C50: “Ta rất nhớ huynh”
Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
“A Tiện?” Thấy rất lâu mà Tô Tiện vẫn chưa có động tĩnh gì, quang cầu khẽ gọi nàng.
Tô Tiện cụp mắt nhìn xuống vực sâu, chợt hỏi: “Ta gặp huynh thì nên nói gì đây?”
Quang cầu im lặng một lúc lâu, không đáp.
Tô Tiện cảm thấy câu hỏi này của mình có hơi ấu trĩ, nàng vội vàng lắc đầu nói: “Thôi đi, ta...”
“Nói muội thích ta.” Quang cầu nghiêm túc trả lời, nói xong lại cảm thấy không đủ nên bổ sung thêm, “Nói muội thích ta, thích ta nhất trên thế gian này.”
Tô Tiện ngẩn người, sau đó nở nụ cười.
“Ta nói nghiêm túc đó!” Quang cầu thấy nàng cười, lập tức nói, “Ta thích nghe nhất chính là câu đó, một ngày muội nói với ta một trăm lần cũng được!”
“Ta tất nhiên là thích huynh rồi.” Đôi mắt Tô Tiện lấp lánh như ánh sao, những cảm xúc trong lòng nàng lúc trước gần như được quang cầu xua tan rồi, quyết tâm lấy hết dũng khí tiến vào vực sâu Thất Hải.
Tô Tiện vận khởi phát quyết, nắm tay Tiểu Sở bay xuống dưới vực sâu Thất Hải.
Xuyên qua tầng tầng mây khói, khí âm lãnh đập vào mặt, khi có cảm giác sắp tiếp đất Tô Tiện triệu Ly Hỏa côn, giương tay đánh xuống, côn phong làm dịu thế rơi, Tô Tiện mượn lực xoay một vòng, ôm Tiểu Sở bình an đáp xuống vực sâu Thất Hải.
Trên vách núi là bầu trời trong xanh, dưới đây là một mảng âm trầm, không thấy điểm cuối, dưới đất đầy cỏ khô, bốn phía hoang vu chỉ thấy vài ngọn cây khô cằn, héo úa, không thấy bóng người. Tô Tiện từng đến đây nhưng lúc đó chỉ đứng trên vách núi. Tô Tiện biết nơi này từng mọc đầy cây đại thụ nhưng một trận cháy lớn đã thiêu đốt hết chúng rồi, biến cả vực sâu Thất Hải thành dáng vẻ hoang sơ như hiện tại.
Lần đó, Tô Tiện đã tận mắt nhìn thấy.
Nói ra thì Tô Tiện có chút duyên phân khó hiểu đối với nơi này.
“Ta không thích chỗ này.” Quang cầu đến gần Tô Tiện, nhìn rõ cảnh sắc xung quanh rồi lên tiếng nói.
“Chúng ta sẽ nhanh ra khỏi đây thôi.” Tô Tiện an ủi quang cầu, lấy Tố Hồn Châu ra tiếp tục kích thích sức mạnh trong nó, xung quanh Tố Hồn Châu tỏa ra một lớp sáng mờ mờ, khói sương bên trong khẽ lay động, tụ về phía đông.
Tô Tiện dẫn Tiểu Sở đi thẳng theo phương hướng của làn khói, xuyên qua một mảnh đất đầy cỏ khô, cuối cùng đến trước một vách núi.
Ngẩng đầu lên xem, vách núi này không phải vách núi Tô Tiện vừa nhảy xuống ban nãy sao nhưng lúc này sau lớp lá khô cùng đất đá trước mắt hiện ra một huyệt động đen ngòm.
Tô Tiện nhìn vào trong động nhưng chỉ thấy một màu đen vô tận không có gì khác, lá gan nàng rất lớn, lập tức rút Ly Hỏa côn ra, dẫn Tiểu Sở vào trong sơn động.
Tiếng bước chân đạp xuống nền đất vọng lại trong sơn động, có quang cầu bên cạnh Tô Tiện không cần dùng tới quang phù, nàng dắt Tiểu Sở đi thẳng về phía trước, may là từ đầu tới cuối sơn động chỉ có một con đường, tuy sâu thật nhưng không khiến người đi mất phương hướng.
“Sao chỗ này lại có sơn động vậy?” Tính cách của quang cầu vốn dĩ là không yên tĩnh được, đi mãi như vậy cuối cùng vẫn không kiềm lòng được hỏi.
Trong lòng Tô Tiện cũng cảm thấy kỳ lạ, vực sâu Thất Hải vô cùng hoang sơ, hiếm ai đặt chân đến, cho dù có thì cũng chỉ có cô hồn dã quỷ thôi, mà cô hồn dã quỷ làm sao đào huyệt động được?
