Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
Tiểu Liểu không phải chỉ uy hiếp mọi người. Ngay khắc một côn của Tô Tiện chặn đứng thanh đao của hắn nàng đã phát hiện lực đạo mạnh mẽ trên đao, nếu không phải đã sát ý thì chẳng sử dụng lực mạnh tới thế.
Sức mạnh của thanh đao ấy như ngàn cân, may mắn Tô Tiện đã sớm có chuẩn bị, ra tay không nhẹ, hai kình lực va chạm, đoản đao của Tiểu Liễu tuột khỏi tay, chật vật lui lại mấy bước mới dừng lại.
“Là ngươi.” Tiểu Liễu lạnh lùng nhìn Tô Tiện, “Ngươi cũng tới cứu người?”
“Phải.” Tô Tiện không phí lời, tuyệt đối không cho đối phương cơ hội thở dốc, côn phong quét qua trực tiếp chặt đứt đường lui của Tiểu Liễu. Tiểu Liễu thân là người của Quỷ Môn tất nhiên đã nhìn ra hành động của Tô Tiện, cậu ta lách người trách khỏi hiểm chiêu, lập tức kéo Tây Môn Nguyệt ra sau. Cậu ta không còn đoản đao nhưng vẫn thật nhẹ nhàng tránh được một chiêu của Tô Tiện, lợi hại hơn những gì đã thể hiện trong trận quyết chiến Huyền Thiên Thí không chỉ một hai phần. Tô Tiện biết đây mới chính là thực lực của sát thủ Quỷ Môn nên không dám khinh suất, không những phải chặn đường đi của cậu ta mà còn phải đề phòng cậu ta bất chợt ra tay giết Tây Môn Nguyệt.
Tây Môn Nguyệt bị kéo đến bên cạnh Tiểu Liễu, trở thành khiên bảo vệ của cậu ta. Mấy lần Tô Tiện suýt làm bị thương Tây Môn Nguyệt, hành động cũng cẩn thận hơn trước.
Bây giờ Tô Tiện đã hiểu vì sao Tiểu Liễu không chịu sử dụng toàn lực, thậm chí là đánh một cách qua loa trong trận quyết chiến Huyền Thiên Thí. Bởi vì mục đích ban đầu của cậu ta vốn không phải là giành chiến thắng Huyền Thiên Thí, cậu ta cũng không thể nào giành được hạng nhất, thứ cậu ta muốn chính là tư cách quyết đấu, như thế mới có thể vào bố trận trong Cương Phong tháp, dẫn đến những chuyện sau này.
Không thể không nói, kế một mũi tên trúng hai con nhạn này thật khiến người ta khó lòng phòng bị.
“Cẩn thận!” Trong lúc hai người đang giao thủ, Phong Diêu Sở kêu lên, nhảy vào vòng chiến trợ giúp Tô Tiện, mà không phải Tiểu Liễu cùng là người Quỷ Môn với hắn.
Tô Tiện liếc hắn một cái, “Không cần lo.”
“Ta đang lo dì Nguyệt.” Phong Diêu Sở tùy ý nói, trông thấy Tiểu Liễu muốn xông qua đám người bên kia liền tung người nhảy đến, lưỡi kiếm mang theo sắc lạnh, khóa kín đường lui của Tiểu Liễu.
Tiểu Liễu thở gấp, quay đầu nhìn Phong Diêu Sở, cắn răng nói: “Được, hay lắm, không ngờ kế hoạch của Môn chủ lại bại dưới tay người của mình...” Chưa dứt lời, Phong Diêu Sở lại đánh tới bức lui Tiểu Liễu, trong lúc cậu ta đang chuyên tâm ứng phó Phong Diêu Sở, Tô Tiện cũng ép sát, tuy không xuất thủ nhưng vẫn không cho cậu ta bất cứ cơ hội thoát thân nào. Cậu ta buồn bực không thôi, cắn răng rút đao ứng phó, nhanh nhẹn xoay người chuyển thủ thành công, lưỡi kiếm không chút lưu tình giáng xuống, chém đứt vạt áo của Tô Tiện và Phong Diêu Sở.
