Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
Lúc Thu Đường phát hiện ra Túc Thất, hắn đang giao đấu với người ta, Thu Đường tình cờ nghe được đối phương gọi thân phận của Túc Thất.
Sau đó Túc Thất đánh thắng đối phương nhưng bản thân cũng sức cùng lực kiệt. Thu Đường không biết Minh chủ Thiên Cương Minh là bạn hay thù nên chỉ đành đánh ngất hắn rồi mang về.
Nghe Thu Đường thuật lại, Sở Khinh Tửu càng tò mò người đánh nhau với Túc Thất là ai, là kẻ nào có năng lực đả thương Túc Thất.
Sở Khinh Tửu vừa kiểm tra và băng bó vết thương cho Túc Thất vừa hỏi Thu Đường. Thu Đường hồi tưởng lại nói: “Ta cũng không biết là ai, hình như là một cô nương, tuổi tác không lớn, đeo mạng che mặt không nhìn rõ lắm. Thân thủ cô ta khá được nhưng còn thua ta một xíu...” Hắn lại nghĩ ngợi gì đó, cau mày nói, “Tên Minh chủ Thiên Cương Minh này cũng hơi yếu đó.”
“Không phải hắn yếu mà là bị thương rồi.” Sở Khinh Tửu ngắt lời Thu Đường đúng lúc, ra hiệu kêu hắn qua giúp đỡ Túc Thất dậy. Hắn cẩn thận quan sát vết thương trên người Túc Thất, thấp giọng nói: “Vết thương của hắn không phải vết thương mới, không phải cô gái che mặt kia đả thương mà trên người vốn bị thương còn động thủ khiến vết thương cũ thành ra thế này.” Vẻ mặt Sở Khinh Tửu hơi lạ, ngẩng đầu nhìn Thu Đường nói, “Người ta che mặt rồi sao ngươi nhìn ra là một cô nương?”
Thu Đường đầy tự tin nói: “Ta đương nhiên là nhận ra rồi, cô nương và nam nhân đâu có giống nhau, hương vị trên người cũng khác.”
Sở Khinh Tửu nhướng mày.
Lúc này, Tô Tiện đã chuẩn bị xong thuốc và băng vải bưng vào phòng. Thu Đường thấy Tô Tiện lập tức nói: “Ngươi coi, trên người A Tiện có mùi hương rất dễ chịu. Không có sai được đâu.”
Sở Khinh Tửu nhướng mày, che Tô Tiện đằng sau mình, “A Tiện à sau này muội cách xa tên này một chút!”
Thu Đường sờ sờ cằm, cười đắc ý.
Tô Tiện không biết hai người bọn họ mới nói cái gì, chỉ thấp giọng hỏi Sở Khinh Tửu: “Vết thương của Túc Thất Minh chủ thế nào rồi?”
“Rất nặng nhưng chỉ là vết thương cũ, ta đoán vết thương của hắn trong lần ở Cương Phong Tháp vẫn còn.” Nói đến đây, Sở Khinh Tửu bắt đầu nghiêm túc trở lại.
Tô Tiện lấy làm khó hiểu: “Chuyện Túc Thất bị ám sát ở Cương Phong Tháp đã qua hơn nửa năm rồi, sao bây giờ còn chưa khỏi?” Nàng chợt nhớ tới những lời Mộ Sơ Lương nói với mình trước đó, Túc Thất trọng thương suốt mấy tháng chưa khỏi là vì trúng kỳ độc, sau đó Mộ Sơ Lương và Thiên Cương Minh có tìm thần y tới chữa trị cho hắn nhưng không biết kết quả ra sao.
Nói vậy, Túc Thất thành ra thế này là do độc tính.
Sở Khinh Tửu và Tô Tiện đều không tinh thông y thuật, lại chợt nhớ nhân gian lưu truyền người trong Tứ Phương Thành ai nấy cũng y thuật cao minh, ánh mắt hai người bèn chuyển dời sang Thu Đường. Thu Đường bị dòm trừng trừng bất giác lui về sau: “Các ngươi nhìn ta làm gì?”
“Ngươi có thể giúp hắn xem xem thương thế ra sao không?”
Thu Đường xua tay nói: “Ta đâu có biết y thuật.”
Đến giờ Tô Tiện mới biết thì ra không phải người nào trong Tứ Phương Thành cũng biết y thuật.
