Tỏa Hồn

Chương 82: Chương 82: Hoa đào nở rộ




Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

Ba năm nay trải qua vô số chuyện, quay đầu lại, Tô Tiện vẫn về Huyền Nguyệt Giáo.

Hồng Uyên sắp xếp cho Tô Tiện ở căn gác nhỏ lúc trước. Sau khi bước vào nàng phát hiện đồ đạc trong phòng không có gì thay đổi, vẫn còn nguyên dạng như trước khi nàng rời đi.

Nàng ngồi bên cửa sổ, chống cằm nhìn ra ngoài. Bây giờ đang là mùa đông, lá trên cây đào đã rụng sạch chỉ còn sót lại một cành cây trơ trọi. Ánh mắt Tô Tiện xuyên qua hàng cây đến một căn viện đằng xa.

Đó là nơi Huyền Nguyệt Giáo nhốt Sở Khinh Tửu.

Nghĩ đến đây, Tô Tiện bất giác mỉm cười.

“Thần nữ, người đang nhìn gì vậy?” Người nói là một tiểu nha hoàn Hồng Uyên sắp xếp cho Tô Tiện, tên Ngưng Nhi, là một hoa lê tinh vừa mới hóa thành hình người, tướng mạo như một đứa trẻ bốn năm tuổi, cực kỳ đáng yêu, rất dễ khiến người ta yêu thích.

Ngưng Nhi mới tới đương nhiên không biết những chuyện lúc trước ở Huyền Nguyệt Giáo, cũng không biết Sở Khinh Tửu. Tô Tiện mỉm cười, nói: “Đang ngắm hoa đào.”

Thân nàng đang ở Huyền Nguyệt Giáo nhưng hồn đã ở chỗ Sở Khinh Tửu rồi. Tình hình hôm trước rất hỗn loạn, Tô Tiện cũng không rõ Tây Môn Nguyệt có thoát được hay không, ngọc bội còn trên người bà ấy không, bà ấy có thể dùng bốn khối ngọc bội mở cổng Tứ Phương Thành không, có thể cứu Sở Khinh Tửu không?

Những câu hỏi này nàng không biết được, bây giờ nàng chỉ muốn ngay lập tức rời khỏi đây, đi tìm Sở Khinh Tửu. Nhưng thủ vệ canh chừng căn gác nhỏ này của nàng rất nghiêm ngặt, không dễ thoát thân. Dù thật sự rất lo lắng nhưng cũng đành bất lực, không còn cách nào khác.

Tô Tiện điều chỉnh cảm xúc, để mình trông có vẻ thoái mái một chút.

Bởi nàng biết càng biểu hiện mình muốn chạy càng khiến nghĩa phụ trông chừng nàng chặt hơn.

Ngưng Nhi ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn nhìn một lúc rồi nói: “Làm gì có hoa đào gì chứ?”

“Sẽ nở nhanh thôi, mùa xuân ở đây hoa đào nở rất đẹp đấy.” Tô Tiện nói rồi quay người ngồi trước bàn, triệu hoán Kỳ Hoàng sáo, lấy khăn tay tỉ mẩn lau chùi.

Ngưng Nhi cảm thấy lời của nàng có ngụ ý khác, cô bé nghi hoặc nhìn Tô Tiện. Tô Tiện vừa chùi sáo vừa nói: “Nghĩa phụ đâu rồi? Người đưa ta về rồi không muốn gặp ta, giải thích chuyện gì đã xảy ra với ta sao?”

“Giáo chủ đi ra ngoài rồi ạ.” Ngưng Nhi thấp giọng đáp, “Trước khi Giáo chủ đi có dặn dò, mấy năm qua Thần nữ lang bạt bên ngoài đã chịu nhiều khổ cực rồi, bảo người cứ ở đây tịnh dưỡng, một thời gian sau Giáo chủ sẽ tới thăm người và kể tất cả với người.”

Tô Tiện nghe xong, bật cười, trong nụ cười còn có chút suy tư.

Nghĩa phụ đi đâu?

Hắn không chịu nói sự thật với mình là vì có nguyên nhân khác hay chưa đến lúc phải nói?

Tô Tiện không hiểu, cũng không có đầu mối đâu mà lần. Hiện giờ nàng bị nhốt ở Huyền Nguyệt Giáo có thể đi đâu, có thể làm gì được? Chuyện duy nhất có thể làm là đợi, chờ đợi chân tướng, chờ đợi một thời cơ thích hợp.

Đông đi xuân đến, những ngày tháng tẻ nhạt cũng trôi qua rất nhanh.

Khoảng thời gian này Tô Tiện cực kỳ rảnh rỗi, không tu luyện, thổi sáo thì ngồi ngây ngẩn trước cửa sổ ngắm hoa đào đang từ từ thay áo mới, gió xuân thổi qua từng nhánh đào, những nụ hoa e ấp chớm nở. Nàng đang đợi chúng nó bung nở thành một bông hoa đẹp đẽ.