Phong Diêu Sở ngẩn người, Tô Tiện biết chiêu này của cậu ta chắc chắn không đơn giản như thế nên không dám lơ là. Sở Khinh Tửu bên cạnh nhìn ra manh mối, lớn tiếng nhắc nhở: “Là Thất Sát trận, chém xuống bảy đao để khai trận, cẩn thận!”
Tô Tiện nghe lời gật đầu, tiến lên cản lại một đao tiếp theo của Tiểu Liễu, nhưng thân hình cậu ra rất quỷ dị, Tô Tiện nhìn ra đường đi của đối phương nhưng không cách nào ngăn cản. Nàng quay đầu nói nhỏ với Phong Diêu Sở bên cạnh: “Đừng để cậu ta chém đao xuống.”
Phong Diêu Sở không biết Tô Tiện đã nhìn ra được gì nhưng giờ khắc quan trọng này không phải lúc nói mấy lời dư thừa. Hắn gật đầu, Huyền Trạch kiếm hóa thành một tàn ảnh đen, vừa vặn hóa giải uy thế thanh đao của Tiểu Liễu.
Thất Sát trận còn chưa thành hình đã bị Phong Diêu Sở vô tình phá tan.
Tiểu Liễu cả kinh, không hiểu tại sao trận pháp của mình lại dễ dàng bị nhận ra như thế. Hắn lui về bên Tây Môn Nguyệt, dự định ra tay nhưng chợt phát hiện thân hình bà ấy chẳng hề nhúc nhích, Tô Tiện đã nắm lấy cánh tay còn lại của bà ấy. Nhân cơ hội Phong Diêu Sở phá trận, Tô Tiện lặng lẽ tiếp cận Tây Môn Nguyệt, bây giờ Tiểu Liễu có muốn bắt người cũng muộn rồi.
Nét mặt Tiểu Liễu thoáng nặng nề, nhìn người mình muốn đưa đi bị Tô Tiện đoạt mất, trong lòng thầm tính toán kế sách. Khi Phong Diêu Sở và nhóm người Thiên Cương Minh đồng loạt xông lên, cậu ta lách người linh hoạt xuyên qua kẽ hở giữa dòng người, biến mất trong chớp mắt.
Đến cả Tô Tiện cũng phải kinh ngạc trước thân pháp kỳ dị tới vậy.
“Đấy là công pháp của Quỷ Môn, ai cũng biết hết, để phòng trường hợp bị ám sát thì chạy thoát.” Giọng Sở Khinh Tửu truyền đến từ xa xa, Tô Tiện quay đầu phát hiện hắn đã trốn dưới mái hiên từ khi nào, ánh nắng chói chang ngăn cách giữa hai người. Sở Khinh Tửu cười híp mắt với Tô Tiện: “Đánh đẹp lắm, muội mà gia nhập Quỷ Môn chắc chắn xếp từ hạng ba trở lên.”
Tiểu Liễu chạy mất, Phong Diêu Sở và nhóm người Thiên Cương Minh vây quanh Tây Môn Nguyệt, chẳng còn ai để ý tới Tô Tiện. Nàng không nói không rằng, quay người nhặt cây ô mới vứt dưới đất vừa nãy, cầm ô đến dưới mái hiên Sở Khinh Tửu đang đứng. Sở Khinh Tửu bước ra, chui vào dưới ô của Tô Tiện, ánh mặt trời chiếu lên tán ô thành một sắc đỏ nhu hòa, hắt lên gò má của hai người bên dưới. Tô Tiện bất giác nói: “Thật ra như vậy cũng tốt.”
Sở Khinh Tửu nghe một câu không đầu không đuôi của nàng bèn hỏi lại. Tô Tiện chỉ cái ô trên đầu, nói: “Huynh rời xa ta là không thể đi đâu được nữa.”