Mối nghi hoặc quá nhiều nhưng đều là chuyện chưa thể giải đáp ngay bây giờ, Tô Tiện khẽ gật đầu nói: “Huyệt động này chắc chắn là do ai đó tạo ra, xem ra mấy năm nay người đến vực sâu Thất Hải còn nhiều hơn ta tưởng tượng đó.” Vốn tưởng là nơi mang điềm xấu nhưng không ngờ cũng không ít chuyện xảy ra đấy.
Tô Tiện nói xong, quang cầu hỏi tiếp: “Tại sao phải đào sơn động này?” Nó bay lên bay xuống, ánh sáng chiếu rọi lên vách động, biến cả sơn động u ám trở nên sáng trưng. “Trong sơn động không có cái gì hết.”
Tô Tiện cũng đã chú ý đến, tâm đ*o của nàng đã thành từ lâu, năng lực cảm ứng với hoàn cảnh xung quanh mạnh hơn người thường nhiều, cho dù là cô hồn dã quỷ nàng cũng cảm nhận được.
Lúc bọn họ còn ở ngoài động, nàng đã mơ hồ cảm nhận được vài du hồn phiêu lãnh nhưng khi chính thức bước nào lại y như quang cầu nói, không có gì cả. Nửa cái bóng cô hồn cũng không thấy, sơn động yên tĩnh đến mức gần như không có bất kỳ sinh vật sống nào, chỉ có bóng đen vô biên vô tận và sự tịch mịch.
Vậy thì tại sao phải đào sơn động?
Nghĩ đến vấn đề này, bước chân Tô Tiện chợt ngừng lại.
“Sao vậy?” Quang cầu phát hiện động tĩnh của nàng, vội vàng quay lại, hơi căng thẳng hỏi Tô Tiện: “Muội phát hiện gì rồi à? Không phải chỗ này có động vật đáng sợ nào đó chớ?!”
Tô Tiện: “...”
Nghĩ ngợi một lúc, Tô Tiện vẫn quyết định nói ra: “Chuyến đi này của chúng ta là vì tìm huynh.”
Quang cầu: “...” Nó thật muốn thu hồi câu này của nàng.
Thần sắc Tô Tiện có nét lo lắng và khó hiểu, nếu như thật như nàng đã nghĩ thì có người đặc biệt đến đây bỏ công sức đào huyệt động chính là vì hồn phách của Sở Khinh Tửu, nhưng vì cái gì?
Trong khoảng thời gian ngắn nghĩ mà nghi vấn quá nhiều, Tô Tiện hiểu rõ mình đang còn nhiệm vụ quan trọng trước tiên đó là tìm ra hồn phách Sỏ Khinh Tửu.
Tô Tiện tiếp tục lên đường, bất giác tăng tốc bước nhanh về trước.
Không biết rốt cuộc đã đi trong bóng tối bao lâu, Tô Tiện cảm thấy con đường trước mắt càng ngày càng hẹp, mùi ẩm ướt trong không khí ngày càng nồng, hơi lạnh thấu xương từ trong sơn động len vào cổ áo và tay áo khiến cả người phát run.
Cuối cùng thì phía trước không còn đường đi, Tô Tiện dừng trước vách động, quang cầu tiến lên nhìn nhìn một chút rồi nói với Tô Tiện: “Sao không còn đường nữa rồi?”
“Là trận pháp.” Tô Tiện do dự đưa tay sờ lên vách động, nhưng chỉ cảm thấy vách động này không có gì khác so với những cái khác, mặt đá có vết hằn rất nhỏ, chắc là bị thứ gì đó rạch qua. Nàng lần từ vết hằn đó xuống dưới, nói: “Đây là trận pháp của Ma môn.”
Hơn ba ngàn năm trước Ma giới xâm nhập Nhân giới, chúng ma bị nhốt tại vực sâu Thất Hải nhưng vẫn có một bộ phận nhỏ yêu ma thoát ra ngoài, số lượng đó không nhiều cũng không làm kinh động đến Nhân giới và Thần giới, thế là chúng tìm một nơi ở Nhân giới ẩn nấp chờ nghỉ ngơi lấy lại sức, âm thầm tu dưỡng thực lực. Đến cuối cùng cách cửa Ma giới đóng lại, đám yêu ma đó vĩnh viễn bị giữ lại bên ngoài, thế lực của chúng ngày càng mạnh lên, sau được xưng là Ma môn.
Huyền Nguyệt giáo chính là một nhánh của Ma môn khi đó. Năm xưa Tô Tiện ở Huyền Nguyệt giáo không có gì làm bèn lật xem điển tịch, thấy được trận pháp trên vách đá này.
“A Tiện nè muội có cách mở trận pháp này không?” Quang cầu hỏi.
Tô Tiện gật đầu, kéo Tiểu Sở lùi về sau nửa bước, nhẹ nhàng nâng tay, dùng Ly Hỏa côn vẽ lên vách tường đá.