Nếu đã không ai trị thương cho hắn vậy ba người chỉ còn cách băng bó vết thương cho hắn trước đã rồi tìm đại phu trong trấn đến xem sao. Đại phu xem bệnh xong quả thật chứng thực suy nghĩ của Tô Tiện, Túc Thất vẫn còn trúng độc. Độc này không chí mạng nhưng rất khó giải, nó hạn chế thể lực người trúng độc, không thể phát huy toàn lực.
Ba người đã đụng phải Túc Thất thì không thể ngồi im mà nhìn được, kế hoạch về Tứ Phương Thành cứ thế càng bị chậm trễ. Tô Tiện thương lượng với Sở Khinh Tửu đợi Túc Thất tỉnh lại rồi tính tiếp.
Buổi trưa ngày hôm sau, Sở Khinh Tửu bê chén thuốc tới phòng Túc Thất thì phát hiện hắn đang ngồi ngay ngắn trên giường, nhắm mắt vận công. Nghe có tiếng mở cửa, Túc Thất không nhanh không chậm mở mắt ra nhìn về phía cửa. Khi nhìn rõ người đứng trước cửa là Sở Khinh Tửu, thần sắc trên mặt hắn biến đổi ngay tức khắc, không dám chắc chắn gọi: “Tiểu Sở?”
Lần này đến lượt Sở Khinh Tửu ngạc nhiên, hắn để chén thuốc lên bàn, nghi hoặc hỏi: “Ngươi biết ta?”
“Không phải ngươi chết rồi sao?”
“Sao ngươi lại quen biết ta?”
Hai người đồng thời truy hỏi, hỏi xong lại không ai trả lời. Sở Khinh Tửu cũng nhìn ra hắn không muốn trả lời mình bèn không quan tâm nữa, ngồi xuống cạnh giường Túc Thất.
Hiện tại thân phận Tô Tiện đã bại lộ, Sở Khinh Tửu không biết sau khi gặp Tô Tiện Túc Thất sẽ có hành động gì nên tạm thời chưa để hắn gặp Tô Tiện. Còn tên Thu Đường kia nói chuyện không đầu không đuôi lại không biết suy nghĩ, không biết gì cả, Sở Khinh Tửu cảm thấy chuyện này không cần hắn nhúng tay vào làm chi. Bây giờ trong phòng chỉ có hắn và Túc Thất, vừa đúng là thời cơ để bàn luận.
Sở Khinh Tửu bưng chén thuốc qua, nhướng nhướng mày, Túc Thất hiểu ý hắn bèn nhận lấy rồi uống một hơi cạn sạch. Bấy giờ hắn mới nói tiếp: “Người đánh ngất ta là bạn ngươi?”
“Có thể tính là vậy.” Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Sở Khinh Tửu không được tự nhiên cho lắm, thấp giọng nói, “Hắn không hiểu chuyện, lần này đắc tội với Minh chủ, hy vọng Minh chủ không...”
“Nếu là người Tứ Phương Thành ta sẽ không truy cứu.” Túc Thất ngắt lời nói.
Sở Khinh Tửu nhìn vào mắt Túc Thất một hồi, nói: “Chuyện Minh chủ biết cũng không ít nhỉ.” Hắn không rõ Túc Thất muốn làm gì.
Dù gì hắn cũng là Minh chủ Thiên Cương Minh, là đầu não của chính đạo, là người thực lực đỉnh cao trong thiên hạ. Tuy rằng bây giờ thương thế khắp người nhưng vẫn chẳng ai dám xem thường hắn.
Túc Thất trông thấy vẻ mặt Sở Khinh Tửu bất chợt cười thành tiếng.
Chưa có tên nam nhân nào nhìn hắn cười như thế, Sở Khinh Tửu đề cao cảnh giác, trừng mắt lại với hắn nói: “Ngươi muốn nói gì?”
“Ta có thể nhận ra hắn là người Tứ Phương Thành vì công pháp của hắn không giống người bình thường. Lần trước Tây Môn Nguyệt đã sử dụng một chiêu thức gần giống với kẻ này nên ta mới nhận ra. Tuy là Minh chủ Thiên Cương Minh nhưng ta cũng chẳng phải người cái gì cũng biết như ngươi nghĩ.” Túc Thất ho khẽ vài tiếng, vết thương trước ngực còn hơi đau, hắn khẽ nhíu mày, ngước mắt nhìn Sở Khinh Tửu: “Là người Tứ Phương Thành cứu ngươi?”