Cuối cùng một buổi sáng nọ, Tô Tiện vừa thức dậy đang ngồi chải đầu, Ngưng Nhi mặt đầy mừng rỡ chạy vào phòng Tô Tiện, nói: “Thần nữ, mau ra xem đi hoa đào nở rồi kìa!”

Tô Tiện mỉm cười, bỏ cây lược xuống bàn, đi đến bên cửa sổ. Quả nhiên ngoài kia biển hoa màu hồng phủ đầy tầm mắt, ong bướm bay lượn, cành lá xanh tươi. Cảnh tượng trước mắt như giấc mộng hão huyền.

Gió xuân thổi bay mái tóc dài của nàng, Tô Tiện vén tóc ra sau tai, chăm chú nhìn biển hoa trước mắt, ánh mắt dịu dàng mà hơi ươn ướt nói: “Thật đẹp, thật giống khi ấy.”

Giống như năm ấy, nàng ngồi bên cửa sổ, Sở Khinh Tửu đáp xuống trước mắt nàng dưới biển hoa ngợp trời này.

“Thần nữ?” Ngưng Nhi quay đầu nhìn nàng, khó hiểu hỏi, “Khi nào ạ?”

Tô Tiện chớp chớp mắt, cười nói: “Giống như trong sách viết đấy.”

“Sách gì? Có hay không ạ?” Ngưng Nhi nhíu nhíu mày, nhìn Tô Tiện một lúc rồi “Aida” một tiếng, bấy giờ mới phát hiện Tô Tiện đi chân trần, đầu tóc còn chưa chải xong. Cô bé vội vàng kéo nàng ra trước gương, cẩn thận chải đầu giúp Tô Tiện, nhưng vừa chải vừa nhăn mặt nhíu mày nhưng có lời muốn nói nhưng lại không dám nói.

Tô Tiện nhìn thấy rõ ràng. Nàng bật cười nói: “Ngươi muốn nghe kể chuyện?”

Nghe Tô Tiện hỏi thế, Ngưng Nhi gật đầu lia lịa.

Mấy tháng qua, Huyền Nguyệt Giáo rất bình lặng, không có lệnh của Giáo chủ những người trong giáo cũng không dám đến gặp Tô Tiện, cho nên những ngày qua chỉ có mỗi Ngưng Nhi bầu bạn với nàng. Lâu dần, Tô Tiện cũng hiểu tính cách của tiểu cô nương này, càng có hảo cảm với cô bé hơn.

Tô Tiện chống cằm suy nghĩ một lúc rồi bảo: “Trong sách nói là đến khi hoa đào nở rộ ngươi sẽ nhìn thấy người mình muốn gặp nhất.”

Bất quá nàng chỉ nói bừa cho có thôi ai dè Ngưng Nhi cả kinh kêu lên: “Thật ạ?”

Tô Tiện nghiêm túc trả lời: “Giả đó.”

Ngưng Nhi: “...”

Tô Tiện phì cười, nhìn Ngưng Nhi đang chải đầu cho mình trong gương. Nàng bỗng đứng dậy nói: “Sách trong tiểu lâu này ta xem hết rồi, ngươi đến Tàng Thư Các giúp ta tìm thêm mấy cuốn nhé.”

“Thần nữ muốn xem sách gì?” Ngưng Nhi hỏi.

Tô Tiện nói: “Tìm mấy cuốn có liên quan đến Ma môn năm đó giúp ta.”

“Vâng.”

Ngưng Nhi đáp rồi lui ra ngoài.

Tàng Thư Các cách chỗ này không xa lắm nhưng Ngưng Nhi đi hơi lâu. Tô Tiện ngồi trong phòng xem sách suốt một hồi, đến gần trưa mới nghe có tiếng bước chân vang lên.

Nhưng tiếng bước chân không phải từ ngoài cửa mà từ trên nóc nhà truyền tới.

Tô Tiện nghiêm mặt, ngước mắt nhìn trần nhà.

Huyền Nguyệt Giáo chẳng có bí mật, bình thường cũng chẳng ai đi lại trên nóc nhà làm gì. Mà nếu có chỉ có thể là người từ bên ngoài lẻn vào.

Nhưng Huyền Nguyệt Giáo phòng vệ cũng rất cẩn mật, huống chi căn tiểu lâu này của nàng là nơi khó đột nhập nhất Huyền Nguyệt Giáo. Nếu có kẻ thần không biết quỷ không hay xông vào nơi này, nói thật, Tô Tiện cảm thấy là chuyện thật khó tin.

Tiếng bước chân của kẻ đó rất nhẹ nhàng không tạo ra động tĩnh gì lớn, do tâm đ*o của Tô Tiện đã thành, thính lực tốt hơn người thường nhiều nên mới phát hiện ra sự tồn tại của đối phương.

Nhưng kẻ đến là ai? Tại sao cứ nhất quyết lẻn vào chỗ nàng mà không phải chỗ khác?

- Hết chương 82 -

Lảm nhảm:

Haha chuẩn bị nghênh đón nhân vật “lợi hại” nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.