Nàng nói rất đúng, không có Tô Tiện che ô, hắn chẳng thể đi lại dưới ánh mặt trời.
Trong lúc hai người nói chuyện, Mộ Sơ Lương đã đến, hắn nhìn hai người một cái rồi đi sang đám người bên kia, làm rõ chuyện vừa xảy ra ban nãy. Phía bên này, Sở Khinh Tửu kề sát lỗ tai Tô Tiện, nói thầm: “Qua đó nghe bọn họ nói gì nhé?”
Sở Khinh Tửu như đang cố ý, hắn chỉ là một hồn phách chẳng hơn nhưng khi nói thầm bên tai Tô Tiện, hắn cố ý đè thấp giọng, thanh âm trầm thấp rơi vào tai Tô Tiện. Tô Tiện quay đầu nhìn Sở Khinh Tửu, hắn đang cúi đầu nhìn nàng, khoảng cách giữa cả hai rất gần dường như có thể nhìn thấy hình bóng của mình phản chiếu trong mắt đối phương.
Tô Tiện biết hắn cố ý nói vậy với mình, nàng bình tĩnh nhướng mày, mỉm cười nói: “Được thôi.”
Nụ cười của nàng xán lạn như ánh dương, Sở Khinh Tửu có dự cảm không ổn, cảm thấy chuyện này còn chưa xong. Quả nhiên, khi hắn đang bày bộ mặt thật tự nhiên, trong lòng thầm đoán Tô Tiện sẽ nói gì nữa thì nàng đã quay người đi về phía đám người Mộ Sơ Lương.
Sở Khinh Tửu: “...” Tô Tiện cầm ô đi, ánh nắng liền rọi vào người, hắn vội vàng chạy theo Tô Tiện.
Khi hai người đến nơi, bọn người họ đã giải thích xong mọi chuyện với Mộ Sơ Lương. Tô Tiện không biết Phong Diêu Sở nói thế nào nhưng hắn nhanh mồm nhanh miệng như vậy, chắc chắn là đem tất cả mọi chuyện đổ cho Tiểu Liễu rồi, nói hắn biết kế hoạch của Quỷ Lục nên mới cố tình thừa nhận sự việc do mình làm, nói vậy, chẳng ai còn thấy nghi ngờ về thân phận của hắn. Mộ Sơ Lương biết hắn là Quỷ Môn Hắc Y nhưng cũng không có ý vạch trần, chỉ bảo lần này hắn lập công, mau về nghỉ ngơi trước. Về phần Tây Môn Nguyệt vẫn luôn trầm mặc, xem mình như người ngoài cuộc kia, Mộ Sơ Lương cũng sắp xếp cho bà ấy một chỗ nghỉ trong Thiên Cương Minh.
Thân phận Tây Môn Nguyệt đặc biệt, vốn dĩ nên ở trong lao nhưng bây giờ Thất Tinh lao không còn an toàn nữa, nhất thời không còn chỗ nào tốt. Mộ Sơ Lương đành phái người trông chừng chỗ ở của Tây Môn Nguyệt, đợi sau khi sóng gió qua đi rồi tính tiếp.
Xử lý ổn thỏa xong những chuyện ở đây, Mộ Sơ Lương lại vội vội vàng vàng rời khỏi, cũng không biết là bận chuyện gì. Nhìn theo bóng lưng Mộ Sơ Lương, Sở Khinh Tửu cảm thán: “Tiểu Mộ thế này có dáng dấp một nửa Minh chủ Thiên Cương Minh lắm.”
“Tại sao Thiên Cương Minh để huynh ấy gánh nhiều việc như vậy?” Tô Tiện hỏi.
Sở Khinh Tửu lắc đầu, cười đáp: “Chắc là vì hắn có một gương mặt khiến người ta rất đỗi tín nhiệm đó. Nhưng mà tên đấy cũng lợi hại lắm, ta nghĩ Túc Thất có ý muốn bồi dưỡng hắn làm Minh chủ Thiên Cương Minh đời sau.”