Sở Khinh Tửu không trả lời, chỉ chống cằm trừng mắt với hắn, hồi lâu sau mới nói: “Ngươi... rốt cuộc là ai?” Không hiểu vì sao, mặc dù chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Túc Thất nhưng hắn lại có cảm giác quen thuộc lạ lùng trước động tác và biểu cảm của đối phương, thậm chí dường như hắn ta còn rất hiểu mình.
Trong lúc Sở Khinh Tửu dùng ánh mắt bán tín bán nghi nhìn mình, Túc Thất lên tiếng: “Tiểu Sở, ta là Minh Khuynh.”
Trước đó Tô Tiện vẫn theo Sở Khinh Tửu đi nấu thuốc. Nhớ sau khi thoát khỏi Ma môn địa cung dạo trước, Tô Tiện từng hôn mê một khoảng thời gian, những ngày đó đều do một tay Sở Khinh Tửu sắc thuốc cho nàng nên làm việc này cũng quen tay hơn nhiều. Còn Tô Tiện đi theo hắn đơn thuần chỉ muốn ở bên cạnh hắn thôi.
Sau đó Sở Khinh Tửu bưng thuốc vào phòng cho Túc Thất, Tô Tiện không thể vào theo nên chỉ có thể về phòng mà đợi. Nhưng mà Sở Khinh Tửu đi rất lâu vẫn chưa thấy về.
Một canh giờ sau, Sở Khinh Tửu mới bước ra khỏi phòng Túc Thất. Tô Tiện nghe thấy tiếng bước chân ngay lập tức bỏ quyển sách trong tay xuống ra mở cửa.
Sở Khinh Tửu đứng bên ngoài, ánh mắt mơ hồ không biết phải hình dung thế nào, vẻ mặt khó lòng tưởng tượng nhìn Tô Tiện. Tô Tiện thấy lạ, hỏi: “Sao thế?”
“Ta... hôm nay lại được nghe một câu chuyện.” Sở Khinh Tửu trầm tư giây lát rồi nói.
Tô Tiện biết nhất định Túc Thất đã nói với hắn gì đó, nàng kéo hắn vào phòng, rót một chén trà đưa tới trước mặt hắn nói: “Một câu chuyện rất đáng sợ?”
“Một câu chuyện rất ly kỳ.” Sở Khinh Tửu đón lấy chén trà của Tô Tiện, không uống mà cầm trong tay, nhìn khói bay nghi ngút trên bề mặt.
Tô Tiện ngồi xuống đối diện Sở Khinh Tửu, chờ hắn mở lời.
Sở Khinh Tửu cần chút thời gian để sắp xếp suy nghĩ, lâu sau mới nói: “Muội còn nhớ ta từng nói với muội, truyền nhân của Bát đại thế gia chính đạo bọn ta đều có quen biết tứ nhỏ?”
Tô Tiện gật đầu, chỉ là nàng không ngờ Sở Khinh Tửu đột nhiên nhắc tới chuyện này. Chẳng lẽ Túc Thất xuất hiện ở đây là có chuyện cần làm mà chuyện đó lại có liên quan đến Bát đại thế gia?
Nhưng chân tướng không giống những gì Tô Tiện suy đoán. Hắn nói tiếp: “Ta cũng có nói với muội, sở dĩ hậu nhân Bát đại thế gia biết nhau vì một số chuyện xảy ra khi đó, người Vô Ưu Cốc bắt giữ thiếu gia của Minh gia, lấy đó để uy hiếp Minh gia. Vì vậy những thế gia còn lại nghĩ cách đưa truyền nhân của mình đến Mộ Thâm Viện tu hành, một là để bảo vệ sự an toàn của chúng ta, hai là để mọi người có thể tu luyện và trưởng thành cùng nhau.”
Đúng là Sở Khinh Tửu từng kể với Tô Tiện về chuyện này, cũng vì mọi người có quen biết nên Mộ Sơ Lương và Phong Diêu Sở bọn họ mới nhiều lần giúp đỡ nàng.
Sở Khinh Tửu tiếp tục: “Minh gia và Sở gia có quan hệ giao hảo, vị thiếu gia bị bắt đi khi ấy là bạn ta, bọn ta đã quen nhau trước khi vào Mộ Thâm Viện rồi. Năm đó Vô Ưu Cốc bắt hắn đi, lấy tính mạng của hắn uy hiếp Minh gia, lão gia Minh gia không chịu thỏa hiệp, xem như chưa từng có đứa con trai này, cứ thế mặc kệ sự sống chết của hắn.”
“Sau đó thì sao? Vị thiếu gia đó có được ai cứu ra không?” Tô Tiện hỏi.
