, Yêu Lan cũng không dẫn mấy người Minh Sơ và Bạch Hoàng Chúc đến quấy rầy Tô Tiện, căn viện nhỏ của Tô Tiện yên tĩnh hơn rất nhiều, chỉ còn lại Tô Tiện chuyên tâm tu luyện, còn quang cầu xoay vòng bên cạnh nàng, hết sức dịu dàng bảo vệ Tô Tiện.

Mười ngày chớp mắt đã trôi qua, Thiên Cương Minh và chuyện của Thập đại môn phái đã xử lý kha khá rồi, cuối cùng vào ngày ấy Mộ Sơ Lương dẫn hai đệ tử Không Thiền Phái Tô Tiện và Phong Diêu Sở bước vào hội trường quyết đấu dưới cái nhìn của mọi người.

Mở đầu trận quyết đấu cũng giống như hai trận trước, đều là Minh chủ Thiên Cương Minh phát biểu trước, trận này không rắc rối rườm rà như các trận trước mà đơn giản hơn nhiều, đối chiến hai hai, sau đó người thắng của bên này đấu với người thắng bên kia, cuối cùng quyết định người chiến thắng. Trình tự quyết chiến sẽ do các đệ tử tự rút thăm.

Sau màn mở đầu bốn đệ tử lần lượt lên trước bóc thăm quyết định đối thủ của mình.

Kết quả Phong Diêu Sở đấu với Phong Thanh Thanh, Tô Tiện đấu với Tiểu Liễu.

- Hết chương 44 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.