Tô Tiện đáp một tiếng, dẫn Sở Khinh Tửu quay về.
Màn đêm buông xuống, Tô Tiện thu dọn một lúc nhưng vẫn chưa đi ngủ mà dẫn con rối Tiểu Sở ra ngoài.
“Đi gặp dì Nguyệt hả?” Ban đêm không có mặt trời nên không cần phải che ô, Sở Khinh Tửu sóng vai đi bên cạnh Tô Tiện, chiếc bóng của nàng khẽ dao động trên mặt đất, còn dưới chân Sở Khinh Tửu hoàn toàn chẳng có gì.
Tô Tiện gật đầu nói: “Có vài chuyện phải hỏi bà ấy.”
Sở Khinh Tửu đã nghe từ chỗ Thư Vô Tri rằng Tô Tiện muốn phục sinh hắn. Tuy ngoài mặt không lên tiếng ngăn cản nhưng khi thấy nàng vì chuyện của mình mà bôn ba khắp nơi, hắn luôn có một cảm giác kỳ lạ. Hắn không muốn Tô Tiện rơi vào hiểm cảnh vì mình nhưng lại biết bản thân không ngăn nổi nàng, thứ duy nhất hắn có thể làm là ở bên cạnh nàng.
Đôi khi nghĩ kỹ lại, cảm giác bất lực này khiến hắn rất thất bại.
Sở Khinh Tửu vượt lên trước, cố tình giẫm lên cái bóng của Tô Tiện, nói nhỏ: “Lát nữa tới chỗ dì Nguyệt đừng nói tình trạng hiện tại của ta. Dù gì bà ấy cũng không thấy ta, nói ra càng khiến bà đau lòng.”
“Ừm.” Tô Tiện dừng bước, bất động.
Sở Khinh Tửu nhướng mày, hỏi: “ Sao thế?”
Tô Tiện nghiêm nghị nhìn xuống đất, nơi Sở Khinh Tửu đang đứng: “Huynh giẫm lên cái bóng của ta rồi, ta không đi được nữa.”
“...” Sở Khinh Tửu “Ồ” lui lại vài bước, buông tha cho cái bóng của Tô Tiện.
Tô Tiện đang định đi tiếp, Sở Khinh Tửu lại đạp lên nữa. Hắn khoanh tay nhếch môi nói: “Muội hát một bài cho ta nghe thì ta mới thả cái bóng của muội ra, muội coi được không nè?”
Tô Tiện liếc hắn, khẽ nhướng mày, không thèm để ý tới hắn, tiếp tục đi về hướng nơi ở của Tây Môn Nguyệt.
Sở Khinh Tửu: “...” Rõ ràng là nàng chơi trò này trước đó mà, sao bây giờ mới chơi có một nửa là bỏ chạy rồi. Trong thoáng chốc, hắn cảm thấy còn cô đơn hơn tuyết trong rừng mai ở núi Không Thiền nữa.
Tô Tiện đi được mấy bước thì dừng lại, quay đầu chờ Sở Khinh Tửu, Sở Khinh Tửu không chịu đi nữa, đang dựa vào cây cột trên hành lang gấp khúc, đôi mắt đong đầy ánh trăng, đứng yên bật động lườm nàng.
Tô Tiện phì cười trước bộ dạng này của hắn, đành phải quay lại dỗ dành. Rề rà mãi như vậy, một lúc sau mới đến chỗ của Tây Môn Nguyệt.
Lúc hai người đến nơi, Tây Môn Nguyệt vẫn chưa ngủ, khoác trên người xiêm y trắng thuần ngồi trong đình viện, trước mặt đặt một cây đàn cổ, dây đàn phảng phất ánh đêm. Tây Môn Nguyệt đưa tay gảy đàn, âm điệu uyển chuyển len lỏi đến mọi ngóc ngách trong căn viện.
- Hết chương 65 -