“Khi đó không ai cứu được hắn, mọi người cứ nghĩ hắn chết chắc không còn nghi ngờ gì nữa nhưng ai ngờ hắn vẫn còn sống.” Sở Khinh Tửu thấp giọng nói, “Hắn nhập bọn với Vô Ưu Cốc, giết rất nhiều đạo sĩ chính đạo của tam môn thất phái, biến thành đối tượng mà cả chính đạo phỉ nhổ, Minh gia cũng vì vậy bị kéo vào vòng sóng gió, Bát đại thế gia thiếu chút nữa nội chiến với nhau.”
Tô Tiện thật không dám tưởng tượng đến kết cục đó, nàng nhìn Sở Khinh Tửu một lúc, hỏi: “Chuyện này với Túc Thất...”
“Minh chủ Thiên Cương Minh Túc Thất hiện tại chính là đại thiếu gia Minh gia năm ấy, tên thật của hắn là Minh Khuynh.” Thần sắc Sở Khinh Tửu vô cùng phức tạp, từ khi nghe Túc Thất kể lại câu chuyện này đến tận bây giờ vẫn còn thấy bất ngờ không thôi. “Thật ra hắn không hề gia nhập Vô Ưu Cốc, cũng chưa từng giết ai, tất cả là do Cô Ưu Cốc thiết kế ra màn kịch này để mọi người hiểu lầm là hắn giết, để mọi người tin hắn đã gia nhập Vô Ưu Cốc, dẫn đến nội loạn trong chính đạo. Sau này trả qua bao nhiêu vất vả hắn mới trốn khỏi Vô Ưu Cốc, nhưng không thể về lại Minh gia, tiếng xấu đã gieo hắn có trăm cái miệng cũng giải thích không xong, hắn chỉ có thể lưu lạc đầu đường xó chợ. Nhưng may mắn rằng vẫn còn người tin hắn, thu nhận hắn cho hắn một thân phận mới.”
Tô Tiện sáng tỏ, thấp giọng nói: “Là Minh chủ Thiên Cương Minh tiền nhiệm Diệp Thiện cứu hắn?”
“Phải, hắn thay hình đổi dạng trở thành đệ tử nhập thất của Diệp thúc thúc, Túc Thất. Hắn vốn có thiên phú, lại gặp được kỳ ngộ, với sự chỉ dạy của Diệp thúc thúc, cảnh giới của hắn tăng lên chóng mặt. “ Sở Khinh Tửu dừng lại một chút rồi tiếp lời, “Hắn chuyên tâm tu hành, không muốn nghĩ đến những chuyện khác nhưng sau này Diệp thúc thúc xảy ra chuyện, Thiên Cương Minh không thể vô chủ, hắn bất đắc dĩ phải đứng ra tiếp nhận vị trí Minh chủ này.”
Tô Tiện im lặng không nói, dù chưa tiếp xúc nhiều với vị Minh chủ trẻ tuổi này nhưng qua lời của Sở Khinh Tửu, nàng vẫn không khỏi thương tiếc.
Ai ngờ, chàng thiếu niên năm xưa bị hai phái chính đạo ép tới bước đường cùng lại trở thành Minh chủ Thiên Cương Minh, thủ lĩnh của chính đạo.
Đối diện với những người từng bức mình vào đường cùng liệu hắn có tâm tình gì?
“Vẫn chưa hết.” Sở Khinh Tửu đứng dậy đi đến bên cửa sổ, quay đầu nhìn Tô Tiện nói, “Mọi người vẫn cứ tưởng Túc Thất còn hôn mê chưa tỉnh nhưng thật ra hắn đã tỉnh từ lâu rồi, hắn giao sự vụ ở Thiên Cương Minh lại cho Tiểu Mộ quản lý, một mình rời khỏi Thiên Cương Minh để bí mật điều tra một chuyện.”
Không đợi Tô Tiện hỏi, Sở Khinh Tửu nói thẳng: “Hắn nghi ngờ có người muốn phục sinh Ma quân Hòa Anh.”
Ma quân Hòa Anh, quân chủ Ma giới có sức mạnh cao cường nhất trong mấy vạn năm qua. Người thống lĩnh chúng ma tiến vào Nhân giới năm xưa, khơi mào cho trận đại chiến thần ma, và cũng chính là người một mình đấu với tứ cực đại đế.
- Hết chương 86 -
Lảm nhảm:
Minh Khuynh là ai???
Minh Khuynh là nam 9 Vãn Thiền.:v:v