Thân Ly Hỏa côn nổi lên ánh lửa, mỗi lần rơi xuống là một ngọn lửa cháy lên, Tô Tiện tiếp tục động tác trên tay, nháy mắt hai hàng văn từ kỳ quái đã in trên vách đá, văn tự nọ không phải chữ mà mọi người vẫn biết mà là văn tự của Ma giới, nhìn kỹ lại thì những văn tự ấy và vết hằn trên vách đá hòa thành một thể biến thành một phù chú hoàn toàn mới, hàng chữ Tô Tiện vẽ lên ánh lên sắc lửa đỏ còn vết hằn trên kia đang dần phát ra ánh sáng màu tím, hai màu sắc hòa quyện vào nhau, nhanh chóng biến thành một mảng mơ hồ.
Mặt đất xung quanh bắt đầu rung lắc, vụn đá rơi xuống từ phía trên đỉnh đầu, Tô Tiện vội vàng kéo Tiểu Sở tránh đi. Ngay lúc này, vách đá đang tỏa sáng lập lòe phát ra âm thanh ầm ầm trầm đục, cát đá bị chấn động lăn xướng đất, vách đá từ từ mở ra, khung cảnh đằng sau hiện ra trước mắt Tô Tiện.
Phía sau vách đá là một mật thất, nói là mật thất cũng không đúng lắm vì nó chỉ miễn cưỡng được xem là một căn thạch thất, bốn phía đơn giản chỉ là vách đá, cả thạch thất không bài trí một thứ gì, riêng cuối góc có khảm một viên dạ minh châu chiếu sáng.
Tô Tiện không có thời gian quan sát tình hình trong thạch thất hay tại sao trong đây lại có dạ minh châu, nàng chỉ trân trân nhìn vào vị trí chính giữa thạch thất, không nỡ chớp mắt.
Nơi ấy, một u hồn đang phiêu lạc, thanh lãnh mà cô độc, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay mất.
Trong cuộc đời không hẳn là quá dài của Tô Tiện, lần đầu tiên nàng được trải nghiệm cái gì gọi là dường như đã cách mấy đời.
Ba năm trước Tô Tiện đưa Sở Khinh Tửu về Sở gia cầu người chữa trị, thật ra đêm trước ngày hôm ấy hắn đã ngủ mê man không tỉnh, nhưng chẳng hiểu vì sao lúc Tô Tiện giao hắn cho Sở nhị gia hắn bỗng tỉnh lại. Yếu ớt mở mắt, cong cong khóe môi cố nặng ra một nụ cười với nàng, dùng âm thanh mà Tô Tiện chưa bao giờ được nghe nói rằng, đợi ta.
Hắn nói đợi ta nhé, ta sẽ đi tìm nàng.
Cũng bởi vì câu nói này mà Tô Tiện đợi suốt ba năm, cho dù đã sớm biết tin hắn đã không còn nhưng nàng vẫn mang chút chờ đợi xa vời, luôn có cảm giác rằng chỉ cần nàng không từ bỏ rồi một ngày nào đó nàng có thể gặp lại Sở Khinh Tửu lần nữa.
Sau này kỳ vọng của nàng thật sự thành hiện thực, Sở Khinh Tửu thành Tiểu Sở, hắn đã về bên cạnh nàng từ lâu rồi, thực hiện lời hứa của hắn, đến tìm nàng.
Bây giờ đến lượt nàng tìm hắn.
“Sở Khinh Tửu.” Tô Tiện ép thanh âm của bản thân xuống thật thấp, thật dịu dàng, giống như sợ giọng nói của mình sẽ làm phần hồn phách ấy chạy mất vậy.
Khoảnh khắc Tô Tiện gọi hắn, hồn phách ấy cũng đang nhìn Tô Tiện. Thật ra từ khi Tô Tiện mở cửa thạch thất ánh mắt của hắn vẫn luôn dừng trên người nàng, vô số cảm xúc rối ren đồng thời xoẹt qua đáy mắt hắn, cuối cùng lắng đọng không còn tung tích. Hắn cứ bình thản như thế mà nhìn người đứng trước mặt mình, như cách thiên sơn vạn thủy cuối cùng người ở trước mắt.
“Ta... rất nhớ huynh.” Giọng Tô Tiện hơi run rẩy, thân hình gầy gò hứng lấy ánh sáng phát ra từ dạ minh châu, nhìn thật yếu ớt.
Vừa dứt lời, cô gái trầm ổn quả quyết trong Huyền Thiên Thí ấy, nước mắt đã tràn khóe mi.
U hồn nọ khẽ thở dài, vừa bất lực vừa thấp thỏm, bước đến gần Tô Tiện, nhẹ nhàng vươn hai tay ra muốn ôm nàng vào lòng.
Nhưng ngay lúc đó, quang cầu nhỏ lặng lẽ chắn trước mặt Tô Tiện.
- Hết chương 50 -
Editor: Tất cả xê ra, chuẩn bị cung nghênh nam chính!!!
Lúc dịch chap này là vừa coi xong tập loại trừ lần 2 TXCB, vừa khóc một trận xong, qua đây... tự nhiên nước mắt tuôn rơi luôn.